Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Chương 28
Nguyên nhân tôi và bạn trai cũ chia tay rất rất không bình thường – bởi vì anh ta đã chết.
Đùa thôi. Chỉ là sau khi chia tay, tôi coi như anh ta đã chết.
Tôi và người yêu tiền nhiệm yêu đương hơn nửa năm, cuối cùng kết thúc bằng câu "Cảm ơn đã thành toàn" của anh ta...
Cũng là đùa.
Tôi không thành toàn cho anh ta, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu gì. Tôi còn nhớ lúc đấy tôi và người yêu cũ đang xem phim trong rạp, phim còn đang chiếu dở thì điện thoại anh ta kêu lên.
Sự tĩnh lặng trong rạp chiếu phim ngay lập tức bị ánh sáng từ màn hình điện thoại và nhạc chuông của anh ta phá vỡ. Tiếng chuông kêu, tôi vừa quay đầu nhìn sang đã thấy vẻ mặt của anh ta rất phức tạp.
Anh ta nhận điện thoại, một tiếng "Alo" còn chưa kịp nói thì từ đầu bên kia đã truyền đến tiếng gào: "Tôi không chịu được cảnh anh và cô ta đi xem phim với nhau!!! Hôm nay là lần cuối cùng, tôi đang đứng bên ngoài rạp chiếu phim. Hoặc anh ngay lập tức ra khỏi đó và đi theo tôi, hoặc sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa."
Lúc bấy giờ, nếu trách thì chỉ có thể trách không khí trong rạp quá mức yên tĩnh, mọi âm thanh trong điện thoại vừa rồi đều không thiếu chữ nào mà lọt vào tai tôi.
Tôi cầm cốc nước, đứng dậy hướng về phía cửa rạp phim. Người yêu cũ kéo tôi lại, hiển nhiên là không kéo nổi.
"Đi thôi, em và anh cùng đi." Tôi vô cùng tỉnh táo đi ra khỏi phòng chiếu, trông thấy người đang đứng bên ngoài rạp không ngờ lại là bạn cùng phòng của anh ta.
Cũng chính vào lúc đó tôi mới biết được, thì ra, người cùng tôi yêu đương nửa năm, người đã vô cùng chăm sóc, cực kì tỉ mỉ, khiến cho tôi cảm giác như gặp được nam chính trong ngôn tình, lại là GAY.
GAY!
Tôi rất bình tĩnh, người yêu cũ của tôi lại vô cùng căng thẳng. Bạn cùng phòng của anh ta trông thấy tôi, ánh mắt rơi xuống cánh tay tôi đang bị anh ta nắm, biểu tình rất phẫn nộ, trong cơn giận còn ẩn chứa sự xấu hổ.
Không khí lâm vào trầm mặc, cuối cùng lại do tôi phá vỡ.
"Chúc hai người hạnh phúc." Tôi nói, sau đó tự mình đập vỡ trạng thái bình tĩnh giả tạo, hất thẳng coca lạnh vào người tên người yêu cũ kia.
Đây có lẽ là điều không bình thường nhất tôi từng làm trong vòng hai mươi mấy năm qua.
Tôi nhớ rằng lúc ấy tôi đã dùng hết toàn lực để khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, để mình không đến mức trông dữ tợn. Tim tôi đập loạn lên, cả người giống như làm bằng gỗ, đầu ngón tay cũng tê dại.
Tôi khống chế chính bản thân mình, ép mình thật tỉnh táo, không được phép sụp đổ. Cuối cùng, tôi nhét cái cốc giấy vào tay người yêu cũ, nói: "Phiền anh lần cuối giúp tôi vứt rác, cảm ơn."
Tôi xoay người rời đi. Kì thực lúc đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản, hai người bọn họ thích nhau, lại đều là con trai, đừng nói đến việc đánh hai người, một người tôi cũng không thể đánh lại. Thế nên tôi quyết định rút lui. Còn hơn là để cho cả thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu tổn thương.
Tôi rút lui.
Từ đó về sau, người này bị loại khỏi cuộc sống của tôi. Tất cả đồ đạc của anh ta cho đến tài khoản Weibo, tôi đều xóa sổ.
Mà nếu bắt tôi kể lại lí do chia tay người yêu cũ, tôi quả thật không nói nên lời. Cho nên cứ khi nào có người nhắc đến hay hỏi han, tôi đều trả lời rằng anh ta đã chết, biểu hiện vô cùng chân thành tha thiết, thần thái còn cực kì khổ sở uể oải. Chỉ duy nhất lí do đó mới có thể ngay lập tức chấm dứt đề tài vô cùng xấu hổ này.
Không lâu sau khi chia tay với người yêu cũ, tôi tốt nghiệp. Sau khi dọn vào ở đây thì tôi lại càng không có thời gian nhớ tới chuyện trước kia. Cho đến giờ đã hơn một năm trôi qua, tôi dường như đã quên hết chuyện cũ, cũng không thể ngờ rằng hôm nay, đoạn hồi ức kinh khủng đó lại bị khơi ra.
Một lần nữa nhớ lại, tôi càng thêm khó chịu, thở một hơi thật dài.
Năm đó tôi rất đơn thuần, yêu đương hơn nửa năm, hôn cũng chưa từng hôn, tôi lại không hề cảm thấy kỳ quái. Trong lòng còn nghĩ anh ta đúng là người tốt, thật ôn nhu, khác hẳn với cái thể loại chỉ nhăm nhe đưa con gái nhà người ta lên giường.
Cuối cùng tôi lại phát hiện, anh ta đúng là rất khác....
Tôi lắc đầu một cái, loại bỏ những chuyện này ra khỏi đầu mình.
Hôm nay, tác giả tôi hâm mộ nhất lại đề cử truyện của tôi, đây là chuyện tôi thậm chí còn chẳng dám mơ. Chỉ cần tôi mở lại Weibo, nói không chừng còn có thể kết bạn với người ta, đến gần thành công hơn một chút...
Tôi ngồi trước máy tính do dư hồi lâu. Cuối cùng tôi vẫn quyết định mở Weibo ra, sau một năm, lại một lần nữa đăng nhập.
Một năm trước tôi là một tác giả nhỏ chẳng ai chú ý, số người theo dõi trên Weibo chỉ có bốn năm trăm, những người thực sự quan tâm chỉ tầm hai trăm, trong đó khoảng 150 hàng quần áo, hơn ba mươi bạn học. Còn số người thực sự hâm mộ tôi từ trên mạng ra ngoài đời, chắc được mười người! Sau một năm không hoạt động, số người theo dõi tôi chỉ còn có 190, ước chừng mấy người hâm mộ duy nhất cũng đã biến mất.
Một năm tôi được tận ba lần tag, năm bình luận, còn có...
Gì đây?
Tôi kinh ngạc, tận mấy trăm tin nhắn này là cái gì đây?
Ấn vào xem, tôi nhìn thấy ảnh chân dung quen thuộc của bạn trai cũ. Năm đó lúc chia tay tôi hành động rất nhanh, ngay ngày hôm sau anh ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, từ trên mạng, trường học, phòng ngủ, chỉ cần là thứ có liên quan đến anh ta, tôi đều tránh hết. Về sau khi đã tốt nghiệp thì cũng không còn chuyện gì nữa.
Tôi không nghĩ tới... anh ta lại nhắn cho tôi nhiều đến như vậy.
Tôi phát hiện tin nhắn gần nhất là vào ngày hôm qua. Sau khi đọc xong, trong nháy mắt tôi cảm thấy thật khó tả --
"Hôm nay lại gặp em, trên đường em về nhà. Mà bạn của em cũng không đơn thuần như ngày trước nữa, uống rượu vô cùng lão luyện, có hơi không an toàn. Nếu em quay về bên anh, nhất định sẽ không cho em kết bạn với người như vậy, cũng không để em làm chuyện như thế."
Người tôi lạnh toát, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, ướt đến mức có thể làm hỏng cả con chuột.
Mất nửa ngày tôi mới bình tĩnh lại được, thông báo trong máy tính đang nhảy không ngừng, tôi biết là Chíp Chíp-chan đang tìm tôi, nhưng lúc này tôi không có tâm tư để tâm đến chuyện khác.
Tôi cầm con chuột, run run kéo xuống, đọc tin nhắn trước mặt.
"Hôm nay anh rất nhớ em, cho nên không nhịn được muốn đi tìm em. Chỗ em ở thật kì lạ, mấy lần anh muốn vào, nhưng vừa lên đến cầu thang đã cảm thấy khó chịu. Chắc ông trời không muốn anh xuất hiện thêm lần nữa trong cuộc đời của em!"
Lại một tin nhắn trước nữa: "Người cho em mượn ô là ai? Anh ta thích em sao? Hai người nói chuyện với nhau thật hài hòa, anh rất đố kị."
Trước nữa: "Em đến ở trong một khu chung cư rất kì quái, thoạt nhìn cũ nát như vậy, tại sao em lại muốn ở đấy? Em còn ở tầng cao nhất, nơi này rất hẻo lánh, vậy sau này anh làm sao có thể luôn ở bên cạnh quan tâm, bảo vệ em?"
Trước nữa: "Vẽ truyện tranh không dễ dàng, mỗi ngày đều phải thức khuya, áp lực rất lớn, trở lại bên cạnh anh không tốt sao? Em chưa từng nghe anh giải thích, tại sao em lại không tin rằng anh vẫn yêu em?"
Tại sao... lại không tin anh ta... vẫn yêu tôi?
Không tin... yêu tôi?
Tôi không nói nên lời tâm tư của mình lúc bấy giờ. Cảm giác nhất thời bị vạch trần tất cả mọi việc, cảm giác luôn có một người nhìn chằm chằm vào mình.
Vào giờ phút này, tôi biết mình sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng vẫn thấy vô cùng sợ hãi. Tất cả những nơi tôi từng đi qua, tất cả những câu chuyện tôi từng trải qua, đều có một người đứng đằng sau theo dõi...
Mà mọi chuyện lại còn trở nên đáng sợ hơn...
Khi tôi không cẩn thận bấm vào tin nhắn, chợt thấy bên cạnh là hai chữ "đã xem".
Tiếp theo, khung chat bỗng hiện ra tin nhắn mới.
Tôi giật mình, nhìn thấy bốn chữ:
"Em đã trở về."
Tôi có thể cảm nhận được lúc này tim mình đang đập loạn lên vì sợ. Tôi ngay lập tức đóng máy tính lại, lo lắng rằng sẽ có một bàn tay từ bên trong màn hình vươn ra, kéo tôi vào trong đó.
Tôi ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, không dám cử động, bởi tôi nghĩ mỗi một hành đồng tôi làm đều có thể bị nhìn thấy. Từng cảm xúc của tôi đều lọt vào mắt người khác, như một con mồi bị người ta nhắm súng vào.
Cho tới giờ phút này tôi mới phát hiện ra, cuộc sống mà tôi vốn cho rằng bình thản, thì ra lại vô cùng đáng sợ.
Bạn trai cũ của tôi, thật không bình thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top