Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Chương 29
Tôi nhảy vọt vào phòng Lý Đỗi Đỗi, "rầm" một tiếng, đóng cửa lại mới thấy anh ta đang để trần nửa thân trên.
Chó Đen ngồi chồm hỗm dưới đất nhìn tôi, đôi mắt của nó vào buổi tối bỗng trở nên to tròn thật đáng yêu, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài phần vi diệu: "Đồ vô duyên, đang nửa đêm nửa hôm! Nhớ nhung chủ nhà đại nhân quá à?"
Tôi không có bất kì phản ứng nào, bởi vì tôi đang vô cùng hốt hoảng.
Sau khi nhìn thấy những tin nhắn kia, tôi toát hết cả mồ hôi hột chạy đi gõ cửa nhà Lý Bồi Bồi nhưng không có người mở, không biết cô ấy tan làm đã lại chạy đi đâu chơi.
Tôi xuống tầng tìm đến nhà sói con, cũng không ai mở cửa, có lẽ đang đi làm ở quán rượu.
Vì vậy tôi liền sang phía đối diện gõ cửa nhà lão vu bà, bị ông ta chửi cho một trận vì đã quấy rầy ông ta chăm sóc sắc đẹp, sau đó cũng không mở cửa cho tôi.
Cuối cùng tôi tìm xuống nhà Mỹ Mỹ. Nhưng nghĩ đến cái bóng đen trong nhà Vạn sự khó ở phía đối diện, mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều, tôi đành đi thẳng xuống tầng một. Đứng giữa nhà Vệ Vô Thường và nhà Lý Đỗi Đỗi, tôi theo bản năng gõ cửa nhà Lý Đỗi Đỗi.
Lý Đỗi Đỗi vừa mở cửa, tôi liền đi thẳng vào trong rồi đóng cửa lại ngay lập tức. Lúc này tôi mới thấy anh ta không mặc áo, thân thể tái nhợt của ma cà rồng phơi bày trước mắt. Màu da tuy tái nhợt nhưng cũng không ảnh hưởng đến đường nét khỏe khoắn của cơ thể.
Đường nét này bỗng khiến tôi cảm thấy yên tâm.
"Bày trò thế này cũng vô dụng, tiền thuê nhà không giảm." Lý Đỗi Đỗi nói, tay cầm kính mắt gọng vàng, không nhanh không chậm đeo lên, còn lấy ngón giữa đẩy kính hai lần.
"Anh đừng có mà nghe Chó Đen nói linh tinh." Tôi nhìn anh ta, cảm thấy mồ hôi lạnh đã bớt đi một chút, "Lý Đỗi Đỗi, tôi cần anh..."
"Cô xem cô xem!" Chó Đen cắt đứt lời tôi, rú lên, "Được lắm! Còn bảo tôi nói linh tinh! Cô đúng là cái đồ không bao giờ thỏa mãn dục vọng!"
Tôi cầm giày ném thẳng vào nó, Chó Đen liền nhanh thoăn thoắt nhảy tót lên đầu vai Lý Đỗi Đỗi. Lý Đỗi Đỗi cũng không để ý, tùy tiện cho nó ngồi trên vai mình, vẻ mặt Chó Đen lúc này thật đáng ăn đánh: "Chủ nhân của tôi nhìn cô cũng thấy chướng mắt, đúng không chủ nhân?" Đuôi nó vòng qua cổ Lý Đỗi Đỗi, quét lên mặt anh ta. Rõ ràng lời nói của nó rất vớ vẩn, thế nhưng, là một con mèo mun, cái đuôi của nó trong đêm đen mềm mại lại quỷ dị, lướt qua mặt Lý Đỗi Đỗi, với tôi mà nói chẳng khác gì một kíp nổ tràn đầy mê hoặc.
"Cô cần tôi cái gì?" Anh ta lên tiếng.
Tôi cũng tỉnh táo đưa ra lời ngỏ: "Bảo vệ tôi."
Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, trong chốc lát dường như có chút ngẩn ngơ. Tôi cũng không quản anh ta, lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, đưa tin nhắn cho anh ta xem.
"Bạn trai cũ của tôi là một tên biến thái." Tôi nói.
Chó Đen lập tức "Hả" một tiếng, hỏi: "Cô có bạn trai cũ?"
Lý Đỗi Đỗi liếc qua màn hình điện thoại của tôi, rồi lại híp mắt nhìn tôi: "Bạn trai cũ?"
"Từ thời đại học." tôi giải thích, "Đã sớm chia tay." Tuy tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phải giải thích, "Tôi luôn coi anh ta như người đã chết."
"Anh ta đã chết à?" Chó Đen căn bản không cho tôi nghỉ ngơi, lại hỏi tiếp.
Lý Đỗi Đỗi cũng không chịu tỏ ra yếu kém, không hề hỏi tôi gặp chuyện gì, mở miệng ra chính là câu: "Trông như thế nào?"
Anh có cần so độ đẹp trai với anh ta không?
"Không đẹp trai." Tôi vội vàng trả lời một câu, lại đưa điện thoại ra trước mặt anh ta, tha thiết hy vọng anh ta có thể để ý đến an nguy của tôi một chút, đừng có mà nhiều chuyện. Lý Đỗi Đỗi nghe được câu trả lời, hừ nhẹ một tiếng, mang theo vài phần tự mãn và kiêu ngạo, cầm lấy điện thoại di động của tôi: "Biến thái gì?"
Đọc lướt qua mấy tin nhắn, sắc mặt anh ta trầm xuống hẳn, trên mắt kính phản chiếu lại màn hình điện thoại, khiến tôi thấy rõ ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo của anh ta. Ngón tay anh ta trượt trên màn hình, tốc độ không nhanh, đọc rất cẩn thận. Càng đọc, thái độ của Lý Đỗi Đỗi càng âm trầm, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút sát khí.
Chó Đen thức thời từ trên vai Lý Đỗi Đỗi nhảy xuống, dường như đã nhận thấy không khí quanh người Lý Đỗi Đỗi bất ngờ trở nên bất ổn, rất ngoan ngoãn chạy về trong ổ, cuộn người lại.
"Từ khi cô dọn vào đây thì bắt đầu. Gan rất lớn." Anh ta xem xong tin nhắn, lầm bầm một câu rồi đưa điện thoại cho tôi.
"Tôi không biết anh ta là người như thế, khi vẫn còn qua lại với nhau anh ta thật sự rất ổn. Chỉ có điều... dù kết cục không đẹp cho lắm, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới tính cách này của anh ta." Vẻ mặt của Lý Đỗi Đỗi làm tôi hơi co người lại: "Tôi không hề cố ý để lộ các anh."
Lý Đỗi Đỗi liếc mắt: "Tôi trách cô sao?"
"Không có."
"Tôi mắng cô rồi à?"
"Cũng không có."
"Vậy cô ủy khuất cái gì?"
Tôi im lặng không nói thêm lời nào, cảm thấy thật phiền toái. Khu chung cư này đã đặc biệt thì chớ, tôi bị bạn trai cũ dọa cho sợ đã đành, ở đây lại còn bị hàng xóm uy hiếp nữa.
"Mở Weibo của cô ra cho tôi." Lý Đỗi Đỗi chủ động chuyển trọng tâm câu chuyện, tôi bỗng hơi mơ màng.
"A? Anh định làm cái gì?"
"Săn mồi."
Cứ như vậy, việc truyện tranh của tôi được để cử tạm thời bị vứt ra đằng sau. Tôi đi theo Lý Đỗi Đỗi vào phòng, nhìn anh ta mở máy tính lên, còn tôi ngồi bên cạnh. Phòng ngủ của anh ta hơi tối, nếu không phải đằng sau tôi là một cái quan tài lớn, tôi sẽ cảm giác Lý Đỗi Đỗi chỉ là một chàng trai bình thường.
Sau khi mở Weibo ra, mạng hơi chậm khiến tôi có chút khẩn trương, tôi dịch gần vào người Lý Đỗi Đôi, bỗng thấy nóng đến khó hiểu. Anh ta quay lại liếc mắt nhìn tôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
Anh ta nói: "Mang cho tôi cái áo ngủ ra đây."
"Áo ngủ của anh ở đâu?"
"Trên ghế salon."
Tôi ngoan ngoãn đi ra ghế salon lấy áo ngủ vào, chỉ là một cái áo phông trắng, không giống đồ ngủ của ma cà rồng mà lại giống như của một sinh viên đại học. Trông rất bình dị gần gũi, khác hẳn với dáng vẻ tinh anh già mồm của anh ta.
Tôi đưa đồ ngủ cho Lý Đỗi Đỗi, anh ta thoáng nhìn qua rồi không nói gì, nhận lấy áo ngủ. Anh ta cũng không bảo tôi ra ngoài, cứ ngồi thản nhiên trước mặt tôi mà mặc áo.
Chờ đến lúc anh ta quay lại tập trung vào máy tính thì tôi mới phản ứng kịp, động tác vừa rồi giữa tôi và anh ta, cô nam quả nữ đêm hôm ở chung phòng, dường như có hơi... thân mật. Có hơi giống... một cặp vợ chồng...
Nghĩ đến chuyện này, tôi nhất thời cảm thấy ngượng.
Lý Đỗi Đỗi mở Weibo bạn trai cũ của tôi ra, ngay lập tức đã khiến tôi cảm thấy lạnh cả người.
"Lại còn chụp lén!"
Weibo của anh ta cũng giống như ở trong tin nhắn, hầu như cứ cách ngày là lại có ảnh chụp bóng lưng của tôi. Có khi là đang ngáp trên đường, có khi là đang ngồi trên xe buýt, hay nửa đêm đi ra ngoài ăn khuya, thậm chí còn có cả ảnh chụp cùng Lý Đỗi Đỗi, Lý Bồi Bồi và mọi người.
"Đúng là biến thái!" Tôi móc điện thoại ra, "Tôi phải báo cho cảnh sát!"
"Chớ nóng vội." Lý Đỗi Đỗi ngăn cản tôi, không mặn không nhạt nói, "Bạn trai cũ của cô là người thế nào?"
"Người thế nào gì? Khi tôi và anh ta quen nhau thì anh ta chỉ là một người bạn đại học, một sinh viên bình thường."
"Bình thường?" Lý Đỗi Đỗi cười lạnh một tiếng, "Hình chụp cô cũng..."
"Mặc kệ đi!" Tôi chen lời, Lý Đỗi Đỗi hiển nhiên cũng không thèm để ý, bỏ ngoài tai lời tôi mà nói tiếp: "Chụp Lý Bồi Bồi đã có thể coi là to gan, thế nhưng ngay cả tôi cũng dám chụp."
"... Có mấy bức trông anh khá đẹp trai..." Tôi có gì nói nấy.
"Tôi đương nhiên là đẹp trai." Rốt cuộc Lý Đỗi Đỗi cũng để lọt vào tai một câu, "Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa có ai có thể chĩa ống kính vào tôi, kể cả điện thoại di động, mà tôi lại không hay biết. Cô nói anh ta bình thường?"
Lý Đỗi Đỗi mở khung chat ra, gõ tin nhắn trả lời: "Anh muốn làm gì?"
Tôi cuống cuồng nhìn dòng tin nhắn kia. Rất nhanh, hai chữ "đã đọc" hiện lên. Anh ta trả lời cũng rất nhanh: "Anh muốn em trở lại bên cạnh anh, Tiểu Tín."
Tôi rùng mình một cái, Lý Đỗi Đỗi quay đầu lại nhìn: "Cô muốn làm gì?"
"Từ chối từ chối."
Lý Đỗi Đỗi quay đầu lại gõ bàn phím: "Được. Hẹn thời gian gặp mặt đi!"
Tôi hít vào một trận khí lạnh: "Lý Đỗi Đỗi, anh muốn làm gì?"
Lý Đỗi Đỗi không nhìn tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vừa bình tĩnh vừa trầm ổn: "Bảo vệ cô." Anh ta dừng một lúc mới quay đầu lại về phía tôi: "Không phải cô cầu xin tôi à?"
Tôi...
Đêm khuya thanh vắng... Tôi đã bị dáng vẻ này của anh ta làm cho hơi liêu xiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top