Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Chương 3

Bạn đọc đều nghĩ tôi là một tác giả truyện tranh huyền huyễn, kì thực không phải vậy, tôi là thuộc trường phái tả thực nha~.

Gần đây tôi đang vẽ một truyện tranh ở trên mạng tên <Vampire hệ liệt – Ma Vương oán giận ngập trời>, hình mẫu nhân vật chính là Lý Đỗi Đỗi không biết xấu hổ, các bức tranh đều mô phỏng theo những cơn thịnh nộ thường ngày của anh ta đối với người thuê phòng.

Các độc giả đều cảm thấy vô cùng thú vị, tôi lại không hiểu nổi tại sao có người thấy Lý Đỗi Đỗi hay cáu giận kia đẹp trai vô bờ bến. Nhưng xét cho cùng, độc giả cho tôi tiền cơm ăn thì họ chính là đại gia của tôi. Tôi thừa nhận mình là một tác giả không có tiền đồ, trước mắt lấy mục tiêu nuôi sống bản thân làm mục đích chính.

Chỉ cần độc giả thích, tôi sẽ vẽ cho bọn họ xem.

Tôi có nên đi cảm ơn Lý Đỗi Đỗi không? Cảm ơn cái thói nói năng cộc cằn, cay nghiệt cùng hẹp hòi độc ác của anh đã cho tôi nhiều chủ đề để vẽ, cảm ơn anh.

Dĩ nhiên, càng cảm ơn cái tính ngạo mạn khiến anh ta khinh thường truyện tranh của tôi mà chẳng thèm xem, nhờ vậy tôi mới có thể an ổn sống đến bây giờ.

Nếu không... Theo kiến thức phổ cập về ma cà rồng mà Lý Bồi Bồi nói cho tôi, anh ta muốn giết tôi, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Một lần nữa phải cảm ơn anh ta.

Khi nhận được tiền nhuận bút, tôi cũng không dây dưa nữa, lập tức lấy tiền, định mặt đối mặt, trịnh trọng đem tiền giao cho anh ta.

Đây là tiền thuê phòng còn thiếu, cũng là lần đầu tiên tôi trả cho anh ta tiền thuê phòng. Từ lúc ngoài ý muốn bước vào khu chung cư này, tôi chưa hề có tiền để đóng. Tuy rằng việc sáng tác trước đó cũng kiếm được chút đỉnh, nhưng đều đã tiêu cho việc khác mất rồi...

"A a a!" Trên mái nhà truyền tới một tiếng thét chói tai, xuyên thấu tám tầng lầu, uy lực mạnh mẽ, đó là âm thanh của Lý Bồi Bồi.

Giữa ban ngày ban mặt mà có thể thấy cô ấy tỉnh táo là việc vô cùng hiếm. Theo lý thuyết tôi hẳn nên đi hỏi thăm một chút xem cô ấy có bị làm sao không, nhưng Lý Bồi Bồi vẫn thường xuyên là một con ma cà rồng ầm ĩ như vậy, nên tôi không hề phản ứng, vẫn bình tĩnh gõ cửa phòng tầng một của Lý Đỗi Đỗi.

Có điều, gõ nửa ngày cũng không thấy Lý Đỗi Đỗi mở cửa.

Ban ngày là lúc ma cà rồng ngủ, nhưng hai anh em nhà họ Lý này đều có thể hoạt động. Nhất là Lý Đỗi Đỗi, một ngày 24h, mặc kệ vào giây phút nào, chỉ cần ngửi được mùi tiền, anh ta có thể bò dậy ngay.

Tôi còn đang thấy khó hiểu, thì trên tầng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy một đôi chân dài lộ ra từ váy ngủ rộng thùng thình, họa tiết hoạt hình bọt biển đang chạy vọt xuống, mà nửa người trên của cô ấy... đã hoàn toàn bị con chó Alaska che lại.

Đó là chó của Lý Bồi Bồi, tên Mãng Tử, ngoài ăn uống và đi vệ sinh ra nó chỉ biết ngủ, còn đâu cái gì cũng không biết. Nó là bảo bối trong lòng Lý Bồi Bồi.

"Mãng Tử làm sao vậy?" Tôi hỏi Lý Bồi Bồi. Chỉ thấy đầu Mãng Tử rũ xuống, lưỡi lè ra vắt vẻo bên ngoài, nước miếng tí tách rơi xuống đầy đất, không khác gì một con chó đã chết.

"Nó nuốt phải pháp khí mà tớ để quên dưới đất!"

Tôi cả kinh.

Mỗi phi nhân loại bọn họ trên người đều có một pháp khí, độc dược phòng thân thuộc về mình. Thứ đó đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, là thứ bảo vệ bọn họ, đi theo bọn họ cả đời...

Pháp khí của Lý Bồi Bồi là một cái roi có thể biến hóa, cô ấy gọi nó là Đản Đản tiên (quả trứng). Bởi vì khi cái roi này không có việc gì để làm, nó sẽ ở trong hình dạng một quả trứng.

Tôi đã từng vào căn phòng bừa bộn của cô ấy, cũng từng nhìn thấy Đản Đản tiên bị Lý Đỗi Đỗi tùy tiện vứt trong quan tài, hơn nữa quan tài còn không đậy nắp, giống như chăn đắp lúc ngủ của loài người chúng ta vậy, đắp xong không có ai thèm gấp gọn gàng.

Tôi đã đoán được: "Có phải Mãng Tử ăn nhầm Đản Đản tiên?"

Lý Bồi Bồi rất tiêu sái trả lời: "Trên Đản Đản tiên có sát khí, Mãng Tử ăn vào không tiêu hóa được."

Qua một lúc, tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo.

"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi cô ấy.

"Tớ muốn đưa nó đi bệnh viện để bác sĩ lấy ra!"

"Vậy còn không đi mau!"

"Tớ không có tiền!"

"..."

Tôi lúc này, một tay đặt trên cánh cửa phòng của Lý Đỗi Đỗi, một tay cầm bao tiền giấy đỏ tươi. Tôi nhìn tiền giấy một chút, quay qua nhìn Lý Bồi Bồi, lại nhìn nhìn Mãng Tử một chút. Cuối cùng thở dài một tiếng: "Tớ có, đi thôi."

Đúng, nói ra thì không ai tin, nhưng thật sự là, mỗi lần tôi có khả năng nộp tiền nhà, mỗi lần tôi nhận được tiền nhuận bút, sẽ vì ba cái chuyện vớ vẩn, loạn xì ngầu, quái dị của đám hàng xóm này mà... tiêu hết.

Đăng kí cho Mãng Tử làm giải phẫu lấy dị vật xong, tôi và Lý Bồi Bồi ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài.
Cô ấy nhìn tiền trong tay tôi đã giảm đi một nửa, hỏi tôi: "Cậu tìm Lý Đỗi Đỗi đóng tiền nhà phải không?"

"Ừ."

"Đừng nộp, cậu nộp tiền nhà, không phải càng chứng tỏ mấy người bọn mình là thứ vô dụng sao?"

"..." Tôi cho Lý Bồi Bồi một cái liếc mắt: "Dù có ghét Lý Đỗi Đỗi như thế nào đi chăng nữa thì có nợ có trả, nên tớ sẽ nộp tiền phòng cho anh ta."

"Lý Đỗi Đỗi đặt tên cho nhóm chúng ta là Tứ Đại Thiên Vương chuyên khất nợ tiền thuê nhà đó, cậu nộp tiền nhà là đang muốn tách khỏi nhóm chúng ta à?" Lý Bồi Bồi ra sức thuyết phục tôi, "Hơn nữa, hơn nữa, hai ngày tới cậu cũng không thể đóng được tiền thuê nhà đâu."

"Vì sao?"

Lý Bồi Bồi mím môi đáp: "Hiệp hội Ma cà rồng gần đây đã nhận được thỉnh cầu trợ giúp, hình như là bên phía Tương Tây cần bắt thi, mấy cái xác già của vài chục năm trước ấy. Cấp trên ra lệnh cho chúng tớ đi điều tra một chút để tránh xảy ra chuyện rắc rối. Lý Đỗi Đỗi gần đây bận rộn cũng chính là vì chuyện này, không rảnh quan tâm cậu đóng tiền nhà hay chưa đâu."

Hiệp hội thống nhất Ma cà rồng, tên gọi tắt hiệp hội Ma cà rồng. Lý Đỗi Đỗi chính là người phụ trách của hiệp hội này, tôi từng nghe có người gọi anh ta là giám đốc Lý. Gần đây công việc bề bộn, khó trách không thấy bóng dáng anh ta ở nhà.

Lại nói đến, sự tồn tại của hiệp hội này cũng rất thần kì.

Thành phố Trùng Khánh mấy năm nay, bởi vì được đầu tư hạ tầng tốt, thị trường bất động sản khởi sắc, giá phòng thấp, giá cả vật chất cũng thấp, điều đó đã trở thành ưu thế, thu hút một nhóm lớn phi nhân loại đến sống ở nơi đây.

Lại thêm địa hình Trùng Khánh phức tạp, quanh năm suốt tháng đều là mây mù, ánh nắng ít, tia tử ngoại yếu, là nơi thích hợp cho mà cà rồng ở, cho nên trở thành điểm đến lý tưởng của hầu hết ma cà rồng trên thế giới.

Hiệp hội thống nhất Ma cà rồng chính thức đặt trụ sở ở Trùng Khánh vào tháng 1 năm 2015. Xây dựng trên một thành phố yên bình, mục đích là phục vụ cho cuộc sống tốt đẹp sau này của ma cà rồng trên toàn thế giới.

Những điều kể trên đều do Lý Bồi Bồi khoa trương nói cho tôi biết lúc mới dọn tới đây. Khi đó tôi chỉ nghĩ cô ấy nói bậy nói bạ, dĩ nhiên, bây giờ tôi đã nhận ra lúc đó mình nông cạn đến nhường nào...

"Có lẽ Lý Đỗi Đỗi còn lâu mới xong việc, lúc này cậu muốn đóng tiền nhà cũng không thể đóng được ngay, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn mừng đi?"

"Ăn mừng cái gì... Mừng chó của cậu suýt nữa thì nghẹn chết?"

"Tiểu Tín, ngồi chờ mãi cũng chán, hôm nay chúng ta đi ăn chúc mừng Tiểu Mãng không bị Đản Đản làm cho nghẹn chết, nhân tiện chúc mừng cậu cuối cùng cũng có thể đóng tiền thuê nhà! Tớ nghe nói gần đây có một quán bar rất được! Tiền dùng hết có thể kiếm lại, thời gian để lãng phí thì không tìm lại được đâu! Đi thôi!"

Một lí do vớ vẩn như thế mà tôi cũng bị Lý Bồi Bồi... thuyết phục.

Sau khi đem Mãng Tử về nhà, tôi và Lý Bồi Bồi liền kéo nhau đi xõa.

Bia được khui ra, xung quanh ồn ào náo nhiệt. Chúng tôi chạy thẳng đến quán bar mà cô ấy vừa khen nức nở, quả nhiên rất đông khách, ca sĩ đang hát phía trên sân khấu, khách khứa dù nhiều nhưng không hề có xích mích gây gổ hay những màn tranh giành tình cảm thông thường, quả là nơi tốt để xả stress.

Nốc cạn dăm ba ly xong, Lý Bồi Bồi bắt đầu đưa mắt tia đám đàn ông đứng xung quanh. Sau một hồi nhìn ngắm, cánh đàn ông cũng lục đục bước lại làm quen với cô ấy.

Tôi cầm li bia của mình, im lặng ngồi bên cạnh.

Lý Bồi Bồi vẫn luôn muốn có người yêu, khổ nỗi không tìm được ai phù hợp. Bar là nơi tốt nhất để cô ấy xã giao, cũng là nơi giúp cô ấy tìm kiếm đối tượng có thể làm rung động trái tim cô ấy.

Mà sâu trong thâm tâm tôi lại rất có thành kiến với đám người này, tôi cho rằng những thằng đàn ông hay đến bar hầu hết đều là dạng tay chơi, tùy tiện phóng túng thiếu thủy chung, cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Tôi chán chường nhìn xung quanh, trong quầy rượu còn có tốp năm tốp ba người đang ngồi tám chuyện trên trời dưới đất, có người đến để tìm rượu giải sầu, có người đến chơi đùa cùng đám bạn, có người đến vì công việc và lợi ích cá nhân, cũng có người đến chỉ để tiêu khiển. Đám hầu bàn tất bật chạy tới chạy lui, nhân viên tiếp rượu liên tục mời khách. Bartender xoay xoay cái ly, ngẩng đầu nhìn người ngồi trước quầy bar, trong mắt là sự thuần thục của công việc lặp đi lặp lại hàng ngày.

Đủ mọi loại người ở trên đời, trong cái quán rượu nhỏ bé này thế mà lại hội tụ đầy đủ hết.

Theo tôi thấy, nổi bật nhất ở đây có lẽ là Lý Bồi Bồi, cô ấy về cơ bản không giống với đám người trần tục này, cho nên mới chói mắt như vậy.

Đợi một chút...

Ánh mắt tôi dừng lại trên một thân ảnh trong góc quán, nơi đó có người đàn ông đang ngồi một mình. Anh ta mặc chiếc áo lông đen dài, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, chẳng buồn làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn ly rượu thôi.

Dường như bầu không khi xung quanh anh ta cũng lắng đọng lại, anh ta quá trầm tĩnh, tách biệt với không gian ồn ào náo nhiệt của quầy bar. Sự bất đồng ấy tựa như hai thế giới đối lập nhau vậy.

Tôi chỉ thấy được gò má của anh ta qua thứ ánh sáng lòe loẹt chớp nhoáng của quán bar, đường viền trên cơ thể săn chắc cường tráng, đôi mắt trong suốt như hai hạt châu, tôi chưa từng thấy qua ánh mắt nào lạnh lùng như vậy. Anh ta ngồi đó, tựa như một cây kiếm cần được rút ra khỏi vỏ.
Anh ta hoàn toàn thu hút ánh nhìn của tôi.

Có lẽ cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, anh ta nhẹ nhàng chớp mắt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng giữa không trung, hoàn hảo nhìn thẳng về phía tôi. Bốn mắt giáp nhau, trong chớp nhoáng tôi lại có cảm giác như bị một cây kiếm sắc bén chỉ thẳng vào yết hầu. Người này...

"Tô Tiểu Tín!" Lý Bồi Bồi gọi tôi, tôi tách khỏi ánh mắt người nọ, ngẩng đầu lên nhìn Lý Bồi Bồi, thấy cô ấy đã đuổi hết đám người đang túm tụm xung quanh đi. Cô ấy đứng bên cạnh tôi, nhìn chòng chọc vào người đàn ông bên kia, sắc mặt khó coi vô cùng.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Chạy nhanh." Lý Bồi Bồi bắt lấy cổ tay tôi, kéo tôi rời khỏi quán bar. Hai chúng tôi hoang mang rối loạn, vội vã chạy. Lý Bồi Bồi kéo tôi xuyên qua mấy ngã quẹo mới chịu dừng chân. Đôi tay run rẩy, nói, "Hú hồn! Hù chết tớ mất, nổi cả da gà da vịt lên hết rồi này, thật đáng sợ quá đi!"

Tôi mờ mịt hỏi, "Sao vậy? Người đàn ông vừa rồi cũng là ma cà rồng à? Hai người vừa dùng tốc độ chớp nhoáng mà mắt thường không thể nhìn thấy được để giao chiến với nhau sao?"

Lý Bồi Bồi trợn trắng mắt liếc tôi, "Cái gì mà tốc độ mắt thường không thấy được, cậu nhiễm phim nhiều quá rồi đó."

Cô ấy chà xát cánh tay, "Tên vừa rồi không phải ma cà rồng, tớ cũng không nhìn ra hắn ta thuộc dòng gì, nhưng tuyệt đối không phải con người."

Trên thế giới này có rất nhiều loại yêu ma quỷ quái, rất nhiều những sinh vật có dị năng thường được miêu tả trong truyền thuyết. Có thể gọi là người dị năng, hoặc theo cách nói của bọn họ, chính là phi nhân loại.

Sau thế chiến thứ hai, khi Liên hợp quốc của loài người thành lập, để theo kịp đà phát triển nhanh như vũ bão của ngành công nghệ thông tin cũng như khả năng quân sự, để tránh bị giết, các chủng tộc phi nhân loại có số lượng ít như ma cà rồng, quỷ quái, yêu quái,... quyết định liên minh lại với nhau. Muốn tồn tại trong thế giới mà con người ngày càng nhiều như vậy, bọn họ cần phải giúp đỡ lẫn nhau để sinh tồn, cho nên liên minh phi nhân loại thế giới (gọi tắt là liên hiệp phi nhân loại) cũng cần được phát triển để theo kịp bước tiến của loài người.

Liên hiệp phi nhân loại cũng tương tự như Liên hiệp quốc, được quản lý bởi hệ thống phi nhân loại trên toàn thế giới. Trung Quốc là quốc gia quản lý các ủy viên phi nhân loại, gọi tắt là nước quản lý ủy viên phi nhân loại. Phía dưới nước quản lý ủy viên có cấp tỉnh, cấp thị để quản lý ủy viên hội.
Từng chủng tộc phi nhân loại đều có các hiệp hội thuộc về riêng họ, ví dụ như hiệp hội ma ca rồng, hiệp hội người sói, hiệp hội nhân ngư,...

Bọn họ sống xen lẫn trong xã hội loài người, nhưng thật ra lại là một đoàn thể khổng lồ.

Vì vậy, khi tôi xuất hiện trong cuộc sống của những cá thể phi nhân loại này, cũng không có gì đáng sợ. Lý Bồi Bồi lại càng không sợ, dẫu sao so với mọi người Lý Bồi Bồi có thể coi là rất lợi hại, ít nhất sói con hay Mỹ Mỹ cũng đều không đánh lại được cô ấy.

Còn về Lý Đỗi Đỗi, thực lực thật sự của anh ta tôi không cách nào biết được, chỉ có thể dùng lời nói của Lý Bồi Bồi: "Nếu đánh một cách nghiêm túc, mười tớ cũng không đủ cho anh ấy đánh chơi."

Có điều, dù cho Lý Đỗi Đỗi kia rất lợi hại, Lý Bồi Bồi cũng không sợ đấu với anh ta. Hôm nay tự nhiên gặp phải người xa lạ, chưa đánh mà cô ấy đã kinh sợ đến như vậy, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.

Ánh mắt của người đó quả thật...

"Tóm lại, cậu đừng đến quán bar đó nữa." Lý Bồi Bồi cúi đầu nhìn đồng hồ, "A! Đã mười giờ rồi, tớ phải đi dạy đây. Cậu tự mình về trước nhé, trên đường nhớ cẩn thận một chút."

Tôi vẫy tay tạm biệt, sau đó chậm rãi lên xe buýt trở về nhà.

Xe buýt lướt qua vài ngọn núi, qua mấy lần mở cửa, lúc tôi xuống xe đã là hơn mười một giờ. Từ trạm xe buýt đi bộ về nhà còn mất tận hai mươi phút.
Trên trời bỗng nhiên có mây đen ùn ùn kéo đến.

Ở Trùng Khánh, thời tiết như vậy là rất bình thường. Tôi có mang theo mũ, chùm lên định chạy về, mới vừa bước được một bước thì mũi chân đạp phải một cái bóng đen.

Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy Lý Đỗi Đỗi âu phục giày da, nhấc tay, mở ra một cái ô màu đen thật to, đứng trước mặt tôi.

"Đi đâu về?"

Có lẽ là bởi mấy ngày nay bận bịu mệt mỏi, thanh âm của anh ta có chút trầm thấp, lại mang theo tính khí thờ ơ vốn có, hòa lẫn với tiếng mưa rơi êm ái, nên khi lọt vào tai tôi, thật sự khiến tôi có ảo giác, dường như câu nói đó, mang chút... quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top