Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Chương 30
Lý Đỗi Đỗi đi gặp bạn trai cũ của tôi.
Anh ta nói sẽ đi một mình, nhưng tôi rất rất không yên tâm... chưa kể còn có cái bản tính tò mò từ lúc cha sinh mẹ đẻ... Tôi thực sự muốn đi theo anh ta, nhưng cũng lại sợ vụ việc lần này có vẻ hơi quá sức. Để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, tôi quyết định rủ mọi người cùng đi với tôi.
Vì vậy tôi đã tìm đến Lý Bồi Bồi.
Gõ cửa nhà Bồi Bồi, cửa vừa mở tôi đã ngay lập tức bị lôi vào trong, ngón tay cô ấy còn đặt trên miệng, "Suỵtttt!" một tiếng thật dài.
"Gâu", Mãng Tử khàn khàn kêu một tiếng nhỏ, học theo dáng vẻ của chủ nhân.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, sau đó trông thấy hai nhân vật đã lâu không gặp đang ngồi bên cạnh quan tài của Lý Bồi Bồi, Thiệu Thiệu và sói con.
Trong tay vẫn đang cầm mấy lá bài, xem ra bọn họ đang làm chuyện mà Lý Đỗi Đỗi nghiêm cấm – đánh bạc.
"Không thể để lộ." Lý Bồi Bồi nhỏ giọng nói với tôi, "Cậu tới thật đúng lúc, đủ người để làm một bàn mạt chược rồi."
"Các người hôm nay đều không đi làm sao?" Tôi hỏi.
Lý Bồi Bồi vuốt tóc, mang một dáng vẻ hàm súc vô cùng: "Hôm qua bị một học sinh làm cho phát cáu nên hôm nay tớ không muốn đi làm. Đang định bỏ bê công việc, trầm mê ở nhà đánh bạc ba ngày ba đêm!"
"Đâu phải chỉ có hôm nay là cậu không muốn đi làm..."
"Hôm nay là ngày nghỉ của tôi." Sói con nói, "Đã lâu không đánh bài... hắc hắc..." Tôi liếc xuống nửa thân dưới của cậu ta, không phải vì cái gì khác, mà là vì đống tiền thắng được cậu ta để trong đũng quần.
Tôi không thể không nói: "Cậu không đặt tiền ở chỗ khác được sao?"
Sói con ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Trên mạng nói, để tiền thắng ở đấy thì sẽ không bao giờ bị thua nữa, thực sự rất chuẩn."
Tôi: "..."
Đúng là mạng với chả mẽo, dạy đám phi nhân loại này toàn trò không đâu.
"Các cậu sao lại để cho trẻ con đánh bạc???" Tôi nhìn Thiệu Thiệu, đôi tay nhỏ bé của anh ta cầm lá bài còn không chắc, có vẻ đã thua khá nhiều. Có điều trong số ba người ở đây thì anh ta lại là người có nhiều tiền nhất, đối với mấy đồng bạc lẻ này hẳn cũng không để ý.
"Ai nha, Tiểu Tín cô đừng xem thường tôi, tôi chơi những thứ này không biết đã bao nhiêu năm rồi." Thiệu Thiệu vừa nói vừa quăng một đôi Vương nổ ra.
Lý Bồi Bồi lập tức chạy đến nhìn bài: "Vừa mới vào trận đã ra Vương nổ làm gì, chỗ bài còn lại làm sao đánh hết được?"
"Sắp thua cũng phải đánh, thua tiền chứ không thua khí thế được."
Lý Bồi Bồi gật đầu như thật: "Nói có lý."
Cuộc đối thoại này nghe thoáng qua cũng đủ thấy đầy mùi đốt tiền... Hai người bọn họ mặc kệ sự đời, hôm nay mà không để thua mấy trăm đồng thì quả thật là có lỗi với xã hội chủ nghĩa.
Sói con cũng rất ngay thẳng, đánh cho hai người kia thua đến tan tác.
"Tôi thua khí thế cũng được." Sói con vươn tay, vẻ mặt vẫn đầy ngây thơ ngượng ngùng: "Tôi chỉ cần tiền."
Lý Bồi Bồi và Thiệu Thiệu lôi tiền ra trả, sói con lại nghiêm túc đặt vào trong quần.
Tôi ôm trán suy nghĩ, quyết định ra tay giải cứu hai người này.
"Có ai muốn đi ra ngoài cùng tôi một chút không?"
"Ban ngày ban mặt, lại còn giữa trưa, ra ngoài làm gì? Tớ không rảnh." Lý Bồi Bồi vừa tráo bài vừa nói, không thèm nhìn tôi.
"Lý Đỗi Đỗi giúp tớ đi hai mặt một lời với bạn trai cũ, tớ sợ có chuyện không hay xảy ra nên muốn đi xem..."
Lý Bồi Bồi dừng tráo bài, sói con đang nhìn chằm chằm đũng quần cũng ngẩng lên, Thiệu Thiệu híp mắt một cái, liếc tôi, phát ra một tiếng đầy ý vị thâm trường: "Ồ?"
Bọn họ đồng loạt đứng lên, động tác có thể nói là vô cùng nhịp nhàng.
Lý Bồi Bồi: "Tớ đi."
Thiệu Thiệu: "Đi thôi."
Sói con: "Tôi đi cùng cô."
Ba người trăm miệng một lời. Tôi trầm mặc trong chốc lát: "Tôi cảm thấy đây là một việc rất trọng đại, thế nên các cậu có thể thể hiện thái độ nghiêm túc hơn không? Đừng có mà như đi xem kịch thế."
"Chúng tớ đều rất nghiêm túc." Lý Bồi Bồi tiến đến, choàng tay qua cổ tôi. Cô ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi không chống đỡ nổi, trực tiếp bị cô ấy kéo ra khỏi nhà.
"Cửa còn chưa khóa!" Tôi giãy giụa.
"Mãng Tử biết trông nhà. Lý Đỗi Đỗi hẹn gặp bạn trai cũ của cậu ở đâu, chúng ta ngay lập tức đến đó."
Tôi bị Lý Bồi Bồi lôi đi, liếc mắt sang bên cạnh một cái, tình cờ trông thấy đũng quần vẫn đang căng đét của sói con: "Cậu mau lấy tiền ra đi!"
Sói con gật đầu: "Được, cho tôi đếm một chút, tí nữa còn đi mua ít hạt dưa."
Thiệu Thiệu nói: "Tôi muốn ăn kẹo gậy."
"Được, đủ tiền, mua một túi lớn luôn."
Mẹ kiếp! Cái đám phi nhân loại này...
Bọn họ kéo tôi xuống dưới tầng, đúng lúc gặp được Vệ Vô Thường đang phơi quần áo.
Anh ta cầm chậu trong tay, quay đầu nhìn thấy tôi bị Bồi Bồi bá vai bá cổ.
Vệ Vô Thường hoàn toàn không muốn chào hỏi Lý Bồi Bồi, gật đầu với Thiệu Thiệu và sói con rồi nói với tôi: "Tô cô nương, tháng này tôi được nhận lương, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền cho cô, sau này cũng không cần cô trả hộ tiền thuê nhà nữa."
"Tốt lắm... hôm nay anh cũng nghỉ làm..."
Sớm biết Vệ Vô Thường ở nhà, tôi đã không đi tìm Bồi Bồi để mọi chuyện biến thành trò hề như vậy! Bàn về việc làm bảo kê, anh ta cũng không phải hàng dễ kiếm!
"Đi thôi, đừng để ý anh ta, cậu nói là Lý Đỗi Đỗi hẹn ở chỗ nào?"
Vệ Vô Thường không hiểu gì, hỏi tôi: "Cô nương... đây là..."
"Anh có muốn đi cùng không? Đi giúp tôi một việc! Đi không?" Tôi vẫn là nên mang theo một người đáng tin.
Vệ Vô Thường ngay lập tức nghiêm mặt: "Đã là chuyện của Tô cô nương thì tại hạ đương nhiên phải toàn lực giúp đỡ."
Vì vậy, từ ý định ban đầu chỉ là muốn mang theo một người để giúp đỡ, tôi đã mang tận bốn người đi...
Lý Đỗi Đỗi và bạn trai cũ của tôi hẹn nhau ở công viên.
Công viên này không có nhiều người, trước đây Vệ Vô Thường đã từng tấn công tôi và Bồi Bồi ở chỗ này, đánh ngất Mãng Tử. Lý Đỗi Đỗi hẹn bạn trai cũ của tôi đến đây, cũng có thể là muốn... nếu cần thiết, động thủ luôn.
Tôi và bốn phi nhân loại trốn sau gốc cây đại thụ to, lặng lẽ nhìn Lý Đỗi Đỗi trên băng ghế dài ở công viên. Anh ta ngồi bắt chéo chân, cầm trong tay một quyển sách. Khó có dịp được trông thấy Lý Đỗi Đỗi dưới ánh mặt trời, anh ta trắng đến mức khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy chói mắt, cùng với cái gọng kính viền vàng kia... Lý Đỗi Đỗi thật sự như đang phát sáng.
Tôi chăm chú nhìn anh ta, không tự chủ được hơi thất thần.
Cụ thể vì sao tôi cũng không biết, lý do duy nhất tôi có thể nghĩ tới, chắc là bởi vì... quá đẹp trai!
Cũng có thể vì, trên người anh ta lúc này vô tình tỏa ra một cảm giác vô cùng xa cách, tuy lạnh lùng mà trong trẻo. Cho dù hiện tại trời xanh mây trắng, nhưng xung quanh anh ta vẫn là tuyết rơi lạnh buốt, không một ai có thể đưa ô ra che chở hay ôm lấy mà sưởi ấm cho anh ta...
Tôi có chút muốn đi đến ngồi cạnh anh ta, nhưng lại cảm thấy đối với Lý Đỗi Đỗi mà nói, điều này thật sự không cần thiết.
Lý Đỗi Đỗi là kiểu người có thể một mình sống trên hoang đảo, không cần tôi, cũng không cần bất cứ kẻ nào.
"A!" Lý Bồi Bồi bỗng hô lên một tiếng, "Đến rồi đến rồi, đó là bạn trai cũ của cậu sao Tiểu Tín?"
Tôi nhìn theo tiếng kêu của Lý Bồi Bồi, người đó mặc một bộ đồ thể thao, đeo một cái túi xách, cái túi này là năm đó tôi và anh ta cùng nhau đi mua.
Bạn trai cũ của tôi. Sau khi chúng tôi chia tay, thời gian dường như đã bỏ quên anh ta. Anh ta vẫn giống hệt như ngày xưa, ngay cả quần áo cũng không có gì thay đổi.
"Ừ..."
Lý Bồi Bồi chỉ còn thiếu nước huýt sáo: "Thật là đẹp trai nha. Không thể chê được nha. Sao lại chia tay vậy?"
Bạn trai cũ đang đứng sờ sờ ngay trước mặt, rất khó để nói rằng anh ta đã chết, tôi đành phải thở dài: "Anh ta và bạn nam cùng phòng đi quá giới hạn."
"Cái gì?" Lý Bồi Bồi kinh hãi nhìn tôi, Thiệu Thiệu cắn nát cái kẹo que, hạt dưa trong tay sói con đã vì quá khiếp sợ mà rơi đầy đất. Bọn họ đều quay đầu lại về phía tôi.
Đúng như suy đoán, biểu tình của bọn họ khi nghe được thông tin này, so với khi nghe được bốn chữ "anh ta đã chết" còn đặc sắc hơn.
Vệ Vô Thường có chút không hiểu, lờ mờ hỏi tôi: "Đi quá giới hạn với bạn nam cùng phòng? Là ý gì?"
Lý Bồi Bồi bĩu môi: "Đồng tính thôi. Cái này anh cũng nên biết chứ!"
Vệ Vô Thường vô cùng khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã dùng định lực của một đại tướng quân mà kiềm chế: "Thì ra là vậy." Anh ta lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi: "Tô cô nương đã ủy khuất rồi."
"Không ủy khuất..." Tôi bị ánh mắt đồng tình này làm cho xấu hổ, "Không ủy khuất, mọi chuyện đều đã qua."
"Nếu như vậy..." Thiệu Thiệu sờ cằm, ý vị thâm trường nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi, "Hôm nay ma cà rồng đến đây đối phó với anh ta, hẳn sẽ là một màn rất đặc sắc."
Sói con tha thiết hỏi: "Làm sao?"
Thiệu Thiệu nhìn tôi, cười đến là ám muội, "Bạn trai cũ của cô lỡ chẳng may thích phải Lý Đỗi Đỗi... thì làm thế nào?"
Làm thế nào?
Tôi hướng tầm mắt về phía Lý Đỗi Đỗi, anh ta đang ngồi trên ghế dài, lười biếng ngẩng đầu lên, khép sách lại, đẩy gọng kính, nhìn bạn trai cũ của tôi.
Bạn trai cũ của tôi ngay ngắn đứng thẳng lưng, dưới ánh mặt trời cũng nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi.
Bốn mắt giao nhau, bọn họ im lặng không nói gì, giữa hai người là nắng ấm ngập tràn...
Tôi có cảm giác... gian tình đang bắt đầu nảy nở.
Chẳng lẽ hai người bọn họ đã thật sự vừa mắt nhau rồi...
Tôi còn có thể làm gì?
Thôi thì đành đứng nhìn kịch hay. Cảnh tượng Lý Đỗi Đỗi và bạn trai cũ của tôi cùng ở trong một căn phòng, tương thân tương ái, ngẫm lại thì... cũng là một nguồn tư liệu sống rất hay ho!
"Anh là bạn trai cũ của Tô Tiểu Tín?"
Lý Đỗi Đỗi lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề khiến cho tôi bất giác trở nên khẩn trương.
Năm người chúng tôi trốn sau gốc cây, im thin thít nhìn về phía kia, chờ bạn trai cũ của tôi trả lời.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, giữa hai người là bầu không khí vô cùng căng thẳng.
"Anh." Bạn trai cũ của tôi mở miệng, "Chính là người sau tôi muốn chiếm lấy Tiểu Tín?"
Lý Đỗi Đỗi: "..."
"Tôi đã sớm biết người nói chuyện với tôi hôm qua không phải là Tiểu Tín. Tốc độ gõ chữ của cô ấy tôi đều nhớ rõ. Tôi cho anh hay, Tô Tiểu Tín là người con gái của tôi, trước kia là người con gái của tôi, mặc dù hiện tại không còn nữa, nhưng tương lai nhất định sẽ lại là như thế. Tôi nhớ rõ cô ấy từng nói với tôi, cô ấy thích kiểu người khỏe mạnh, chắc chắn không coi trọng tiểu bạch kiểm như anh. Anh sẽ không bao giờ giữ được cô ấy, mà tôi, nhất định sẽ cướp cô ấy về."
Sói con: "..."
Vệ Vô Thường: "..."
Tôi: "..."
Cằm tôi dường như sắp chạm đến đất. Nếu không phải người ngồi kia là một phi nhân loại không bình thường, nếu không phải tôi tiến lên có thể sẽ bị Lý Đỗi Đỗi giết chết, thì tôi chắc chắn sẽ chạy đến, túm cổ áo mắng tên bạn trai cũ kia một trận --
Anh ta bị khuyết tật trí tuệ à? Đang nói nhăng nói cuội cái gì không biết? Những lời này mà cũng nói ra được, anh ta không cảm thấy xấu hổ sao?
Anh ta thế mà lại là bạn trai cũ của tôi! Sau này tôi biết giải thích thế nào, tôi đã mù lòa đến mức nào mới có thể coi trọng người như anh ta?!
Lý Bồi Bồi: "Chỉ có mình tôi là người nổi da gà sao?"
Thiệu Thiệu: "Cô không phải người. Cô là ma cà rồng."
Lý Bồi Bồi: "Đến ma cà rồng mà cũng không chịu nổi... Thật muốn đánh chết tên kia!"
"Muốn đánh nhau thì xông lên liền đi." Tôi ôm mặt, không rõ là đang xấu hổ hay là tức giận nữa. Sai người đánh chết anh ta đi cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top