Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Chương 36

Không phải do tôi suy nghĩ nhiều, nhưng có lẽ Lý Đỗi Đỗi thực sự muốn giết tôi.

Ngay lúc này, bên bờ cát, trời xanh mây trắng, Lý Đỗi Đỗi vừa xoa huyệt thái dương vừa đứng lên, anh ta đưa mắt về phía tôi, khiến tôi có chút hoảng sợ. May sao Mỹ Mỹ đã ngay lập tức đi đến ngăn cản tầm nhìn giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi: "Anh đừng có mà dùng ánh mắt đó để nhìn chòng chọc Tiểu Tín, chính anh là người đã ném cô ấy đến đây, không thể trách cô ấy được."

"Không thể trách cô ta?" Lý Đỗi Đỗi vẫn đang một thân đồ ngủ dính đầy cát, dường như việc này khiến anh ta vô cùng khó chịu. Lý Đỗi Đỗi điều tiết lại tâm trạng, phủi phủi quần áo: "Cô định chết thay à?" Rồi tựa hồ như nhớ ra cái gì, anh ta lại nâng mắt lên, đẩy kính, "Cô là chủ mưu đấy, không cần phải thay nhau chết, cùng chết đi!"

Có lẽ do nỗi sợ hãi chủ thuê nhà xuất phát từ bản năng, Mỹ Mỹ cương ngạnh đến vậy cuối cùng cũng phải nuốt một ngụm nước miếng, hơi lùi về sau một bước.

"A ha ha ha! Dư Mỹ Mỹ!"

"Nó thật sự đã về đây, ha ha ha!"

Âm thanh càn rỡ từ trong rừng dừa truyền ra bãi cát. Tôi vừa quay đầu đã thấy một người đàn bà vóc dáng cường tráng, da mặt ngăm đen, quần áo lam lũ từ trong rừng bước ra. Theo sau bà ta chính là một người đàn ông nhếch nhác ghê rợn, nhưng người đàn ông này... không có đầu. Đầu của hắn ta lại bị chính hắn ôm trong ngực.

Mặc dù đang ở khoảng cách xa đến vậy, tôi cũng có thể ngửi được mùi hôi chua và thối rữa.

Nhìn thấy hai người kia, bầu không khí xung quanh Mỹ Mỹ lập tức thay đổi. A Quý ở bên cạnh nhanh chóng đứng lên, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bọn họ.
Lý Đỗi Đỗi vừa rồi vẫn đang bực bội, lúc này lại bị quấy rầy, cơn tức giận càng dâng cao. Anh ta quay đầu, một cơn gió nhẹ lướt qua làm gợn lên mấy sợi tóc con, ánh mặt trời chiếu xuống khiến làn da tái nhợt của ma cà rồng càng thêm lạnh lẽo.

"Ô, còn dẫn theo cứu binh cơ à?" Nữ hải tặc cười quái dị hai tiếng, "Hòn đảo này là địa bàn của bọn tao, mày mang ai đến cũng vô dụng."
Mụ ta vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy đất cát dưới chân như chuyển dịch. Định cúi đầu nhìn thì Lý Đỗi Đỗi đã kéo tôi sang một bên. Trong nháy mắt, một thanh đao rỉ từ trong cát bay ra, lướt qua mặt tôi mà đâm thẳng lên trời, sau đó ngoan ngoãn nằm gọn trong tay nữ hải tặc.

Nữ hải tặc một tay cầm đao, một tay túm lấy xích sắt. Cả đao cả xích vừa dày vừa nặng, khiến cho mụ ta trông giống hệt với những tên hải tặc trong chuyện cổ tích phương Tây, khỏe mạnh, dơ bẩn lại tà ác.

Mặc dù lúc trước tôi cực kì sợ Lý Đỗi Đỗi, nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, được Lý Đỗi Đỗi nắm lấy cổ tay, tôi lại cảm nhận được sự an toàn rõ hơn bao giờ hết.

"Né rất nhanh." Nữ hải tặc tán dương Lý Đỗi Đỗi một câu.

Tay còn lại của tôi túm lấy tay áo ngủ của Lý Đỗi Đỗi, nói với anh ta: "Lý Đỗi Đỗi, hãy cho mụ ta nếm mùi lợi hại của anh." Mặc dù nói thế này có hơi không đúng, nhưng tôi thực sự cảm thấy mình như đang thuần phục một con sư tử khổng lồ dũng mãnh, khiến nó giúp tôi ra ngoài kia cắn người.

Lý Đỗi Đỗi quay đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt dè bỉu chiếu thẳng xuống tay tôi còn đang nắm lấy áo anh ta:

"Lợi hại? Tôi lại cảm thấy các cô mới là lợi hại, xông vào hiệp hội, cứu người bỏ trốn... Đúng là lợi hại đến không thể tin được."

Sư tử dù sao cũng là họ nhà mèo... không dễ sai bảo như chó. Tôi hơi xấu hổ, hỏi Lý Đỗi Đỗi: "Hàng xóm với nhau đã lâu như vậy, anh nhẫn tâm thấy chết không cứu sao!"

"Cứ có người chết đi đã rồi bàn tiếp."

"..."

Nữ hải tặc lại lăm lăm thanh đao trong tay: "Một khi đã xông vào đây, đều phải chết!" Mụ ta hét lớn, đại đao lại hướng tới tôi mà xông thẳng.

Vì cớ gì tôi luôn là người bị bắt nạt?

Tôi tránh về phía sau lưng Lý Đỗi Đỗi. Mà đúng lúc này, Mỹ Mỹ đã đứng ngăn trước mặt tôi và anh ta, nhấc tay một cái, ngưng khí cản lại đại đao của nữ hải tặc: "Các người đừng ai nhúng tay vào, đây là ân oán của riêng tôi."

Mỹ Mỹ quay lưng về phía chúng tôi, đầu cũng không chuyển động, nhưng tôi có thể nhìn ra ánh mắt có bao nhiêu là kiên quyết, từ trong giọng nói của cô ấy.

Cô ấy kéo xích sắt, bắt đầu cùng nữ hải tặc đánh nhau. Chân Mỹ Mỹ đạp xuống bờ cát một cái, nhảy lên không trung, vung quyền lướt thẳng về phía mụ ta.

Tôi sống ở khu chung cư bằng ấy thời gian, ấn tượng đối với Mỹ Mỹ đến nay vẫn chỉ là một cô nàng mập mạp thích ăn và vô cùng lười biếng. Đến giờ phút này, tôi mới thực sự được chứng kiến một khía cạnh khác sâu trong nội tâm của cô ấy – một phi nhân loại khát máu và hung tàn.

Mỹ Mỹ cùng nữ hải tặc chiến đấu một bên, trong lòng tôi thấy lo lắng nhìn sang bên cạnh. A Quý không hề động thủ, sắc mặt cậu ta hơi khó coi, chỉ im lặng đứng yên. Ngược lại, nam hải tặc đứng bên kia lại phát ra một tiếng cười chói tai gay gắt.

Tôi nhìn về hướng nam hải tặc, trông thấy thân thể không đầu kia, một tay ôm đầu của chính mình, tay kia nắm chặt lấy một cục thịt đỏ.

Tôi nhìn thật kĩ, không ngờ đó lại chính là một trái tim!

Trái tim của A Quý!

Bàn tay xù xì của nam hải tặc buông lỏng rồi lại siết lấy trái tim, trên trán A Quý mồ hôi lạnh chảy ròng. Thế nhưng cậu ta vẫn mím chặt môi, không rên lên dù chỉ một tiếng, như thể trái tim bị ngấu nghiến kia không phải của cậu ta vậy. A Quý không hề liếc mắt nhìn nam hải tặc lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mỹ Mỹ.

Tôi nghĩ rằng, cậu ta chính là đang sợ nếu mình kêu đau thành tiếng, để lộ ra sự yếu đuối thì Mỹ Mỹ sẽ không thể toàn tâm toàn lực ứng phó với nữ hải tặc kia.

Là một người có lương tâm, tôi nhất định phải giúp A Quý. Thế nhưng là một người bình thường, tôi lại càng cảm thấy nên giúp cả hai người bọn họ một tay.

Tôi nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ việc trông cậy vào Lý Đỗi Đỗi đang đứng cạnh, dường như không còn cách nào khác để giúp bọn họ. Vì vậy tôi đành nép thật kín đằng sau lưng Lý Đỗi Đỗi, nhặt một vỏ sò dưới đất, dùng toàn lực ném mạnh vào đầu nam hải tặc.

Vỏ sò này đáng lý ra nên đập vào đầu nam hải tặc, nhưng tự nhiên lại hơi quẹo một chút, đập thẳng vào cánh tay đang nắm lấy trái tim.

Sau có ném của tôi, cánh tay đó dường như đã bị thương nặng. Hắn ta phải ném cả đầu của mình và trái tim A Quý đi, ôm tay lùi về sau hai bước, ngã xuống đất, đau đến lăn qua lăn lại.

Tôi bỗng thấy kỳ quái, cái vỏ sò tôi vừa ném này nặng lắm cũng chỉ được hai cân, dù trong khoảnh khắc xuất thần tôi có bất ngờ bạo phát năng lực thì cũng không thể ném cho tên hải tặc da dày thịt béo này đau đến như vậy được!
Đau như thể đã đập gãy tay hắn ta.

Tôi ló ra từ sau lưng Lý Đỗi Đỗi, bước một bước nhẹ lên nhìn, quan sát anh ta.

Kính mắt gọng vàng của Lý Đỗi Đỗi dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu một tia sáng chói mắt, biểu tình anh ta thờ ơ, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Nhưng nếu thấy tôi có khả ném người thành ra nông nỗi đó, sao anh ta có thể không bộc lộ tí cảm xúc nào như vậy được.

Tôi bĩu môi, quyết định không lật tẩy cái đồ khẩu xà tâm phật Lý Đỗi Đỗi đang mất tự nhiên này.

Trong khi thân thể của nam hải tặc đang đau đớn nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại thì đầu của hắn lại vô cùng tức giận: "Nhặt trái tim lên! Đồ ngu xuẩn! Mau đến nhặt lại trái tim!" Cơ thể hắn dãy dụa muốn đứng lên, nhưng đúng lúc này A Quý đột nhiên nhào đến, nhanh chóng nắm đoạt lại trái tim của mình.

Nam hải tặc kêu lên sợ hãi: "Bắt nó lại! Thằng súc sinh này dám làm phản!"

Thân thể của nam hải tặc đứng lên, muốn bắt A Quý, tôi liền nhặt một đống vỏ sò trên đất, không kể to nhỏ, liên tục ném về phía hắn ta.

Tôi đứng sau Lý Đỗi Đỗi, vỏ sò từ tay tôi ném ra tất cả đều trúng vào người nam hải tặc, như súng máy bắn liên tục khiến cho hắn không cách nào đến gần A Quý.

Tôi ném đến là vui vẻ, cảm thấy mình như một cao thủ. Một vỏ trai nặng nề lại được ném tới, khiến cho tên hải tặc ngã dúi dụi trên đất, tôi nhảy dựng lên, ôm chặt cánh tay của Lý Đỗi Đỗi: "Tôi thật là lợi hại!"

Vui sướng hoan hô mất một lúc, vừa đứng yên lại thì tôi mới chợt nhận ra hình như hành động của mình đối với Lý Đỗi Đỗi đã có phần quá thân thiết. Tôi cho rằng anh ta sẽ lại mắng tôi, hoặc là bảo tôi cút ngay, hoặc là bảo tôi đừng đến gần anh ta nữa... Thế nhưng đều không phải, Lý Đỗi Đỗi lúc này đang lặng lẽ nhìn tôi, dưới ánh mặt trời nghiêng nghiêng, phảng phất dường như còn có sự ôn nhu trong đáy mắt.

Mà sự ôn nhu trong khoảnh khắc này, dường như đã vượt qua tầng tầng lớp lớp sương mù, xuyên trúng vào sâu thẳm linh hồn tôi.

"Lý..."

Muốn gọi tên anh ta, nhưng cũng đúng vào lúc tôi vừa mở lời, chúng tôi đều đột ngột tỉnh lại. Trong nháy mắt, mọi tâm tình của Lý Đỗi Đỗi đều tiêu tán, anh ta khôi phục lại vẻ mặt thường ngày: "Cô có thể yên tĩnh một chút được không?"

Tôi vẫn hơi ngây ngốc. Tiếp đó, tôi bị tiếng gào lên vì đau của A Quý làm cho hoàn hồn.

Thân thể của nam hải tặc bị tôi dùng vỏ sò đập trúng đang nằm một bên, mà cái đầu của hắn, vì một mực muốn ngăn cản A Quý, mà hàm răng cắn chặt lấy cánh tay cậu ta. A Quý nhịn đau, muốn đặt lại trái tim vào trong lồng ngực.

Tay kia của cậu ta hất đầu nam hải tặc ra, đầu lăn lông lốc trên đất, sau đó cái đầu gian nan tự lật lại, cười nhạo A Quý: "Mày cho rằng chỉ đơn giản như thế thôi sao? Không có chú ngữ, mày đừng mơ lấy lại được tự do lần nữa!"
A Quý cắn răng.

Cậu ta giương đôi mắt đầy tơ máu, trừng trừng nhìn nam hải tặc. Rồi A Quý đứng lên, một tay cầm trái tim của mình, dùng đuôi cá quạt trên đất đến bên cạnh thân thể của nam hải tặc.

Thân thể của hắn ta đã bị đập đến mức không lết dậy nổi.

A Quý đoạt thanh kiếm treo bên hông nam hải tặc, rồi ngay lập tức đi về hướng cái đầu.

"Nói, chú ngữ là gì?" Với một chất giọng khàn đến tột cùng, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục.
A Quý đến bên cạnh đầu của nam hải tặc, mũi kiếm chỉ thẳng: "Chú ngữ."

"Mày là chó của bọn tao, thứ duy nhất bọn tao cho mày chỉ có gông xiềng. Chỉ khi nào bọn tao muốn thì chú ngữ mới có thể giải khai."

Đối với những lời nói như vậy, A Quý không hề có bất kì phản ứng nào. Cậu ta dùng kiếm đâm thẳng vào mắt của nam hải tặc, động tác không nhanh mà vô cùng chậm rãi. Thanh kiếm như một con sâu đục khoét, sau khi ăn hết đôi mắt của nam hải tặc thì từ từ bơi vào não bộ.

Nam hải tặc phát ra một tiếng kêu thảm.

Tôi nhìn đến buồn nôn, Lý Đỗi Đỗi liền kéo tôi về phía sau.

Trong nháy mắt, tôi chỉ còn có thể trông thấy lưng áo ngủ Lý Đỗi Đỗi.

Nhưng tôi vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết của nam hải tặc, không lâu sau, tiếng kêu của hắn bắt đầu biến thành tiếng cười to: "Ha ha ha! Tiếp đi! Tao là thân bất tử! Tiếp đi! Mặc kệ mày làm gì tao! Tao vẫn bất tử! Ở trên đảo này, tao là thần! Còn mày chỉ là thứ súc vật tao nuôi!"

Tôi không nhịn được, lại thò đầu ra từ sau lưng Lý Đỗi Đỗi, trông thấy A Quý vừa ghim đầu của nam hải tặc trên bờ cát.

Cậu ta xoay người, đi về hướng tôi và Lý Đỗi Đỗi đang đứng, sau đó đặt trái tim mình ở trước mặt chúng tôi.

Cậu ta không nói một lời, lại xoay người sang hướng khác, đi về phía Mỹ Mỹ, hoàn toàn không hề quan tâm đến những điều nam hải tặc vừa nói. Đã nhiều năm đến vậy, những lời nhục mạ như thế, có lẽ đã sớm không thể làm tổn thương cậu ta.

A Quý đi về phía Mỹ Mỹ, cuộc chiến giữa Mỹ Mỹ và nữ hải tặc đã kết thúc, trong tiếng gào thét của nam hải tặc, nữ hải tặc dần rơi vào thế hạ phong.

Mỹ Mỹ bị thương, trên mặt đầy máu nhưng cô ấy không hề để ý. A Quý nhìn cô ấy một cái, cũng không nói gì.

Mỹ Mỹ đoạt lấy đao của nữ hải tặc, chỉ vào mụ ta. A Quý đi đến bên người Mỹ Mỹ: "Đao cho tôi." Giọng khàn khàn bình tĩnh nói ba chữ.
Mỹ Mỹ không nhiều lời, đưa đao cho A Quý.
A Quý tiếp đao, giơ tay chém xuống, một nhát đứt đầu nữ hải tặc. Sau đó cậu ta xốc thân thể của nữ hải tặc lên, ném xuống biển.

Vùng biển xung quanh đảo này có không biết bao nhiêu linh hồn của những người vô tội bị cặp vợ chồng này hãm hại, bọn họ như tranh nhau nhào tới, trong nháy mắt đã gặm sạch thân thể của nữ hải tặc.

A Quý xách đầu nữ hải tặc lên, nói: "Từ hôm nay, ta đem đầu của các ngươi, một cái đóng đinh ở bờ biển phía Đông, một cái đóng đinh ở bờ biển phía Tây. Ta muốn dùng thân thể máu thịt của các ngươi, hiến tế cho vong linh trên biển. Ta muốn để cho xương thịt các ngươi vĩnh viễn chìm xuống đáy đại dương. Còn đầu và linh hồn của các ngươi, sẽ mãi mãi bị ghim ở đây, vĩnh cửu cô độc."

"Không được!" Nam hải tặc rốt cuộc cũng sợ hãi, "Không được!"

"Thân thể hắn ta, nên do cô ném xuống biển." A Quý nói xong lời này với Mỹ Mỹ, xách đầu của nữ hải tặc đi sâu vào trong rừng dừa.

Cậu ta đối với người hành hạ mình nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể đưa ra hình phạt thích đáng.

Mỹ Mỹ bước từng bước, đi về hướng thân thể của nam hải tặc. Hắn ta vừa cuồng nộ lại vừa sợ hãi: "Dừng tay! Dừng tay! Mang trở lại! Mang trở lại!"

Không một ai để ý đến hắn.

Mỹ Mỹ đến bên cạnh nam hải tặc, nhấc cánh tay của hắn lên, kéo cả thân thể vẫn đang cố giãy giụa lết dài trên bờ cát, cuối cùng ném thẳng vào biển.

Mặt biển tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn sóng mãnh liệt, như thể thần biển đang ra sức há miệng ra, đem thân thể đó nuốt nuốt gọn vào trong bụng.
Đầu nam hải tặc nằm trên bờ biển kêu lên thảm thiết.

Cho đến tận khi A Quý quay lại. Cậu ta cầm theo đao của nữ hải tặc, mà đầu của mụ ta, đã bị cậu ta ghim chết ở bên kia đảo rồi.

Cậu ta không nhìn chúng tôi, chậm rãi đi đến bên bờ biển.

Dưới ánh chiều tà, nước biển được nhuộm một màu đỏ rực. Mỹ Mỹ đón mặt trời chiều, lặng im nhìn A Quý.

Tôi không thể đoán được nội tâm A Quý, nhưng tôi thấy cậu ta đang từ từ, từ từ đi vào lòng biển.

Tôi vẫn còn nhớ, dưới sự "huấn luyện" của vợ chồng hải tặc, cả hai anh em A Quý và A Hứa đều không thể tới gần biển. Lần trước A Quý đi vào đất liền, là do pháp trận của hai hải tặc này đưa tới. Mà khi cậu ta trở về, cũng là đi bằng truyền tống trận Mỹ Mỹ vẽ ra. Cậu ta và em trai giống hệt nhau, đều vô cùng sợ hãi biển cả. Mà cũng có lẽ, A Quý là người sợ biển hơn ai hết.

Nhưng bây giờ cậu ta lại đi thẳng về phía biển, đuôi cá khô ráp của cậu ta sau khi tiếp xúc với nước, chậm rãi trở nên trơn bóng xinh đẹp, như là viên hồng ngọc sau khi được mài dũa sáng loáng, hấp thụ mọi ánh chiều tà, như là ngọn lửa đang cháy rừng rực, lại như là phượng hoàng.

A Quý quay đầu, nhìn xoáy về phía Mỹ Mỹ.
Hai người họ cứ thế đối diện nhau, như thể đang nhìn qua biết bao năm tháng xa xôi đau khổ. Vào giờ khắc này, trong lòng tôi bỗng dậy lên một cảm giác bi thương cùng khó chịu không rõ.

Đã từng phải nếm chịu những gì, mới có thể có được sự từng trải đến vậy.

Cậu ta chậm rãi đi vào trong biển.

Nước biển nuốt dần cái đuôi của A Quý, mười phân, hai mươi phân, năm mươi phân, một mét... Cậu ta chìm sâu xuống nước... sau đó lại từ lòng biển nhảy ra.

Tôi dám thề với trời, A Quý là người cá đẹp nhất tôi từng thấy, còn đẹp hơn cả A Hứa ở trong giấc mơ của Mỹ Mỹ.

Cậu ta lúc này thật giống với phượng hoàng niết bàn, lại giống như binh khí sau khi đã tôi luyện. Hàng nghìn hàng vạn lệ khí của A Quý lúc này đều biến thành thứ ánh sáng chói mắt.
Cái đuôi của cậu ta khi nhảy khỏi nước tạo thành một hình vòng cung, phảng phất bóng dáng của vầng trăng lưỡi liềm, hoàn hảo đến độ có thể sánh vai cùng thiên địa.

Sau khi nhảy ở trong nước hai lần, tôi thấy A Quý giơ lên một cái dao nhỏ, đại khái tôi đã đoán được cậu ta muốn làm gì, nhưng không kịp can ngăn. Con dao xuyên qua làn nước, dứt khoát đâm vào đuôi cá.

A Quý đã rạch đuôi của mình ra.

Nhiều năm như vậy, bọn hải tặc dù có dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể tách đuôi của cậu ta thành hai chân. Vậy mà cuối cùng, vào đúng khoảnh khắc được tự do này, cậu ta lại dùng phương thức như vậy, tự tay chia đuôi mình ra.

Nước biển hóa đỏ cả một vùng.

A Quý trở lại bờ, hai chân cậu ta thon dài mà thẳng tắp.

Cậu ta ném dao lên cát, nhìn Mỹ Mỹ.

"Dư Mỹ Mỹ, lần này, em phải dẫn tôi đi!"

Tôi quay đầu, trông thấy Mỹ Mỹ đang rơi lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top