Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Chương 38

Mặt tôi đỏ bừng, bị nhân viên dẫn thẳng đến phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi.

Phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi vô cùng rộng rãi, một cái bàn làm việc, một cái sô pha, bàn trà, bên cạnh còn có bình uống nước và một chậu cây cảnh... Nếu không biết thì còn tưởng đây chỉ là phòng làm việc bình thường của một lãnh đạo bình thường.

Tôi ngồi xuống ghế sô pha.

Nhân viên theo bản năng đi thẳng đến bình nước bên cạnh, cầm một cái cốc giấy rót nước cho tôi, nhưng vừa cầm cốc giấy lên thì hình như phát hiện có chỗ không đúng. Anh ta dừng tay, tôi vội vàng đứng dậy: "Để tôi tự mình làm!"

Tôi đi lấy nước, anh ta nói với tôi: "Cô đang bị tạm giam trong phòng làm việc này đấy nhé! Năm ngày sau là có thể ra ngoài. Nếu trong năm ngày này cô tự ý rời đi thì sẽ bị trừng phạt nặng hơn đấy, biết không?"

Tôi liên tục gật đầu. Nhìn anh ta rời đi, trong lòng tôi bỗng cảm thấy buồn cười, đám nhân viên ở hiệp hội này... thật là đáng yêu.

Tôi ngồi trên ghế sô pha được một lúc thì cảm thấy mệt, lại nằm xuống. Sô pha trong phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi rất thoải mái, trong chốc lát tôi đã ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ không ngon, lúc nào cũng cảm thấy lạnh, mơ sảng từ trên núi cao cho tới dưới biển rộng, trong khi ngủ còn mơ mơ màng màng tỉnh lại hai ba lần. Tôi muốn lấy thêm thứ gì gì để đắp, nhưng phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi lại không có đồ đạc dư thừa, tôi sờ sờ sô pha, thế nào lại thiếp đi mất. Thế nhưng sau khi quay về với giấc ngủ rồi thì lại không còn thấy lạnh nữa.

Cho đến khi tôi tỉnh lại, thấy người mình hơi nặng nề, đầu cũng rất đau.

Tôi nghĩ tôi thực sự bị ốm mất rồi.

Có điều...

Tôi nhìn cái áo màu đen trên người, trong lòng hơi hoảng hốt, là Lý Đỗi Đỗi đắp lên sao... Tôi theo linh cảm quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một người hoàn toàn ngoài ý muốn.

Một người đưa lưng về phía tôi, đứng ở trước bàn làm việc của Lý Đỗi Đỗi.

Nhưng đó lại không phải là Lý Đỗi Đỗi, quanh người anh ta tỏa ra thứ khí tức màu đen.

Rõ ràng đây là một người kì bí, đáng nhẽ tôi nên cảm thấy sợ. Nhưng vào giây phút này, tôi lại chỉ thấy ngực mình rung lên: "Người... không dám tin..."*

*Người không dám tin yêu.

Anh ta nghiêng đầu, cùng lúc đó, khí đen quanh người anh ta cũng lan tỏa ra đến mặt, che đi khuôn mặt ấy. Tôi chỉ nhìn thấy đằng sau làn khí đen là một cặp mắt sáng như sao.
Tôi ngồi dậy, muốn đi đến bên cạnh anh ta, nhưng vì quá gấp gáp, cả người lại không còn chút sức lực nào, tôi bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Người em rất nóng." Thanh âm của anh ta ôn nhu, như làn gió xuân ấm áp hòa cùng ánh mặt trời, phảng phất lướt qua mặt tôi.

Lúc trước tôi vẫn cho rằng, người không dám tin yêu đại khái chính là người bạn trai cũ biến thái thích theo dõi của tôi, thế nhưng... Bây giờ anh ta đột nhiên lại xuất hiện, bạn trai cũ của tôi vẫn đang bị tạm giam không thể đến đây, vậy người này...

"Anh rốt cuộc là ai?"

Anh ta đi về phía tôi, khí đen phiêu linh xoay tròn xung quanh, mỗi bước đi đều khiến tôi căng thẳng như dây cung, làm tim tôi đập mạnh.

"Thình thịch, thình thịch."

Tôi bỗng cảm thấy lo lắng, tiếng tim đập mạnh dường như cũng bị anh ta nghe được.

Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, khoảng cách vô cùng gần, nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn bị khí đen che mất, tôi không thể nhìn rõ.

"Anh là ai không quan trọng, quan trọng là... em." Trong giọng nói dễ nghe của anh ta còn tràn đầy sự quan tâm, "Em ốm rồi."

"Là... là cảm lạnh mà thôi... cùng lắm một tuần là khỏi."

Anh ta giơ tay lên, ngón tay thon dài đụng vào trán tôi, cảm giác lạnh như băng khiến cả người tôi run lên.

Tôi bị giam trong phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi trống không không một bóng người, lại xuất hiện người thần bí này, thế nhưng tôi không hề cảm thấy sợ, ngược lại có một loại vui sướng... cấm kỵ... không rõ...

Đúng vậy, di chứng của việc đọc nhiều truyện yêu đương mùi mẫn chính là, vào giờ khắc này, thế nhưng trong đầu tôi lại lóe lên một loạt hình ảnh...

Việc này rõ ràng không phu hợp với tính cách lạnh nhạt của tôi. Tôi lắc đầu, bỏ qua những hình ảnh kia. Tôi nghĩ mình chắc là phát sốt rồi, suy nghĩ đến cái mức cháy hỏng cả đầu óc rồi. Nếu không...tại sao đến khuôn mặt cũng không nhìn thấy, chỉ đơn thuần bị người ta sờ trán một cái, lại hiện lên những hình ảnh xấu hổ như vậy...

Tôi rụt mặt lại một cái, không phải sợ anh ta, mà là sợ chính mình... Vạn nhất không khống chế được bản thân, nhào tới thì phải làm thế nào?

Người trước mặt dường như đọc được hết suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta bật cười khẽ. Tuy không thấy khuôn mặt, nhưng tôi nghĩ người có một thanh âm đẹp đến vậy, nhất định cũng sẽ có một khuôn mặt vô cùng đẹp dẽ.

"Anh... lúc trước anh đã tặng quà tôi."

"Rất hợp với em."

"Có vẻ như rất đắt (quý)..."

"Luận về quý giá, món quà đó vẫn còn kém một chút. Nhưng thiết kế rất thích hợp với em."

Không phải không phải, tôi cảm thấy nếu nói về giá tiền, thì cái váy đen kia có vẻ hơi đắt một chút...

Tôi nhổ nước bọt chính mình, không muốn phá vỡ bầu không khí này.

"Cái đó... Anh... tặng quà cho tôi, lại còn đến thăm tôi, nếu như không thể nói cho tôi thân phận của anh, thì cũng có thể cho tôi biết tại sao, được không?"

Anh ta trầm mặc một lúc: "Anh đã nói lí do rồi."

"Ơ?"

Anh ta giơ tay lên, nhéo nhéo mặt của tôi, động tác vô cùng thuần thục và thân mật. Mà cùng lúc đó, như một ảo giác, tôi còn cảm nhận được đầu ngón tay anh ta có hơi kích động đến run rẩy. Sau khi véo nhẹ má tôi, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh ta cười nói: "Bởi vì yêu."

"Yêu... yêu tôi?"

"Ừ." Thanh âm của anh ta khàn khàn đầy từ tính, lại tràn ngập mê hoặc, "Anh yêu em."

"..." Lời bày tỏ này khiến tôi không kịp chuẩn bị, phảng phất như có tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào lòng tôi. Trong nháy mắt xuyên qua ít nhất cũng phải 99  tầng phòng ngự của tôi, nhưng cuối cùng vẫn bị một tầng phòng ngự cuối cùng tên là "tại sao" ngăn lại.

"Tại sao?"

"Cho nên tôi mới nói, đây là thứ tình cảm không dám tin yêu."*

(*不敢置信的爱: Chỗ không dám tin yêu này có rất nhiều nghĩa, không dám có thể hiểu là không nên yêu, không đủ tự tin để yêu, nhưng theo mình hiểu thì có lẽ là một tình yêu không thể tin nổi.)

Câu trả lời của anh ta... Anh ta nói đúng, tình yêu này, quả thực khiến cho người ta không dám tin tưởng...

"Kỳ thực, anh có thể nói đại một lí do, không chừng tôi sẽ tin?"

"Anh không thể nói."

"Tại sao?"

"Anh không thể nói."

Chết mất...

Tôi cảm thấy đề tài nói chuyện của chúng tôi dường như rơi vào ngõ cụt...

Thế rồi bỗng nhiên, "không dám tin yêu" tiên sinh hơi nghiêng đầu một chút, lùi lại một bước về phía sau, đứng dậy: "Chiếu cố mình thật tốt, anh phải đi rồi."

Tôi biết mình không thể hỏi tại sao, nên đành hỏi sang một vấn đề khác: "Khi nào chúng ta có thể gặp lại?"

"Sẽ nhanh thôi, đừng nóng vội."

Anh ta lùi về sau, thân ảnh trong làn khí đen dần trở nên hư vô. Trước khi anh ta đi, bước chân dồn dập của Lý Đỗi Đỗi từ bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Lý Đỗi Đỗi đứng ở cửa quét mắt nhìn tôi một cái, lập tức lại nhìn chăm chú vào đám khí đen ở góc tường, anh ta nhướng mày, roi vàng từ đầu ngón tay tung ra. Nhưng khi roi vàng quét qua thì khí đen đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chút thanh âm phiêu đãng trong căn phòng.

"Hạ Chí đã qua, bóng tối sẽ càng ngày càng lớn. Phải nhớ muôn vàn cẩn thận."

Lý Đỗi Đỗi nhíu mày, nhìn chòng chọc vào bóng đen biến mất trong góc tường, trầm tư trong chốc lát rồi lập tức nhìn chăm chú vào tôi, sau đó chân mày nhíu chặt hơn.

Tôi cho là anh ta sẽ chất vấn tôi về người thần bí này, nhưng không hề nghĩ tới, câu đầu tiên anh ta mở miệng chính là: "Tại sao cô lại ốm rồi?"

Trời đất chứng giám, từ sau khi tôi đến ở trọ, mỗi tháng đều phải đong đếm từng đồng tiền công để sống qua ngày, bị bóc lột đến nỗi ngay cả ốm cũng không dám ốm. Tuy trốn không thoát, vẫn bị cảm cúm một lần, lần này coi như là lần thứ hai trong năm nay. Nhưng mà đối với một tác giả truyện tranh không vận gì mà nói, tần số này đã là rất thấp!

Thế mà Lý Đỗi Đỗi còn chê tôi lại bị ốm...

Có điều, nghĩ cẩn thận ra thì cũng đúng...Sau khi đến tòa chung cư cũ này, từ tầng một đến tầng tám, người ốm chỉ có mình tôi, còn phi nhân loại bọn họ... bị thương thôi, chứ không bị bệnh.

"Hiệp hội dưới đất này của các anh quá lạnh lẽo, quá ẩm ướt rồi." Tôi xoa nhẹ mũi, "Cảm mạo mà thôi, không có vấn đề gì lớn. Uống thuốc bảy ngày sẽ khỏi thôi."

Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới rời ánh mắt đi, đến trước bàn làm việc. Anh ta đứng trước bàn xem xét một lúc, lại đi lại trong phòng mấy bước, sờ cằm, không biết đang trầm tư cái gì.

"Cái kia..." Tôi giơ tay lên, giống như đang báo cáo với giáo viên: "Tôi không ăn cây táo rào cây sung đâu, không làm trò gọi người khác đến cứu đâu."

Lý Đỗi Đỗi quét mắt nhìn tôi: "Cô cũng làm gì có bản lĩnh gọi người như vậy vào đây cứu."

Câu trả lời của anh ta làm cho tôi hơi kinh ngạc: "Anh ta rất lợi hại sao? Thật sự lợi hại?"
Tôi suy nghĩ, nói ra cũng không biết lợi hại đến mức nào. Vì vậy tôi lại hỏi tiếp: "Lợi hại được như anh không?"

Lý Đỗi Đỗi quay đầu nhìn tôi.

Tôi cân nhắc lại câu nói một chút: "Có lợi hại như Vệ Vô Thường không?"

Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới dời ánh mắt khỏi người tôi: "Vệ Vô Thường cả cơ thể đầy mùi cương thi, từ xa đã có thể ngửi được, trên người người này lại không có."

"Vậy anh ta không phải cương thi?"

"Không phải, cái gì cũng không phải." Lý Đỗi Đỗi cầm lấy thứ "không dám tin yêu" tiên sinh mới chạm vào lúc nãy. Anh ta đặt văn kiện ở chóp mũi, sau đó ném xuống: "Một chút mùi cũng không lưu lại."

Tôi chợt nhớ tới trước đây Lý Bồi Bồi nói với tôi, vào hôm thi tuyển, Lý Đỗi Đỗi đã nhận ra mọi loại phi nhân loại, chưa bao giờ bỏ sót chủng tộc nào. Thế mà vào lúc này, anh ta lại không thể ngửi ra được. Từ trình độ này mà nói, người thần bí này, có phải là lợi hại hơn Lý Đỗi Đỗi không?

Trong lòng tôi cân nhắc, quyết định không nói ra suy nghĩ đó, lại quay trở về trọng tâm câu chuyện: "Câu nói cuối cùng của anh ta anh có nghe rõ không?"

"Có."

"Ý là gì?"

Lý Đỗi Đỗi lại lâm và trầm tư, dường như đang suy nghĩ cái gì, nhưng rất hiển nhiên không có ý định nói cho tôi biết. Anh ta chỉ liếc tôi một cái, cau mày: "Mèo có chín cái mệnh."

Tôi không hiểu tại sao anh ta lại nói thế nên chỉ lẳng lặng nhìn. Sau đó, Lý Đỗi Đỗi lại nói:

"Hiếu kỳ có thể hại chết mèo."

"Cho nên...?"

"Cho nên, nhân loại sinh bệnh thôi cũng đủ mất nửa cái mạng rồi, còn hiếu kỳ mà làm gì?"

Tôi: "..."

Vào lúc này mà Lý Đỗi Đỗi vẫn có thể lập luận được cơ đấy.

"Cứ ngồi im đấy đi." Anh ta nói lời này, tay rút ra một hộp thuốc từ trong túi quần ném cho tôi, một điểm ôn nhu cũng không có.

Tôi nhìn nhìn, là một hộp thuốc cảm cúm.

Lý Đỗi Đỗi... An bài tôi đến phòng làm việc ngồi, chẳng nhẽ là... Đã sớm nhìn ra tôi sắp ốm, nên ra ngoài mua thuốc cho tôi? Tôi mở miệng, đang định hỏi anh ta thì Lý Đỗi Đỗi đã đi ra đến cửa. Lúc cửa đã gần như đóng lại, mới vang lên một câu: "Thông báo, số nội bộ đã xảy ra chuyện, 48424843."

Cửa đóng lại, tôi vẫn ngồi nguyên. Tại sao hiệp hội bọn họ lại bình tĩnh gọi điện thoại nội bộ xin giúp đỡ như thế? Tôi bỗng cảm thấy có chút trào phúng, bọn họ bị ngốc à...

Hay bọn họ đang đùa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top