Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Hellooo cả nhà, dạo này chúng mình thi thố căng thẳng quá nên lại lặn mất 1 thời gian, cuối cùng cũng có thời gian tiếp tục rồi đây!!!

Chương 52

Tôi! Lại! Bị bắt cóc.

Đây đã là lần thứ hai trong năm rồi, lần trước là Vệ Vô Thường bắt tôi đi. Lần này, người khác, địa điểm khác, tình huống cũng khác, nhưng sự quỷ dị thì tương tự.

Bởi vì chúng không hề nhốt, không hành hạ, cũng không mắng chửi, người bắt cóc thậm chí còn mời tôi ngồi lên ghế. Sau đó quan sát tôi.

Trong phòng tối om chỉ đốt một ngọn nến dài, ánh sáng từ ngọn nến không ngừng nhảy nhót chiếu lên tường tạo thành những chiếc bóng vô cùng mờ ảo. Ở một góc ánh sáng không chiếu tới, tôi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn tôi, thế nhưng tôi lại không thấy bọn họ.

Tôi ngồi co quắp ở một đầu của chiếc bàn dài.

Tâm trạng tôi lúc này vô cùng khẩn trương, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối, đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Chân tôi cũng không chịu nổi mà run run, cả người căng như dây đàn, đã thế còn không ngừng bị người khác kích thích.

Tôi chuyển động con ngươi, thoáng nhìn về phía đầu lưỡi phân nhánh đang chuyển động bên cạnh mặt, tôi nhịn xuống không để lộ ra bất kì phản ứng nào. Khi chiếc lưỡi ướt át đó gần chạm vào mặt tôi, thì vừa đúng lúc có tiếng ly rượu đặt lên bàn.

"Đát" – thanh âm rất nhẹ vang lên, nhưng ở trong một căn phòng yên tĩnh như này lại làm người khác chú ý.

Đầu lưỡi phân nhánh dừng lại.

Chủ nhân của đầu lưỡi là một cô gái sở hữu mái tóc đỏ thật dài, nửa người cô ta nằm sấp trên chiếc bàn trước mặt tôi, tóc phủ xuống che khuất ngực, đằng sau chính là đuôi rắn dài, một nửa đặt trên bàn còn một nửa thả xuống dưới.

Cô ta quay đầu, ánh mắt lướt qua cái đuôi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở đầu bàn còn lại.

Người đó có khuôn mặt thon gầy, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt cực kì trắng, thế nhưng môi lại mang một màu đỏ tươi rói. Không phải do hắn bẩm sinh khí sắc đã tốt hay dùng loại son dưỡng gì đắt tiền, mà bởi vì cái ly trong tay hắn ta, dường như không phải lrượu, mà là máu...

Máu người. Máu người còn tươi.

Vô cùng tươi. Tôi thậm chí còn có thể mường tượng ra quá trình sản xuất cái ly này.

Bên cạnh hắn ta là một thiếu nữ, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Cổ, chân, tay đều đeo xiềng xích vừa to vừa nặng. Nơi cổ tay không bị xích che mất là một vết thương mới đông được một nửa, vẫn còn ướt át. Mà trên cánh tay cô bé còn có vô số vết những vết dao, mới có cũ có.

Nhìn lên trên một chút nữa nữa, ở bờ vai và ở cổ của cô bé cũng có rất nhiều vết thương hình tròn với độ nông sâu khác nhau.

Tôi biết đây là cái gì, Lý Bồi Bồi đã từng cho tôi xem qua nhiều hình ảnh, đây chính là vết cắn của ma cà rồng.

Cô bé bị cắn rất nhiều. Nhiều đến mức mặc dù cánh tay bị tùy tiện rạch ra để lấy máu, mà cô bé vẫn chết lặng không lộ vẻ gì.

Cô bé là một con người, nhưng lại không giống người, tựa như cái ly trong tay tên ma cà rồng kia, chỉ là một đồ vật.

Cảnh tượng này khiến tinh thần tôi càng thêm bất an, tôi như có thể nhìn thấy tương lai mình ở cô bé này. Mà ở vào tình thế như vậy, ma cà rồng vẫn vô cùng chăm chú nhìn tôi, thậm chí còn mang theo ý cười, biểu tình ôn hòa của một người khiêm tốn.

"Uống chút gì?"

Hắn hỏi tôi, tựa như một câu hỏi bình thường.

Tôi nhìn cái ly trong tay hắn, nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn cũng bắt được ánh mắt của tôi, lắc nhẹ ly "rượu": "Ngươi cũng muốn uống cái này?"

Tôi vội vàng lắc đầu một cách cứng ngắc, chật vật phun ra vài từ: "Nước... nước lọc là được rồi."

"Không phải ngươi thích uống nước chanh sao? Không cần khách khí, ta có nước chanh uống rất ngon, ngươi nếm thử xem."

Hắn ta nói cái gì cũng được, tôi cứng ngắc gật đầu. Nhưng sau khi để đại não hoạt động một chút, tôi liền cảm thấy không đúng lắm, hắn... làm sao biết tôi thích uống nước chanh?

Hắn nháy mắt một cái, cô bé bên cạnh liền xoay người rời đi. Khi cô bé đi lại, xiềng xích trên người còn đinh đang rung động, tôi nhìn còn cảm thấy nặng trĩu, thế mà cô bé lại có thể đi mãi thành quen.

Rất nhanh cô bé đã mang nước chanh tới, đặt ở trước mặt hắn, hắn ta đập đập bàn một cái, xà tinh nằm trên bàn liền uốn éo cái đuôi, đem nước chanh chuyển tới trước mặt tôi. Tôi nơm nớp lo sợ cầm lấy cốc nước chanh, xà tinh ngoẹo đầu nhìn tôi hồi lâu rồi lên tiếng: "Thư Tử, cô ấy thực sự rất bình thường."

"Đúng là rất bình thường, nhưng vị kia lại vô cùng coi trọng cô ấy."

"Vì sao?" xà tinh khó hiểu, quay đầu hỏi, "Tôi không nhìn ra được, cô ấy có gì đặc biệt đáng giá khiến cho vị kia coi trọng."

Lâm Thư cũng trầm tư trong chốc lát, sau đó trả lời: "Chắc là nhìn trúng sự bình thường quá mức của cô ấy!"

Vậy thì cũng thật là cảm ơn sự bình thường quá mức này đi!

Tôi nén giận cúi đầu không nói lời nào.

"Không uống nước chanh sao?" Lâm Thư xoay xoay cái ly trên bàn, "Vậy là, ngươi thật sự muốn nếm thử chất lỏng từ sủng vật của ta?"

Nghe nói như vậy, ý chí sinh tồn khiến tôi ngay lập tức ôm chặt cốc nước chanh trước mặt, tôi nhìn cốc nước bình thường mình vẫn rất thích, trong lòng chỉ có hai suy nghĩ, thứ nhất, hắn ta để tôi uống cốc nước chanh này, bên trong nhất định có độc. Thứ hai, nếu như tôi còn mạng mà đi khỏi chỗ này, về sau khẳng định sẽ không bao giờ uống nước chanh nữa.

Tôi cầm cốc nước chanh lên, ngửa đầu uống một hớp, không khác gì uống thuốc độc, nuốt thẳng xuống bụng.

Tôi nhắm chặt hai mắt, đợi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

Thế nhưng tôi đợi mãi đến tận lúc xà tinh trước mặt cười phá lên, vẫn không có phản ứng gì: "Thư Tử, anh xem nét mặt của cô ấy này, ngũ quan đều nhăn lại thành một đống."

Tôi mở mắt, xà tinh cười lăn lộn, cô ta nằm trên bàn, từ dưới nhìn lên, nhìn tôi chằm chằm, "Cô nghĩ chúng tôi sẽ cho cô ăn thứ gì?"

Tôi rời ánh mắt khỏi xà tinh, nhìn về phía Lâm Thư, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười, hắn ta nhấc cái ly lên, lại khe khẽ nhấm một hớp máu, giống như chế giễu mà nhìn tôi.

Hắn ta không nói gì, nhưng đối với tôi, nụ cười của hắn so với sự trào phúng của xà tinh lại càng khiến người ta thêm sợ hãi. Giống như trước đây khi Lý Đỗi Đỗi phổ cập khoa học về "kẻ lưu lạc" cho tôi, cũng đã từng nói như vậy, những kẻ phi nhân loại này, từ tận đáy lòng cảm thấy nhân loại chính là giống loài thấp kém.

Lúc hắn ta nhìn tôi, giống như một đứa trẻ đang nhìn con kiến trên đất, cảm thấy hứng thú thì sẽ chăm chú nhìn, mất hứng rồi thì liền đổ nước sôi vào tổ kiến, sẽ không vì vậy mà cảm thấy tội lỗi. Bởi vì đối với hắn mà nói, giết chết tôi, cùng lắm chỉ như nghiền chết mấy con côn trùng không quan trọng.

Lâm Thư uống thêm một ngụm máu nữa, hắn ta đứng dậy, góc tối của căn phòng trong nháy mắt vang lên thanh âm huyên náo, không biết là dạng phi nhân loại gì nhao nhao quỳ xuống.
"Được rồi, nhìn thế đủ rồi, mang cô ta ra ngoài đi."

Tôi thở dài một hơi, rốt cục cũng đết lúc này.
Tôi cảm giác rằng, bây giờ ngoài cảm giác đơn độc ra, chí ít so với tình huống tôi tưởng tượng vẫn tốt hơn rất nhiều.

Lâm Thư để lại những lời này, xoay người rời đi, cô bé bị xích rập khuôn đi theo sau hắn ra, tựa như bữa ăn di động của hắn, tùy thời chuẩn bị cung cấp thức ăn nóng hổi.

Sau khi Lâm Thư rời đi, thanh âm trong phòng liền trở nên hơi ầm ĩ. Xà tinh chống người dậy, đuôi phất tới trói chặt hai tay tôi, cái đuôi của cô ta rất dài, cho nên dù đã quấn mấy vòng tay tôi thì vẫn đủ để trườn về phía trước.

Tôi theo xà tinh rời đi, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, tôi thoáng nhìn thấy một cái bóng lóe lên, xà tinh cũng dừng lại một chút.
Nhưng sau khi nhìn kĩ hai bên vẫn chẳng có cái gì, cô ta tiếp tục kéo tôi đi về phía trước.

"Cô ngoan ngoãn đi." cô ta vừa đi vừa nói, "Chúng tôi tạm thời không giết cô, đừng sợ."

Tôi nghĩ cô ta có lẽ là muốn an ủi tôi. Nhưng hai chữ "tạm thời" không hề khiến tôi cảm thấy bớt sợ hãi. Tôi đang suy nghĩ xem liệu có khả năng Lý Trư Trư đến cứu tôi hay không, tâm tình đang hết sức trầm trọng, nhưng xà tinh lại không có cảm giác như vậy. Cô ta còn muốn cùng tôi nói chuyện phiếm.

"Truyện tranh của cô tôi và chủ nhân đều xem hết cô có biết không?"

Tôi...

Tôi dưới tình huống như vậy lại gặp phải độc giả, cũng thật sự không biết nên dùng dạng biểu tình gì để đối mặt.

"Tôi còn tán gẫu với cô nữa đấy."

"Ơ?" Tôi nhìn bóng lưng của xà tinh.

Cô ta quay đầu, chỉ vào chính mình, nói: "Chít chít-chan, cô không nghe ra giọng tôi sao?"

Tôi: "..."

Tôi kỳ thực, rất muốn biểu đạt cho mọi người cùng biết tiếng lòng của mình lúc này. Thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ, đến tận miệng rồi cũng chỉ có thể phun ra được một từ: "A?"

Tôi "A?" một tiếng, không phải đang hoài nghi lời của cô ta, tôi chỉ là đang hoài nghi về nhân sinh của mình.

Lẽ nào sau khi vô tình va phải Lý Đỗi Đỗi, tôi không còn có thể gặp được một con người bình thường để làm bạn hay sao?

Ngay cả trên mạng, người bạn thường xuyên liên lạc của tôi, hóa ra cũng là một phi nhân loại, vì mục đích không thể để người khác biết, mà cố tình tiếp cận tôi...

"Cho nên..."

"Để dụ dỗ cô, chúng tôi đã sớm chuẩn bị, chỉ là vị kia thực sự chăm cô rất kỹ, nếu không phải lần này cô bảo đi thăm bố mẹ, chính tôi cũng không nghĩ tới việc có thể ra tay từ người nhà cô đâu."

Chít chít-chan quay đầu nhìn tôi mỉm cười, "Dù sao chúng tôi cũng không coi trọng con người các cô."

Tôi trầm mặc không nói, tôi không biết lúc này nên làm gì, nên cười khổ, nên phẫn nộ, hay nên khóc lóc.

Chuyện này như một phát tát đau điếng vào mặt, khiến cho tôi không phản ứng kịp mà dại ra một hồi. Kế tiếp cả một đoạn đường dài tôi đều không nói gì, chỉ có Chít chít-chan là tự tiếp tục nói, cho tới khi tôi được đưa đến phòng của mình, một giây trước của phòng, cô ta nhìn tôi, sờ sờ gò má của tôi: "Tiểu Tín, tôi thật sự rất thích truyện tranh của cô. Chỉ là nếu như chủ nhân cuối cùng vẫn muốn giết cô..."

Cô ta trầm mặc trong khoảnh khắc, biểu tình có chút không nỡ và khổ sở, sau đó lập tức hít sâu một hơi, nói rằng: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô phát tang, không để độc giả của cô nghĩ rằng cô là một tác giả vô trách nhiệm không chịu lấp hố."

Tôi...

Tôi thật sự cảm ơn tám đời tổ tông nhà cô...
Thật không hổ là tri kỉ tôi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo! Giết tôi rồi vẫn giúp bảo toàn danh dự cho tôi!

"Được rồi, trước hết cô nghỉ ngơi một chút đi! Vị kia cũng không biết bao giờ mới tìm đến, khi nào đến tôi sẽ gọi cô." Chít chít-chan để lại những lời này, phất phất tay, xem như là tạm biệt tôi.

Cửa đóng lại, tôi thử kéo chốt cửa, quả nhiên là khóa trái, tôi lại có chút tuyệt vọng đi vào trong phòng.

Phòng mang phong cách châu Âu, giường lớn đến kỳ lạ, tôi ngồi trên giường, còn chưa kịp nghĩ chuyện nhân sinh thì thình lình trông thấy một cái bóng từ dưới giường bò ra.

Tôi có chút không dám tin mà trừng mắt nhìn:
"Anh... Lý... Lý Trư Trư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top