Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Chương 6
Sau khi tình cờ vừa gặp đã yêu chàng trai thần bí, tôi bắt đầu nằm mơ mỗi đêm, nhưng rất tiếc... lại không phải là mộng xuân.
Thậm chí giấc mơ của tôi không hề lãng mạn, cũng không phải chuyện yêu đương hay chuyện nữ nhi xa xưa gì.
Trong mơ tôi thấy một khung cảnh đổ nát và hỗn loạn. Có khi là lửa đạn đầy trời, những tiếng nổ mạnh đến mức có thể kéo tôi ra khỏi mộng mị mà tỉnh lại. Cũng có khi chỉ là một giấc mơ hết sức bình an, thấp thoáng đâu đó bóng dáng người phụ nữ đang hát trên núi trong tiết trời mùa hè, một bài hát dân ca nào đó tôi chưa bao giờ nghe. Cũng có khi không gian trong mơ lại phảng phất về tới thời chiến. Tôi trở thành một tướng quân mặc giáp đen, mặt mũi không nhìn rõ, tay cầm kiếm, trên chiến trường lạnh như băng nếm máu kẻ địch.
Tôi cho rằng mình đã bị cương thi làm cho kinh sợ, đại não hoạt động quá mức, linh cảm quá nhiều, ban ngày vẽ tranh không hết, cho nên buổi tối thể hiện trong mơ. Tôi cũng tỏ ra là một tác giả vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm túc chăm chỉ vẽ lại những giấc mơ này.
Tôi vẫn cho là ông trời có mắt, mấy ngày nay nổi tình thương xót mà ban cho tôi linh cảm. Cho đến một hôm, Lý Bồi Bồi ở nhà, tôi cùng cô ấy dắt chó đi dạo.
Chẳng mấy khi được ngày ở Trùng Khánh mà mặt trời lại chói chang, sức xuân phơi phới nên tôi thoải mái vô cùng. Tôi duỗi lưng vươn vai, liếc nhìn Lý Bồi Bồi bên cạnh. Cô ấy mang theo một chiếc mũ rất lớn để che nắng, và ngoài chiếc kính râm khổng lồ gần như che hết mặt, cô ấy còn đeo thêm khẩu trang, khoác áo chống nắng nữa, tư trang thật sự rất đầy đủ.
"Khổ cực như thế còn ra ngoài vào ban ngày làm gì..."
Tôi hỏi cô ấy, sau đó tháo dây đeo cổ ra, để Mãng Tử chạy đi. Lý Bồi bồi đẩy gọng kính một cái, "Được nghỉ vài ngày mà lại không được đi ra ngoài một chút, quá khó chịu."
Tôi bĩu môi, không châm chọc cô ấy nữa.
Lý Bồi Bồi là người chân luôn có lửa đốt. Không giống với ma cà rồng bình thường, việc phải đóng cửa ở nhà không được đi đâu khiến cô ấy vô cùng bứt rứt khó chịu. Mấy hôm nay cô ấy xin nghỉ không đi làm. Ở nhà nhẫn nhịn vài ngày, rốt cuộc vẫn là không chịu được, chẳng nề hà gì nữa mà quyết định dắt chó đi dạo bất chấp giữa ban ngày, đơn giản cũng bởi...
Cô ấy sợ quỷ.
Đúng vậy, thân là một ma cà rồng - loài quỷ hung ác nhất, mà lại đi sợ quỷ.
Lý Bồi Bồi sợ nhất quỷ trong truyền thuyết của Trung Quốc, đặc biệt là loại dã quỷ cô hồn hay có trong phim. Dạo gần đây, cương thi xuất hiện cũng khiến cô ấy sợ hãi.
Sau ngày tôi bị cương thi cắn, cô ấy biết ở khu vực xung quanh đang có cương thi lảng vảng nên buổi tối không dám đi làm một mình.
Tôi biết Lý Bồi Bồi – con người "sĩ diện hão" này, đang cố gắng tỏ ra bình thường nên cũng không nhiều lời nữa, cùng cô ấy đi bộ một lúc. Đến một gốc cây quen thuộc thì chúng tôi ngồi xuống. Tôi cố gắp sắp xếp lại trong đầu những hình ảnh vừa mơ thấy đêm qua.
Tôi vẫn luôn có cảm giác một vài cảnh trong mơ khá quen thuộc, cho nên đã mang theo ảnh chụp các bức vẽ đến đây để xem có thể tìm thêm chút linh cảm không.
Đang giữa ban ngày ban mặt nên Lý Bồi Bồi chẳng có chút tinh thần nào, cô ấy ngồi xuống, đầu dựa vào vai tôi, há hốc mồm ra thở giống hệt Mãng Tử.
Cô ấy mặc dù cũng có thể ra ngoài vào ban ngày như Lý Đỗi Đỗi, nhưng lại không mạnh mẽ như anh ta, đi một đoạn đường ngắn sẽ thấy mệt mỏi, thở gấp. Bồi Bồi cúi đầu xuống nhìn màn hình: "Đó, khung cảnh Trùng Khánh thời xưa rất đẹp nha, thật là hoài niệm..."
Tôi dừng tay, quay đầu nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề nhận ra. Tôi tò mò duỗi tay mở thêm một bức vẽ khác:
"Còn bức tranh này, khiến tớ nhớ lại chiến tranh năm đó... Nhìn rất chân thật. Tiểu Tín, gần đây cậu vẽ về đề tài lịch sử à?" Cô ấy hỏi tôi, "Mỹ Mỹ nói, gần đây hàng xóm của cậu đã trở lại. Cậu cùng ông ta về quá khứ chơi hay sao?"
Đương nhiên là không phải.
Tôi và ông lão đi xuyên thời gian kia không hề quen thân.
Đối với chiến tranh ở Trùng Khánh năm xưa, tôi chỉ biết qua những bài giảng môn Lịch Sử hồi trung học. Cho đến hiện tại đã qua nhiều năm, tôi cũng chỉ còn nhớ rõ bốn trận chiến lớn, còn có thảm án đường hầm ngày mùng năm tháng sáu nữa. Mà sở dĩ tôi có thể nhớ rõ ngày tháng đến như vậy, là bởi vì vào ngày này hàng năm, chuông của thành phố sẽ rung lên để tưởng niệm.
Trong hoàn cảnh này, lời nói của Lý Bồi Bồi càng khiến tôi thêm sợ hãi.
"Bồi Bồi này." Tôi cẩn thận hỏi cô ấy, "Người bắt thi của Tương Tây làm rơi những con cương thi từ năm nào vậy?"
"Tớ xem trên báo cáo thì là vào thời Dân Quốc, ừ, trùng với thời điểm trong bức vẽ của cậu."
"Những bức vẽ này... Tớ chính là vẽ lại giấc mơ của mình mấy ngày sau khi bị cương thi cắn."
Lý Bồi Bồi nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy, bốn mắt chạm nhau, cả hai lâm vào trầm mặc.
Mặc dù cách gốc cây vài bước chính là ánh sáng ngày xuân sáng lạn, nhưng tôi vẫn cảm thấy cột sống mình bỗng dưng lạnh buốt, mà Lý Bồi Bồi trên cổ còn nổi đầy da gà...
Cô ấy "vụt" một cái đứng lên, lảo đảo lùi về sau hai bước, đứng dưới ánh mặt trời: "Tớ... tự nhiên thấy hơi không thoải mái. Tớ đi vệ sinh." Vừa dứt lời, cô ấy quay phắt người đi, vung cánh tay chạy trốn...
Tôi sững sờ trong chốc lát, vừa vội vàng đứng lên đuổi theo Lý Bồi Bồi, vừa kêu thất thanh: "Cậu đứng lại! Đừng bỏ tớ một mình! Tớ sợ lắm!"
"Cậu đứng lại!" Cô ấy cũng hét lớn, "Đừng đuổi theo tớ! Tớ cũng sợ!"
Tôi thật không thể tưởng tượng nổi, tôi là một nhân loại bình thường, không những vậy lại còn là một nhân loại nhát gan, cũng có ngày phải đuổi ma cà rồng chạy quanh công viên.
Mãng Tử không hiểu gì, cho rằng tôi và Lý Bồi Bồi đang đùa nhau. Nó chạy theo sau tôi còn sủa "gâu gâu gâu" ầm ĩ.
Tôi đuổi theo một lúc, không biết từ khi nào đã chạy đến nơi hẻo lánh, xung quanh không có một bóng người. Lâu không vận động nên cả người mệt rã rời, tôi dùng sức hô hấp khiến trong miệng có mùi máu tươi.
"Cậu còn không mau đứng lại" Tôi hô to.
Lý Bồi Bồi vẫn không thèm để ý.
Tôi liền thắng gấp lại, quay đầu bắt được Mãng Tử: "Nếu cậu không quay lại tớ sẽ giết nó!"
Mãng Tử ngốc nghếch thở gấp, vung người lên liếm mặt tôi, vừa liếm liếm được vài nhát thì chủ nhân vô dụng của nó từ một gốc gây sau lưng tôi âm trầm xuất hiện, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đề phòng nhìn tôi chằm chằm: "Cậu quả nhiên bị cương thi đồng hóa rồi."
Tôi cuống lên: "Đồng hóa cái rắm! Anh của cậu Lý Đỗi Đỗi không phải đã nói cương thi chỉ ăn thịt người chứ không đồng hóa người sao! Tớ không hiểu, cậu cũng không hiểu?"
"Cậu hôm nào cũng nằm mơ à?"
"Ngoại trừ mơ những câu chuyện thời Dân Quốc này, tớ còn mơ tới tận chiến tranh thời cổ đại cầm đao cầm kiếm nữa! Có thể chỉ là đơn thuần nằm mơ thôi!"
"Cũng có thể là tâm linh tương thông với các cương thi khác nữa, một giấc mơ cả đám cùng mơ."
"..." Cô ấy nói ra lời này khiến tôi hơi sợ, "Thật sao? Cương thi cũng có hệ thống đám mây chứa đựng trí nhớ?"
Lý Bồi Bồi thấy tôi vẫn còn rất an ổn đứng dưới mặt trời, do dự một chút, rốt cuộc cũng từ cái cây sau lưng đi đến, đứng giữa ánh nắng nói: "Theo lý mà nói thì hẳn là không thể nào. Nhưng trước khi cậu bị cương thi tấn công, Lý Đỗi Đỗi đi họp ở hiệp hội về đã nói, những con cương thi này cũng có thể có biến dị."
"Biến dị gì?"
"Chúng vừa tà dị vừa thần bí, cũng không có trong danh sách của hiệp hội, cơ bản là bị người đuổi thi khống chế bắt được, rồi vội vàng mang về quê nhà an táng mà thôi. Rất nhiều cương thi cũng không có ý thức của mình, động tác duy nhất chúng có thể làm là vồ, cũng không lây thi độc, chỉ biết đem con mồi ăn sạch sẽ."
Làm giáo viên trong trường học cho ma ca rồng, Lý Bồi Bồi cuối cùng cũng thể hiện được chút tri thức của mình:
"Mấy hôm trước cậu đụng phải cương thi, bị công kích như vậy có thể chỉ vì cô ta muốn ăn cậu. Nhưng cậu lại nói rằng cô ta cuối cùng còn mang theo đứa bé bỏ đi, điều này chứng minh cô ta sẽ bảo vệ nó. Nói cách khác, cô ta thật ra có ý thức. Hơn nữa... Tớ còn nghe nói đứa bé này, hình như là do cô ta cướp được."
"Cướp được?"
"Ừ, cướp từ bố mẹ loài người của thằng bé. Bố mẹ của nó đã đi cục cảnh sát báo án, nói rằng thằng bé mất tích lúc tan học. Cảnh sát trước mắt đang điều tra án mất tích. Hiện tại hiệp hội bên này cũng đang rất khẩn trương, muốn nhanh chóng bắt lấy cương thi, đem đứa bé trả lại. Nỗi sợ hãi phi nhân loại có thể bị lộ ra khiến hiệp hội đang rất khủng hoảng mấy ngày này."
"Cô ta tại sao lại phải cướp đứa bé?"
"Tớ làm sao mà biết được, tớ chỉ biết là có vài cương thi bị biến dị, con cắn cậu, cũng có thể là biến dị..." Cô ấy vươn tay ra, "Cậu trả lại Mãng Tử cho tớ, đừng có làm như thế, cậu cắn Mãng Tử nhỡ may nó cũng biến dị thì làm sao bây giờ."
"Lý Bồi Bồi, cậu với anh cậu đúng là chả khác gì nhau."
Tôi vừa mới nói dứt lời thì đột nhiên Lý Bồi Bồi đang đứng đối diện trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lạnh thấu xương, như thể cô ấy lúc này với người vừa cãi nhau với tôi là hai người vậy. Cô ấy không nói lời nào, nhanh như điện trực tiếp đánh tới tôi. Tôi ngạc nhiên, miệng cũng không kịp mở, liền bị Lý Bồi Bồi bổ nhào đến đẩy ngã trên mặt đất.
Mãng Tử tru lên chạy đi.
Tôi chống người ngồi dậy, nghe thấy Lý Bồi Bồi trên người tôi hít một hơi lạnh.
Tôi rất khẩn trương: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Ẳng ẳng!" Lý Bồi Bồi chưa trả lời thì bên kia Mãng Tử đã kêu lên. Tôi ngẩng đầu nhìn, con chó Alaska lớn như vậy, hiện tại lại giống như đã chết mà nằm trên mặt đất. Theo ánh mắt nó nhìn lên là một người đàn ông áo đen, anh ta đang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại, còn chưa kịp thấy khuôn mặt bên trong chiếc mũ chùm đầu thì đã bị Lý Bồi Bồi ra sức kéo.
"Đi!"
Tôi bị Lý Bồi Bồi khiêng lên vai, mông chỉ lên trời đầu hướng xuống đất, không đến một lúc thì đã bị máu dồn lên não làm mắt không mở ra được.
Trong lúc hỗn loạn, tôi thấy Lý Bồi Bồi móc ra Đản Đản tiên, chiếc roi xé rách không khí phát ra tiếng bén nhọn. Đùng một tiếng, không gian trong nháy mắt bỗng rung chuyển. Tóc tôi bay tán loạn, quần áo, còn có tim gan phèo phổi, mọi thứ đều rối tung rối mù.
Nhưng tất cả đều phát sinh rất nhanh, cảm giác như vừa đi một chuyến cáp treo quá mức kịch liệt vậy. Tôi nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra đã lại bị đặt xuống mặt đất rồi.
Nằm sấp trên mặt đất trong chốc lát, tôi giãy dụa đứng lên, trời đất quay cuồng không rõ thiên địa, vừa nhận ra trước mặt là hàng hiên ở tầng một của khu chung cư quen thuộc, thì một mùi chua trong dạ dày bỗng trào lên.
Tôi chống tay trên tường, "ọe ọe" hai tiếng liền nôn ra nước chua.
"Khiếp, cô bẩn thế." Chó Đen ngồi xổm trên hàng hiên, liếm móng mèo: "Đừng có làm loạn trước nhà của chủ nhân, chủ nhân rất thính, mùi này sẽ làm ngài khó chịu."
Nó vừa nói xong, "cạch" một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Tôi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi còn hơi mơ màng, chắc là vừa ở trong mơ tỉnh lại, anh ta híp mắt, tóc hơi rối.
Lý Đỗi Đỗi liếc nhìn Lý Bồi Bồi đang dựa vào tường thở hồng hộc, rồi lại dời ánh mắt qua tôi. Ngay sau đó liền đứng thẳng, đeo kính mắt vào. Anh ta khẽ đẩy gọng, ánh mắt mông lung kia biến mất, nhưng vẫn còn giọng nói trầm lắng khàn khàn:
"Ai bắt nạt các em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top