Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Chương 9
"Có bút không?"
"Hả?"
"Tôi muốn vẽ lại giấc mơ vừa rồi."
Lý Đỗi Đỗi đưa cho tôi một chiếc bút bi và một tờ giấy: "Không còn gì khác." Anh ta nói lời này, là sợ tôi vẽ không nổi sao? Tôi ném cho anh ta một ánh nhìn có chút khinh khỉnh, cầm lấy bút bi bắt đầu vẽ.
Là một tác giả vẽ truyện tranh chuyên nghiệp, điểm gốc rễ chính là tranh phải đẹp. Tôi kí họa lại giấc mơ, bút pháp rất nhanh, hình ảnh khó tránh khỏi có chút ngoáy, nhưng cảnh vật và tỉ lệ người đều vô cùng hoàn hảo.
Khi vẽ tôi thường tập trung cao độ nên không nói gì, Lý Đỗi Đỗi cũng không nói. Trong văn phòng yên tĩnh của hiệp hội dưới mặt đất chỉ có tiếng ngòi bút ma sát qua mặt giấy nhẹ nhàng vang lên, ngoài ra còn có tiếng thở của tôi nặng nhẹ theo ngòi bút.
Khi tôi dừng bút lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lý Đỗi Đỗi vẫn đang chuyên chú nhìn vào bức tranh. Thấy tôi dừng bút, anh ta cũng nâng tầm mắt lên, bốn mắt đụng nhau, hô hấp rất gần, trong con mắt mỗi người đều là bóng dáng của đối phương.
Tôi đem bức tranh giơ lên, ngăn giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi, như một cái khiên: "Bức tranh ổn rồi."
Lý Đỗi Đỗi dựa vào lưng ghế, khoanh tay gọi tôi: "Tô tiểu thư."
Thấy tư thái này của anh ta, tôi lập tức đứng dậy: "Được rồi được rồi, tôi giải thích cho anh, anh nhìn xem chỗ này..."
"Bức tranh của cô cũng không tệ lắm."
"Đông!" Tim tôi đập nhanh một nhịp, không phải vì lí do gì, mà chỉ vì... Lý Đỗi Đỗi vừa khen tôi!
"Dáng vẻ của cô lúc vẽ tranh cũng không tồi."
Tôi mở to mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi, nhất thời thấy kiêu ngạo vì có được sự tán dương. Bàng hoàng kinh ngạc xong thì tôi mỉm cười nói: "Này, đương..."
"Lần sau gặp tôi không cần nói chuyện, vẽ tranh là đủ rồi."
"..."
Ha ha, tôi thật là khờ dại, mồm miệng tên này làm sao nhả ra được ngà voi?
Tôi lấy đầu bút gõ gõ: "Xem đi! Trọng điểm là ở chỗ này!"
Lý Đỗi Đỗi theo đầu bút của tôi nhìn lướt qua bức tranh: " Thời kì Chiến Quốc, xem ra là một mẫu thân bị mất con, vẽ kĩ bộ mặt của nàng ta đi, để tôi đi in lại rồi phát ra."
Tôi sửng sốt: "In lại rồi phát ra?"
"Ừ, cô nhìn xem, đại khái đây chính là bộ dạng khi còn sống của con cương thi đã cắn cô ngày hôm đó." Lý Đỗi Đỗi lãnh đạm nói, khiến tôi lạnh cả sống lưng, "Lý Bồi Bồi hôm qua đã nói với tôi việc nằm mơ của cô. Tôi cùng các bác sĩ và mấy người đuổi cương thi đã tham khảo một chút, đoán chừng là dịch nhờn do cương thi tiết ra đã ăn vào máu khiến cô trúng độc. Độc tính khiến cô mơ thấy hình ảnh của cương thi khi còn sống. Theo lý mà nói thì loại dịch nhờn này vốn không có độc tính ấy, nhưng có lẽ đã có biến dị xảy ra. Thế nên ngoài cái này, nó còn chứa độc tính nào nữa hay không thì vẫn chưa xác định được."
"Tôi..." Tôi run rẩy mở miệng, "Tôi trúng thi độc? Có phải là... sẽ chết?" Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của tôi có chút run rẩy. Không cách nào khống chế bản thân mình, tôi suýt nữa đã bật khóc.
Lý Đỗi Đỗi lườm tôi một cái, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ cùng tự phụ giống như đang nói... "Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng không dễ dàng như vậy."
Tôi thoáng cái đã kiềm lại được cảm xúc, trong chốc lát vẫn là chịu hết nổi mà bắt đầu lặng lẽ tính toán. Nhất định phải bình an, nếu không truyện tranh của tôi còn chưa kịp kết thúc thì tác giả đã trở thành một đại cương thi mất rồi. Cho dù tôi có gặp bất trắc gì, cũng phải cho độc giả một lời giải thích thỏa đáng! Đây chính là đạo đức nghề nghiệp của một tác giả truyện tranh!
Tôi vừa nghĩ, vừa lật tờ giấy mới bắt đầu vẽ lại khuôn mặt của nữ nhân trong mộng. Đang vẽ lấy vẽ để thì chợt nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi Lý Đỗi Đỗi: " Lần trước tôi bị cương thi cắn, tại sao không để tôi trực tiếp vẽ lại bộ dáng của cương thi?"
Lý Đỗi Đỗi đang lau kính thì tay dừng lại, nheo mắt hỏi tôi: "Vậy cô còn nhớ rõ cương thi ấy trông như thế nào sao?"
...
Thật xin lỗi, tôi đã quên, về chuyện xảy ra đêm hôm đó, tất cả những gì tôi nhớ đến chỉ là người áo đen không rõ mặt mà thôi. Quả thật, đang bị cương thi tấn công, tôi thế nhưng không hề để ý chuyện "bị cắn", mà lại toàn tâm vùi đầu vào cảm xúc "vừa gặp đã yêu" kia.
Tôi trầm mặc, cúi đầu vẽ tranh. Lý Đỗi Đỗi lau xong kính, đeo lại trên sống mũi, sau đó đứng lên: "Ở yên đây vẽ đi, tôi dẫn một người tới, hôm nay sẽ cùng chúng ta trở về."
Chưa cho tôi cơ hội đặt câu hỏi, anh ta đã đi ra ngoài.
Khoảng một tiếng sau đó, tôi vẽ nốt khóe mắt trên của người phụ nữ rồi thẳng lưng thở một hơi, ở khóe miệng người phụ nữ điểm thêm một chút.
"Oa!" Tôi nghe tiếng Tiểu Manh muội muội kinh hô, chạy lại thưởng thức bức tranh của tôi: "Bức tranh thật đẹp nha!" Cô nàng nói xong, ngửa đầu nhìn tôi một cái, tròng mắt như ngọc trai đen sáng ngời: "Cô thật lợi hại!"
Tâm trạng trở nên tôi đắc ý, đang muốn khiêm tốn hai câu thì tờ giấy đã bị Lý Đỗi Đỗi cầm lấy. Anh ta trực tiếp dùng điện thoại của quầy lễ tân gọi điện: "Này, đến quầy lễ tân cầm văn kiện, hôm nay phát ra ngoài cho tôi. Truy nã cấp độ hai."
Hiệp hội chia các lệnh truy nã ra làm cấp đặc biệt, cấp một, hai, ba, bốn, năm.
Bình thường lệnh truy nã cao nhất là cấp một, chẳng hạn như xảy ra sự kiện phi nhân loại giết người hàng loạt, hoặc là phi nhân loại ẩu đả quy mô lớn. Truy nã cấp độ hai coi như cũng gần cao nhất, hóa ra vụ cương thi này gây ra áp lực khá lớn.
Mà về phần lệnh truy nã cấp đặc biệt, Lý Bồi Bồi nói đây là cơ mật của phi nhân loại, người bình thường không thể biết...
"Tiểu tỷ tỷ, cô không chỉ vẽ tranh giỏi mà làm gì cũng thật đẹp, tôi nhìn đến ngây người."
Hả?
Tôi đưa ánh mắt chuyển từ Lý Đỗi Đỗi lên người bạn nhỏ cao bằng một nửa. Cậu bé chớp ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tôi, tôi có chút không dám tin câu nói kia là từ miệng một đứa bé trai nói ra:
"Tiểu tỷ tỷ có đôi mắt đẹp quá, nhất định là vì dùng đôi mắt đẹp như vậy để ngắm nhìn thế giới, cho nên vẽ tranh mới giỏi như vậy."
Ừ!?
Khoan đã! Cậu bé này! Cậu bé này quả thật...
"Ai nha, bị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhìn chằm chằm, ta cũng đỏ mặt. Tu tu!"
Bé trai nói xong liền vùi đầu vào đùi tôi, ngay khi cái trán muốn cọ cọ thì sau lưng liền có một bàn tay tái nhợt đem cổ áo thằng bé xách lên.
Lý Đỗi Đỗi liếc mắt nhìn cậu bé: "Một bó tuổi rồi, cũng đừng mò mẫm chiếm tiệm nghi người ta."
"Hả? Thúc thúc đang nói cái gì thế? Tại sao ta nghe không hiểu?"
Lý Đỗi Đỗi có chút ghét bỏ nhìn bé trai, vung tay lên ném thẳng vào tường như ném đồ bỏ đi. Tôi hét lên kinh hãi, còn tưởng rằng bé trai đầu rơi máu chảy chết tại chỗ rồi, không ngờ đứa bé kia ôm đầu trên không trung xoay tròn, hai chân vững vàng đạp tường một cái, như vận động viên dụng cụ, hoàn mỹ rơi xuống đất.
Chân thằng bé không đi giày mà có buộc một cái chuông. Nhưng vừa rồi lộn người như vậy, cái chuông lại không hề kêu lên một tiếng.
"Đừng xem mặt mà bắt hình dong, tên này đối với cô cũng là đại thúc bốn mươi năm mươi tuổi rồi, kiềm chế lại nét mặt như đang thấy tiểu đồng đi."
"Hả? Bốn mươi năm mươi?" Tôi kinh ngạc, "Thiên Sơn Đồng Mỗ?"
"Nào có, tôi thật sự là một đứa bé nha." Thằng bé cười tủm tỉm nhìn tôi, "Tôi tên là Thuộc, tiểu tỷ tỷ có thể gọi tôi là tiểu thuộc thuộc hoặc là Tiểu Vu. Tôi là một người đuổi thi, hôm nay cùng với tiểu tỷ tỷ về nhà ở."
"Cùng khu nhà mà thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều." Lý Đỗi Đỗi cắt lời.
"Tôi hôm nay lại được cùng với tiểu thư xinh đẹp ở cùng một khu nhà, ngẫm lại cảm thấy thật vui vẻ. Ngay cả có cương thi sát phong cảnh đi chăng nữa cũng đều không thành vấn đề."
"Không vui thì ngươi có thể ngủ lại ký túc xá."
Tiểu Vu cũng không thèm nhìn Lý Đỗi Đỗi, đi đến trước mặt tôi vươn tay ra: "Phía trước tối lắm, đệ không nhìn thấy, muốn tiểu tỷ tỷ nắm tay, nếu không sẽ không đi được."
Tôi lẳng lặng nhìn thằng bé, lại nhìn Lý Đỗi Đỗi một chút, Lý Đỗi Đỗi dường như không để ý gật nhẹ đầu. Lúc này tôi mới đưa tay cho thằng bé kỳ quái này nắm, trong khoảnh khắc tôi nắm lấy tay nó, ánh mắt vẫn luôn như thiên thần bỗng chuyển sang sắc bén trong giây lát: "Tiểu tỷ tỷ vài ngày trước bị cương thi cắn gây ra ác mộng đúng không?"
"Ừ..."
"Mấy ngày tới phải cẩn thận nha."
Trong nội tâm tôi đột nhiên rùng mình: "Cẩn thận gì?"
"Cẩn thận lúc nằm mơ bị cương thi mang đi nha."
Mẹ nó, lời này cũng quá là dọa người rồi, chân tôi dường như mềm nhũn đi không nổi. Tiểu Vu thấy tôi bị dọa sợ thì vừa cười vừa nắm tay tôi đi, vừa nói:
"Nhưng tiểu tỷ tỷ yên tâm, chung cư của tỷ vốn có kết giới chặn cương thi, mặc dù đệ không muốn thừa nhận, nhưng Lý Đỗi Đỗi quả thực rất lợi hại. Cương thi bình thường không thể vào được, nếu muốn xông vào thì cũng phải có..." Thằng bé nói ra vài câu lại vòng vo trở về chủ đề, "Nhưng mặc kệ là cương thi gì, hiện tai chung cư có đệ ở, cũng không đến lượt tỷ xinh đẹp như vậy bị bọn cương thi đùa giỡn. Có muốn chơi, cũng chỉ có thể là cùng đệ chơi đùa."
Nghe vậy tôi bỗng hiểu ra, thằng bé đuổi thi này hóa ra là Lý Đỗi Đỗi tìm đến bảo vệ tôi.
"Mấy cương thi đi lạc chính là cậu làm rơi đấy à?"
Tiểu Vu nhẹ nhàng cười: "Tiểu tỷ tỷ, đệ rất lâu không có tự mình bắt thi rồi, những con cương thi kia đều là thủ hạ đi làm. Bất quá lần này có rắc rối nên phải để đệ từ Tương Tây chạy tới dọn dẹp, vừa vặn cũng lâu không có tới Trùng Khánh chơi rồi. Đệ rất nhớ lẩu tê cay ở đây nha." Nó chỉ chỉ bên cạnh, "Đều là do quái thúc thúc cuồng công việc lại hết sức keo kiệt, đệ đã đến đây 2 ngày rồi vẫn luôn phải ở tầng hầm làm việc, không cho đệ đi chơi."
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi đã ra khỏi hiệp hội dưới mặt đất, thông qua pháp trận trở lại căn phòng rách nát kia.
Tiểu Vu đẩy cửa đi ra ngoài, xe cộ đang đi trên đường, hiện tại đã là rạng sáng. So với ban ngày tấp nập thì buổi tối khuya quả thực có chút dáng vẻ của cổ trấn, chỉ là dấu vết của công nghiệp hóa vẫn khó tránh khỏi. Thi thoảng có một hai nhà máy tranh thủ ban đêm đẩy nhanh tốc độ xây dựng, còn đâu thì đều đóng cửa. Từ mấy quán bar nhỏ trong đêm truyền đến tiếng đàn ghi-ta dân gian.
Gió xuân đã hết lạnh, mang theo hơi nước sông ẩm ướt, nhẹ nhàng phảng phất qua mặt làm tôi có phần buồn ngủ.
"Lẩu tê cay cậu nói hôm nào chúng ta có thể mua về nấu ở chung cư." Tôi ngáp một cái, nhìn thấy hàng bánh quẩy đang chuẩn bị đóng cửa. Quán này từ nhỏ bố mẹ vẫn hay mua cho tôi ăn, đến giờ ban ngày vẫn rất đông khách, muốn mua cũng phải đợi ít nhất mười phút. Ngược lại buổi tối khuya lại không có một bóng người, tôi cưỡng chế cơn buồn ngủ đi qua, trong điện thoại chỉ còn có 3% pin, trả tiền, mua hai túi bánh quẩy.
"Tiểu thuộc thuộc, đây coi như là lễ gặp mặt." Tôi đưa cho cậu ta một túi, "Từ nay về sau phiền cậu chiếu cố."
"Oa! Tiểu tỷ tỷ thật tốt!" Tiểu Vu vui vẻ nhận lấy, trực tiếp bốc một cái ăn. Cậu ta vừa ăn vừa híp mắt khen ngon, bên cạnh bà chủ quán nhìn thấy, nhân lúc vẫn chưa đóng cửa gọi Tiểu Vu tới cho cậu ta thêm hai cái bánh quẩy to: "Bạn nhỏ, thích ăn thì ăn nhiều một chút."
Dáng dấp tiểu hài tử đáng yêu quả nhiên đi đến đâu cũng được yêu thích.
Tiểu Vu ở bên kia làm cho bà chủ quán không ngừng tự hào.
Bên này, tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, anh ta đang nhìn chằm chằm vào một con mèo trên mái nhà. Tôi đưa cho Lý Đỗi Đỗi một túi bánh quẩy: "Túi này cho anh."
Lý Đỗi Đỗi lúc này mới cúi đầu nhìn tôi: "Cho thằng bé chính là lễ gặp mặt, cho tôi là...phí bảo kê?"
"Vậy anh thu à?"
Lý Đỗi Đỗi im lặng trong giây lát, cầm lấy túi bánh quẩy.
Tôi nhấn mạnh: "Thu phí bảo kê, nhưng là phải bảo vệ đấy."
Thu phí bảo vệ, nhưng phải bảo vệ tôi.
Anh ta lườm tôi một cái, ở bên kia Tiểu Vu ôm túi bánh quẩy trở lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Yên tâm, đã có bức tranh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top