Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Đi mà! Kể cho em nghe đi! Em muốn nghe về những cuộc hành trình của anh lắm!

Cô ấy ngước mặt nhìn tôi với đôi mắt long lanh thể hiện sự trông chờ.

Tôi thắc mắc:

- Ờm... Chẳng phải em vào Cây Thế Giới (Irminsul) là đọc được thông tin hay sao? Nếu vậy thì em có thể đọc trong đó mà?

- Em biết... Nhưng việc đọc từ Irminsul chỉ đơn thuần là biết thông tin mà thôi! Em muốn anh kể vì em muốn cảm nhận những cảm xúc mà anh đã trải qua...

Cô ấy ấy thẹn thùng đáp.

Dù gì thì cô ấy cũng quá lâu rồi không ra khỏi Thành Sumeru, nên chuyện cô ấy tò mò về thế giới bên ngoài, về những chuyến phiêu lưu mạo hiểm của tôi cũng là điều dễ hiểu.

Nên tôi quyết định sẽ kể cho cô ấy nghe. Chuyện dạo quanh thành để lúc sau cũng được.

- Thôi thì anh sẽ kể vậy. Anh không giỏi kể chuyện cho lắm nên không biết em có cảm xúc gì không nữa...

Cô ấy mắt sáng lên, cười tươi tỏ vẻ rất hào hứng:

- Cảm ơn anh nhé! Chỉ cần anh kể là em thấy vui rồi!

Và tôi bắt đầu kể, vừa kể vừa trả lời những câu hỏi của cô ấy cho đến tận xế chiều....

===(o)===

- Đã chiều rồi, hay chúng ta ra ngoài nhé? Chúng ta ở đây cũng đã lâu rồi. - Tôi hỏi Nahida.

- Dạ! Mà anh muốn dẫn em đi đâu?

Cô ấy nắm lấy tay tôi, nhìn tôi với khuôn mặt thể hiện sự mong đợi.

- Vì chúng ta mới gặp nhau nên là... đi đâu đó lãng mạn nhé! Chỗ này cũng gần Thánh Địa Surasthana lắm! Em thấy thế nào?

Cô ấy dựa vào tôi và nói:

- Em mong lắm! Một nơi lãng mạn cho hai ta...

Rồi tôi cùng Nahida đến Vườn Razan.

Nằm ngay bên dưới Thánh Địa Surasthana nhưng rất ít người đến đây.

Không phải vì người dân không biết đến, mà là không quan tâm. Ít ra thì ban ngày có một số học giả đến đây để nghỉ ngơi, nhưng buổi chiều thì không còn ai nữa.

Vì vậy đây là khoảng thời gian thích hợp để tôi và cô ấy đến đây, không chỉ vì có được một không gian riêng tư cho cặp đôi chúng tôi, mà còn là vì phong cảnh lãng mạn của nó lúc ban chiều.

Ánh nắng chiều tà rọi vào khu vườn làm cho khung cảnh trở nên mờ ảo và lãng mạn hơn.

Tôi và cô ấy đứng trong vọng lâu, nhìn ra bầu trời và tận hưởng khung cảnh xế chiều của Thành Sumeru.

Nahida nở một nụ cười hạnh phúc, tay cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.

Có thể đây là lần đầu cô ấy được ngắm cảnh chung với người mà mình yêu, người mà cô đặt hết tình cảm của mình vào.

Tôi hỏi cô ấy:

- Bây giờ chúng ta đã trở thành cặp đôi rồi, em thấy thế nào?

Cô ấy đáp lại đầy cảm xúc:

- Em yêu anh nhiều lắm, Traveler! Em rất vui vì đã làm anh hạnh phúc! Em sẽ là một người bạn gái tốt để anh có thể an tâm!

Tôi xoa đầu cô ấy, như thể đang xoa đầu đứa em nhỏ vậy, tỏ vẻ hài lòng nói:

- Em là một cô gái ngoan! Anh cũng mong em sẽ có được thời gian vui vẻ khi ở bên anh nhé!

Cô ấy mặt có hơi ngượng, nhưng lại mỉm cười thỏa mãn. Cô ấy tuy là một vị thần đã hơn 500 tuổi rồi, nhưng ngoại hình lẫn tâm hồn thì vẫn như đứa trẻ vậy.

Cô ấy ôm tôi thật chặt và nói:

- Cảm ơn anh vì đã xoa đầu em... Đây là lần đầu em được ai đó xoa đầu nên có nhiều bỡ ngỡ.. nhưng thực sự em rất vui! Em muốn được anh xoa đầu, em muốn được anh chăm sóc...

Tôi nói với cô ấy:

- Được rồi, anh sẽ chăm sóc em, anh cũng sẽ xoa đầu em nếu em ngoan ngoãn. Nên là hãy ngoan ngoãn nhé!

- Dạ! - Cô ấy cười tươi đáp lại tôi một cách lễ phép.

Tôi lại xoa đầu cô ấy nhẹ nhàng, cô ấy cũng đón nhận bằng cách tựa vào vai tôi, lim dim mắt và nở một nụ cười thoả mãn.

- Cũng đã tối rồi, em cũng nên về đi! - Tôi nhắc nhở. - Hay là anh dẫn em về lại Thánh Địa Surasthana nhé!

Cô ấy lại ôm chặt tôi, giọng đầy quyết tâm:

-Em không chịu đâu! Hôm nay em muốn ngủ chung với anh! Ở một mình em cảm thấy rất cô đơn đó!

Tôi có hơi ngượng ngùng, nhưng cô ấy đã quyết tâm như vậy, cộng với việc tôi đã hiểu rõ sự cô đơn mà cô ấy đã trải qua, tôi cũng không thể từ chối được.

- Được rồi được rồi... Anh chỉ đang thuê một phòng trọ nhỏ thôi, nếu em không phiền...

Cô ấy cười và nói:

- Em không phiền đâu! Ngược lại, em còn thấy rất vui khi được ngủ chung với anh đêm nay...

Tôi đáp:

- Nếu vậy thì chúng ta về thôi.

Tôi và Nahida nắm tay nhau, cùng đi về phòng trọ.

===(o)===

Theo quy định của nhà trọ, một người đã thuê phòng mà muốn dẫn người khác vào thì phải thông báo với quản lý về danh tính khách mới vào và đóng thêm phí lưu trú.

Vì Nahida muốn ở chung với tôi, nên căn cứ theo quy định, tôi sẽ phải đóng thêm phí lưu trú cho cô ấy. Đối với tôi mà nói thì phí này cũng không đáng là bao.

- Em tạm đứng xa ra nhé, để anh nói chuyện với quản lý nhà trọ cái đã. Dẫn khách vào thì phải kê khai và đóng phí thêm - Tôi nói với cô ấy.

- Dạ! - Cô ấy vui vẻ đáp.

Cô nhanh nhảu bước ra xa, nhưng vẫn dõi mắt theo tôi, hai tay chắp ra sau lưng, đung đưa cơ thể nhè nhẹ.

Tôi gặp quản lý nhà trọ và nói:

- Đêm nay có khách muốn đến nên tôi muốn đóng thêm phí lưu trú cho người này.

Quản lý nhà trọ hỏi:

- Vậy, anh hãy nói tên của người lưu trú đêm nay?

Tôi trả lời:

- Nahida.

Quản lý hỏi tiếp:

- Để đảm bảo an ninh, có thể dẫn vị khách đó cho tôi xem được không?

- Được thôi - Tôi trả lời.

Tôi ra hiệu cho Nahida đến đây, cô ấy nhanh nhảu chạy tới và nắm tay tôi.

Quản lý có vẻ như không tin vào mắt mình, đứng ngây người ra. Tôi có thể hiểu cảm giác đó của cô ta, một nhân vật lớn mang tầm vóc quốc gia như vậy sao có thể ở chung với tôi được.

- Anh... Anh đang dẫn ai về thế? T... Tiểu Vương Kusanali không phải đang ở trong Thánh Địa Surasthana sao?

- Đúng như vậy, nhưng hôm nay ta là khách, ta muốn ở lại với cậu ta. Cô đã tin ta là hàng thật chứ?

Nahida đáp lại.

- T... Tiểu Vương Kusanali?!! T... Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ đại nhân! Tôi đã tin hôm nay đại nhân là khách của vị này!

Quản lý nhà trọ cúi người xin lỗi một cách trịnh trọng.

Nahida trấn an với giọng điềm tĩnh, thân thiện:

- Thôi được rồi, cô không cần phải quá lo lắng đâu. Ta biết hôm nay đến đây hơi đột ngột nên cô có chút bối rối. Ta hiểu cảm giác đó của cô, nên ta cũng muốn gửi lời xin lỗi.

- Tôi mới là người xin lỗi vì không thể tiếp đãi đại nhân một cách chu đáo! Mong đại nhân không để bụng!

Thấy tình hình như vậy, tôi mới hỏi lại:

- Ờm... vậy tôi có thể đóng phí được rồi chứ?

Quản lý nhà trọ cười và nói:

- K... Không cần đâu! Hôm nay tôi đãi hai vị! Được Tiểu Vương Kusanali đích thân đến đây làm khách, tôi còn cảm thấy mình thật vinh dự là khác. Chúc cho hai vị tối nay sẽ nghỉ ngơi thật thoải mái!

Nahida cũng đáp lại:

- Cảm ơn vì sự nhiệt tình của cô! Thân là Thảo Thần, tôi cầu chúc cho cô sẽ gặp được nhiều may mắn, công việc kinh doanh sẽ ngày càng thuận lợi hơn nhé!

Sau khi hoàn tất thủ tục, chúng tôi bước vào phòng.

===(o)===

Vì cũng đã gần khuya rồi nên chúng tôi khi vừa mới về phòng đã nằm ngay lên giường để ngủ.

Mà trước khi ngủ em ấy còn tử tế chúc tôi:

- Em chúc anh ngủ ngon! Cảm ơn anh đã cho em ngủ chung với anh đêm nay nhé! - Cô ấy vui vẻ nói với tôi.

Tôi xoa đầu em ấy và nói:

- Cảm ơn em! Em cũng nên ngủ đi! Em không ngủ anh sẽ lo lắng lắm đó!

Cô ấy nằm xuống, nhắm mắt lại, ôm tôi thật chặt như một chiếc gối ôm vậy, khuôn mặt nở nụ cười thoả mãn.

Tiếng thở của cô ấy bắt đầu nhẹ dần, nhẹ dần...

Và cô ấy đã chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái như vậy.

Tôi cũng ôm cô ấy vào lòng, để cho cô ấy có thể cảm nhận được tôi đang ở bên.

Cô ấy ngủ một cách bình yên, thanh thản như một đứa trẻ ngây thơ chưa từng trải qua bất cứ điều gì tồi tệ trong đời...

Cô ấy cũng ôm tôi thật chặt như thể đang cố gắng níu kéo tôi không xa rời cô ấy vậy...

Tôi xoa nhẹ đầu của Nahida và mỉm cười trước khi tôi vào giấc ngủ.

Dù gì thì cô ấy cũng đã chịu sự cô đơn và xa lánh quá lâu rồi...

===(o)===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top