Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Aquaria Malfoy

Author: linhlanlila
Tình trạng: Completed

Summary:

Hôn nhân của Dramione sẽ thế nào?  Hãy cùng Aqua, con gái thứ hai nhà Malfoy, khám phá hai ngày cuối tuần ở thái ấp Malfoy nhé

Disclaimer: Tất cả nhân vật xuất hiện trong Harry Potter không thuộc quyền sở hữu của tôi. Fic này viết ra không vì bất cứ mục đích kinh doanh nào

A/N:
Đây là một trong những fic đầu tay của mình về Dramione. Dự định ban đầu là viết một short fic có hai chap, chia làm hai ngày thứ bảy và chủ nhật, nhưng vì nhiều lý do mà mình mãi vẫn không hoàn thành được phần thứ hai.

Ngày hôm nay đọc lại, chợt nhận ra suy nghĩ của bản thân đã thay đổi quá nhiều, dù cảm hứng và ý tưởng vẫn còn, nhưng không thể nào viết tiếp câu chuyện này mà không cảm thấy gượng gạo. Vì thế nên mình quyết định sẽ sửa fic thành tình trạng hoàn thành, bởi bản thân ngày thứ bảy tách riêng cũng đã là một oneshot tương đối hoàn chỉnh.

Cảm ơn các bạn rất nhiều mà đã dành thời gian đọc câu chuyện này 🙂

Cuối tuần ở thái ấp Malfoy

Hẳn mọi người rất tò mò về cuộc sống của một gia đình nổi tiếng phải không? Vậy bây giờ, tôi xin được giải đáp thắc mắc của các bạn.

Xin tự giới thiệu, tôi là Aquaria Malfoy. Mọi người có thể gọi tôi là Aqua thiên tài.

Hẳn các bạn đang thắc mắc, gia đình nổi tiếng mà tôi định giới thiệu là gia đình ai, tôi xin được trả lời. Chính là gia đình tôi đây. Trong thế giới phù thủy, không ai là không biết đến gia đình Malfoy. Tại sao ư? Vì gia tộc Malfoy là một trong những gia tộc phù thủy lâu đời nhất. Và vì còn có những thành viên cực kỳ nổi tiếng là cha tôi: Draco Malfoy – Thần sáng tài năng nhất, và đồng thời là thứ trưởng Bộ Pháp thuật, mẹ tôi: Hermione (Ganger) Malfoy – cô gái duy nhất trong bộ ba vàng, một trong những phù thủy thông minh nhất mọi thời đại, anh trai tôi: Scorpius Malfoy – Huynh trưởng Slytherin (tương lai là Thủ Lĩnh Nam Sinh), tầm thủ giỏi nhất Hogwart, thành tích học tập xuất sắc, và tôi: Aquaria Malfoy – tuy tôi mới chỉ học năm thứ nhất Hogwart, nhưng tôi chắc chắn sẽ trở thành Thủ Lĩnh Nữ Sinh và huynh trưởng Gryffindor, thành tích học tập trên cả xuất sắc. Thế nào, thật ấn tượng, phải không?

Tuy nhiên, trước khi muốn biết cuộc sống của chúng tôi, hãy đưa tiền đây trước đã. Nể tình các bạn là Dramionians, tôi chỉ lấy rẻ là 1000 galons thôi. Không đắt, đúng không?

Vâng, không chần chừ gì nữa, tôi xin phép được kể lại 2 ngày cuối tuần trong thái ấp Malfoy.

Thứ bảy

– Scorrrrrrrrrrrrrrr, con dậy ngay cho mẹ! – Các bạn nghe đúng đấy ạ, sáng nào mẹ tôi cũng mở màn bằng chất giọng “dịu dàng” và thánh thót này

Tôi cũng phải cảm ơn trời là tại sao đến giờ tai tôi vẫn chưa điếc. (Khuyến mãi cho các bạn một điều nhé, cha tôi bảo, trước đây khi còn học với nhau Hogwart, cùng làm Thủ lĩnh, sáng nào mẹ tôi cũng chào buổi sáng cha tôi bằng giọng điệu như thế này)

– Em yêu, để cho con nó ngủ. Nó học hành vất vả cả năm rồi mà. – Cha tôi nhẹ nhàng tiến đến ôm thắt lưng mẹ tôi, nhếch mép cười. – Chúng ta cũng đi ngủ tiếp thôi

Aizzz, cha tôi đang có ý đồ xấu đấy ạ. Cứ khi nào nhìn kiểu cười đấy của cha tôi, tôi biết ngay là ông lại đang mưu tính một điều gì đó không-được-tốt-cho-lắm.

-Anh buông em ra, Draco. – Mẹ tôi gỡ tay cha, đồng thời lườm cho ông một phát. Không cần dùng đến đũa phép, mẹ tôi mở cửa phòng anh Scor bằng cách…đá bay nó(đây là lần thứ hai trong tuần, và lần thứ mười hai trong tháng, cửa phòng anh Scor bị hỏng, vì…nhiều lý do, các bạn sẽ biết dần)

-Được rồi. – Cha tôi ảo não, nhưng ngay lập tức tươi cười. – Vậy anh xuống phòng ăn trước nhé, em và con cứ từ từ. – Trước khi đi, cha không quên đặt lên môi mẹ một nụ hôn ngọt ngào (Tôi đoán thế)

-Anh….Còn các con nữa mà. – Mẹ tôi đánh nhẹ vào vai cha, nhỏ giọng

-Anh có thấy ai đâu. – Cha tôi tỉnh bơ nhún vai

-Có con đấy ạ. – Tôi bước ra khỏi góc khuất của hành lang, trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội

-Aqua…con đang làm gì thế? – Mẹ tôi bối rối.

-Chuẩn bị xuống nhà ăn sáng. Và, xem…kịch, con nghĩ thế. – Tôi bình thản trả lời (cố gắng để nín cười)

Quả không ngoài dự đoán, mẹ tôi dẫm vào chân cha tôi một phát, trừng mắt nhìn rồi đi thẳng vào phòng để trút giận lên anh Scor. Cha tôi nhăn nhó vì đau, nhưng mẹ vừa đi khỏi thì quay lại cười nhăn nhở với tôi, ra hiệu cho tôi lại gần. Ông nói nhỏ chỉ để hai cha con nghe thấy:

-Nếu con không phá rối, thì con và anh Scor có thể ngủ thêm lúc nữa rồi.

-Draco Malfoy, anh vừa nói gì thế? – Mẹ tôi gằn từng chữ một

-Hermy yêu dấu, anh chỉ bảo Aqua xuống ăn sáng cùng anh thôi mà. – Cha tôi cười trừ

-Em nghe thấy hết đó

Cha tôi vẫn chỉ cười, cho đến khi, tôi nói thầm vào tai cha: “mẹ gắn cái màng nhĩ khuếch đại vào lưng cha đấy ạ.” thì mặt ông trở nên tái mét và vội vã xuống nhà

-Con cũng tinh ý đó, Aqua – mẹ tôi hài lòng nở nụ cười, nhưng ngay lập tức quay 180 độ, quát anh Scor – Dậy, dậy, nhanh lên, con xem Aqua dậy từ bao giờ rồi kìa.

-Cho con ngủ thêm chút nữa đi mà mẹ. – Anh trùm cái chăn lên đầu, nhăn nhó cầu xin

-Không là không. Dậy ngay cho mẹ, hoặc con sẽ không được phép chơi Quitditch trong cả hè nay

-Mẹ không thể làm thế!!!! – Anh tôi gào lên, bật dậy ngay lập tức

-Con cũng đã chịu dậy rồi hả? Tốt, mau đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống ăn sáng. Nếu năm phút nữa mẹ mà không thấy con ở bàn ăn sáng, thì cây chổi của con sẽ thành chổi quét nhà.

-Mẹ, cây chổi đó đắt lắm, làm chổi quét nhà uổng đi. – Tôi xen vào. Anh tôi vội vàng gật đầu phụ họa. – Mẹ đưa con bán lại tốt hơn đó. – Nhưng ngay sau đó anh giận dữ lườm tôi

-Aqua, xuống trước đi. Còn con, Scor, nhanh lên. Mẹ nói được là làm được

Mặc dù bất mãn, nhưng chưa bao giờ tôi hay anh Scor dám cãi lại mẹ tôi khi mẹ đã nói câu này. Hic, bạn biết rồi đấy, dù là Scor xuất sắc hay Aqua thiên tài thì đến bây giờ vẫn chưa phải là đối thủ của Hermione Ganger – một trong những phù thủy thông minh nhất mọi thời đại, hơn nữa cha tôi còn luôn đứng về phía mẹ. (Còn nếu bạn cho rằng, bạn xuất sắc hơn chúng tôi, và có thể đánh bại được mẹ tôi, thì…cứ tự nhiên, nhưng báo trước, mẹ tôi có thể cho bạn chết không kịp ngáp đó, cha tôi suýt chết mấy lần khi ôm mẹ tôi từ đằng sau rồi.)

Tại phòng ăn

-Con chào cha. – Anh tôi uể oải kéo ghế, bắt đầu “chiến đấu” bữa sáng

-Tóc con bị rối rồi kìa. – Cha tôi nhắc nhở. – Con nên chú ý hình ảnh của mình

-Cha không thấy là nó rất lãng tử sao? – Anh tôi lười biếng nhướn mày

-Với cái đầu tổ quạ, và bộ quần áo nhầu nhĩ, không hiểu anh làm thế nào để có thể trở thành nam sinh quyến rũ nhất Hogwart được nhỉ? – Tôi khoanh tay trước ngực, thắc mắc

-Nhóc con, biết gì mà nói. Năm thứ nhất mà bày đặt. – Anh Scor cau có

-Vậy sao, vậy nếu em bán tấm ảnh cho các nữ sinh trường Hogwart thì sao nhỉ? – Tôi nhếch môi đắc thắng, vừa nói vừa giơ tấm ảnh tôi vừa chụp trộm lên

-Aqua, đưa ngay đây. – Anh tôi quát

-Anh giỏi thì đến đây mà lấy. – Không thua kém, tôi hét trả, quơ lấy đũa phép của mình và thủ thế

Anh Scor cũng không chần chừ rút đũa phép từ trong túi áo ra, hai chúng tôi đối diện nhau qua bàn ăn và

-Expelliarmus. – Tôi gào lên

-Acio. – Anh Scor hét lên cùng lúc với tôi

Tôi không biết là tôi nói trước hay anh Scor nói trước, có lẽ là anh ấy, vì tấm ảnh đang nằm trong tay anh, còn đũa phép của anh ấy thì lăn ra một góc.

-Expelliarmus.

– Mẹ tôi bực bội quát. Đũa phép của chúng tôi bay vào tay mẹ. – Đưa mẹ tấm ảnh, Scor

-Nhưng…. – Anh Scor thật không thức thời tí nào, đó là lý do mà anh thường ăn mắng nhiều hơn tôi

-Không nhưng nhị gì cả, đưa đây. – Mẹ tôi khoanh tay, nhịp nhịp chân một cách bực tức. – Hai đứa ngồi xuống, ăn cho xong bữa sáng, và đi lên phòng. Cấm túc buổi sáng.

-Mẹ. – Chúng tôi đồng thanh kêu lên.

-Các con có ý kiến gì sao?

-Dạ, bực tức không tốt cho sức khỏe đâu ạ. – Tôi nhanh nhảu. – Hơn nữa, hôm nay là một ngày rất đẹp trời, sao cha mẹ không đi chơi đâu đó, coi như để hâm nóng tình cảm

-Mione, Aqua nói đúng đó, chúng ta đi chơi đi. – Cha tôi hí hửng hưởng ướng

-Không đi đâu hết, con đừng tưởng mẹ sẽ dễ dàng bỏ qua cho các con như thế.

-Kìa em, lâu rồi chúng ta chưa có dịp ở riêng với nhau mà.

-Chẳng phải ngày nào cũng chỉ có chúng ta trong thái ấp này sao?

-Nhưng hôm nay là một ngày trời đẹp, không đi thì sẽ uổng phí đó ạ. – Anh Scor cũng tham gia

-Không, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi. Nên hôm nay tất cả ở nhà.

Haizz, mẹ tôi nói chắc như đinh đóng cột thế thì thảm rồi. Một ngày trời xanh, nắng vàng, mây trắng thế này, đáng nhẽ tôi phải được phơi nắng ngoài vườn, hoặc nằm ngủ dưới một gốc cây nào đó, vậy mà lại bị cấm túc trong phòng chỉ vì ông anh chết tiệt.

-Còn nữa, hãy đọc trước sách giáo khoa của năm học mới đi. Năm nay con phải thi chứng chỉ Phù thủy thường đẳng rồi đó, Scor. Còn con, Aqua, mẹ hy vọng con sẽ giữ vững được thành tích như năm ngoái và còn hơn thế nữa

-Scor, cả cha và mẹ đều đạt 12 chứng chỉ xuất sắc khi thi Phù thủy thường đẳng đó, con nên noi gương, đặc biệt là nhìn vào cha – thủ lĩnh nam sinh, tài giỏi, hào hoa của nhà Slytherin. – Cha tôi tự hào nói

-Anh đang tự kiêu đó, Draco. – Mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn

-Anh phải tài giỏi, hào hoa, thì phải mới lấy được một người em – thủ lĩnh nữ sinh, thông minh, quyến rũ của Gryffindor chứ. – Cha tôi vội vàng nịnh mẹ

-Được rồi, cha có thể dừng lại tại đây được rồi. – Tôi mệt mỏi lên tiếng

Trời ạ, năm ngoái tôi đã đứng nhất trường rồi, mẹ tôi còn yêu cầu cao hơn, nghĩa là thành giáo sư luôn hả???? Có một điều các bạn không thể phủ nhận, gia đình tôi rất hoàn hảo, đúng không?

Hiện giờ, tôi bị cấm túc trong phòng, có lẽ đành phải đọc sách để giết thời gian vậy. Nhưng, thật sự thì hôm nay tôi không có hứng thú đọc sách tí tẹo tèo teo nào hết. Sách giáo khoa thì tôi đã đọc và thuộc làu rồi. Còn tủ sách của gia đình, tôi cũng đọc gần hết rồi. Làm gì để giải trí bây giờ, chắc đành phải trốn ra ngoài vậy. Nghĩ là làm, tôi len lén gõ vào vách tường, ra hiệu cho anh Scor (phòng tôi và phòng anh ấy sát nhau mà). Bên kia cũng có tiếng gõ đáp trả. Năm giây sau, anh Scor xuất hiện ở phòng tôi bằng cách độn thổ

-Có chuyện gì thế? – Anh tôi tò mò hỏi

-Anh có muốn ra khỏi đây không?

-Có…không…có. – Ông anh trai “thân yêu” lẩm bẩm như bị thần kinh

-Tóm lại là có hay không? – Tôi cao giọng

-… – không trả lời, hôm nay anh làm sao thế nhỉ

-Aqua, con đang nói chuyện với ai vậy? – Tiếng nói “êm ái” của mẹ tôi vang lên

Trời ơi là trời,sao mẹ tôi khéo chọn thời điểm để mà lên tiếng thế không biết? Tôi cuống quýt giục anh Scor về phòng.

-Làm gì có ai đâu ạ, con đang nói chuyện với Lis thôi mà mẹ.

-Thật không? – Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, hoài nghi nhìn ngó xung quanh. – Lis đâu?

-Nó vừa đi đưa thư rồi ạ. – Quên chưa giới thiệu, Lis là con cú xinh đẹp của tôi đó

-Con đọc xong sách giáo khoa chưa? – Có vẻ như đã tin tưởng, mẹ tôi chuyển chủ đề

-Tất nhiên là rồi ạ

-Vậy còn những quyển sách tham khảo thì sao?

-Cũng rồi ạ. – Bạn phải biết, những quyển sách đó dày thế nào, thì bạn mới hiểu được, tôi THẬT SỰ là một THIÊN TÀI.

-Tốt. Con có thể ra ngoài. Nhớ lần sau đừng chọc tức anh con nữa, để mẹ sang xem Scor

-Yeah!!! Con yêu mẹ. – Tôi ôm chầm lấy mẹ rồi phóng vụt ra ngoài (nhưng tôi vẫn có thể thấy cha tôi cười gian xảo bước vào phòng, ôm chặt lấy mẹ, thì thầm một điều gì đó khiến mẹ tôi đỏ mặt)

Thật tuyệt vời, không có từ ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp của ngày hôm nay. Nắng vàng ngọt như rót mật, gió mơn man lùa qua kẽ tóc, thật dễ chịu khi được bay lượn trong một ngày thế này (thật không hiểu sao mẹ tôi lại không thích bay? *nhún vai*). Tôi lượn qua cửa sổ phòng anh Scor, trêu chọc ông anh trai (khi đang bị mẹ giáo huốn) rồi vội vã bỏ chạy, trước khi anh ấy kịp tung ra một câu thần chú làm tôi ngã khỏi cái chổi. Nhưng…muộn rồi, anh Scor đã được phép ra ngoài. Không chần chừ một giây, anh ấy vớ lấy chổi và đuổi theo tôi. Cha cũng phóng vụt từ dưới đất lên, hăng hái tham gia vào trò chơi đuổi bắt của chúng tôi, trong khi mẹ tôi ở phía dưới lo lắng, chỉ sợ chúng tôi rơi xuống. Aizzz, phụ nữ thường lo lắng những chuyện không đâu. Cha tôi và tôi cùng phóng bùa chú về phía anh Scor, nhưng anh ấy tránh được hết. Không tệ, xứng đáng là tầm thủ nhà Slytherin (nhưng đó là bởi vì tôi nương tay thôi, tôi không thể cho anh ấy ngã lộn cổ từ độ cao 100 feet khi mà mẹ tôi đang đứng dưới nhìn với gương mặt cau có).

-Chết tiệt. SCORPIUS MALFOY, anh làm cái quái gì vậy? – Tôi gào lên khi một bùa chú đánh trúng tôi, nếu tôi không bám chắc được vào cái chổi, thì bây giờ tôi đang nằm dưới mặt đất rồi. Thật đáng ghét!!!

-Vậy còn em thì sao hả, AQUARIA MALFOY? – Anh tôi cũng hét trả ngay khi ngồi vững lại trên cán chổi. Tôi đã phóng một bùa chú trúng vào cái chổi, khiến anh lộn nhào 180 độ.

-Hai đứa thôi đi. – Cha tôi quát

-Cả ba người xuống đây. Ngay-lập-tức! – Mẹ tôi từ dưới đất thét lên

Bữa trưa diễn ra trong bầu không khí hừng hực lửa. Tôi và anh Scor lườm nhau, nếu không có mẹ tôi ở đây, chắc đã chẳng còn cái gì nguyên vẹn nữa rồi. Dù sao, thức ăn khá ngon, nhất là sau khi hoạt động nhiều. Đôi lúc tôi muốn mình sinh ra trước để được làm chị, nhưng nghe cha tôi kể lại bữa ăn trước đây, lúc mới sinh anh Scor, thì tôi…thật sự rung mình. Mẹ tôi nấu món canh thì tưởng món xào, dấm thì nhầm với rượu, đường thì nhầm với muối,… Hẳn bạn sẽ thắc mắc, gia tinh đâu? Xin được giải thích ngay. Nhà tôi chỉ có khá ít gia tinh (bởi mẹ tôi cho rằng thật bất công khi bắt chúng làm việc mà không được trả lương, trong khi cha tôi cho rằng đó là nghĩa vụ của gia tinh, vì thế chỉ có ít gia tinh để tiền thuê rẻ!!!), nên việc xuống bếp nấu nướng, mẹ tôi cũng tham gia một phần. Chính vì vậy,… Tuy nhiên, bây giờ thì mẹ tôi đã nấu khá ngon rồi.

Hừ, nếu không phải tại ông anh trai đáng ghét, thì tôi đã không bị bắt ở dưới mặt đất lúc này. Bực bội, ăn xong bữa trưa, tôi ôm sách ra bờ hồ, nằm đó, nhàn nhã ngắm mây trôi, và từ từ, chìm vào giấc ngủ. Đang ngủ ngon lành, chợt một cái gì đó bay trúng vào đầu tôi, khiến tôi choàng tỉnh. “Trời ạ, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo!” – tôi nghĩ thầm như vậy. Thằng nhóc nhà cô Astoria chạy về phía tôi, mỉm cười bảo:

-Chào em, Aqua!

-Chào. – Tôi đáp cộc cằn. Nói thật, tôi không ưa nó lắm, nó hơn tôi một tuổi, nhưng thật khó chịu khi phải gọi một kẻ ngốc hơn mình là anh.

-Em phải gọi anh là anh chứ. Em đang làm gì vậy, Aqua? – Nó tò mò hỏi

-Ngủ, và bị một cục đá trúng vào đầu. Nếu tôi đoán không nhầm thì đó là tác phẩm của cậu? – Tôi nheo mắt nhìn nó

-…. – Thằng nhóc đó đỏ bừng mặt, lúng túng gãi đầu. – Anh không cố ý, anh chỉ đá bừa thôi.

-Đá bừa thôi!!! Cậu-có-biết-cậu-vừa-làm-gì-không-hả? – Tôi gằn từng tiếng một (Mọi người bảo tôi khi tức giận đáng sợ y như mẹ, có lẽ thế nên đến bây giờ không có nhiều đứa dám chọc giận tôi. Nếu bạn muốn thử, thì hãy chịu khó lắng nghe những gì tôi sẽ làm với tên nhóc này, và suy nghĩ cho kỹ nhé trước khi thử khiến tôi khó chịu)

-Xin…xin lỗi. – Lúng búng như gà mắc tóc, thật chẳng ra dáng con trai tí nào

-Bây giờ cậu muốn tôi làm gì? Nể tình cậu lần đầu tiên chọc giận tôi, tôi cho cậu chọn một trong những cách sau: 1. Tôi sẽ cởi hết quần áo cậu, và treo cậu lên cây rồi chụp ảnh mang đến trường, 2. Tôi sẽ cho cậu uống độc dược, và cậu sẽ nổi mụn toàn thân, hơn nữa, càng gãi càng ngứa, mà không gãi thì nó sẽ mọc ngày càng nhiều, 3. Làm nô lệ cho tôi tại trường. – Tôi bình thản nêu từng biện pháp, tốt lắm, có đứa để tôi trút giận rồi.

-Em…Aqua, … em… không …không thể làm thế. – Cậu ta hoảng sợ, lắp bắp nói

-Có được hay không, thử sẽ biết. Chọn đi. – Tôi lạnh lùng phun ra từng chữ. – Đừng bắt tôi đợi lâu

-Aqua, Robert, các con đang nói chuyện gì vậy? – Mẹ tôi và cô Astoria từ từ đi lại, theo sau là cả mụ Pansy đáng ghét và con gái mụ, Lis (xấu cả tên con cú của tôi). A, anh trai tôi cũng đang bị con nhóc đó bám dính lấy kìa

-Chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi, phải không, anh Robert? – Tôi mỉm cười dịu dàng, nhưng không quên lườm cho tên đần độn kia một cái sắc lẻm. Tên ngốc đó vẫn không nói được câu nào, sắc mặt thì xanh mét, thật kém cỏi.

-Vậy sao, thế các con muốn ở ngoài này chơi hay vào trong nhà cùng chúng ta?

-Con muốn vào nhà. – Tôi và anh Scor đồng thanh, hiếm khi nào chúng tôi lại ăn ý như thế. Cũng phải thôi, tôi ghét phải nói những chuyện tầm phào, nhạt nhẽo với tên Robert như thế nào, thì anh trai tôi cũng ghét bị Lis bám dính y như thế (Lis kém anh trai tôi một tuổi, tức là hơn tôi 4 tuổi, nhưng còn ngốc hơn tôi rất nhiều.Tất nhiên, dù sao tôi cũng là thiên tài mà.)

-Chúng ta ở ngoài này chơi đi. – Robert và Lis rủ rê

“Đừng có nằm mơ.” – Tôi nghĩ thầm, thực sự thì tôi muốn rút đũa phép ra lắm rồi.

-Em/Anh vào nhà trước đây. – Tôi và Scor bỏ vào nhà ngay lập tức.

-Chờ anh/em với. – Hai tên đáng ghét đó vội vã gọi

Và bây giờ, chúng tôi đang ngồi trong phòng khách. Bạn biết đấy, phòng khách nhà tôi khá rộng, và nó còn ăn thông với vài phòng nữa, như phòng giải trí,… nên giờ thì các bậc phụ huynh đáng kính đang ngồi ở sofa để nói chuyện, còn chúng tôi thì chơi ở phía bên kia căn phòng. Thật là tức chết mà. Tại sao người thông minh như tôi lại phải ngồi nói chuyện với tên ngốc này cơ chứ

-Aqua à, em…sao thế? – Sau một hồi đắn đo, Robert lại lên tiếng

-Chẳng sao cả. – Tôi từ tốn đáp, không vui không giận

-Chủ nhật tuần sau em có rỗi không? Chúng ta…đi chơi nhé! – Hắn ta rụt rè mở lời

-Xin lỗi, chủ nhật tuần sau tôi bận rồi. – Tôi bực rồi đấy nhé

-Vậy bao giờ em rảnh, chủ nhật tuần sau nữa, hay bất cứ lúc nào cũng được.

Hừ, cái tên này được đằng chân lân đằng đầu, thấy tôi không nói là bắt đầu…

-Xin lỗi, tôi bận hết cả hè này rồi

Cậu ta tiu nghỉu, ngồi yên lặng. Tốt, đừng có làm phiền tôi nữa. Hình như bên kia, anh tôi cũng đang rất khó chịu với con nhỏ xấu xí Lis đó. Tôi thật chẳng hiểu sao, cha mẹ tôi vẫn có thể tiếp gia đình nhà Pansy (Hình như trước đây mụ đó toàn bám lấy cha tôi, y hệt như Lis bám anh tôi bây giờ. Vậy mà mẹ tôi vẫn có thể bỏ qua được, thật rộng lượng!)

Tôi mon men lại gần chỗ cha mẹ tôi đang nói chuyện

-Lis và Scor thật đẹp đôi, phải không anh Dra? – Cô ta nhìn cha tôi say đắm. Lại còn kéo dài giọng. Cái gì thế này??? Sao cô ta có thể gọi cha tôi một cách thân mật thế được.

-Vậy sao, tôi không thấy thế. – Mẹ tôi lườm cô ta, ánh mắt đó có thể đóng băng người đối diện. (Tôi có thể nhìn thấy cha tôi đang bị mẹ tôi véo vào hông, và cố gắng lắm cha mới không kêu đau. Khổ thân cha tôi)

-Cô…Ý tôi là… chị không nhìn thấy chúng rất tình tứ sao? Anh nghĩ sao, Dra…Draco? – Mụ ta dường như không biết sợ thì phải. Thật trơ trẽn, và mặt dày. Đúng vậy!

Tôi quay lại nhìn anh tôi. Nếu bạn cho rằng một cậu con trai đang cau có, tay chân vung loạn xạ như thế hất một thứ đang kinh tởm gì đó (thứ đó ở đây là một đứa con gái không biết xấu hổ vẫn đáng níu chặt lấy cánh tay cậu ta) là lãng mạn thì, bạn thật sự có ánh mắt giống Pansy rồi đó. Có lẽ anh Scor phải nhẫn nhịn lắm mới không rút đũa phép ra và biến cô ta thành một con lợn.

-Không, tôi không thấy gì cả. – Mẹ tôi trả lời, giọng lạnh như băng (Trong khi đó, cha tôi choàng tay kéo sát mẹ vào người, thì thầm một điều gì đó, và cố gắng gỡ tay mẹ tôi khỏi chỗ đang bị véo. Mẹ tôi đang ghen, thật thú vị.)

-Cô….– Mụ ta tức ra mặt.

-Aqua, em đang làm gì vậy? – Một giọng nói vang lên sau lưng tôi

Tên Robert chết tiệt, tôi thề, tôi nhất định sẽ khiến hắn tơi tả trong năm học tiếp theo. Nếu không làm được, tôi không phải là Aquaria Malfoy!!!!

-Aqua? – Mẹ tôi hỏi, giọng nói lộ rõ vẻ ngạc nhiên -Con chỉ định đến xem mọi người nói gì thôi. – Tôi nhoẻn cười, nụ cười thiên thần nhất của tôi đó

-Aqua càng lớn càng xinh. – Cô Astoria mỉm cười khen ngợi.

“Cô không cần nói điều đó đâu ạ, cháu lúc nào chẳng xinh. Con của Draco Malfoy và Hermione Ganger lại có thể xấu được sao?” – Tất nhiên là tôi nghĩ thầm thôi, tôi sẽ không nói ra miệng đâu

-Draco, cậu nghĩ thế nào nếu chúng ta làm thông gia? – Chú Blaise lên tiếng

Cái quái gì thế? Chú nghĩ đứa con trai ngốc nghếch của chú có thể làm chồng cháu sao? Nằm mơ đi nhé

-Điều này phải tùy thuộc vào bọn trẻ. – Cha tôi bình thản trả lời, hình như ông không được niềm nở lắm với Blaise, mặc dù họ cùng ở Slytherin
Yeah!!!Cha tôi thật tuyệt vời

-Con thấy thế nào hả con trai? – Blaise quay lại hỏi con trai

-Dạ…Aqua là một cô gái tuyệt vời ạ

-Haha…haha. – Tràng cười của ông ta nổ ra.

Này, ông dám bỏ qua ý kiến của tôi sao???

-Cháu nghĩ thế nào về Robert hả Aqua? – Cô Astoria hỏi tôi

-Một chàng trai tài giỏi và dễ thương, phải không cháu? – Blaise nháy mắt với tôi

-Nếu chú cho rằng luôn làm cho Slytherin bị trừ điểm trong những giờ học vì không làm hết bài tập, hay không thực hiện được những bùa chú cơ bản hoặc pha chế cho ra hồn một loại độc dược thì…con trai chú quả là tài giỏi đấy ạ. – Hừ, mấy ai còn lạ “ngôi sao” của Slytherin cơ chứ

-…. Im lặng, không ai dám nói gì. Tất nhiên, đó là sự thật rồi

-Anh Draco, anh không phiền nếu chúng em ở lại ăn tối chứ? – Mụ Pansy lại bắt đầu

Có, phiền lắm đấy!!! Đồ mặt dày.

-Hẳn là không rồi, phải không? – Blaise cũng tiếp lời

Được cả ông ta nữa. Sao mấy người không về đi? Và để chúng tôi tận hưởng cuối tuần đẹp đẽ này.

-Không. – Mẹ tôi cười gượng. – Rất vui được mọi người ở lại ăn tối

-Đúng vậy. Dù sao…cũng đến giờ ăn rồi. – Cha tôi bỉnh thản trả lời

-Em biết anh sẽ mời em ở lại mà, Draco.

Này, cái gì đấy??? Chúng tôi mời mụ ta ở lại lúc nào?

Cả bữa ăn tối, dường như chỉ có mẹ con nhà Pansy và cha con Blaise là nói, cha mẹ tôi thì chỉ trả lời nhát gừng, còn tôi và anh Scor khó chịu ra mặt.

-Aqua à, để anh cắt giúp em. – Tên Robert bắt đầu rồi đấy

-Tôi không phải người tàn tật. – Thật bực mình

-Anh Scor à, anh ăn cái này đi. – Lis xúc một miếng xúc xích, đưa tới trước mặt anh trai tôi. – Anh nói A đi.

-Tôi không thích ăn xúc xích. – Anh tôi lạnh lùng đáp trả

-Kìa Scor, Lis có lòng tốt mà. – Mụ Pansy từ đâu nhảy vào, rồi quay ngoắt sang phía cha tôi. – Anh Draco, anh muốn ăn gì, để em lấy cho?

-Anh ấy là chồng tôi. Tôi có thể lấy hộ anh ấy. – Mẹ tôi bùng nổ rồi.

Tuyệt vời, mẹ mau tống cổ mẹ con nhà Pansy ra khỏi nhà mình đi

-Vậy sao? – Mụ ta cười khẩy

Cái gì thế này? Tôi nhớ lần cuối cùng mụ ta dám vác mặt đến nhà tôi là hai năm trước, và đã phải xấu hổ bỏ về vì bị anh trai chọc tức. Vậy mà bây giờ lại còn dám nói gì nữa?

-Ý cô là gì, Pansy? – Mẹ tôi nghiến răng

-Đúng ra tôi mới là vợ anh Draco.

-Thật đáng tiếc, người anh ấy chọn làm vợ lại là tôi

Đúng đó, mẹ cố lên!!!

-Nhưng bây giờ thay đổi vẫn chưa muộn

-Cô quá tự tin đấy

-Anh ấy chỉ ham mê cô nhất thời thôi

-Hơn 20 năm là nhất thời sao?

-Cô…đồ Mud…. – Mụ ta dừng lại ngay tại đó, vì đũa phép của cha tôi đã đặt lên cổ mụ ta

-Anh Draco? – Mẹ tôi, mụ ta đồng thanh

-Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào được phép nhục mạ VỢ tôi. Đặc biệt là tại nhà của CHÚNG tôi. Cô hãy ra khỏi đây. NGAY LẬP TỨC. Và, ĐỪNG BAO GIỜ đến nữa. – Cha tôi gằn từng tiếng một. Giọng nói đều đều nhưng ánh mắt lạnh lẽo và khí thế của ông thật đáng sợ. Cha oai nha!!!

Bình thường cha tôi rất hòa nhã, tuy có lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng tôi chưa thấy cha nổi giận bao giờ. Bây giờ thì hay rồi, mụ ta đã nói điều không nên nói nhất rồi.

-Lis, chúng ta đi. – Mụ ta kéo tay cô con gái và vội vã rời khỏi đó.

Có lẽ mụ ta xấu hổ lắm, haha, đáng đời. Hình như mụ ta cũng tức giận nữa, thôi, hơi đâu mà quan tâm. Thế là loại được một mối phiền phức. Còn một của nợ khác nữa, sao không biết đường mà đi về đi.

-Có lẽ, gia đình chúng tôi xin phép. – Cô Astoria nhẹ nhàng lên tiếng

Đôi lúc tôi thắc mắc, tại sao một người tuyệt vời như cô ấy lại lấy một người tệ hại như Blaise và sinh ra một thằng con ngốc nghếch như Robert.

-Vậy, mọi người đi về cẩn thận. – Mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười đáp lại

Yeah!!! Thoát rồi, haha, cuối cùng cũng tự do rồi. Ăn vội vàng cho xong bữa tối, anh Scor lao vội lên phòng. Tôi cũng tò mò, chạy ngay theo, có chuyện gì mà ông anh của tôi vội vàng thế nhỉ?

-Alohomora.– Lại còn bày đặt chốt cửa nữa cơ đấy

-Em làm gì vậy, Aqua? – Anh trai tôi giật mình, vội vã quay lại

-Em muốn mượn anh mấy quyển sách. – Tôi bắt đầu tìm cớ

-Sách của anh em đọc liệu có hiểu không mà đọc. Về phòng ngủ đi.

-Em chưa buồn ngủ. Anh đang làm gì vậy?

-Anh…anh đang…đang viết… à đọc sách. – Anh Scor ấp úng

Đúng là có tật giật mình mà

-Sách? Đọc sách hay viết sách? Sao em nghe thấy từ viết?

-Anh đọc sách. Em lôi thôi quá. – Anh tôi quát lên, tay anh ấy cứ thu sau lưng, dường như đang giấu điều gì đó. Tôi tiến lại gần bàn.

-Wingardium Leviosa.

Ngay lập tức, một bức thư bay lơ lửng lên không. Tôi vội chụp lấy.

“Mari yêu dấu, anh nhớ em …”

-AQUA!!!! – Anh tôi hét ầm ĩ, xông đến giật mất, làm tôi chỉ đọc được mấy chữ, nhưng thế là đủ rồi.

-Xì, có thế mà cũng phải giấu. – Tôi bĩu môi, giả bộ không quan trọng, nhưng đang mừng thầm. Tôi đã nắm được điểm yếu của ông anh tưởng-như-hoàn-hảo này rồi. Phen này anh chết chắc.

-Có chuyện gì thế các con? – Cha mẹ tôi lao lên, người ướt sũng nước

Quái, ngoài trời có mưa đâu? Nhà tôi cũng không có dột. Cha mẹ tôi làm gì mà ướt như thế nhỉ?

-Không có gì đâu ạ. Mà sao cha mẹ lại ướt thế ạ? – Tôi thắc mắc

-À, à,…không có gì. Nếu các con không phải làm gì thì đi ngủ sớm đi, mai nhà chú Harry và chú Ron sang chơi rồi.

-Vâng, tụi con biết rồi. – Anh Scor đỏ bừng mặt.

Haha, chuẩn bị tinh thần mà chịu trận đi nhé, anh trai yêu dấu. Tôi cười thầm, không hiểu tại sao biết rõ ông anh Scor của tôi thế mà chị Mari vẫn có thể thích được. Để mặc ông anh với bức thư viết dở, tôi nhún vai, nở nụ cười độc quyền nhà Malfoy rồi ung dung về phòng.

Ngủ thôi, hôm nay thật là một ngày dài. Sáng mai, tôi nhất định sẽ tìm ra tại sao cha mẹ tôi ướt như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dramione