Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tiếp mấy ngày đều là Vương Đại Trụ đưa bữa trưa, cậu nghe không hiểu Tiêu Chiến nói chuyện, bởi vậy Tiêu Chiến lười làm bộ dạng xoi mói, ăn nhiều hơn một chút.

Không biết Chu Đại Trụ xem như là gian tế Vương Nhất Bác sắp xếp, mỗi ngày đưa cơm xong xuống núi báo cáo tình hình Tiêu Chiến, rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác thì càng âm u, Tiêu Chiến quả nhiên vì gã mới không thấy ngon miệng.

Vương Đại Trụ cũng rất nghi ngờ, Vương Nhất Bác mấy ngày nay bị vợ dằn vặt thương tích khắp người, mỗi ngày dậy sớm cõng thảo dược xuống núi bán, buổi chiều còn phải làm đồng, từng ngày trôi qua so với trâu còn mệt hơn. Này còn chưa hết, nghe nói lão bà kia chạy một lần, Bác ca cầu lão Mã hỗ trợ tìm người, lão Mã này tham lam, há mồm sẽ phải một ngàn đồng, kia nhưng bằng thu hoạch một quý, cố tình Vương Nhất Bác lại xem như không có chuyện gì mỗi ngày mua thịt cá đưa lên núi.

Mấy ngày trước Vương Nhất Bác đi tìm lão Mã, Vương Đại Trụ tưởng muốn trả tiền, không nghĩ tới Vương Nhất Bác không có trả tiền cho người ta mà còn đánh nhau.

Nghe nói mới đầu là bởi không trả nổi tiền, đối phương động tay hai lần, ai biết sau đó Vương Nhất Bác tự mình đến, đánh hai nam nhân ra tay với vợ gã quá tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là bị chúng đánh một trận.

Cậu cảm thấy cha cậu giáo huấn Vương Nhất Bác rất đúng. Vương Nhất Bác chính là bị lão bà đẹp đẽ làm mờ mắt, một chút cốt khí nam nhân cũng không có, vợ tức giận một chút liền run chân.

Vương Nhất Bác lúc đó sững sờ không giải thích, mãi đến tận lúc Vương đại bá nói muốn thay gã giáo huấn Tiêu Chiến một chút, Vương Nhất Bác mới lắc đầu bướng bỉnh nói: "Đại bá, người chớ xía vào."

Vương Nhất Bác mấy ngày nay đi sớm về trễ, Tiêu Chiến không gặp gã, thế nhưng hắn phát hiện Vương Nhất Bác thừa dịp hắn ngủ lén lút bò lên, có lúc còn bí mật hôn trán hắn. Tiêu Chiến không muốn để ý đến gã, lúc ngủ dùng sức dựa vào trong, mặt đối tường.

Kỳ thực trong lòng hắn có chút không thoải mái, vết thương trên người hắn tốt lên, Vương Nhất Bác lại bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Cố tình gã hàng ngày đi sớm về trễ, một chút cũng không xem vết thương trên người mình là to tát, Tiêu Chiến nhìn vết thương trên cánh tay gã đều sắp hư thúi, cơ hồ không thể kết vảy, ngày đầu vừa kết ngày hai đã nứt. Khí trời càng ngày càng nóng, Tiêu Chiến hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, Vương Nhất Bác sớm muộn gì cũng phải cắt cánh tay.

Tâm tình hắn không còn trầm trọng như hai ngày trước, dần dần không thể tiếp tục điêu ngoa nữa.

Nói thật Vương Nhất Bác đối xử rất tốt với hắn, Tiêu Chiến từ nhỏ cha mẹ đều mất, người thân nhất là thúc thúc, nhưng thúc không quá thân cận với hắn, khách khí có thừa, loại tình cảm hận không thể cho hắn tất cả tốt đẹp như Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến là lần đầu cảm thụ.

Bất quá hắn không muốn.

Tiêu Chiến quyết định tìm cơ hội hòa giải với Vương Nhất Bác, một lần nữa triển khai đại nghiệp chạy trốn của mình.

Mới vừa ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối cho hắn.

Vương Nhất Bác sáng đi vội vàng, không cẩn thận làm rớt một tờ giấy trên đất, giấy ở đây nhưng là một vật hiếm lạ với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhặt lên nhìn, phát hiện là một bản chứng minh bán máu, 600ml giá 600 nguyên.

Tiêu Chiến ngồi trên giường vuốt ve tờ giấy kia thật lâu, tâm lý khϊếp sợ.

Ở đây còn có hoạt động bán máu?

Tiêu Chiến nghĩ đến đồ ăn gần đây mình ăn, còn có khăn mặt bàn chải vật dụng mới mua, đột nhiên có loại kích động muốn xuyên thời gian để mình không xoi mói.

Những thứ đồ này đều là Vương Nhất Bác dùng máu đổi lấy?

Hắn ở trong lòng từng lần từng lần một mắng Vương Nhất Bác ngốc, lại cảm thấy là chính mình biệt nữu, tờ giấy bị hắn gắt gao nắm, Tiêu Chiến sắp hỏng mất. Vương Nhất Bác yêu hắn quá nặng nề, hắn không chịu đựng nổi.

Tiêu Chiến ngày này vẫn luôn chờ Vương Nhất Bác trở về, nhưng Vương Nhất Bác không biết có chuyện gì, đến tám giờ tối vẫn chưa thấy.

Bên ngoài trời đang mưa, từ mưa tí tách lúc chạng vạng càng ngày càng lớn, đến giờ đã biến thành mưa rào. Tiêu Chiến tâm hoảng khó giải thích được, não bổ một đống chuyện ngoài ý muốn đất trôi đá lở, lắc đầu ngồi mép giường chờ, một hồi lại lấy giấy ra vẽ. Mãi đến tận hơn mười giờ mới có tiếng mở cửa.

Tiêu Chiến đang tính toán làm sao mở màn, nhìn thấy Vương Nhất Bác bước vào lại sửng sốt.

Vương Nhất Bác cả người ướt đẫm, giống như bị ngã, ống quần cùng góc áo đều là bùn. Vết thương trên người gã bị mưa làm sưng lên, có vẻ khủng bố, trên đùi có vết thương mới, tí tách chảy máu.
Vương Nhất Bác đem cái túi lớn đeo trên lưng cùng cái giá buông xuống. Tiêu Chiến không khống chế được nước mắt ngơ ngác nhìn gã.

Đó là thuốc màu, bút và giá tranh của hắn, chính là bộ lúc bị lừa bán.

Tiêu Chiến cố không nhìn bảo bối xa cách đã lâu của mình, xông tới nện vai Vương Nhất Bác, âm thanh vì sốt ruột mà có chút phát run: "Ai cho anh đi tìm cái này! Ai cho anh bán máu! Đồ ngốc, đại ngu si!"

Vương Nhất Bác mặc hắn đánh, trên mặt còn mang theo vết thương mỉm cười, muốn lau nước mắt cho hắn mới phát giác tay mình quá ướt.

Gã nhẹ giọng nói: "Khối Phân còn tức giận phải không?"

Tiêu Chiến hận sự nhẹ dạ của chính mình, nhưng cố tình hắn chạy không thoát khổ nhục kế của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cả người thương tích khiến tâm hắn đau, Tiêu Chiến trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: "Hắn muốn ở đây với Vương Nhất Bác sao?"

Ý nghĩ này mới hiện lên lại bị Tiêu Chiến nhấn xuống. hắn không muốn lại nghĩ những chuyện này, cả mắt cả tâm đều là Vương Nhất Bác bị thương, kéo gã qua muốn thanh tẩy vết thương cho gã.

Vương Nhất Bác mặc hắn bài bố, ánh mắt tham lam nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đi đâu liền nhìn theo đó.

Tiêu Chiến dùng bông còn sót lại lau chỗ trầy cho gã, vết thương Vương Nhất Bác đều ngoài da thịt, phía ngoài còn sưng lên một vòng bong bóng, hắn càng nhìn càng muốn khóc, nước mắt tí tách chảy xuống.

Tâm Vương Nhất Bác bị nước mắt người trước mặt hoàn toàn thẩm thấu, gã mâu thuẫn nghĩ, gã hi vọng Khối Phân khóc vì gã, lại không muốn thấy Khối Phân khóc.

"Khối Phân, anh không sao, chút vết thương nhỏ này không quan trọng lắm, đừng khóc được không?"

"Đều tại anh đồ ngốc...Nha...Ai cho cho anh đi, em không cần những thứ đó cũng được, anh làm gì phải như vậy...Nha nha...Cố ý khiến em khó chịu phải không?"

Vương Nhất Bác không biết biểu đạt tình cảm của mình thế nào, khẽ lắc đầu một cái.

Tiêu Chiến không tiếp tục nói nữa, kiềm chế du͙ƈ vọиɠ muốn khóc, nghiêm túc quấn băng mới trên tay cho Vương Nhất Bác, rồi lại xoa thuốc lên vết thương trên đùi gã.

Giằng co một trận, Tiêu Chiến xoa xoa đơn giản thân thể Vương Nhất Bác, mới nằm vào phía trong.

Hắn mới vừa nằm xuống Vương Nhất Bác liền tiến đến, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo hắn.

Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế để mình không đụng đến vết thương trên người Vương Nhất Bác.

"Khối Phân, em còn tức giận không?"

Tiêu Chiến phục gã rồi, mình cũng đã dựa vào đây còn hỏi có tức giận không, cố ý kéo dài âm thanh nói: "Tức — chết — rồi!"

Vương Nhất Bác càng ôm chặt hắn, đôi môi ở trên đỉnh đầu hắn cọ hai cái: "Anh biết em không giận."

Tiêu Chiến tức giận hỏi gã: "Anh đi đâu tìm túi của em?"

"Lão Mã chỉ đường cho anh, bọn họ ngại bao quá nặng, khi đó chỉ đem người mang đi."

"Anh nói anh có ngốc không? Sao cứ phải đi hôm nay, trời mưa đường núi không dễ đi, anh so với em càng rõ hơn đi?"

"Hai ngày nay quá bận, vốn định ngày mai đi, thế nhưng hôm nay trời mưa, anh sợ chúng bị hư."

Tiêu Chiến nói mãi liền mang theo đau lòng: "Cũng không phải đồ gì quan trọng..."

"Khối Phân nói muốn vẽ."

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết làm thế nào với gã mới tốt, đến gần cắn cằm gã một chút, hỏi tiếp:

"Bán máu thì sao?"

"...Lão Mã bên kia thúc tiền có chút gấp."

"Lão Mã?"

"Y lần trước hỗ trợ tìm em..."

"Vậy bong bóng trên bả vai thì sao?"

"...Làm nông đều có cái này."

"Đừng lừa em! Trước anh không có!"

"...Ở dưới núi bốc gạch mấy ngày, kiếm chút tiền."

"Ngu ngốc! Đại ngu ngốc!"

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên phần là đau lòng phần là sinh khí cắn cằm gã, mãi đến khi chạm được môi Vương Nhất Bác lại bị đối phương hung ác hôn.

Quá lâu không làm nhưng cảm giác vẫn còn, kỹ thuật hôn của Vương Nhất Bác đều là luyện với Tiêu Chiến mà ra, bất kể là liếm cằm hay là cắn môi.
Tiêu Chiến bị hôn đến không kịp thở, Vương Nhất Bác một tay nâng má hắn, chóp mũi dán chóp mũi nói: "Khối Phân, đừng chạy được không?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nhẹ nói một câu: "Được."

Vương Nhất Bác không tiếp tục giam Tiêu Chiến.

Trải qua trận chiến này, hai người đều nguyên khí đại thương, Tiêu Chiến đau lòng Vương Nhất Bác còn không kịp, không chịu để gã đi làm nữa, ở nhà dưỡng thương cho tốt.

Vương Nhất Bác thưởng thức bộ dạng làm nũng quấn lấy không cho gã ra ngoài đi làm của Tiêu Chiến một hồi mới bằng lòng đàng hoàng nằm ở trên giường, trên thực tế mấy ngày trước gã đã trả gần hết tiền, chỉ còn năm trăm đồng bên đại bá, dù sao cũng là người nhà, không cần gấp.

Trong lòng gã ngọt phát nị, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Chiến khóc quan tâm gã là khóe miệng lại hiện ra nụ cười.

Hai người ở nhà dính mấy ngày, Vương Nhất Bác mở rộng cửa không hề phòng bị, tình cờ ban đêm tỉnh dậy, sau đó đem Tiêu Chiến đang dựa trong ngực ôm càng chặt. Gã muốn tin tưởng Tiêu Chiến, tin hắn sẽ không rời mình đi.

Tiêu Chiến học làm chút việc, trước mắt là múc nước. Nhà Vương Nhất Bác địa thế quá cao, không dùng nước ngầm mà dùng nước giếng.

Tiêu Chiến lần đầu dùng đồ niên đại xa xưa như thế, lần đầu làm Vương Nhất Bác đứng cạnh nhìn, Tiêu Chiến trơ mắt nhìn tay mình không kéo được dây thừng, nước trong thùng liền ào ào đổ ra.

Tiêu Chiến quăng miệng: "Khí lực của em cũng không nhỏ a..."

Hắn nói thật, tuy rằng hắn không tập thể hình, nhưng từ nhỏ cõng mấy chục cân công cụ vẽ đi tới đi lui, thời gian dài dĩ nhiên luyện ra chút khí lực.

Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng: "Nếu không để anh..."

Tiêu Chiến lập tức đánh gãy gã, lấy tay tuốt tuốt ống tay áo căn bản không tồn tại, sử dụng khí lực bú sữa đem thùng kéo lên, xoay mặt nheo mắt cười với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến còn thử đi nhóm lửa, nhưng hắn không đốt, Vương Nhất Bác nắm tay dạy hắn cách châm lửa, Tiêu Chiến chưa chuẩn bị xong, phương hướng không đúng, ngọn lửa bùng một cái bay lên, Tiêu Chiến "a" quát to một tiếng, ngửi thấy mùi tóc cháy, may mà chỉ một chút. Từ đó Vương Nhất Bác nói sao cũng không để hắn nhóm lửa nữa.

Vì vậy Tiêu Chiến phụ trách làm cơm, hắn sống ở nước ngoài mấy năm, tự mình học nấu ăn, mùi vị cũng không tệ.

Lần đầu hắn làm cơm bưng lên, Vương Nhất Bác sững sờ bị hắn an bài tại một bàn nhỏ, ngẩn người nhìn Tiêu Chiến bày món ăn hắn làm.

"Sững sờ cái gì, thừa dịp còn nóng ăn đi a."

Vương Nhất Bác trái lại đến ăn môi hắn, Tiêu Chiến không hiểu ra sao cùng gã ăn "món hôn", nghe gã nói: "Khối Phân, cám ơn em."

Quan hệ hai người ngược lại vì lần náo loạn này mà gần gũi hơn chút, ít nhất Tiêu Chiến đã rút đi một tầng ngụy trang vỏ ngoài, truyền đạt cảm giác đau buồn vui sướng chân thực của chính mình, chứ không phải một mực lấy lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mang đồ về cho hắn cũng không tệ lắm, dù sao cũng chưa tới ba tháng, ban ngày Tiêu Chiến không có gì làm liền vẽ vời, Vương Nhất Bác cũng để ghế ngồi bên cạnh, hai người thỉnh thoảng tán gẫu linh tinh.

Tiêu Chiến vẽ vài bức họa, không có áp lực sáng tác ngược lại càng vẽ tốt, hắn vẽ núi, vẽ cây, vẽ ngôi nhà nhỏ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mắt sáng quắc nhìn hắn, khen hắn vẽ đẹp.

Tiêu Chiến còn vẽ Vương Nhất Bác, hắn phác họa một bức Vương Nhất Bác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lúc đầu gã không chịu, sau đó bị hắn hôn môi hối lộ, cởϊ qυầи áo nằm trên giường, nghiêng người nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hỏi hắn tại sao phải để trần vẽ, Tiêu Chiến giải thích đây là nghệ thuật, vì Vương Nhất Bác vóc người đẹp. Vương Nhất Bác bắt được trọng điểm, hỏi hắn có vẽ nam nhân hoặc nữ nhân khác không, Tiêu Chiến vô tội nói học vẽ đều bắt đầu từ bước này, sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức tiu nghỉu xuống, cuối cùng vẫn bị Tiêu Chiến vuốt lông nằm trên giường.

Cảm giác mạnh mẽ nguyên thủy cùng thân thể nam tính hàm xúc hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Tiêu Chiến, sắc đẹp trước mắt vậy mà hắn không hề bị lay động, lúc vẽ vời hắn phi thường chuyên tâm, chỉ còn một dây thần kinh cùng Vương Nhất Bác tán gẫu, ánh mắt xẹt qua đôi mắt vẫn còn chút xanh của Vương Nhất Bác, nói: "Bác ca, anh có khi nào sẽ như vậy luôn không?"
Vương Nhất Bác khó giải thích được khẩn trương lên, gã sờ hốc mắt của mình, nói: "Hẳn là sẽ không, loại thương tổn này mấy ngày liền tiêu thôi."

"Ân, mặt mày hốc hác rất đáng tiếc."

"Khối Phân cảm thấy dung mạo anh không dễ nhìn?"

Tiêu Chiến nhanh chóng liếc gã một cái, nam nhân trước mặt một thân da vàng nhạt, cơ nhục rõ ràng không khoa trương, lưng rộng eo thon, lên trên nữa là một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào khiến hắn yêu thích, lúc nhìn người có thể đem người ta chết chìm ở trong.

Tiêu Chiến yên lặng thở dài, cảm thấy chính mình vẫn quá chân chó.

"Dễ nhìn, anh so với minh tinh điện ảnh còn đẹp trai hơn."

Tai Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên.

Vẽ xong, Tiêu Chiến cầm tới cho Vương Nhất Bác xem, quả thật trông rất sống động. Vương Nhất Bác xấu hổ cực kỳ, liếc mắt rồi không dám nhìn nữa.
Dáng dấp kia khó gặp trên người Vương Nhất Bác, hiện ra bộ dạng đáng yêu, Tiêu Chiến cười hôn gã, Vương Nhất Bác lập tức bị hắn làm nổi lên phản ứng. Tiêu Chiến nắm lỗ tai gã nói: "Cho anh lương."

Bức phác họa vừa vẽ xong bị vứt một bên.

Vết thương trên người Vương Nhất Bác đã tốt hơn, qua chừng một tuần đã kết vảy, lành không sai biệt lắm.

Tiêu Chiến cùng gã đi ra ngoài, Vương Nhất Bác thay hắn cõng giá vẽ và thuốc màu, đến bên đồng, Tiêu Chiến vẽ vời, Vương Nhất Bác làm ruộng.

Bọn họ lại đến nhà đại bá ăn cơm, người một nhà Vương đại bá cuối cùng cũng coi như có chút yên tâm.

Vương Nhất Bác xuyên qua váy nắm tay Tiêu Chiến, thoạt nhìn rất tình cảm.

Vương đại bá trên bàn cơm nói phải hảo hảo sinh sống, Tiêu Chiến nghe không hiểu liền cúi đầu ăn, Vương Nhất Bác đôi lúc phiên dịch cho hắn.

Vương đại nương lại nói với Tiêu Chiến đang vùi đầu ăn cơm một câu, Tiêu Chiến mê man nhìn Vương Nhất Bác, lại phát hiện gã đỏ mặt.
"Đại nương nói, để ta ra sức, hai ta nhanh chóng sinh hài tử."

Tiêu Chiến vốn da mặt không mỏng như vậy, bị Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng khiến cho mặt cũng dần nóng lên.

Hai người bọn họ, ai có thể sinh a? Hài tử nhảy ra từ tảng đá sao?

Mãi đến lúc ra về, Vương đại nương còn bàn giao không cho Tiêu Chiến bị cảm mạo, ăn ít đồ lạnh và một chút việc cần để ý.

Vương Nhất Bác ánh mắt phập phù đáp ứng, Tiêu Chiến nhìn gã một mặt không biết làm sao nghiêng đầu cười.

Tiêu Chiến dần cảm thấy ngốc ở trong núi cũng không khó chịu đựng như vậy, ít nhất trong núi không khí trong lành, phong cảnh đẹp, thích hợp cho hắn vẽ vời. Hơn nữa sinh hoạt trong núi đơn giản, không có táo bạo và phồn hoa nơi thành thị, hắn mỗi ngày bất tri bất giác ở cùng Vương Nhất Bác thời gian trôi qua cũng không tệ.

Bản thân hắn không phải người yêu thích xã giao, ở trong trường ngoại trừ một hai người coi như thân thiết thì những người khác cũng không giao thiệp nhiều, thời gian rảnh chủ yếu vẽ vời, tình cờ sẽ hứng thú với chút đồ mới mẻ hiện đại chơi đùa một chút.

Hơn nữa trong núi có Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không dám tự hỏi mình tình cảm với Vương Nhất Bác là gì, mỗi khi trong đầu chợt lóe vấn đề này hắn sẽ trốn tránh lập tức, không để đầu óc tiếp tục suy nghĩ. Hắn cảm thấy rất mắc cỡ, rõ ràng một vấn đề rất đơn giản nhưng không có cách nào trả lời.

Là Vương Nhất Bác đem hắn vây lại chỗ này.

Nhưng cũng là Vương Nhất Bác khi trời mưa to đi sơn đạo cõng bàn vẽ về cho hắn, là Vương Nhất Bác tình nguyện chính mình chịu đói cũng phải làm cho hắn đồ ăn tốt nhất, là Vương Nhất Bác đem một khỏa chân tâm hoàn toàn nâng đến trước mặt Tiêu Chiến.

Có thể Tiêu Chiến không dám nhận.

Kỳ thực làm Tiêu Chiến sợ hãi nhất chính là ý nghĩ chạy trốn của mình càng ngày càng nhạt. Mỗi ngày hắn và Vương Nhất Bác như một đôi tình nhân thật sự ở chung với nhau, nói là diễn kịch chính Tiêu Chiến cũng cảm thấy buồn cười. Phần lớn thời gian hắn đều đắm chìm trong không khí nhìn như bình thường mà ngọt ngào này, tình cờ mới giật mình nhớ tới gia đình nơi xa xôi.

Hắn thường trong bóng đêm buồn bực nghĩ làm sao chạy trốn, trong đầu lại chợt lóe bộ dáng Vương Nhất Bác cúi đầu mỉm cười, tâm Tiêu Chiến sẽ vừa xót vừa trướng, hắn tận lực bình tĩnh tàn nhẫn tự nói với mình, hắn sẽ không ở lại đây.

Tiêu Chiến đã tìm được biện pháp liên hệ với bên ngoài.

Kể từ khi làm lành, mỗi tuần Vương Nhất Bác đều dẫn hắn đến nhà đại bá ăn cơm, bọn họ có lần gặp Vương Viễn đang làm bài tập, đứa nhỏ ngồi trên băng ghế trong sân nhìn một đề toán lớp bốn vò đầu bứt tai.

Vương Nhất Bác lúc thường ở nhà phụ trách "phụ đạo" em trai, vì Tiêu Chiến đến mà rất lâu không có thời gian để ý Vương Viễn.

Lần này gặp được, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến xem, Tiêu Chiến nhìn sách giáo khoa nền trắng chữ đen, vừa quen thuộc vừa xa lạ thấy đề toán tiểu học bắt đầu bằng "Tiểu Minh", phút chốc cảm thấy như đang mơ.

Hắn ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác cúi người xuống làm bài.

Dù sao chỉ là số học đơn giản, Vương Nhất Bác đã học xong sơ trung, vẫn có thể làm được.

Nhưng gã sẽ không giải thích, chỉ đơn giản làm xong rồi để Vương Viễn đọc lại, Vương Viễn cũng không phải học sinh thông minh, Vương Nhất Bác nói hai, ba biến nó còn chưa hiểu. Tiêu Chiến không nhìn nổi, mở miệng nói ra điểm chính, Vương Viễn là người duy nhất trong nhà nghe hiểu Tiêu Chiến nói gì, nhóc sợ ngây người, lần đầu nghe chị dâu nói chuyện với nó, trong lúc nhất thời nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, không phản ứng gì.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng quạt đầu nó một cái: "Sững sờ cái gì?"

Vương Viễn lầm bầm bảo chị dâu xinh đẹp, mới một bộ hiếu học thỉnh giáo Tiêu Chiến. Tiêu Chiến liền nhẹ giọng giải thích cho nó một lần, Vương Viễn mới hiểu được.

Vương đại nương quét đất bên cạnh cười nói: "Vợ anh cả từ trong thành tới chính là không giống nhau, Tiểu Bác, con mang Tiêu Chiến đến nhiều chút, để em con theo học."

Vương Nhất Bác từ trước đến nay hiếu thuận, lúc này nghiêm túc đáp ứng, thường mang Tiêu Chiến xuống núi làm khách.

Vương Viễn cũng nghiễm nhiên coi Tiêu Chiến như cô giáo, lúc giảng bài đều gọi "cô" mà không phải "chị dâu". Tiêu Chiến cuối cùng cũng coi như tìm được chút việc ngoài làm cơm và vẽ vời, nhiệt tình giúp Vương Viễn học, thậm chí còn chuẩn bị bài để dạy.

Tiêu Chiến nhìn thấy trong vở bài tập của Vương Viễn có bút phê màu hồng, chữ giáo viên ngay ngắn khéo léo, có lẽ là cô giáo. Hắn bất động thanh sắc vòng vèo hỏi Vương Viễn, biết đối phương là người huyện khác đến dạy học. Trong núi giáo viên khan hiếm, cô giáo này kiêm cả chủ nhiệm, ngữ văn cùng âm nhạc đều dạy.
Tiêu Chiến tính toán một buổi tối, quyết định thông qua sách bài tập để truyền tin.

Lần xuống núi tiếp theo, Tiêu Chiến mang theo vở Vương Nhất Bác mua cho hắn lần trước, mặt trên lít nhít hình vẽ.

Quả nhiên Vương Viễn vừa thấy liền la hét muốn học, Tiêu Chiến nói nó trước phải làm bài tập, kiểm tra xong sẽ dạy nó vẽ.

Vương Nhất Bác không nghi ngờ gì, dưới cái nhìn của gã Tiêu Chiến thích vẽ như thế, dạy người khác vẽ cũng là chuyện bình thường.

Vương Viễn không có nhiều giấy, Tiêu Chiến liền để nó vẽ trên mặt trái vở bài tập để gây chú ý cho cô giáo kia. Tiêu Chiến trước tiên ở trên bìa vở vẽ nhân vật hoạt hình lưu hành, sau đó mới dạy Vương Viễn làm sao phác họa đường nét.

Vương Viễn học rất nghiêm túc, hỏi Tiêu Chiến: "Cô, cái này thật đáng yêu, nó tên gì?"
Tiêu Chiến đem lỗ tai vẽ xong, nói cho nó biết cái này gọi là "Tiểu keng cheng", con nít trong thành đều rất thích.

Vương Viễn hâm mộ gật gật đầu.

Một nét cuối cùng, Tiêu Chiến mất tập trung khen Vương Viễn một hồi, chính mình ở trên hình tiểu keng cheng đề một cái sos.

Vương Viễn dù sao cũng là con nít, lòng hiếu kỳ nhiều, hỏi Tiêu Chiến chữ như con sâu này nghĩa là gì.

Tiêu Chiến gượng cười, nói: "Đây là tên của nó."

Vương Viễn như hiểu như không mà gật đầu.

Khi về nhà Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác rất vui vẻ. Hắn cảm thấy cô giáo kia nhất định sẽ nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của hắn. Hắn có chút không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hôm nay lại đặc biệt dính người, đến tối ngủ vẫn quấn lấy hắn không tha.

Hắn không biết, Vương Nhất Bác ở dưới chân núi trước khi đi đã bảo Vương Đại Trụ đem toàn bộ dấu vết Tiêu Chiến lưu lại trên vở Vương Viễn toàn bộ lau.

Tiêu Chiến dựa vào việc dạy Vương Viễn vẽ mà truyền mấy lần thông tin.

Hắn từng định truyền ra số điện thoại chú hắn nhưng một chuỗi số quá mức rõ ràng, Tiêu Chiến không nghĩ ra phương pháp thích hợp nào để ra tay.

Mỗi ngày trong lòng hắn đều chờ đợi hôm sau có người đến cứu hắn, thế nhưng qua mấy cái cuối tuần vẫn bặt vô âm tín.

Bất quá hắn vốn không ôm hi vọng lớn, chuyện mua lão bà ở đây quả thực không phải chuyện bình thường, một giáo viên nhỏ sao dám đối đầu với một đám điêu dân, hoặc giả cô giáo không hề thấy chữ sos và help nho nhỏ chen lẫn trong các hình vẽ.

Tiêu Chiến có chút nhụt khí, nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục truyền tin ra bên ngoài, có chút hi vọng dù sao cũng hơn một chút hi vọng cũng không có.

Mưa mùa hạ rơi xuống từng cơn, trong núi xanh thẳm một màu, mây bị gió thổi mềm như kẹo bông phối hợp với rừng núi xanh biếc quả thật làm say lòng người.

Tiêu Chiến vừa rời giường liền bắc ghế trước cửa ngồi vẽ vời. Vương Nhất Bác làm xong điểm tâm gọi hắn, lúc ngồi trước bàn Vương Nhất Bác bảo ngày mai cùng gã lên núi hái thảo dược.

Tiêu Chiến hớp một ngụm cháo hoa ấm áp: "Đi tới nơi lần trước sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu một cái: "Con đường kia bị sạt lở rồi, chúng ta đổi đường khác."

Tiêu Chiến ồ một tiếng, hắn và Vương Nhất Bác lên núi hái thảo dược mấy lần, hiện tại cũng nhận biết được một số cây đơn giản như ích mẫu.

Lúc cùng Vương Nhất Bác xuống núi bán, hắn đem mấy loại thảo dược phân loại, vẽ ra, lại viết tên cùng công hiệu, tự mình làm một quyển Nhϊếp thị thảo dược bách khoa toàn thư, hiện tại đã tích lũy mười mấy loại.

Hắn cơm nước xong lại tiếp tục vẽ vời, bút vẽ trong tay vung lên, đồng thời mí mắt nhảy lên, luôn có cảm giác có chuyện xấu sắp phát sinh.

Đêm hôm ấy nhiệt độ có chút hạ, Tiêu Chiến còn chưa ngủ, thời điểm mí mắt buồn ngủ cụp xuống vùi trong lồng ngực Vương Nhất Bác thì nghe thấy âm thanh như sói tru.

Hắn chỉ gặp qua sói ở trong vườn thú cùng trên phim tài liệu thế giới động vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có phải sói tru hay không, cơn buồn ngủ bị đánh tan một nửa, sau một khắc lại có tiếng tru kéo dài phẫn nộ hơn từ ngoài cửa truyền đến, Tiêu Chiến giật cả mình, co lại trong ngực Vương Nhất Bác: "Trong núi có sói sao?"

Vương Nhất Bác ôm tay hắn vỗ vỗ: "Đúng."

Tiêu Chiến nổi da gà, vừa nghĩ tới chính mình bị nhốt lẻ loi trên núi có sói thân thể liền run lên. Đây chính là sói a!

"Đừng sợ, sói trong núi lá gan rất nhỏ, em đến lâu như vậy cũng chưa từng nghe thấy mà, hẳn là lần này săn thú kinh động đến."

"Săn thú? Tại sao lại săn thú ban đêm a?"

Vương Nhất Bác kiên trì giải thích: "Sói đều kiếm ăn vào ban đêm. Lúc này mới có thể thấy sói."

Tiêu Chiến nghĩ đến từng đôi mắt xanh lục, có chút khϊếp người, hỏi Vương Nhất Bác: "Anh từng thấy chưa?"

"Khi còn bé lên núi từng thấy, sói gặp người liền chạy. Nghe đại bá nói, núi này hiện chỉ còn một sói mẹ và hai con con, nhiều năm như vậy chỉ gặp qua ba con này, trong đó một con chết đầu năm ngoái rồi."

Lúc hai người nói chuyện tiếng sói tru vẫn không ngừng từ ngoài cửa truyền đến, một tiếng so với một tiếng càng thê thảm hơn. Vương Nhất Bác lấy tay che lỗ tai Tiêu Chiến,như là dỗ hài tử sợ pháo.

Ngược lại thật sự khá hơn nhiều, bàn tay Vương Nhất Bác ấm áp đem tai hắn bao lại, tiếng sói tru đều bị bình phong kiên cố này ngăn cách bên ngoài. Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, đem hình ảnh hai đôi mắt lập lòe xanh lục cùng cái miệng lớn đỏ như máu trong đầu đuổi ra ngoài, chậm rãi ngủ.
Ngày thứ hai bọn họ không đi hái thảo dược, Vương Nhất Bác có chút lo lắng, dự định qua mấy ngày lại đi.

Năm ngày sau Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thu thập ít đồ đi lên núi, Tiêu Chiến vui vẻ cõng ba lô nhỏ. Lần này hắn không đội mũ rơm bởi vì hôm nay trời âm u.

Hắn hiện tại rất thích đi dạo núi, lúc đào thuốc lẩm bẩm bài hát không rõ lời, thỉnh thoảng hỏi Vương Nhất Bác loại cây này có thể làm thuốc hay không, Vương Nhất Bác liền dạy hắn một chút kiến thức thảo dược.

Hai người bất tri bất giác đi sâu vào rừng, nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang chân đạp lên đất cùng tiếng lá cây sàn sạt nhẹ nhàng, lúc nói chuyện đều mang dư âm, yên tĩnh cơ hồ có chút dọa người.

Tiêu Chiến đang đào một loại cây nghe đâu có thể trị thương, hắn vừa mới đẩy lá cây ra liền thấy một con vật như con rết giãy dụa thân thể bò qua cây thảo dược. Hắn "ngao" một tiếng kêu lên, cái xẻng trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
Loại này giống loại sâu đã từng thấy ở nhà Vương Nhất Bác!

Vương Nhất Bác bị tiếng kêu dọa sợ, lập tức hỏi hắn có bị thương hay không. Tiêu Chiến nhanh chóng chạy đến phía sau gã nắm ống tay áo gã, bảo gã gϊếŧ hết sâu đi.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đuổi theo giẫm chết con sâu.

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng. Hắn kỳ thực không sợ sâu, chỉ là loại này khá giống nhện rết, nhìn thấy liền cảm giác ghê tởm.

Vương Nhất Bác trấn an hắn hai câu, hai người tiếp tục ngồi xổm đào thảo dược. Tiêu Chiến ủ rũ ngồi cạnh Vương Nhất Bác, trên da thịt phảng phất vẫn còn cảm giác bị sâu bò qua.

Tiêu Chiến ngẩng đầu điều chỉnh sọt trên lưng, vừa nhấc mắt lại sửng sốt.

Một con sói xám đang cách bọn họ khoảng mười mét, chân trước duỗi ra, bày ra bộ dáng tấn công, hai con mắt nhìn bọn họ phát ra tia hung ác.
Con sói này chân trước bị thương, một lỗ đỏ đang chảy máu, đem lông chung quanh đều nhuộm đỏ.

Tiêu Chiến trong cổ họng không tiếng động hét lên một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cho là hắn gặp phải sâu, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"

Ngay lúc này con sói kia nghiến mạnh răng nanh sắc bén, nhào mạnh tới chỗ Vương Nhất Bác! Nó tựa hồ nhẫn nại rất lâu, giờ khắc này bùng nổ toàn bộ sức mạnh của mình mang theo vài phần ý tứ không sợ chết, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lập tức phản ứng lại, đem Tiêu Chiến đẩy sang bên cạnh, nâng cái xẻng trong tay lên đâm một cái, con sói uốn mình tránh né, Vương Nhất Bác phi thân đạp một cước, sói hét thảm một tiếng, thân thể trượt đi, trái lại đến gần chỗ Tiêu Chiến hơn một ít.

Sói hoang nhảy tới chỗ Tiêu Chiến, hắn dùng cả tay lẫn chân lui về sau,mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, trong miệng không ngừng kêu: "Cứu mạng! Bác ca! Đừng cắn ta! Đừng cắn ta!"
Hàm răng sắc bén kia thiếu chút nữa đã chạm vào chân của hắn, một giây sau Vương Nhất Bác đá ra một chân che trước mặt Tiêu Chiến, con sói kia liền nhe nanh múa vuốt cắn vào đùi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thống khổ kêu một tiếng, một người một sói đánh nhau lẫn lộn. Tiêu Chiến lớn tiếng hô Bác ca, liên tục lăn lộn chạy tới giúp đỡ.

Con sói này không biết trong lòng oán hận gì, cho dù bị thương cung giương hết đà cũng không chịu bỏ qua, gắt gao cắn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đôi mắt đỏ ngầu nhịn đau liều mạng bóp yết hầu nó, máu giữa hai hàm răng ồ ồ chảy xuống, mãi tới khi miễn cưỡng đem yết hầu nó cắt đứt mới buông lỏng ra.

Ý chí chiến đấu trôi đi, đau đớn từ vết thương lan khắp toàn thân, Vương Nhất Bác vô lực chống đỡ thân thể, ngã trên mặt đất.

Không thấy Tiêu Chiến.

Đau đớn kịch liệt khiến cả người Vương Nhất Bác run rẩy. Gã theo bản năng che đùi phải bị thương, huyết dịch đua nhau từ kẽ hở chảy ra, Vương Nhất Bác mới kinh ngạc phát hiện máu này không cầm được.
Máu trong lòng gã cũng không cầm được.

Khối Phân đi.

Gã mơ hồ nhìn lại, Tiêu Chiến đã cách gã hơn mười mấy mét, thân ảnh ngày càng nhỏ.

Gã không tiếp tục bưng vết thương, kéo cái chân ồ ồ chảy máu bò về phía Tiêu Chiến, từ vết thương chảy ra một dòng máu đỏ thẫm ngấm vào cây nghệ trong đất.

Vương Nhất Bác tuyệt vọng la lên, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, tiếng gào của gã không quá lớn, lẫn vào tiếng ma sát trong cổ họng tràn đầy bọt máu, mang theo chút ngữ khí thê thảm.

Gã không đuổi kịp Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bò kiệt sức, gã nản lòng thoái chí nằm trên đất, linh hồn tựa hồ cũng xuất khiếu mà đi, hận không thể lập tức huyết dịch chảy khô mà chết.

Nỗi hối hận tràn lên trái tim gã, gã nghĩ nếu như gã không khăng khăng mua Tiêu Chiến, nếu như gã không có khoảng thời gian tốt đẹp này...

Nếu không có những việc này, có lẽ gã sẽ thanh thanh thản thản trải qua hết nhân sinh, mà Tiêu Chiến đã ở trong sinh mệnh gã chiếm một vị trí quan trọng. Hai mươi năm đời của gã tẻ nhạt vô vị, cuộc sống tương lai chắc cũng ngơ ngác mà qua.

Gã sững sờ xuyên qua khe hở lá cây nhìn bầu trời trên cao, nước mắt bất tri bất giác dính đầy viền mắt.

Có lẽ đây là lần cuối hai người ở cùng nhau. Gã đem Tiêu Chiến vây ở địa phương không thuộc về hắn, tựa như mạnh mẽ đem phần đệm không phù hợp ghép vào rảnh nhỏ, trừ phi đem phần đệm mài vỡ đầu chảy máu, nếu không hai cái vĩnh viễn vô pháp dung hợp. Gã yêu Tiêu Chiến, cho dù yêu trong lo sợ nghi hoặc, gã cũng có thể đọc hiểu xoắn xuýt cùng khát cầu trong mắt Tiêu Chiến.

Có lẽ Tiêu Chiến yêu gã, cũng có lẽ bố thí cho gã mấy phần yêu, nhưng chút yêu này không đủ để hắn cam tâm tình nguyện lưu lại trong núi. Thế giới bên ngoài vĩnh viễn có thể dễ dàng đánh bại Vương Nhất Bác.

Dễ như ăn cháo.

Máu tựa hồ sắp chảy khô, lúc gã hôn hôn trầm trầm, tiếng bước chân từ xa tới gần, Vương Nhất Bác cơ hồ cho đó là áo thính của mình, mê muội nghiêng đầu nhìn sang.

Không biết là thật hay giả, Khối Phân của gã đang cởϊ áσ khoác của mình bọc lên vết thương trên chân gã, sau đó nâng nửa người gã lên ôm lấy, nước mắt nặng trình trịch rơi trên mặt gã, cũng xát vào lòng gã. Vương Nhất Bác điên cuồng nở nụ cười, một bên cười một bên ho một bên khóc, Tiêu Chiến vừa thuận khí cho gã vừa lộn xộn khóc lóc hỏi gã: "Bác ca, Bác ca, anh có sao không? Anh có khỏe không? Đừng dọa em!"

Vương Nhất Bác duỗi hai tay ôm chặt lấy hắn, suy yếu mà rõ ràng nói: "Khối Phân, em trở lại...Nếu em trở lại, vậy đừng đi nữa, được không?"

Bọn họ đều hiểu đây là ý gì.

Đôi mắt Tiêu Chiến bị nước mắt cùng một mảnh máu tươi trước mắt triệt để che đậy. Hắn không ngừng rơi lệ, lần đầu có cảm giác hoảng loạn từ đỉnh đầu truyền đến bàn chân, toàn thân hắn ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, thật giống như chỉ cần hơi thả lỏng một chút Vương Nhất Bác sẽ biến thành bột mịn.

Hắn dùng tay của mình vòng lấy Vương Nhất Bác, nghẹn ngào nói: "Em lưu lại, chỉ cần anh khỏe mạnh, em sẽ lưu lại."

Đây rõ ràng là thỏa hiệp của hắn, là bất đắc dĩ, là nhẹ dạ, càng là yêu.

Rất bất đắc dĩ, nhưng sinh tử trước mặt, hắn rốt cục chịu nhìn thẳng vào chính mình, hắn sẽ không bao giờ tìm được người như Vương Nhất Bác, ít nhất vào giờ phút này, Tiêu Chiến nguyện ý vì Vương Nhất Bác vĩnh viễn ở lại đây.

Hắn đã lừa gạt Vương Nhất Bác rất nhiều lần, lời hứa lưu lại đếm không hết, có bị bức ép, có lừa người, chỉ có lần này, là cam tâm tình nguyện.

Vương Nhất Bác vì mất máu quá nhiều mà thần trí có chút mơ hồ, Tiêu Chiến vất vả cõng hắn chậm chạp đi xuống núi. Vương Nhất Bác nhìn không mập, thế nhưng thịt trên người rắn chắc. Tiêu Chiến đi mà ngã trái ngã phải, thế nhưng hắn biết sinh mệnh Vương Nhất Bác là ở trên tay hắn, cắn răng coi như mệt chết cũng phải đưa Vương Nhất Bác về nhà.
Đem Vương Nhất Bác thu xếp ở trên giường, Tiêu Chiến lập tức xuống núi đến nhà đại bá, đại nương mở cửa cho hắn, nhìn thấy Tiêu Chiến máu me đầy người thì sợ hết hồn: "Ân Tây, làm sao thế này?"

Tiêu Chiến thoát lực đỡ khung cửa ngã xuống, nói với đại nương: "Bác ca...Bị sói cắn...Bây giờ còn đang ở nhà."

Vương đại nương kinh hãi biến sắc, đem Tiêu Chiến dìu đến băng ghế liền vào nhà gọi người.

Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn qua khỏi.

Người trên núi nhiều đời sống cùng sói, tự nhiên có phương pháp trị thương, Vương đại bá mời phụ thân trưởng thôn, một lão lang trung đến xem, thanh tẩy vết thương cho Vương Nhất Bác, lại thoa thuốc. Dấu răng kia thực sự quá sâu, mắt thấy tới xương, Tiêu Chiến ở cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, nắm tay Vương Nhất Bác đang hôn mê, hy vọng nhờ vào đó có thể truyền cho gã chút sức mạnh.
Lão lang trung để lại cho Tiêu Chiến rất nhiều thuốc, thuốc thoa ngoài da thuốc uống đều có. Tiêu Chiến lấy giấy bút ghi lại cách dùng, không ngừng cảm tạ đối phương, thiếu chút nghiêng mình quỳ lạy.

Vương đại bá an bài một chút, để Đại Trụ trông coi ruộng vườn của Vương Nhất Bác, để đại nương mỗi ngày đưa cơm đến, lại để cho Vương Viễn phiên dịch, dặn dò Tiêu Chiến một ít chuyện mới xuống núi. Tiêu Chiến lúc này mới phát giác được có trưởng bối quan trọng bao nhiêu.

Thuốc này quả thật hữu dụng, đêm ấy Vương Nhất Bác lập tức ngừng phát sốt.

Tiêu Chiến mừng đến phát khóc, nắm tay Vương Nhất Bác hôn không ngừng, hy vọng gã sớm tỉnh lại.

Đến khi trời sáng hắn thật sự không chịu được nữa, ngủ gật một hồi, tỉnh lại liền thấy Vương Nhất Bác đang mở mắt nhìn hắn. Có lẽ vẫn chưa khỏe lại, mí mắt hơi rủ xuống, có vẻ hơi gầy yếu.
Tiêu Chiến không lên tiếng, ngơ ngác nhìn gã một hồi, nửa ngày sau mới nở nụ cười, dùng đầu mình cọ nhẹ vào tay Vương Nhất Bác.

Hôm sau lúc Vương đại nương lên núi đưa cơm, Tiêu Chiến đang ngồi trong sân sắc thuốc. Nhìn thấy bà, hắn vội vã bắt chuyện rồi đưa bà vào xem Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kéo thân thể hư nhược muốn đứng lên, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy tới để gã dựa vào người mình.

Vương đại nương hài lòng hơn không ít. Bây giờ nhìn lại Tiêu Chiến cũng coi như đã chắc chắn ở lại đây, có thể cùng sống tốt với Vương Nhất Bác là được.

"Tỉnh rồi? Thế nào? Có đau lắm không?"

"Vẫn có thể chịu được."

Vương đại nương xem Vương Nhất Bác như con đẻ, không nhịn được như mẫu thân khắp thiên hạ lải nhải: "Tưởng con là người thận trọng, ai ngờ không hiểu chuyện như thế. Mấy ngày trước dưới núi còn có thể nghe thấy sói tru, các con còn dám lên núi, chính con còn chưa tính, ta thấy Tiểu Tây cũng bị thương, con còn có thể sống hay không?"

Vương Nhất Bác hổ thẹn cúi đầu.

Vương đại nương cằn nhằn liên miên dặn dò một vài thứ mới rời đi, không cho Tiêu Chiến tiễn.

Tiêu Chiến liền đỡ Vương Nhất Bác nằm xuống, đem cánh tay gã đều nhét vào chăn mới chịu bứt ra rời đi. Một cái tay ấm áp túm tay hắn lại, Tiêu Chiến bất đắc dĩ quay đầu nhìn gã: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói chuyện còn có chút suy yếu: "Em đi đâu?"

"Bên ngoài đang nấu thuốc, em đi tắt lửa."

Tiêu Chiến nói xong cúi đầu nhẹ nhàng ấn lên trán gã một nụ hôn: "Anh thành thật một chút, lát nữa uống thuốc."

Vương Nhất Bác lập tức mỉm cười.

Vương Nhất Bác khôi phục rất nhanh, mấy ngày sau là có thể xuống giường đi lại. Tiêu Chiến không dám để gã đi nhiều, chỉ được mỗi ngày hoạt động một chút.

Đắp thuốc một tuần, lại qua một tháng đã lành không sai biệt lắm, ngoại trừ còn có chút đau, mỗi ngày cần chườm nóng một chút, trên căn bản đã có thể đi lại bình thường.

Vương Nhất Bác tạm thời không thể làm việc nặng, thế nhưng chút chuyện đơn giản vẫn có thể làm. Vì vậy một thời gian sau gã lại cầm cuốc lên đi làm đồng, Tiêu Chiến đi cùng gã, nghiêm ngặt quản chế thời gian lao động của gã, cứ nửa giờ là nhất định phải nghỉ ngơi một lát.

Tối về nhà, hai người lần lượt tắm rửa. Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến giúp gã chườm nóng xong liền ôm lấy eo hắn kéo lên giường. Tiêu Chiến cười trốn gã: "Anh làm gì! Muốn đụng đến vết thương sao."

Đáng tiếc ngữ khí bất ổn, một chút cũng không dọa Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nắm tay hắn tìm đến môi hắn, trước tiên ngậm lấy cánh môi tinh tế thân mật một chút, sau đó thuận theo đôi môi hôn lên sống mũi hốc mắt, lại từ hai má hôn đến bên gáy. Tiêu Chiến bị hành động này của gã làm ngứa, cười khanh khách.

Tiêu Chiến hôm nay tắm rửa đặc biệt lâu, Vương Nhất Bác cảm thấy hắn rất thơm. Cũng có thể là do nhân tố trong lòng gã, lão lang trung đã dặn không thể hành phòng, hai người gần một tháng không sờ sờ chà xát. Mỗi lần Tiêu Chiến giúp gã lau người Vương Nhất Bác đều khó lòng kìm nổi, Tiêu Chiến đành tạm thời biến mất khỏi tầm mắt Vương Nhất Bác, nghiêm túc để gã bình tĩnh lại. Tối ngủ Tiêu Chiến cũng không ôm gã, đều là trải chiếu ra đất ngủ, đây coi như là lần đầu sau khi bị thương hai người không chút kiêng dè cùng giường chơi đùa.

Rõ ràng là mùi xà phòng giống nhau, ở trên người Tiêu Chiến trộn lẫn mùi thơm cơ thể phảng phất mang theo ma lực làm cho người khác chấn động.

Gã cơ hồ nóng nảy lôi kéo tay Tiêu Chiến hướng tới bộ vị hai người kề sát, Tiêu Chiến lại đột nhiên ngồi thẳng lên.
"Làm sao vậy, Khối Phân." Âm thanh Vương Nhất Bác mang theo chút bất mãn cùng oan ức.

Tiêu Chiến có chút muốn cười, hắn hắng giọng một cái: "Tắt đèn đi."

Vương Nhất Bác duỗi tay tắt đèn.

Bóng đêm xác thực làm cảm giác xấu hổ của người ta hạ xuống thấp nhất, Vương Nhất Bác ôm lấy hắn ngồi lên eo mình, tay Tiêu Chiến từ bên eo gã chui vào, cầm du͙ƈ vọиɠ bộc phát của gã, nhẹ nhàng ve vuốt.

Vương Nhất Bác bị hắn nắm phát ra tiếng suyễn thấp, nhưng Tiêu Chiến chỉ sờ soạng mấy cái liền buông lỏng tay, Vương Nhất Bác nắm chặt cổ tay hắn: "...Khối Phân?"

Tiêu Chiến cúi đầu hôn gã một cái: "Chờ chút."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tất tất tốt tốt làm gì đó. Gã kiên trì rồi sốt ruột chờ đợi, mãi đến khi Tiêu Chiến khóa ngồi trên người gã hỏi gã có đau hay không.

"Không đau."

Tiêu Chiến đem quần gã kéo xuống, tính cụ to dài thô nóng liền bắn ra ngoài, hắn căng thẳng nuốt nước miếng một cái, ở trong bóng tối vang lên âm thanh ừng ực.
"Khối Phân?"

Tiêu Chiến nghiến răng, đỡ ƈôи ŧɦịŧ gã ngồi xuống, mới nuốt qυყ đầυ vào liền bị cảm giác ngột ngạt cùng xé rách làm run chân. Lúc tắm hắn đã mở rộng đơn giản, vừa nãy lại dùng nước bọt làm trơn, nhưng vẫn có chút ăn không tiêu.

Vương Nhất Bác bị cái miệng nhỏ căng mịn ghìm cho ngứa ngáy, gã khó có thể tin muốn ngồi dậy hỏi Tiêu Chiến, kết quả động tác quá kịch liệt khiến Tiêu Chiến nuốt xuống một đoạn dài.

"A..."

"Đau!!! Anh đừng động a!"

Nước mắt Tiêu Chiến trong nháy mắt liền chảy ra, thật sự quá đau, thân thể chưa bao giờ mở ra bị cứng rắn tiến vào, hắn cảm thấy chính mình sắp bị bẻ đôi.

Vương Nhất Bác cũng không thoải mái gì, thân thể Tiêu Chiến cứng nhắc, phía dưới như cái miệng nhỏ gắt gao cắn gã, hạ thể bị siết đến khó chịu.
"...Khối Phân?"

"Đừng nhúc nhích!" Tiêu Chiến không dám động, tiến không được mà lùi cũng không xong, địa phương đó miễn cưỡng bị kẹt một nửa.

Nếu đã làm thì làm đến cùng, Tiêu Chiến tự mình đỡ eo chậm rãi nuốt xuống, mãi đến khi mông đụng vào khố bộ Vương Nhất Bác mới dừng lại.

Thật sự quá sâu, hắn sắp bị đỉnh xuyên.

Tiêu Chiến "nha" một tiếng, mới bắt đầu giải thích cho Vương Nhất Bác: "Nam với nam cũng có thể làʍ ŧìиɦ, chỉ là khá phiền toái...Chính là như vậy."

Vương Nhất Bác sảng khoái tê cả da đầu, xúc cảm căng mịn cùng nghẹt thở đồng thời dâng lên, cảm giác Khối Phân ngậm lấy gã quá mức tốt đẹp, này không chỉ là kɦoáı ƈảʍ sinh lý, mà càng là thõa mãn trong lòng. Tiêu Chiến mở rộng thân thể đón nhận gã, bọn họ chặt chẽ liên kết, gã đang dùng một phương thức khác giữ lấy Tiêu Chiến.


Hai người giằng co một hồi, Vương Nhất Bác ý loạn tình mê căn bản không biết còn có thể động, Tiêu Chiến chịu đựng cảm giác khó chịu trôi qua, chính mình ở trên người Vương Nhất Bác đung đưa tìm kiếm điểm mẫn cảm.

Hắn bị lấp đầy, ƈôи ŧɦịŧ Vương Nhất Bác cơ hồ đem mỗi một điểm nhăn nheo trong hậu huyệt của hắn đều vuốt thẳng, huyệt thịt chặt chẽ tiếp xúc với tính cụ. Tiêu Chiến động đậy không có kết cấu đến thất thần, hắn tựa hồ đụng phải điểm mẫn cảm, kɦoáı ƈảʍ như dòng điện nhỏ từ eo truyền khắp toàn thân, ngón chân nhẹ co lại. Nhưng hắn cũng không phân biệt được, bị triệt để xâm chiếm khiến hắn vừa hưng phấn vừa khủng hoảng, Tiêu Chiến vô lực tiếp tục, âm thanh bị tìиɦ ɖu͙ƈ chưng nhũn ra mềm mại gọi Vương Nhất Bác: "Anh động đi..."

Hắn từ trên thân Vương Nhất Bác trượt xuống, còn chưa kịp bày ra tư thế thích hợp liền bị Vương Nhất Bác ngột ngạt đặt dưới thân. Vương Nhất Bác tách hai cánh mông của hắn đem tính cụ tiến vào, đẩy mạnh một cái khiến thân thể Tiêu Chiến trượt đi, hắn hừ kêu, thậm chí cảm thấy nội tạng đều bị đảo lộn, ngón tay nắm chặt góc gối: "A a a, không được, trời ạ..."
Vương Nhất Bác hoàn toàn dựa theo bản năng giống đực mà làm hắn, huyệt thịt vừa mềm vừa ướt quấn lấy gã, khiến trong đầu gã ngoại trừ ý nghĩ mạnh mẽ tiến công không còn thứ gì khác. Gã lại đại lực cắm vào, tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Chiến cơ hồ biến điệu mang theo tiếng khóc nức nở xin tha, nhưng gã dường như không nghe thấy, không chút dừng lại hung hãn tiếp tục làm.

Hậu huyệt bị làm dần phát ra tiếng nước dính nị, Vương Nhất Bác thở gấp xoa xoa mông thịt của hắn đại lực ra vào, Tiêu Chiến bị vận động đóng cọc này cơ hồ làm mất thần trí, mỗi lần ƈôи ŧɦịŧ đâm sâu vào trong đều mang theo kɦoáı ƈảʍ làm người ta run rẩy, không ngừng du tẩu trên thân thể hắn. Nhưng không chỉ là sảng khoái, trong tình ái còn mang theo đau đớn, không nhiều không ít chuyển thành kɦoáı ƈảʍ, hắn víu mạ giường muốn trốn đến phía trước, Vương Nhất Bác nhận ra ý đồ của hắn, khi Tiêu Chiến vừa mới dịch được một chút liền nắm chân hắn kéo về phía hạ bộ của mình, mông thịt đụng vào bụng dưới Vương Nhất Bác phát ra âm thanh dâʍ mỹ, lần này càng sâu, Tiêu Chiến nức nở một tiếng, cơ hồ bị ƈôи ŧɦịŧ Vương Nhất Bác cắm xuyên, đầu gối rơi xuống đất.
Lần này chọc giận Vương Nhất Bác, gã siết chặt eo Tiêu Chiến dính sát vào người mình, tính cụ ở trong thân thể hắn chậm rãi mài, lại như muốn đỉnh xuyên, Tiêu Chiến hỏng mất khóc nức nở: "Không được...Quá sâu...Không được a..."

Vương Nhất Bác từ từ tăng nhanh tần suất làm hắn, mỗi lần ngay cả rễ cũng chen vào, Tiêu Chiến bị làm đến âm thanh đều run rẩy, hậu huyệt gắt gao quấn lấy tính khí Vương Nhất Bác, làn sóng tìиɦ ɖu͙ƈ càng dâng càng cao cơ hồ khiến hắn tử vong trong kɦoáı ƈảʍ. Vương Nhất Bác nghiêng đầu hắn lại hôn, gặm cắn đôi môi hắn, cuốn đầu lưỡi hắn mạnh mẽ mút vào. Tiêu Chiến căn bản không có cách nào chịu đựng hôn môi kịch liệt như vậy, âm thanh nghẹt thở từ trong lồng ngực phát ra, cuối cùng vẫn là thoát lực nằm lỳ trên giường, chỉ có mông là nhổng lên thật cao.
Trận tình ái này vẫn còn tiếp tục, Vương Nhất Bác thể lực tốt đối với Tiêu Chiến là một loại gánh vác, lúc sau hắn cơ hồ bị ép hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ, hậu huyệt nhiều lần bị xâm phạm đã tê dại, vô thức theo động tác rút ra cắm vào của Vương Nhất Bác hừ nhẹ khóc sụt sùi. Cuối cùng Vương Nhất Bác làm mạnh mấy lần, bắn vào sâu trong thân thể hắn.

Nhưng ƈôи ŧɦịŧ đã bắn qua một lần của gã vẫn tiếp tục bộc phát, gã đem thân thể vô lực của Tiêu Chiến lật qua, mặt đối mặt tiến vào.

Vương Nhất Bác bắn ba lần mới buông tha Tiêu Chiến. Thời điểm mơ màng ngủ cảm nhận được ánh mắt gã nhìn hắn, cuối cùng Vương Nhất Bác in một nụ hôn lên môi hắn: "Khối Phân, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nước