Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Rầm rầm rầm."

Dưới gốc cây lợn rừng không ngừng va chạm, Hạ Dương biết là cây thương trúc của mình chọc họa, kích khởi hung tính của lợn rừng.

Hắn nhìn mấy người đang nấp trên cây khác, lúc này vô cùng im ắng không có một tia thanh âm, trong lòng vô cùng ảo não.

Kỳ thật hắn có lòng tin là mình sẽ chạy được thoát, chỉ là không tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nếu như bị thương hay gì đó nghiêm trọng hơn, Hạ Dương cảm thấy mình không có cách nào giải thích với tiểu tú tài.

Còn một điều nữa, Hạ Dương trong lòng chần chờ, hắn chạy bỏ lại mọi người, nếu như xuất hiện vấn đề gì trong lòng hắn sẽ rất bứt rứt.

"Rầm rầm rầm."

Lợn rừng nổi điên húc vào cây, bộ dạng kiểu không đâm đổ cây của Hạ Dương thề không bỏ qua. Trong lòng hắn thở dài: Xem ra hôm nay không thể không ra tay rồi!

Tổng cộng năm con lợn rừng, ba con ở dưới gốc cây của hắn phát lực, còn hai con ở bên cạnh di chuyển qua lại giống như là đang trợ trận.

"Cầu phú quý từ trong hiểm nguy." Hạ Dương hung hăng mắng một câu, "Không muốn sống ư, hôm nay đều cho các ngươi để mạng tại nơi này."

Hắn gỡ cái sọt phía sau lưng móc trên một cành cây to, từ bên trong móc ra một cuộn dây thừng, buộc thật chặt một đầu trên thân cây, đầu khác buộc thành một nút thít.

Hắn không quan tâm đám lợn rừng dưới gốc cây, trực tiếp nhắm chuẩn một trong số hai con đang chuyển động xung quanh, vung tay kéo thẳng con lợn rừng lên.

"Éc éc." Lợn rừng bị thít cổ, tru lên dãy dụa đầu liên tục muốn thoát ra.

Hạ Dương mặc kệ nó lăn lộn. Nó vừa rống lên như vậy, mấy con lợn rừng khác đều bị hấp dẫn sự chú ý, hắn bèn nhân cơ hội này thả người nhảy xuống, điểm hạ cánh vừa đúng chỗ một con lợn rừng dưới gốc cây, thân thể rơi xuống đè lợn rừng ngã sấp.

Hạ Dương lại dùng sức giẫm, đá ngã con lợn rừng, không đợi con khác kịp phản ứng, hắn lập tức dùng một đao nhắm ngay yết hầu con lợn đang nằm nghiêng trên mặt đất.

"Phụt." Máu tươi văng khắp nơi, toàn bộ yết hầu đã bị hắn cắt đứt, lợn rừng giật giật thêm vài cái rồi bất động.

Lúc này Hạ Dương căn bản không rảnh bận tâm điều đó, chém xong, hắn đi vài bước lẻn đến bên cạnh con lợn rừng bị hắn ném thương trúc, duỗi tay một phen rút thương ra.

Hắn bất chấp máu tươi phun trào, cầm con dao đốn củi bổ thêm một phát nữa. Con lợn vốn đã bị thương lại húc cây tiêu hao không ít sức lực, "Ầm" một tiếng ngã xuống đất.

Hạ Dương tốc độ cực nhanh, nhân lúc lợn rừng còn chưa chú ý tới hắn, liên tiếp đâm chết hai con, giờ phút này hắn lại bắt đầu nghênh đón con lợn rừng thứ ba dưới gốc cây.

Con lợn rừng này đã phát hiện ra hắn. Liên tiếp hai con lợn rừng ngã xuống gây ra động tĩnh không nhỏ, nó vừa mới xoay thân lại định lao vọt về phía Hạ Dương, không ngờ một con dao đã nhắm ngay trước mặt.

Hạ Dương chém trúng mắt nó, lợn rừng bị đau ngẩng đầu phát ra tiếng gào thảm thiết, vừa lúc để lộ ra cổ. Hắn liền hạ thấp người làm động tác cắt yết hầu, ngay sau đó thân thể nhoáng cái nhảy sang một bên, lợn rừng lao về phía trước vài bước, máu đỏ tươi phun ra từ cổ, "phịch" một tiếng ngã quỵ.

Lúc này một tiếng xé gió vụt đến, Hạ Dương quay đầu nhìn, con lợn ban nãy di chuyển qua lại dưới gốc cây cách hắn không xa đang lao về phía hắn, ngay lúc này chỉ cách hắn ba, bốn bước chân.

"Éc éc." Một mũi tên cắm trên thân con lợn, nó tru lên thảm thiết, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Dương, bộ dạng hung ác phảng phất như muốn cắn chết tươi hắn ngay lập tức.

Hạ Dương vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Lúc này lại có một mũi tên nữa phóng tới bắn trúng mắt con lợn, "éc."

Lợn rừng đau gào rống, Hạ Dương bắt lấy khoảnh khắc, vung dao lên cắt trúng yết hầu, ngay sau đó xoay người chạy về phía người bên cạnh.

Vô số động tác liên tiếp gần như hao hết toàn bộ sức lực của Hạ Dương. Hắn chẳng hơi đâu để ý mấy con lợn rừng, luống cuống tay chân trèo lên trên một cây đại thụ gần nhất.

"Phựt." Con lợn bị Hạ Dương treo lên giãy dụa cật lực, cuối cùng cũng làm đứt được sợi dây, kinh hoàng nhanh chóng bỏ chạy.

"Phù." Hạ Dương phun ra một hơi, giơ tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hắn không đuổi theo.

"Mau mau, mau đuổi theo." Theo tiếng kêu, từ trên cái cây lúc trước không có một chút thanh âm có hai bóng người nhảy xuống, vội vàng vừa bắn tên vừa đuổi theo lợn rừng.

Con lợn rừng cuối cùng mà Hạ Dương cắt cổ cũng ầm ầm ngã trên mặt đất, giật giật chân sau rồi bất động, bốn con lợn rừng tứ tung ngang dọc nằm trên mặt đất.

Ngay sau đó lại có hai người từ trên cây nhảy xuống, trong đó một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng nói với Hạ Dương: "Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay cảm tạ."

"Chúng ta phải đuổi theo lợn rừng, đi trước một bước." Hán tử trung niên không ngừng bước chân đuổi về phía con lợn rừng.

"Sao ngươi không đi?" Hạ Dương thấy hán tử bên cạnh không nhúc nhích, tò mò hỏi: "Các ngươi không phải muốn săn lợn rừng sao?"

Người này tuổi tác không lớn, nom chỉ 15 16 tuổi, thân hình nhỏ gầy giống cây liễu dập dờn trước gió, vậy mà cũng dám săn lợn rừng.

"Ngươi ở đâu?" Thiếu niên nhìn mấy con lợn rừng trên mặt đất, lại nhìn Hạ Dương, chần chờ nói: "Ta giúp ngươi gọi người nhé, một mình ngươi cũng không khiêng nổi."

"Ồ." Hạ Dương cười, hoá ra là muốn giúp mình. Hắn từ trên cây nhảy xuống dưới, nói: "Còn chưa cảm ơn ngươi đâu, vừa rồi ngươi đã giúp ta một đại ân."

"Đâu có, đâu có." Thiếu niên vội vàng lắc đầu, mặt ngượng ngùng nói: "Nếu không nhờ ngươi, ta sớm đã bị lợn rừng húc chết, mạng còn giữ được hay không còn chưa biết."

"Như nhau thôi." Hạ Dương nói: "Ngươi cũng đã cứu ta, nếu không nhờ ngươi bắn tên, hôm nay ta có lẽ đã bị thương, đa tạ."

Bọn họ đang nói chuyện thì nghe thấy trong rừng cây truyền đến oán giận: "Đúng là điên rồi, đảo mắt đã chạy mất dạng, uổng công chúng ta phải chịu một hồi kinh hách."

Hạ Dương thấy ba người từ trong rừng cây đi ra, là mấy người thợ săn vừa mới đuổi theo lợn rừng, ngoại trừ hán tử trung niên, hai cái người còn lại đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi.

"Tránh thoát một kiếp, cũng là vận khí." Hán tử trung niên nói, ông liếc mắt thấy Hạ Dương, khờ khạo cười lại nói tiếp: "Hôm nay ít nhiều nhờ vị tiểu huynh đệ này, không có hắn chúng ta rất khó có thể thoát thân."

"Hừ." Một thanh niên dáng người cường tráng nói: "Cùng lắm thì thi gan với chúng nó, dù sao chúng nó cũng đâu canh giữ một chỗ mãi được."

Gã nói xong nhíu mày, hình như là nghĩ đến cái gì đó, bày ra vẻ mặt đen đủi, "Nếu như chờ thêm một lát, nói không chừng chúng ta bắn mấy mũi tên còn có thể bắt được một con lợn rừng."

Một thanh niên khác đứng bên cạnh lén kéo ống tay áo gã một cái, cười nói với Hạ Dương: "Đa tạ huynh đệ."

Hán tử trung niên tiến lên vài bước, "Chúng ta là người của thôn dưới chân núi." Ông chỉ vào thiếu niên đứng chung một chỗ với Hạ Dương, "Hai chúng ta ở chung một thôn."

Sau đó ông lại giới thiệu hai thanh niên, "Bọn họ là thợ săn của Hà Loan thôn, ở bên cạnh thôn chúng ta."

Hoá ra bọn họ đều đi săn thú riêng lẻ, trong lúc vô tình phát hiện dấu vết lợn rừng nên mới hẹn cùng nhau săn, không nghĩ tới không như mong muốn thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Thanh niên vạm vỡ nhìn bốn con lợn rừng trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia khói mù, ngay sau đó che giấu cảm xúc của chính mình, nói với Hạ Dương: "Huynh đệ thân thủ thật tốt, nhìn lại lạ mắt, là người  thôn nào?"

"Chỉ là may mắn thôi." Hạ Dương không có nói thôn, hắn không muốn bại lộ thân phận, miễn cho bị người khác hoài nghi năng lực của mình rồi không giải thích được.

Hắn có được thân thủ này cũng không phải là chỉ học lỏm ở trong thôn, còn có cả một năm hắn đi đấm bốc kiếm tiền lập đội thi công nên mới luyện ra được.

"Huynh đệ, mấy con lợn rừng này của ngươi mang về như thế nào?" Thanh niên cường tráng hỏi, trong mắt tràn đầy mưu mẹo, "Hôm nay cũng nhờ chúng ta mang vận may đến cho ngươi, có tài cùng nhau phát ha."

Gã bày ra vẻ mặt cười ha hả, tựa như vui đùa lại như tựa như thương lượng với Hạ Dương, "Chi bằng huynh đệ chúng ta cùng nhau hỗ trợ, nếu không mấy con lợn này của ngươi chỉ biết vứt ở trên núi."

"Được đó." Hạ Dương không chút nào do dự, thoải mái đồng ý, "Các ngươi giúp ta mang đến trấn trên, lấy một con lợn rừng coi như tạ llễ."

"Được." Thanh niên cao hứng vỗ ngực, mở miệng đảm bảo: "Việc này giao cho chúng ta, bảo đảm chuyển hết lên trấn trên cho ngươi."

"Chúng ta cũng không khênh được hết bốn con lợn rừng." Hán tử trung niên nói: "Thôn chúng ta cách trấn trên chỉ mười mấy dặm đường, chi bằng tới thôn chúng ta tìm thêm vài người tới hỗ trợ."

"Được, đến lúc đó cho người đến hỗ trợ mỗi người một cân thịt." Thanh niên nói: "Thế đã là không ít đúng chứ?"

"Không ít." Hán tử nói, hắn xoay người nói với thiếu niên cùng thôn, "Chiêu ca nhi, ngươi về thôn kêu vài người......"

"Đừng." Hán tử còn chưa nói xong đã bị thanh niên cường tráng ngăn lại. Gã bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Vương Chiêu, "Hôm nay vận khí kém như vậy, phỏng chừng chính là do tiểu ca nhi này mang đến."

Gã dùng ngữ khí vừa khắc nghiệt vừa vô lễ, "Một tiểu ca nhi không ngoan ngoãn ở trong nhà mà lại chạy lên trên núi săn thú, đúng là mất mặt xấu hổ, về sau cũng là ca nhi ế chồng không gả đi được."

"Ngươi nói quá đáng rồi đấy." Hán tử trung niên sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Là ngươi chủ động tìm đến chúng ta, cũng là ngươi nói Chiêu ca nhi có tài bắn cung nên mới cho nó tham dự, bây giờ không săn được lợn rừng lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác."

"Đó là ta đánh giá cao một tiểu ca nhi mang đến đen đủi như hắn." Thanh niên hùng hổ cùng hán tử trung niên giằng co, "Còn định giúp hắn một phen, như bây giờ ai dám đến gần hắn."

Nói xong gã nháy mắt với thanh niên bên cạnh, thanh niên kia tiến lên hoà giải, "Không thì để hắn trở về truyền tin tức, đến lúc đó cho hắn hai cân thịt, như vậy cũng không tính thiệt."

Hạ Dương không muốn trì hoãn thời gian nữa, nhìn Chiêu ca nhi mắt sắc mặt trắng bệch cúi đầu cắn môi, nói: "Lợn rừng ba người các ngươi chia nhau, Chiêu ca nhi không tham dự, ta còn có chuyện khác nhờ y hỗ trợ."

......

Chờ đến khi Hạ Dương vận chuyển lợn rừng đến trấn trên đã là buổi chiều giờ Thân.

"Vương quản sự." Hạ Dương cười chào hỏi với ông, "Bên ngoài có hai con mồi lớn, quản sự xem có mua hay không?"

"Tiểu tử ngươi có thứ tốt gì vậy." Buổi chiều đúng là thời điểm tửu lâu không bận, Vương quản sự cũng có hứng đùa giỡn với Hạ Dương.

"Lợn rừng." Hạ Dương nói: "Đã hứa mang con mồi lớn đến cho ngài, đương nhiên nói được thì làm được."

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực tươi cười xán lạn, vươn tay làm tư thế mời với Vương quản sự, "Quản sự thỉnh ra bên ngoài nhìn xem."

Vương quản sự theo hắn đi ra bên ngoài, nhìn thấy chiếc xe bò dừng ngoài cửa, Hạ Dương tiến lên vạch tấm che ra, "Ngài xem có phải hay không?"

"Wao!" Vương quản sự kinh hỉ nói: "Tiểu tử ngươi khá quá nhỉ, chỗ ta đang cần lợn rừng, còn đang định mời thợ săn đi săn giúp thì ngươi đã đem đến trước rồi."

Hạ Dương vừa nghe lời này, thấy hai con lợn rừng đều có thể bán, lập tức nịnh nọt quản sự: "Quản sự ngày thường hành thiện tích đức, mọi việc đều sẽ tâm tưởng sự thành không cần tốn nhiều sức."

"Ha ha ha." Vương quản sự cười to, bất kể là giải quyết vấn đề khó của mình hay là câu nịnh của Hạ Dương thì đều khiến cho ông cao hứng.

"Mười tám văn một cân." Vương quản sự nói: "Ra bảo bọn họ xử lí cho ngươi."

Hắn gọi mấy tiểu nhị ra hỗ trợ, bận rộn một phen sau đó tính tiền. Vương quản sự nói: "Hai con lợn rừng không nhỏ, 686 cân, lấy tròn cho ngươi thành 690, 12 lượng 420 văn."

"Đa tạ chưởng quầy." Hạ Dương nhận lấy tiền, trong lòng vui vẻ, hắn cố ý chọn hai con lớn nhất đưa tới đây.

"Haiz!" Vương quản sự lắc đầu thở dài, "Tiểu tử ngươi làm người không tồi lại có năng lực. Săn thú rất nguy hiểm, hơn nữa không phải ngày nào cũng săn được, chi bằng ta cho ngươi một việc xem ngươi có muốn làm hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top