Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

Ánh mặt trời trút xuống, rắc lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Một dáng người mặc áo xanh đứng ở nơi xa, bộ dạng ngoan ngoãn khiến lòng Hạ Dương cảm thấy ấm áp, đây là người chờ hắn về nhà.

Ngược sáng, gương mặt thiếu niên như ẩn như hiện,  lẫn trong ánh vàng đan xen hiện ra một loại mỹ cảm mông lung.

"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song", chính là khắc hoạ chân thật nhất của bóng dáng ấy trong lòng hắn hiện tại.
*陌上人如玉,公子世无双: Người đứng trên đường thanh trong như ngọc sáng, khí chất của người công tử khó gì sánh bằng

Đã từng Hạ Dương không rõ câu nói đó có nghĩa là gì, một kẻ ít văn hóa như hắn chỉ biết là hình dung một người nam tử đẹp, cụ thể đẹp tới trình độ nào thì hắn không biết.

Nhưng lúc này hắn mới chân chính thể hội, đó chính là đẹp, thật sự rất đẹp!

Mặt mày tinh xảo màu da trắng nõn, dáng người trác tuyệt giống như trúc xanh đĩnh bạt chạm khắc từ ngọc, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp long lanh trong sáng, là nam tử đẹp nhất mà hắn gặp được từ trước đến nay.

"Sao ngươi lại ra đây?" Hạ Dương đi đến trước mặt y, nhìn cây gậy dò đường trong tay y mà nổi lên một tia đau lòng, ai có thể ngờ một thiếu niên tốt đẹp như vậy lại bị mù cơ chứ.

"Ngủ dậy không thấy ngươi, sợ ngươi không biết đường trong thôn, ra ngoài nhìn xem." Liễu Cảnh Văn dùng sức nắm chặt cây gậy, trong lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ, "Về sau ra ngoài thì nói cho ta một tiếng, ta có thể chỉ đường cho ngươi."

"Biết rồi, về sau ra ngoài ta sẽ nói với ngươi." Hạ Dương nói. Hắn không ngờ thiếu niên sẽ để ý đến mình như vậy, không màng hai mắt bị mù cũng phải đi ra ngoài tìm hắn.

"Chờ lâu không?" Hạ Dương không nhìn nổi bộ dạng y chống gậy nữa, kéo tay y nói: "Đại tẩu bọn họ không nói cho ngươi ta đi đâu sao?"

"Nói ngươi đi ra ngoài." Liễu Cảnh Văn thân mình cứng đờ, nhưng không có né tránh, quay đầu qua một bên hỏi: "Ngươi đi đâu, lâu như vậy mới trở về?"

"Đi hái rau dại." Hạ Dương nói: "Đã nằm mấy ngày, dù sao cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi được."

Bọn họ vừa mới bước vào cửa đã thấy Liễu phụ ngồi ở trong sân hút thuốc lá sợi, Hạ Dương tiếp tục nói với Liễu Cảnh Văn: "Đại tẩu bảo ta đi gánh nước, thân thể ta hiện giờ một chút sức lực cũng không có, bèn nghĩ làm chút chuyện trong khả năng cho phép, đi trên núi hái ít rau dại trở về."

"Ta đi hơi chậm, trì hoãn không ít thời gian." Hạ Dương tràn ngập vẻ hối lỗi nói: "Khiến ngươi lo lắng rồi, thật sự rất xin lỗi, về sau ta sẽ chú ý."

"Không có việc gì." Liễu Cảnh Văn nhíu mày lại, khuôn mặt tuấn mỹ phủ đầy tối tăm, nói: "Người nên nói xin lỗi chính là ta, để ngươi chịu thiệt thòi, những việc này hẳn là ta làm mới phải."

"Thân thể ngươi còn chưa khoẻ hẳn, cứ việc nghỉ ngơi." Liễu Cảnh Văn giọng đầy chân thành đáng tin, mang chút cảnh cáo nói: "Ta hiện giờ đã là đương gia của tam phòng, có việc gì cứ giao cho ta xử lý."

"Được, đều nghe ngươi." Hạ Dương hơi mỉm cười, đối với thái độ cường ngạnh của y không có nửa phần phản cảm, "Ta đi mang rau dại đến nhà bếp trước, còn hái được mấy quả đào, ngươi nếm thử đi."

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta mang." Liễu Cảnh Văn nói: "Lòng bàn tay ngươi toàn là mồ hôi, hẳn là mệt, việc này giao cho ta."

Nói xong, y duỗi tay sờ soạng lấy đồ vật trong tay Hạ Dương, thình lình Liễu phụ đến gần nói: "Ta đi đưa, các ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi."

Liễu phụ tiếp lấy đồ vật, nhìn Hạ Dương nói: "Trước cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, việc cứ để đó, không cần lo lắng nhiều như vậy."

Hạ Dương không tỏ ý kiến lắc đầu, nhìn bóng dáng ông, không có nói gì nữa, hắn bây giờ hẳn nên đi nằm trong chốc lát, chuyện khác về sau hẵng tính.

Liễu phụ đi vào nhà bếp, nhìn thấy Liễu mẫu, con dâu cả và con dâu hai đều ở bên trong bận bịu nấu cơm, không nói gì tự mình cầm lấy một cái chậu đi rửa đào.

Sau khi rửa xong, ông chia cho mấy đứa cháu trai cháu gái mỗi đứa một quả, số còn lại sai cháu gái cả mang hết vào trong phòng Liễu Cảnh Văn, mình thì lại ngồi ở trong sân cầm điếu thuốc hút.

Nhà bếp im ắng, không ai nói chuyện, vừa rồi Hạ Dương nói các nàng đều nghe được, không nghĩ tới hắn sẽ cáo trạng, lại còn là làm trò trước mặt Liễu phụ.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của Liễu phụ, các nàng sợ hãi không dám nói lời nào quá đáng, chỉ có thể mang theo bất mãn trong lòng nhẫn nhịn, không ai muốn làm việc quá nhiều.

......

Hạ Dương đi vào trong phòng, nói một câu với Liễu Cảnh Văn, "Ta nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã."

Sau đó hắn nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích một chút nào. Thân thể này trượt chân từ trên núi va chạm vào đầu, hôn mê mấy ngày, cuối cùng người tỉnh lại chính là hắn.

Chưa kịp hiểu rõ ràng mọi chuyện, hắn đã bị khiêng đến Liễu gia thành thân, cũng coi như có lỗi với Liễu gia, cũng rất có lỗi với vị tiểu tú tài bất hạnh này.

Hơn nữa, Hạ Dương ở cổ đại sở dĩ xảy ra chuyện cũng có liên quan trực tiếp đến cuộc hôn nhân này. Chính bởi vì bất mãn nên trong lúc hoảng hốt hắn mới xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Hắn là một ca nhi, nhất định phải gả chồng sinh con, chỉ là diện mạo cùng dáng người tương tự với hán tử, không được thanh tú tinh tế giống như các ca nhi khác, bị người ghét bỏ không ai hỏi cưới.

Tận đến khi hai mươi tuổi vẫn còn ở trong nhà, vốn dĩ hắn giỏi làm việc, gia đình cũng không chê, chỉ là bởi vì Liễu gia đột nhiên ra giá cao khắp nơi cầu thân.

Người trong nhà động tâm. Năm lượng bạc sính lễ, có thể nói còn nhiều hơn so với hỏi cưới nữ tử. Vì thế bọn họ bèn xông lên phía trước đoạt lấy sính lễ của Liễu gia.

Nguyên chủ đau lòng, nhiều năm chịu thương chịu khó hao tâm tổn sức vì gia đình như vậy, kết quả bị người trong nhà gả ra ngoài cứ như bán người, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu cho nổi.

Hạ Dương nghĩ vậy, đưa ánh mắt nhìn về phía Liễu Cảnh Văn đang ngồi ở trước bàn, nãy giờ không nhúc nhích giống như bức tượng, vừa cảm thông lại vừa thương xót.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Hạ Dương đã yêu thích vị tiểu tú tài xinh đẹp này. Nếu không phải hắn mang thân phận ca nhi, là bên nằm dưới lại còn phải bụng mang dạ chửa sinh con, hắn đã sớm ôm người vào trong ngực an ủi quan tâm săn sóc đủ kiểu.

"Đáng tiếc." Hạ Dương nhẹ lẩm bẩm một tiếng, đây là chuyện không cách nào thay đổi, ngay cả thương lượng một chút cũng không thể.

Lại nói tiếp, Liễu Cảnh Văn quả thật là vận khí quá kém. Mười năm gian khổ học tập, đến nay vừa khảo trúng tú tài, lại ở ngay ngày yết bảng cùng các bạn học chúc mừng lẫn nhau.

Kết quả chẳng biết có phải uống quá say, hay là cảm xúc quá hưng phấn, y lại ngã từ trên cầu thang của tửu lâu xuống dưới, va đập đến hôn mê.

Một lần nữa tỉnh lại, y chỗ nào cũng không có vấn đề gì, chỉ là đôi mắt đã không còn nhìn thấy. Đại phu nói trong não có máu bầm, cần phải thanh trừ mới có thể khôi phục.

Nhưng liên tục trị liệu mấy tháng, một chút hiệu quả cũng không có, phỏng chừng là vì vấn để tiền bạc mà dẫn tới từ bỏ trị liệu, người trong nhà chuẩn bị gấp rút đón dâu tìm người ở bên cạnh săn sóc cho y.

Chỉ là có ai lại muốn gả cho một người đã mù hai mắt, cho dù là thân phận tú tài cũng vô dụng, mấy nhà nhìn trúng sôi nổi tránh như rắn rết.

Liễu gia không còn cách nào chỉ có thể đưa ra sính lễ cao, ý đồ kết được một mối hôn sự tốt đẹp, kết quả tìm xuôi tìm ngược cuối cùng lại tìm ra ca nhi ế chồng Hạ Dương.

Hắn trực giác không đúng, nhưng lại nói không nên lời không đúng chỗ nào, chỉ có thể buông xuôi. Đến tột cùng là cái gì đã không còn quan trọng, dù sao thì hắn cũng đã gả vào đây rồi.

Điều hắn nên lo lắng hẳn phải là chờ sau khi thương thế lành, hắn nên làm thế nào để tránh né chuyện viên phòng, nghĩ đến đây Hạ Dương lại cảm thấy không ổn.

Kể cả khi hắn thật sự thích tiểu tú tài, hắn cũng không thể khuất phục dưới thân người, lớn bụng mang thai sinh con, hắn sống suốt 28 năm đều tự nhận mình là công.

Đối mặt với cây cỏ non Liễu Cảnh Văn mới 18 tuổi, con trâu già là hắn thật sự không cách nào hạ miệng, trong lòng ngứa cũng phải tận lực khắc chế, còn phải vắt óc tìm mưu kế tránh né.

Quả thật nợ tiểu tú tài quá nhiều, chỉ có thể về sau nghĩ cách từ chỗ khác đền bù, chắc chắn sẽ không khiến Liễu Cảnh Văn chịu thiệt, rơi xuống nông nỗi mất cả người lẫn của.

"Tiểu thúc." Liễu Ngọc Hà bưng đào tiến vào, "Ông nội bảo ta đưa đào."

"Đưa cho ta đi." Liễu Cảnh Văn cử động thân thể, duỗi tay tiếp nhận cái đĩa đặt lên trên bàn, hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

"Ông nội cho rồi." Liễu Ngọc Hà mới 6 tuổi, là một đứa trẻ xinh xắn, cô bé nói xong lập tức xoay người định chạy ra bên ngoài, bị Hạ Dương gọi lại.

"Ngọc Hà, cơm nấu xong chưa?" Hạ Dương ôn hòa cười với nó. Đây là con gái lớn của đại ca Liễu Cảnh Văn, mấy ngày nay đều là cô bé đưa cơm cho hắn.

"Sắp xong rồi, lát nữa ta tới đưa cơm thuận tiện gọi tiểu thúc." Ngọc Hà thanh thúy nói một câu, vội vàng ra ngoài ăn đào, dưới chân bôi mỡ chạy đi mất.

"Ngươi ăn một quả trước đi." Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn bất động, lên tiếng nhắc nhở y một câu, "Ăn chút lót dạ, trong chốc lát cũng không chậm trễ ăn cơm."

"Thiệt thòi cho ngươi." Liễu Cảnh Văn nghe được lời này, trong lòng hiểu hắn có ý gì. Mỗi ngày đều ăn không đủ no, cái bụng lúc nào cũng réo ầm ĩ, y đã rất nhiều lần nghe thấy bụng Hạ Dương phát ra tiếng"ọt ọt".

Y cầm lấy một quả đào, chuẩn bị đưa qua cho Hạ Dương, "Ngươi ăn trước một quả, bụng rỗng đi lên núi lâu như vậy nhất định rất đói bụng, trước lót dạ đi."

"Đừng nhúc nhích." Hạ Dương nằm ở trên giường đất ngăn y lại, "Ta tìm được đào chẳng nhẽ lại không nếm trước một ngụm? Đừng để ý đến ta, ngươi ăn một quả đi."

Liễu Cảnh Văn chần chờ ngồi ở chỗ đó, một lát sau lại thả quả đào lại chỗ cũ, "Để dành lát nữa rồi ăn, sắp đến giờ cơm rồi."

"Được, nghe ngươi." Hạ Dương không tiếp tục khuyên. Mấy quả đào này chính là cố ý mang về cho y, bây giờ không ăn thì lúc khác ăn.

Còn việc không mang gà rừng về cho y, trong lòng hắn cũng áy náy, chỉ là hắn thật sự không còn cách nào, cũng không muốn chọc phải phiền toái, rốt cuộc thời gian ở chung của hai người còn quá ngắn.

Ai biết, tiểu tú tài nghĩ thế nào về chuyện ăn mảnh, nếu như có ý kiến thì không xong, hắn vẫn còn phải tạm thời ở lại nơi này một đoạn thời gian.

"Tiểu tú tài, ngươi lúc nào cũng ngồi bất động như vậy không mệt sao?" Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn ngày qua ngày ngồi bất động giống như lão tăng nhập định, biết y tâm tình không tốt, muốn đùa cho y vui vẻ hơn chút.

"Cái gì cũng không làm thì sao mà mệt." Liễu Cảnh Văn đáp.

"Chậc." Hạ Dương định nói tâm mệt, hắn nhìn cũng mệt mỏi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói ra miệng, chuyển đề tài: "Ta bây giờ có thể đi rồi, lát nữa sẽ cùng đi ăn cơm với ngươi."

"Mệt mỏi thì ở trong phòng ăn, thân thể ngươi còn chưa khoẻ hẳn, sẽ không ai nói cái gì." Liễu Cảnh Văn không tán đồng, quay đầu về phía hắn nói: "Về sau có việc nói với ta, chỉ là nhìn không thấy, lại không phải cái gì cũng không làm được."

"Được." Hạ Dương thống khoái đồng ý, "Ta làm đôi mắt của ngươi, có việc chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bầu bạn."

"Ừm." Liễu Cảnh Văn ngẩn người, không ngờ Hạ Dương sẽ nói như vậy, thật lâu sau mới lên tiếng quay đầu trở lại.

Hạ Dương thấy gương mặt y chậm rãi phiếm đỏ, trong lòng cười thầm tiểu tú tài thẹn thùng, không trêu chọc y nữa, sợ y thẹn quá hoá giận.

"Ta làm đôi tay của ngươi, về sau những việc nào cần xuất lực thì để ta làm." Liễu Cảnh Văn đột nhiên nói một câu, khiến Hạ Dương kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, đây là có ý gì.

Là đáp lại mình sao? Ta không cần mà!

Hạ Dương bị dọa tim đập gia tốc, đầu lưỡi líu lại ậm ừ nửa ngày nói: "Đôi bên hợp tác cùng có lợi, chúng ta cùng có lợi, không cần khách khí."

"Ừm." Liễu Cảnh Văn nhẹ giọng đáp lời, nhỏ nhẹ nói: "Ngươi cũng không cần khách khí, tóm lại là ta khiến ngươi chịu thiệt, về sau cứ coi nơi này như chính gia đình mình, ta sẽ cố gắng che chở ngươi săn sóc ngươi, không để ngươi chịu nhiều khổ cực."

"Vụt." Hạ Dương rốt cuộc không nằm nổi nữa, thoắt cái ngồi dậy. Tiểu tú tài này thật sự coi mình là vợ của y rồi, phải làm sao bây giờ?

"Ăn đào đi." Hạ Dương đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy một quả đào nhét vào trong tay y, "Dù sao cơm cũng ăn không đủ no, ăn một quả đào cũng chẳng hề gì."

Hắn muốn lấp kín miệng Liễu Cảnh Văn, đề phòng y lại nói ra cái gì khiến hắn không thể ngăn cản.

Giờ khắc này Hạ Dương thừa nhận, hắn chẳng những kinh hách mà còn có cả kinh hỉ.

Lời Liễu Cảnh Văn nói vừa rồi, cộng thêm thái độ của y mấy ngày này đối với hắn, không một cái nào là không khiến hắn hưởng thụ.

Độc thân 28 năm, hắn là một lão xử nam tiêu chuẩn, chưa từng nếm trải hương vị tình yêu, cũng chưa từng hưởng qua tư vị rung động.

Tới nơi này, tuy rằng có thể cùng nam tử quang minh chính đại nắm tay, có cơ hội nếm thử yêu đương, nhưng hắn lại thay đổi giới tính, cái giá phải trả là vừa nằm dưới vừa phải phụ trách dựng dục con nối dõi.

"Không có số hưởng!" Hạ Dương thở dài, hai đời làm người, càng sống càng thụt lùi, chỉ có thể nói mình không có số hưởng.

"Làm sao vậy?" Liễu Cảnh Văn yên lặng ăn đào trong tay, nghe Hạ Dương thở dài bèn hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"

"Không có gì." Hạ Dương đáp, tâm tư vừa chuyển nghĩ đến trong chốc lát mình còn có việc, vì thế lại nói: "Lát nữa ta đi ăn cơm với ngươi, một ngày hai bát cháo loãng, quả thật đói đến phát hoảng."

"Cái gì?" Liễu Cảnh Văn buông quả đào trong tay xuống, kinh ngạc hỏi: "Ngươi một ngày chỉ ăn hai bát cháo loãng?"

"Đúng vậy." Hạ Dương nói: "Nếu không phải mỗi ngày ngươi đều cho ta hai cái bánh bột ngô, ta khả năng đã sớm chết đói."

Hắn hôm nay phải giải quyết hoàn toàn vấn đề này, không thể tiếp tục để tiểu tú tài mỗi ngày chịu đói, nhường lại một nửa khẩu phần ăn của y cho hắn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top