Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ánh trăng thanh lãnh trải dài xuống sân nhỏ, hết thảy xung quanh giống như mộng ảo, mông lung bao phủ bởi một tầng sương mù.

Hạ Dương ngẩng đầu nhìn sao trời vạn dặm, nắm ngón tay lạnh lẽo mảnh khảnh của Liễu Cảnh Văn im lặng thật lâu, trong lòng vạn phần không cam.

Liễu Cảnh Văn bị người ám hại, không đòi được công bằng, còn phải chịu đựng cảnh bị tên tiểu nhân đê tiện kia nhạo báng lăng nhục.

"Cho dù không thể cáo Trần Bách Nhuận, không thể định tội được gã." Hạ Dương giọng khàn khàn gian nan nói: "Cũng phải công bố với toàn thể mọi người đều biết, khiến gã bị người người phỉ nhổ, tại sao ngươi lại giấu giếm?"

Liễu Cảnh Văn cảm nhận được cảm xúc của Hạ Dương, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đầu ngón tay bị nắm lấy truyền đến từng làn sóng ấm áp, trong lòng có chút khó chịu.

"Không còn cách nào." Liễu Cảnh Văn nhẹ giọng nói: "Gia thế chênh lệch quá lớn, nói ra sự thật mọi người tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là gã có thể giống như hôm nay phủi sạch sẽ, dùng cớ say rượu thoát khỏi tội trạng."

"Lấy tâm tính của gã, gã càng có thể dùng tiền tài mở đường, mượn đại nghĩa đưa ta vào tình thế vạn kiếp bất phục, người nhà của ta cũng sẽ bị liên lụy, ta không tranh nổi!"

"Tiểu tú tài." Hạ Dương nghe y nói xong ngay lập tức hiểu được lo lắng của y, "Dù sao cũng sẽ có cách, ngươi chớ nên nản lòng."

Suy nghĩ của Liễu Cảnh Văn làm sao Hạ Dương không hiểu, chịu uỷ khuất cực lớn nhưng vẫn phải ép dạ cầu toàn, hết thảy đều là bị bức bất đắc dĩ.

Nếu như Liễu Cảnh Văn nói ra sự thật, Trần Bách Nhuận tất nhiên không thừa nhận, nếu còn không đưa ra được chứng cứ, gã còn có thể cắn ngược lại một phát, thừa cơ huỷ hoại thanh danh của Liễu Cảnh Văn.

Kỳ thật khiến cho Hạ Dương đau lòng nhất chính là, cho dù có chứng cứ cũng không lật ngã được Trần Bách Nhuận, gã có thể lấy cớ say rượu hoàn toàn không nhớ rõ sự tình lúc ấy, sau đó nhân cơ hội tỏ ra hiên ngang lẫm liệt, vờ vịt cam chịu lấy tiền đè người, người ngoài khả năng sẽ dần dần bị dắt mũi, Liễu Cảnh Văn có khi còn mang tiếng lừa bịp tống tiền.

Miệng đời đáng sợ, cứ thế mãi, công danh của Liễu Cảnh Văn còn giữ được hay không ai cũng không biết.

Hạ Dương có thể khẳng định, Trần Bách Nhuận tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, chắc chắn gã sẽ tìm đủ mọi cách tra tấn khinh nhục Liễu Cảnh Văn, người Liễu gia cũng sẽ phải chịu liên lụy.

"Ừ." Liễu Cảnh Văn trầm mặc một lát, trở tay nắm lấy tay Hạ Dương, "Lần này Trần Bách Nhuận bị đánh, gã cũng không dám cáo lên nha môn, đồng thời trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục nảy tâm tư xấu xa."

Y nói chắc như đinh đóng cột, an ủi Hạ Dương: "Người đời luôn thích nghe những lời đồn đãi, đừng nói lời của ta hôm nay hoàn toàn là thật, cho dù chỉ lộ ra một chút hoài nghi cũng đủ để bọn họ suy đoán."

"Gã nhất định sẽ trốn một đoạn thời gian, chờ người ngoài dần dần không còn quan tâm việc này nữa mới lại tiếp tục nghĩ cách làm khó chúng ta, đáng tiếc không nhất định sẽ có cơ hội."

Liễu Cảnh Văn đột nhiên cười, tâm tình vô cùng tốt đẹp, trong giọng nói cũng mang theo sung sướng, "Ở ác gặp ác, hôm nay gã tính sai một bước nên mới bị ta nắm lấy cơ hội vạch trần một phần bộ mặt đáng ghê tởm của gã."

Y hỏi Hạ Dương: "Ngươi có để ý người đi theo Trần Bách Nhuận?"

"Có." Hạ Dương cẩn thận hồi tưởng lại, "Trong đó có hai người y phục đẹp đẽ quý giá, nhìn không giống người thường, bọn họ là ai?"

"Không biết." Liễu Cảnh Văn nói: "Nhưng ta đoán bọn họ nhất định là đến từ huyện thành, Trần Bách Nhuận từ trước đến nay luôn thích leo lên quyền quý, kết giao với một vài con cháu đại gia tộc."

"Có bọn họ ở đây, hôm nay gã không dám lộ ra bộ mặt xấu xí bất kham, càng sẽ không vận dụng thủ đoạn lập tức trả thù, nếu không ta cũng sẽ không xé rách mặt với hắn lật tẩy mọi chuyện."

"Ngươi định làm gì?" Hạ Dương nhướng mày, nghi hoặc nhìn Liễu Cảnh Văn, "Tiểu tú tài, ngươi còn biết chơi tâm nhãn."

Liễu Cảnh Văn cười khẽ, "Gã hại ta thành thế này, còn không chịu buông tay mà tìm tới cửa mượn cớ hạ nhục ta, về sau tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng dừng tay, ta không muốn khiến ngươi lo lắng."

"Nếu như truyền chuyện này ra ngoài, về sau phàm là chúng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đều sẽ không thoát khỏi liên can tới gã, kể cả khi không có chứng cứ định tội gã, người ngoài cũng sẽ ném cái tội danh này chặt chẽ trên đầu gã."

Liễu Cảnh Văn nói tới đây, tạm dừng một chút, nói: "Những con cháu đại gia tộc kia sẽ không dễ dàng bị lừa bịp, mặc kệ bọn họ có tin chuyện này hay không, về sau họ đều sẽ không tiếp tục giao hảo với Trần Bách Nhuận, cũng coi như diệt trừ một nguồn trợ lực của gã."

"Ta thấy chưa chắc." Hạ Dương không tán đồng, "Trần Bách Nhuận kia vừa nhìn đã biết là kẻ gian trá xảo quyệt, mắt hình tam giác lại nhiều tròng trắng, mặt mũi hốc hác diện mạo dữ dằn, gã nhất định sẽ không cứ thế bỏ qua."

"Nhưng ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Hạ Dương an ủi Liễu Cảnh Văn để y an tâm, hào khí nói: "Chỉ cần gã dám đến nữa, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho gã."

"Ừ ừ, Dương ca nhi lợi hại." Liễu Cảnh Văn khen.

Có vài lời y chưa nói, nếu như Trần Bách Nhuận dễ đối phó thì việc gì y phải nén giận, ngay cả người trong nhà cũng không nói, hoàn toàn giấu kín ở trong lòng.

Lần này Liễu Cảnh Văn làm vậy cũng vì sợ, một khi y lần nữa thoái nhượng, Trần Bách Nhuận sẽ càng thêm không kiêng nể, nếu như hôm nay y bị gã hủy hoại thanh danh, về sau chỉ sợ sẽ không còn ngày xoay mình.

"Ngủ đi." Hạ Dương nhìn trăng lên giữa trời, "Thời gian không còn sớm."

Hắn buông tay Liễu Cảnh Văn ra, đứng dậy đi múc nước rửa mặt, Liễu Cảnh Văn xiết chặt bàn tay vừa rồi được Hạ Dương nắm, trong lòng lần nữa cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Vẫn thế." Liễu Cảnh Văn thở dài.

Phu lang không thân cận với y. Y vẫn luôn nghĩ rằng mình đã đối xử không tốt với hắn, chỉ là gần đây những gì y cảm nhận được lại không giống như vậy.

......

Sớm hôm sau, một tia nắng ban mai từ chân trời xuyên thấu qua cửa sổ, rơi xuống bên cạnh người đang nằm.

Hạ Dương mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Cảnh Văn đang an tĩnh ngủ bên cạnh, tư thế đoan chính ngoan ngoãn mềm mại hơn rất nhiều so với khi tỉnh.

Hắn khẽ động khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười, lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa rời đi.

Một ngày mới bận rộn lại bắt đầu, Hạ Dương lười nhác vươn vai, múc nước nhanh nhẹn rửa mặt, chỉ chốc nữa là mấy người Lý đại nương sẽ mang rau tới đây.

Hắn lấy hạt giống dưa hấu ra, dùng nước ấm ngày hôm qua cố ý chừa lại trong nồi ngâm. Số hạt giống này rất đắt nên phải thúc mầm cẩn thận, tổn thất một hạt là lỗ mất không ít tiền.

Sau đó hắn nấu cơm chờ tiểu tú tài dậy ăn, thu rau đưa rau bận rộn như con thoi.

Lúc vừa từ trấn trên trở về, hắn đã thấy tiểu tú tài một mình lẻ loi ngồi ở trong sân giống y như một đứa trẻ không ai cần, vừa nhỏ yếu vừa bất lực.

"Ta đã về." Hạ Dương còn chưa tới cửa đã lên tiếng chào Liễu Cảnh Văn.

"Về rồi đấy à." Liễu Cảnh Văn thân hình lay động, nhìn về phía giọng nói truyền đến, "Uống miếng nước nghỉ ngơi một chút đi."

"Không mệt." Hạ Dương buông đồ trong tay ra, ngồi xuống cạnh Liễu Cảnh Văn, oán trách: "Ta đã bảo để Tam Thụ tới đây với ngươi, ngươi còn không cho."

"Lại không có việc gì, tìm nó tới làm cái gì." Liễu Cảnh Văn nói: "Ta ở nhà một mình được, ngươi không cần lo lắng."

"Sao lại không lo lắng." Hạ Dương lẩm bẩm nói: "Nhỡ chẳng may va chạm vào đâu thì làm sao bây giờ? Ta lại không ở nhà."

Hắn ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật cũng biết người mù có thể làm rất nhiều chuyện, chỉ là Liễu Cảnh Văn ở trong mắt hắn quá yếu ớt, còn là mới mù không lâu.

Hắn lúc nào cũng lo lắng y vẫn chưa thích ứng được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Hạ Dương biết mình nhất định sẽ vô cùng hối hận. Hắn tình nguyện tốn chút tiền bảo Tam Thụ tới đây giúp đỡ trông chừng Liễu Cảnh Văn một chút.

"Ta thật sự không sao hết." Liễu Cảnh Văn nói: "Ngươi không cần phải coi ta như một phế nhân, tuy rằng hai mắt nhìn không thấy có một số việc không tiện làm, nhưng tự chăm sóc bản thân ta vẫn có thể làm được."

"Ta coi ngươi như phế nhân bao giờ?" Hạ Dương không ngờ Liễu Cảnh Văn lại nghĩ như vậy, vội giải thích: "Ở chỗ này chỉ có mỗi nhà chúng ta, lúc bình thường một tiếng động nhỏ cũng không có."

"Không giống như ở trong thôn, hàng xóm còn có thể truyền ra một chút động tĩnh, cho dù có việc, hô một tiếng là sẽ có người nghe thấy, có thể lâm thời tới đây giúp đỡ một phen."

"Bỏ đi, trong khoảng thời gian này ta không lên núi nữa." Hạ Dương cảm thấy mình giải thích cũng vô dụng, bất đắc dĩ nói: "Chờ thêm một đoạn thời gian, người bạn cùng trường Vương Hạo kia của ngươi tới đây hỗ trợ, ta mới tiếp tục đi lên núi."

"Hắn chỉ tới đây vào buổi chiều." Liễu Cảnh Văn buồn bực, ý định xoá tan lo lắng của Hạ Dương, "Buổi sáng không phải cũng chỉ có một mình ta ở nhà sao, ngươi không thể mọi chuyện đều nghĩ đến ta."

"Ừ ừ ừ." Hạ Dương có lệ, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười, từ khi nào hắn lại dông dài như các mẹ vậy, "Ngươi nói rất đúng, ngươi có lý, ta hoàn toàn nghe theo ngươi."

Liễu Cảnh Văn lắc đầu, phu lang nếu như đã cố chấp, y cũng không thể quá cưỡng cầu, may là hắn tính tình khá đơn thuần, có một số việc đôi lúc sẽ không suy nghĩ sâu xa.

"Ta đi xới lại đất." Hạ Dương "Ùng ục ùng ục" uống hết một chén nước, đứng dậy nói: "Sắp đến lúc trồng trọt, ta ươm giống trước."

Có một số loại rau cần phải ươm hạt trước rồi mới trồng như dưa chuột, cà tím, ớt......, Hạ Dương muốn chuẩn bị đất trồng trước, quy hoạch nơi ươm giống.

Hạt giống dưa hấu ngâm từ sáng đến giờ đã có thể vớt ra, Hạ Dương tìm một tấm vải ẩm sạch sẽ cẩn thận bọc kín hạt giống lại, đặt trong một cái chậu gỗ. Đại khái cần sáu, bảy ngày hạt giống mới nứt nanh nảy mầm, mấy ngày này chỉ cần thường xuyên để ý giữ cho tấm vải đủ độ ẩm là được.

Hắn lại ra xem hạt giống rau dưa đang ủ, buổi tối có thể thừa dịp trời mát đem gieo, sau vụ mùa là có thể di chuyển vào đất trồng, chăm sóc chúng nó lớn lên để kiếm tiền.

"Tiểu tú tài, ta đi đây." Hạ Dương làm xong, chào Liễu Cảnh Văn một câu liền lập tức rời đi, hắn còn chưa tới cửa đã thấy hai người mặc trường bào.

"Tiểu tú tài, có người tìm ngươi." Hạ Dương nói: "Có một người là người ngày hôm qua đi cùng Trần Bách Nhuận, một người khác thì không biết."

Hắn xoay người nhìn Liễu Cảnh Văn, muốn biết y có muốn gặp họ hay không, "Nếu không muốn để ý đến bọn họ, ta bảo bọn họ đi nhé?"

"Tới cửa thì là khách." Liễu Cảnh Văn không nhịn được bật cười, "Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, để ta tiếp đón bọn họ."

Nói xong lại sợ Hạ Dương không yên tâm, y cười nói: "Một người khác nhất định là Vương Khánh Sinh, là con trai của Vương thúc ở trà quán, cũng là bạn tốt cùng trường của ta."

"Ồ." Hạ Dương lên tiếng, người này hắn biết, Liễu Cảnh Văn đã từng nhắc tới, "Ta mời bọn họ đi vào, có chuyện gì các ngươi tự nói với nhau."

"Được."

......

Hạ Dương làm việc dưới ruộng, trong chốc lát lại ngẩng đầu lên nhìn, không biết mấy người Liễu Cảnh Văn đang nói cái gì, có phải đang nhắc về chuyện của tên Trần Bách Nhuận kia không.

Ngày hôm qua hắn đánh Trần Bách Nhuận một trận, nếu gã muốn tới gây phiền toái hắn cũng không sợ, hắn ra tay thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, nhiều nhất chỉ bị thương ngoài da.

Chỉ là hắn không muốn để Liễu Cảnh Văn gặp lại kẻ này. Thằng cháu nội Trần Bách Nhuận! Hạ Dương hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này hắn lại không thể nề hà.

Dù sao cũng không thể tìm tới nhà gã đánh thêm một trận, như vậy bản thân không chiếm được lý, hắn phải suy nghĩ cho tiểu tú tài một chút, không thể nhất thời xúc động mà hỏng việc.

Tiểu tú tài vì bảo vệ người nhà yên bình, thà rằng bản thân chịu ủy khuất đè nén hết thảy ở trong lòng, Hạ Dương không muốn phá hư nỗi khổ tâm của y, khiến sự việc trở nên bung bét.

Hạ Dương thầm thở dài: Chẳng biết hắn có thể giúp tiểu tú tài báo thù được không. Nếu như đôi mắt của y có thể hồi phục thị lực thì tốt rồi, đến lúc đó lại tiếp tục thi khoa cử tìm cách vặn ngã tên Trần Bách Nhuận kia.

"Liễu phu lang." Vương Khánh Sinh và Lưu Phong đồng thời đi đến, nhìn Hạ Dương cười nói: "Lần đầu tới nhà quấy rầy, có một số việc muốn thương lượng với Liễu phu lang."

Hạ Dương vừa ngẩng đầu đã thấy Vương Khánh Sinh đang đánh giá mình từ trên xuống dưới, trên gương mặt anh tuấn mang theo nét tò mò, "Liễu phu lang quả thật không chút nhu nhược, dũng mãnh y hệt như hán tử."

"Hả?" Hạ Dương nghĩ có thể là cậu ta đang nói đến chuyện hắn đánh Trần Bách Nhuận hôm qua, liếc mắt sang nhìn Lưu Phong đang yên lặng đứng bên cạnh, "Không biết hai vị đến đây có việc gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top