Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Tiểu tử ngươi tới rồi đấy à."

Vương quản sự từ sáng sớm đã đứng ở hậu viện tửu lâu chính là để chờ Hạ Dương, cười tủm tỉm đánh giá hắn mấy lần từ trên xuống dưới nói: "So với mấy ngày trước cường tráng hơn rất nhiều, bây giờ có bảo đi săn một con hổ cũng không phải chuyện chơi."

"Ha ha." Hạ Dương cười gượng vài tiếng, gãi gãi đầu, "Còn không phải nhờ phúc quản sự, hiện giờ cuộc sống trải qua rất tốt."

"Không tệ." Vương quản sự nói: "Ta muốn nhờ vả ngươi một việc, không biết ngươi có thời gian không?"

"Chuyện gì?" Hạ Dương vẻ mặt bất biến, vẫn như cũ cười rất tươi, nắm chặt nắm tay múa may vài cái nói: "Chỉ cần không phải đi săn hổ thật, chuyện khác bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, Hạ Dương ta tuyệt không hai lời."

Vương quản sự phì cười, vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào Hạ Dương nói: "Đến hổ còn không dám săn, còn nói cái gì mà lên núi đao xuống biển lửa, định lừa gạt thúc của ngươi đấy à."

"Sao có thể chứ!" Hạ Dương thấy ông đổi xưng hô, thuận thế bò lên trên, "Vương thúc ngươi sẽ không bảo ta đi thật đấy chứ, mấy chiêu này của ta cũng chỉ dám bắt mấy con mồi nhỏ mà thôi."

Hạ Dương không phải khiêm tốn, tuy hắn cũng biết chút công phu, nhưng hắn không tự đại đến mức đi làm anh hùng đả hổ, mấy con lợn rừng lần trước chẳng qua chỉ là ăn may mà thôi.

Bây giờ không cần liều mạng mới có thể sống sót, hắn đương nhiên sẽ không tự xớn xác đi tìm chết, ba hoa vài câu với Vương quản sự là được.

"Ừ." Vương quản sự gật đầu, càng nhìn Hạ Dương càng cảm thấy đứa nhỏ này ngay thẳng không ra vẻ, lòng dạ lại rộng rãi, "Ta cần một con hươu, nếu như có thời gian thì tận khả năng giúp ta tìm về đây."

"Được ạ." Hạ Dương vừa nghe nhắc đến hươu, chợt nhớ ra hình như mình từng nghe thấy ở chỗ nào đó trong núi có, nhanh nhẹn đồng ý: "Ta hình như từng nghe ai nói chỗ nào có hươu, để ta trở về hỏi thăm một chút tận khả năng bắt về cho Vương thúc."

"Tốt, thống khoái." Vương quản sự vỗ lên vai Hạ Dương, cười nói: "Có người nhờ ta mua hươu, nếu không cũng sẽ không tìm ngươi hỗ trợ."

"Ngươi cũng không cần phải nóng vội, ta đã nói chuyện này với mấy thợ săn khác rồi, nếu như ngươi không bắt được cũng không sao, có lẽ bọn họ sẽ đưa tới."

"Cần bắt sống không?" Hạ Dương hỏi.

"Sống." Vương quản sự hơi mỉm cười, trêu chọc Hạ Dương: "Nếu ngươi có thể tìm được, không chừng còn có thể dính một chút vận may, về sau tìm một người vợ tốt thì dùng nó làm sính lễ cũng được."

"Không không không." Hạ Dương vội vàng xua tay, cười nói: "Vương thúc, ngươi không phải đang khiến ta phạm sai lầm sao? Ta đã thành hôn, nào còn có thể lấy vợ nữa, nuôi không nổi nuôi không nổi đâu!"

"Ha ha ha." Vương quản sự cười to, sáng sớm ở tửu lâu không có việc, ông cũng có thời gian nói chuyện phiếm với Hạ Dương, hỏi: "Vậy vợ ngươi là người thế nào? Nhất định là một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng tỉ mỉ hiền huệ quản gia."

"Đẹp, tuyệt đối đẹp." Hạ Dương nghĩ đến Liễu Cảnh Văn, đó là người mà cả hai đời hắn cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn, "Vương thúc, đây là lần đầu tiên ta gặp được người đẹp như thế đấy!"

"Ha ha ha." Vương quản sự cười to, không để bụng nói: "Cái trấn trên này, còn cả mấy thôn phụ cận, nếu nói có người đẹp nào mà ta chưa từng gặp, ta thật đúng là không tin."

"Tiểu tử ngươi từng nghe nói đến Liễu tú tài chưa?" Vương quản sự nhắc tới Liễu Cảnh Văn, có chút tiếc hận, "Thật là đáng tiếc cho tướng mạo tuyệt mỹ nhường kia, còn cả một thân văn thải nhiều năm gian khổ học tập mới đạt được."

"Hả?" Hạ Dương vừa nghe ông nhắc đến tiểu tú tài, tâm tư xoay chuyển nói: "Ta chẳng những nghe nói đến, còn chính mắt gặp rồi cơ, quả thật tuấn mỹ không giống người phàm, như là thần tiên từ bầu trời bước xuống nhân gian."

Hắn làm như không thèm để ý nói: "Hôm trước còn nhìn thấy Liễu tú tài ở chỗ cửa thị trấn bị người khinh nhục, quả đúng là phượng hoàng rụng lông không bằng gà, còn nữa ta không thể nào nhìn nổi bộ mặt tiểu nhân đắc chí của tên đê tiện kia."

"Ồ?" Tươi cười trên mặt Vương quản sự phai nhạt vài phần, "Quả thật mấy ngày nay nghe được một vài tin tức, hôm đó ngươi cũng nhìn thấy chuyện xảy ra giữa mấy người Liễu tú tài sao?"

"Đúng thế." Hạ Dương gật đầu, khóe mắt dư quang nhìn sang mấy tiểu nhị và phụ bếp đang đồng thời chuyển toàn bộ lực chú ý về phía hắn, trong lòng cười thầm: Vừa lúc giúp Trần Bách Nhuận tuyên truyền một phen.

Vì thế hắn một năm một mười kể lại chuyện giữa Liễu Cảnh Văn và Trần Bách Nhuận, cường điệu một chút nguyên nhân gây ra sự việc hôm đó và cả bộ mặt đáng ghê tởm của Trần Bách Nhuận.

"Ai!" Hạ Dương thở dài: "Nếu không phải vì gia thế của Trần Bách Nhuận, còn có công danh trong người có hi vọng tiến thêm một bước, chuyện này đã sớm truyền ra ngoài."

Không cần Hạ Dương nói tỉ mỉ, mọi người đều hiểu rõ câu nói này có ý gì.

Liễu Cảnh Văn vì sao không nói lựa chọn nén giận, đây chính là chuyện cả đời của y đều bị huỷ hoại, thù hận lớn đến thế nếu như không có nỗi khổ bất đắc dĩ, y làm sao có thể nuốt trôi.

Tươi cười trên mặt Vương quản sự biến mất hầu như không còn, trong mắt lộ ra một mạt lạnh lẽo, "Nói như vậy, chuyện này hẳn là sự thật, Trần tú tài thật sự là kẻ hiềm nghi hãm hại Liễu tú tài?"

"Chậc." Hạ Dương bất mãn nói: "Vương thúc, sao có thể nói là hiềm nghi được? Người ta với gã không thù không oán, lại không ghen ghét gã cái gì, việc gì tự nhiên phải vu khống gã."

"Ngày đó cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có cả những người khác, vì sao phải vu khống một kẻ cho dù nói sự thật cũng không nhất định có thể định tội như Trần Bách Nhuận cơ chứ?"

"Một không muốn tiền tài, hai không muốn chọc phiền toái, ba lại đã trôi qua lâu như vậy." Hạ Dương dựng từng ngón tay lên, biểu cảm trên mặt đặc biệt nghiêm túc, "Vì sao đột nhiên lại muốn nói ra?"

"Nhất định là bị gã khinh nhục nhịn không nổi nữa!" Tiểu nhị có quan hệ tốt với Hạ Dương nói: "Việc này đặt ở trên người ai cũng không thể chịu đựng, liên tục vu oan hãm hại, còn có để cho người ta sống nữa không."

"Tiểu nhị ca nói rất đúng." Hạ Dương giơ ngón tay cái với hắn, vẻ mặt bội phục nói: "Liễu tú tài cũng nói, nếu không phải gã liên tục bức bách, y cũng sẽ không công bố chuyện này ra ngoài."

"Y làm vậy cũng là để tự bảo vệ mình, hy vọng Trần Bách Nhuận có thể cố kỵ một chút thể diện, hơn nữa ngôn luận công chính của người đời sẽ có thể khiến Trần Bách Nhuận thu liễm một chút."

"Đáng tiếc." Hạ Dương nói xong lại lắc đầu, "Tuy rằng Trần Bách Nhuận không phá hỏng được thanh danh Liễu tú tài như nguyện, nhưng dù vậy cũng đã khiến Liễu tú tài không thể tiếp tục thuyết thư, đây là muốn đưa người ta vào chỗ chết mà!"

Lời hắn nói khiến mọi người gật đầu, Trần Bách Nhuận tâm tư quả thật rất ác độc, chẳng những hại người tàn phế huỷ hoại tiền đồ, ngay cả con đường để tiếp tục sinh tồn gã cũng không lưu.

Ai mà ngờ?

Vương quản sự lại lắc đầu, tựa như lầm bầm lầu bầu thở dài nói: "Chuyện này nào đơn giản chỉ là đố kỵ, là chắn đường của gã nên gã mới ra tay tàn nhẫn như vậy."

Hạ Dương sửng sốt, cảm giác Vương quản sự nói lời này giống như ông ấy biết chút gì đó, ánh mắt ông thâm trầm đen nhánh khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.

Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, trong lòng hắn có chút suy đoán, nhìn bộ dạng Vương quản sự nhíu chặt mày như suy tư gì đó, hỏi: "Vương thúc nói lời này là?"

"Tiểu tử ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì." Vương quản sự ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dương, thấy hắn mặt đầy mong ngóng chờ mình, cười mắng: "Ngày thường thấy ngươi trầm ổn thành thật, không ngờ lại cảm thấy hứng thú đối với những việc này, chẳng lẽ còn muốn học người khác đi ra ngoài ba hoa đấy ư?"

"Ha ha." Hạ Dương cười ngây ngô, giả vờ thật thà thành khẩn, "Còn không phải vì đây là lời Vương thúc nói sao, nếu là người khác ta tuyệt đối không tin nửa chữ. Lan truyền mấy lời đồn nhảm nhí không phải là chuyện mà người trung thực như ta có thể làm."

"Biết thì tốt." Vương quản sự nói: "Liễu tú tài quả là đáng tiếc, nhưng ai bảo y xuất thân thấp hèn, lại gặp phải một kẻ như vậy cơ chứ."

"Nếu như có chút chỗ dựa, sẽ không một ai dám xuống tay với y." Ông nói xong nhìn về phía Hạ Dương, cả mấy tiểu nhị ở tửu lâu, nói: "Việc này các ngươi không được truyền bậy ra ngoài, cho dù sự thật giống như lời Liễu tú tài thì vẫn không thể định tội được Trần tú tài, nếu không cũng sẽ không đến giờ mới nói ra."

"Ai!" Vương quản sự nói tới đây, thở dài một tiếng nói: "Liễu tú tài là người thông minh, biết ẩn nhẫn giữ hay bỏ, nếu không cũng sẽ không giữ được danh dự cùng công danh của mình."

"Chuẩn bị xe cho ta." Ông nói xong không hề thỏa mãn tâm nguyện nghe chuyện bát quái của mọi người, phân phó: "Ta tới huyện thành một chuyến, các ngươi tay chân nhanh nhẹn một chút làm cho xong việc, nếu như chậm trễ chuyện làm ăn của tửu lâu, xem ta trở về xử lí các ngươi như thế nào."

Hạ Dương thấy ông phải đi, tiến lên một bước nói: "Vương thúc, ngài nói xem tên Trần Bách Nhuận kia còn tìm đến gây sự nữa không? Đã bị đánh một trận còn tiếp tục không cần mặt mũi?"

"Cũng giống như ngươi nghĩ." Vương quản sự cười nhạo, nghiêng đôi mắt nhìn Hạ Dương nói: "Chỉ có thể nói tạm thời sẽ không có việc gì, về sau nói không chừng sẽ càng giận chó đánh mèo, chỉ có thể xem tạo hóa mỗi người."

"Nhưng mà Liễu tú tài quả thật cưới được một phu lang tốt." Vương quản sự cười nói: "Tiểu tử ngươi nếu như có được một phu lang như vậy, bộ quần áo này sẽ không rách nát đến thế."

"Vương thúc." Hạ Dương bất đắc dĩ, "Ngươi đừng lúc nào cũng nhìn quần áo của ta, ta cả ngày lên núi xuống ruộng làm việc, ăn mặc đẹp để làm gì? Nói không chừng quần áo mới vừa mặc chưa được nửa ngày đã rách rồi."

"Vợ của ngươi cũng tốt số, có được một người chồng tốt biết cần kiệm quản gia như ngươi." Vương quản gia lắc đầu, không quá nhận đồng với bộ quần áo không chỗ nào lành lặn trên người Hạ Dương.

Ông liếc mắt thấy tiểu nhị đã chuẩn bị xe xong, không tiếp tục trì hoãn, vẫy vẫy tay với Hạ Dương: "Ta đi trước, những việc này đừng quan tâm nữa, không có ích lợi gì."

"Đương nhiên." Hạ Dương cười, xoa xoa tay nói: "Ta chỉ một người dân thường nhỏ bé, sao có thể tiếp xúc được với mấy chuyện bí ẩn này, nếu không phải Vương thúc ngài nói, ta còn không biết chuyện này còn có ẩn tình khác nữa kìa."

Hắn vừa nói vừa quan sát thần sắc Vương quản sự, thấy vẻ mặt ông không có một chút biến hóa bèn càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Vốn dĩ hắn muốn trút giận thay tiểu tú tài, chứng thực tiếng xấu của Trần Bách Nhuận, không nghĩ tới còn có thu hoạch khác.

"Vương thúc, đi thong thả, trên đường chú ý an toàn." Hạ Dương đi theo phía sau Vương quản sự, ân cần tiễn ông lên xe ngựa, ngượng ngùng gãi đầu, "Vương thúc, gà quay của tửu lâu bán thế nào? Mùi thơm của nó đến mức khiến người chảy nước miếng hận không thể mỗi ngày tới đây ngửi."

"Một lượng bạc một con, tiểu tử ngươi nỡ bỏ không?" Vương quản sự rất có hứng thú nhìn Hạ Dương, "Một bộ quần áo mấy chục văn còn không nỡ mua, gà quay ngươi lại mua?"

"Mua." Hạ Dương khẳng định gật đầu, "Vương thúc, tính rẻ thêm chút đi."

Hôm nay hắn ở tửu lâu khá lâu, vừa lúc ngửi được mùi gà quay mới ra lò truyền tới, mới ngửi đã muốn mua, định mặc cả một chút.

"Ngươi?" Vương quản sự chỉ vào Hạ Dương nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng bị chọc đến phì cười, "Thôi, tiểu tử ngươi mua thì mua! Xem như ta tự mình ăn thu ngươi 500 văn, đi nói với chưởng quầy đi."

"Cảm tạ, Vương thúc." Hạ Dương vui sướng tiễn Vương quản sự rời đi, ở phía sau giơ ngón tay cái lên lên với ông, "Rất tri kỉ."

......

"Ta đã trở về."

Hạ Dương mới vừa đi tới cửa đã nói với Liễu Cảnh Văn đang ngồi trong sân: "Ra đây lâu chưa?"

"Chưa, vừa mới ngồi thôi." Liễu Cảnh Văn cười nói, y thuận tay đưa cốc nước cho Hạ Dương, "Uống nước đi, ngồi xuống cho bớt mồ hôi."

Hạ Dương nhận lấy ngửa đầu uống "ùng ục ùng ục" hết sạch cốc nước, lau miệng cười nói: "Ngươi chờ một lát, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi đây."

Hắn lấy chậu múc nước rửa mặt rửa tay, lại cầm khăn vải ướt lau tay cho Liễu Cảnh Văn, xắn tay áo y lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn non mịn.

Ánh mắt Hạ Dương dừng lại phía trên, có chút không thể dời mắt, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là nam nhân da thịt non mịn, đâu giống với kẻ xuất thân nông gia, ngay cả người có chút gia thế cũng không dưỡng ra được một thân da thịt đẹp đến thế.

"Làm sao vậy?" Liễu Cảnh Văn thấy Hạ Dương không có động tĩnh, nghi hoặc nhìn về phía hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không." Hạ Dương đứng dậy nói: "Ta đi lấy bát."

Hắn mang ra một cái bát, lấy con gà quay trong sọt ra, tức khắc xung quanh hai người tràn ngập mùi hương của gà quay, "Ta mua cho ngươi một con gà quay, cực kì ngon, ngươi nhất định rất thích."

Hạ Dương xé một cái đùi gà đặt ở dưới mũi Liễu Cảnh Văn, "Ngửi thử xem, có thơm không?"

"Thơm." Liễu Cảnh Văn giật mình, hít mũi vài cái, cười nói: "Là mua ở tửu lâu, Phúc Khách Lai."

"Ngươi biết?" Hạ Dương đưa đùi gà quay cho Liễu Cảnh Văn, "Mau ăn đi, ăn nhiều một chút."

"Ngươi cũng ăn đi." Liễu Cảnh Văn nói.

"Ừm, vừa lúc ta thấy hơi đói bụng." Hạ Dương gật đầu nói.

Hắn cũng thèm ăn gà quay, xé một cái đùi gà khác, hai cái cánh gà cùng với thịt ức đặt trong cái bát trước mặt Liễu Cảnh Văn, mình thì cầm phần còn lại toàn xương chẳng còn mấy thịt lên gặm.

"Ừm, ăn ngon." Hạ Dương vẫn còn thịt gà ở trong miệng, phồng mồm trợn má nói: "Chẳng trách bán đắt như vậy, quả nhiên đắt xắt ra miếng, bên trên gà quay còn phết mật ong."

Nơi này gia vị đều rất đắt, đặc biệt là mật ong càng không dễ mua. Hắn sớm đã muốn mua một ít mật về cho tiểu tú tài, đáng tiếc mãi vẫn không gặp được.

Trên núi hắn cũng không ít lần tìm kiếm, bên ngoài cơ bản đều bị người khác lấy đi rồi, núi sâu đến nay hắn còn chưa đi vào, sợ không về kịp tiểu tú tài lại lo lắng.

Hạ Dương bây giờ làm việc gì cũng chân tay co cóng, đầu tiên phải suy xét đến Liễu Cảnh Văn, hắn hơi chút thở dài: Ai bảo tiểu tú tài cần mình bảo hộ, để y ở nhà hắn không yên tâm.

"Gà quay của Phúc Khách Lai nổi danh, phải một lượng bạc một con." Liễu Cảnh Văn nói: "Tẩm ướp bằng nguyên liệu bí chế, chú trọng hỏa hậu, không phải người thường như chúng ta có thể biết được."

"Tươi mới và thơm ngon, bên ngoài giòn tan bên trong mọng nước, cắn một miếng trong miệng tràn ngập mùi thịt đậm đà, ẩn ẩn xen chút vị ngọt, đây là hương vị của mật ong."

Liễu Cảnh Văn vừa ăn vừa nói: "Nhớ rõ khi còn nhỏ, cha đưa ta lên trấn trên, lúc đi ngang qua Phúc Khách Lai, ta ngửi thấy mùi gà quay, thèm chảy nước miếng ròng ròng."

Y cúi đầu đôi mắt có chút ướt át, rũ xuống mí mắt hơi run run, "Cha không nỡ nhìn ta thèm chảy nước miếng, mua cho ta một con gà quay."

Trong này còn có một vài chuyện y không muốn nói tiếp, yên lặng ăn một lát thu liễm cảm xúc của mình, để nước mắt tích tụ trong hốc mắt chậm rãi tan đi.

Liễu Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dương, bên môi chậm rãi nở rộ ra ý cười, "Chờ đến khi ta có thể kiếm tiền, mỗi năm đến sinh nhật cha, ta đều mua cho ông ấy một con gà quay của Phúc Khách Lai."

"Nên mua." Hạ Dương ăn miệng bóng nhẫy, nuốt xuống thịt gà trong miệng, cười nói: "Đến ngày đó ngươi nói một tiếng, ta đi mua trở về, tửu lâu bán rẻ cho ta, chỉ mất 500 văn."

"500 văn?" Liễu Cảnh Văn kinh ngạc, đôi mắt kinh nghi nhìn Hạ Dương, "Dương ca nhi, ai tính rẻ cho ngươi như vậy? Đây cũng không phải số tiền nhỏ."

"Vương thúc." Hạ Dương không thèm để ý nói: "Ta nghe tiểu nhị ca thu rau ở tửu lâu nói, Vương quản sự không phải người bình thường, ông ấy so với chưởng quầy còn có tiếng nói hơn."

"Ồ!" Liễu Cảnh Văn gật đầu. Y đã từng gặp chưởng quầy và quản sự của tửu lâu, "Vương quản sự kia không phải người bình thường, Dương ca nhi nhất định phải tôn kính một chút, rốt cuộc ông ấy đã giúp ngươi không ít chuyện."

"Ừ, ta biết." Hạ Dương gật đầu, "Mau ăn đi, ta sắp ăn hết cả một con gà quay rồi mà ngươi mới ăn một cái đùi."

"Còn chưa đói bụng, chờ buổi trưa rồi ăn." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Sao ngươi ăn nhanh như vậy được nhỉ, một con gà quay mà một lát đã ăn xong rồi."

"Thật sự, chỉ thừa một cái đầu gà và cổ gà." Hạ Dương nói: "Ngươi ăn quá chậm, nếu như ăn ở bên ngoài nhất định sẽ bị thiệt, ngay cả thịt cũng chẳng biết có thể ăn được mấy miếng."

"Đúng vậy, về sau ta sẽ ăn nhanh hơn một chút." Liễu Cảnh Văn cười nói.

Ra ngoài ăn cơm với nhau ai cũng đều phải cố kỵ thể diện, quả thật chẳng có mấy ai ăn uống sỗ sàng, đặc biệt là thư sinh như bọn họ còn phải chú trọng dáng vẻ.

Chỉ là lời này không cần thiết nói với Hạ Dương, hắn thích ăn như thế nào thì ăn, không ai quy định không thể ăn nhanh hơn, không thể ăn nhiều hơn.

Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn thật sự không ăn nữa, cầm lấy một cái cánh gà nhét vào trong tay y nói: "Ăn cánh gà đi, cái này không có mấy thịt."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn chậm chạp gặm cánh gà, nghe tiếng Hạ Dương bắt đầu thu dọn bàn, "Lát nữa ngươi còn phải ra vườn sao? Mấy người Lý đại nương nói muốn giúp đỡ ngươi, hỏi ngươi muốn làm như thế nào."

"Không cần giúp đâu." Hạ Dương nói: "Ta chỉ đi bón lót rồi cuốc luống, không có việc gì khác, chủ yếu là quy hoạch miếng đất một chút."

"Ồ." Liễu Cảnh Văn biết mầm rau còn chưa đủ lớn, hiện tại chưa cần chuyển trồng xuống đất, "Buổi trưa ăn cái gì, ta rửa sẵn rau chờ ngươi."

"Mấy việc nhỏ này ngươi không cần bận tâm." Hạ Dương nói: "Trong nhà không có bao nhiêu việc, ta thuận tay làm là xong, ngươi không cần để ý."

"Tiểu tú tài, cái này cho ngươi." Hạ Dương đưa cho Liễu Cảnh Văn một bọc vải, "Mua cho ngươi một bộ áo dài, màu nguyệt bạch, cổ áo và cổ tay áo còn thêu hoa văn, ngươi mặc vào nhất định cực kì đẹp."

"Ta có quần áo rồi, ngươi giữ lại cho mình đi." Liễu Cảnh Văn muốn trả quần áo cho Hạ Dương, "Ngươi chỉ có hai bộ quần áo, không đủ tắm rửa, cái này ngươi giữ lại mà mặc."

"Ta lại không mặc được loại quần áo này." Hạ Dương đẩy trở về, cười nói: "Đây là áo dài dành cho thư sinh, ta mặc vào không quen."

"Hơn nữa đây là màu ta cố ý chọn cho ngươi, chỉ có ngươi mặc mới đẹp." Hạ Dương nói rồi đứng dậy, "Ta đi làm việc trước, buổi tối ngươi mặc thử xem, không vừa thì ta đi đổi."

Liễu Cảnh Văn mỉm cười, nghe hắn nói liên miệng, cứ như sợ y sẽ từ chối, "Cảm ơn Dương ca nhi, ta để dành về sau ra ngoài thì mặc."

"Mặc ở nhà đi, về sau lại mua cho ngươi." Lúc nói lời này Hạ Dương tự tin mười phần, không có một chút tiếc rẻ nào khi bỏ ra hai lượng bạc mua quần áo, "Đây là quần áo làm từ vải lụa, mặc lúc này sẽ rất mát mẻ."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn thấp giọng đáp, tay nắm lấy bọc vải thật chặt, "Ngươi tới nhà Lý đại nương một chuyến trước đi, bà ấy tìm ngươi có việc."

"Được, bây giờ ta đi ngay." Hạ Dương đáp.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Dương đã vội vàng chạy về nhà, trên mặt toàn là ý cười, như một kẻ si ngốc nhìn Liễu Cảnh Văn đầy dịu dàng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top