Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

Mái hiên râm mát, Liễu Cảnh Văn yên lặng ngồi một chỗ, tay mân mê hai bộ quần áo.

Y hơi cúi đầu, cái trán no đủ trơn bóng, gương mặt tràn đầy nghiêm túc, như là vuốt ve hi thế trân bảo, cẩn thận tỉ mỉ gấp bộ quần áo cho thật gọn gàng.

Khuôn mặt tinh mỹ của y lộ vẻ vô cùng ôn nhu, đôi môi ửng đỏ mím chặt dường như có điều gì phiền não, khiến người sinh lòng thương tiếc.

Hạ Dương đứng ở bên ngoài sân, nở nụ cười si ngốc, đôi tay gắt gao ôm món đồ trong ngực, trong lòng một mảnh mềm ấm, ánh mắt nhìn Liễu Cảnh Văn nóng rực tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, theo bản năng đặt nhẹ bước chân, ngay cả hô hấp tựa hồ cũng chậm lại trong vô thức, dường như sợ kinh động con người ôn nhu như nước mang đến cho người khác ấm áp vô biên trước mặt.

"Hả?" Liễu Cảnh Văn đang mân mê bộ quần áo, cảm giác có người chậm rãi tới gần, cảnh giác đột nhiên ngẩng đầu, "Ai?"

"Ta." Hạ Dương ngực cứng lại, "Ta đã trở về."

Ánh mắt lạnh băng đầy phòng bị của Liễu Cảnh Văn khiến hắn hoảng sợ, Hạ Dương chưa từng bắt gặp y giống như vậy bao giờ, ánh mắt ấy cứ như một con liệp báo hung ác tùy thời có thể nhào về phía kẻ địch.

"Về rồi à." Liễu Cảnh Văn nháy mắt nở nụ cười rộ, ngữ khí mềm mại hỏi: "Đã thử qua chưa, quần áo có vừa người không?"

"Rất đẹp, vừa người." Hạ Dương hoàn hồn, thấy dung nhan xán lạn như mùa xuân ấm áp nháy mắt tuyết tan của Liễu Cảnh Văn, cảm giác mình vừa rồi hình như hoa mắt, "Ngươi nhờ Lý đại nương giúp ta làm quần áo từ bao giờ vậy?"

"Bảo ngươi đi mua mấy bộ quần áo, ngươi lại không chịu." Liễu Cảnh Văn bất đắc dĩ nói: "Ta không biết vóc người của ngươi nên không thể đi mua cho ngươi, chỉ có thể nhờ Lý đại nương hỗ trợ."

"Ta có quần áo mặc là được." Hạ Dương ôm bộ quần áo và giày trong ngực, ngồi ở bên cạnh Liễu Cảnh Văn, "Tiểu tú tài, Lý đại nương khen ngươi còn biết mua vải may quần áo cho phu lang nữa đấy."

"Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?" Ánh mắt Liễu Cảnh Văn đầy nghi hoặc, "Nếu không phải không nhìn được vóc dáng của ngươi, ta còn muốn tự mình đi mua cho ngươi, ngược lại ủy khuất ngươi chỉ có thể mặc kiểu dáng Lý đại nương giúp ngươi chọn lựa."

"Kiểu nào ta cũng thích." Hạ Dương nhìn quần áo trong lòng, nằm mơ cũng không nghĩ tới Liễu Cảnh Văn sẽ làm như vậy, "Nếu không phải sợ người khác không tiện, ta còn muốn cởi trần làm việc, đỡ tốn quần áo còn mát mẻ."

Tay Liễu Cảnh Văn khựng lại, lúc này không biết nên may mắn là Hạ Dương biết cố kị, hay là mình có dự kiến trước kịp thời nhờ Lý đại nương may quần áo.

"Dương ca nhi nói rất đúng." Liễu Cảnh Văn nói: "Không thể bởi vì tiện cho mình mà mang đến bối rối cho người khác, rốt cuộc thế nhân lúc nào cũng rất chú trọng lễ nghi quy củ."

"Dương ca nhi luôn biết thiện giải nhân ý." Liễu Cảnh Văn khen ngợi: "Điểm nào cũng trội hơn người khác, tâm địa thiện lương lại rất khoan dung."

"Nào có tốt đẹp như ngươi nói." Hạ Dương ngượng ngùng cười, hắn giữ chặt tay Liễu Cảnh Văn, "Tiểu tú tài, cảm ơn ngươi!"

Đã rất nhiều năm không có ai mua quần áo cho hắn, khi còn nhỏ có mẹ quan tâm, mười mấy tuổi ra ngoài làm công, hết thảy mọi việc hắn đều phải dựa vào chính mình.

Hành động này của Liễu Cảnh Văn đã đánh trúng trái tim Hạ Dương, trái tim vắng lặng nhiều năm qua giờ đây không thể làm ngơ, giờ phút này đủ loại tốt đẹp của Liễu Cảnh Văn cùng với dung nhan tuyệt thế của y càng khiến Hạ Dương trở nên rung động.

Hạ Dương vô thức xoa nắn ngón tay thon dài trắng nõn của Liễu Cảnh Văn, trái tim bất an như lục bình từ khi đi vào cổ đại đã có bến đỗ hấp thụ ấm áp.

Ngón tay Liễu Cảnh Văn cứng đờ, tươi cười trên mặt thiếu chút nữa không duy trì nổi, trái tim thanh xuân tuổi niên thiếu "Thịch thịch thịch" đập gia tốc, rốt cuộc cảm nhận được tư vị rung động mà người đời luôn khát vọng.

"Dương ca nhi." Liễu Cảnh Văn khô cằn nói: "Ta sẽ đối tốt với ngươi, so với cái này còn tốt hơn, rất rất nhiều."

"Ừ." Hạ Dương nhẹ nhàng đáp lời, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người Liễu Cảnh Văn, bất giác nói: "Tiểu tú tài, ngươi thật đẹp, người đẹp tâm càng đẹp hơn."

"Ta, ta." Liễu Cảnh Văn hoảng loạn lại vô ngữ, bản thân là một hán tử, vậy mà lại bị chính phu lang mà mình muốn cầm tay bầu bạn suốt đời khen đẹp, "Ta chỉ có thể coi là tuấn mỹ một chút thôi."

"Ừ, thế nào thì cũng đều là đẹp." Hạ Dương hé miệng lại bắt đầu ngây ngô cười, không còn vẻ hào khí cái gì cũng không thèm để tâm như dĩ vãng, trầm ổn nội liễm cũng ném sang một bên, "Tiểu tú tài nhà chúng ta chính là đẹp, nổi danh khắp làng trên xóm dưới."

Hạ Dương vốn còn định nói không ngờ lại để ta vớ phải của hời, chỉ là thấy gương mặt đã trở nên đỏ thắm của Liễu Cảnh Văn, nhất thời bị dung nhan càng thêm nhu mỹ của y làm cho chấn động quên mất mình muốn nói cái gì.

Liễu Cảnh Văn mặc cho hắn lôi kéo tay mình, phu lang thật vất vả mới chủ động thân cận với y, còn nói mấy lời dịu dàng khiến người mặt đỏ tim đập như vậy, y dù thế nào cũng không thể cô phụ tấm lòng của hắn được.

Hạ Dương nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ, nắm tay Liễu Cảnh Văn thật cẩn thận xoa miết, nếu như có thể sờ lên gương mặt bóng loáng non mềm trắng nõn kia thì tốt quá.

Trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, một cái tay khác nâng lên lại hạ xuống, không nỡ dùng bàn tay to lớn thô ráp của mình xoa lên mặt Liễu Cảnh Văn, chỉ sợ gương mặt vô cùng mịn màng kia bị tay mình cọ đau.

"Cái kia." Liễu Cảnh Văn thấy Hạ Dương mãi không nói chuyện, xấu hổ đẩy bộ quần áo trước mặt về phía hắn, "Đây là bộ quần áo ngắn hồi trước ta hay mặc ngày mùa, ngươi cầm mặc mà làm việc."

"Không được." Hạ Dương theo bản năng cự tuyệt, "Quần áo này ngươi mặc đi, ta da dày thịt béo mặc cái gì cũng được, ngươi phải được ăn ngon mặc đẹp."

"Sao lại thế?" Liễu Cảnh Văn dở khóc dở cười, phu lang đang lẫn lộn thân phận giữa hắn với y, chính hắn mới là người nên được ăn ngon mặc đẹp, "Không phải ngươi từng nói dù thế nào cũng nhất định không cho ta hỗ trợ làm việc sao, như vậy bộ quần áo này giữ lại còn có ích lợi gì?"

"Cho người khác ta lại không muốn, chỉ có thể để Dương ca nhi mặc." Liễu Cảnh Văn nói: "Đồ của ta đều thuộc về Dương ca nhi, chỉ khi nào ngươi không cần nữa mới có thể cho người khác hoặc là vứt đi."

"Không thể cho." Hạ Dương một phen cầm lấy bộ quần áo, đùa ư, quần áo của tiểu tú tài làm sao có thể cho người khác mặc được, "Ta mặc, bộ này còn rất mới, mặc lúc làm việc phí lắm, khi nào ra ngoài ta mới mặc."

"Làm việc thì mặc." Liễu Cảnh Văn nói: "Quần áo mới may để mặc lúc ra ngoài, Dương ca nhi nhất định phải ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, không thể để người khác xem thường, ngươi chính là phu lang của tú tài, không thể để người khinh thường được."

"Ai dám." Hạ Dương ưỡn thẳng lưng, kéo tay Liễu Cảnh Văn đặt ở trên người mình, "Ngươi sờ thử xem, ta cường tráng như vậy, ai dám nói mấy câu lung tung lộn xộn với ta."

"Ừ, Dương ca nhi sẽ đánh bọn họ." Tay Liễu Cảnh Văn ở trên ngực Hạ Dương vừa chạm đã rời, quá không hợp quy củ, ban ngày ban mặt sao có thể thân mật như vậy.

"Khụ khụ khụ." Liễu Cảnh Văn giả vờ che miệng lại, "Ngươi thử quần áo xem có vừa người không, chỗ nào không thoải mái có thể sửa một chút."

"Không cần sửa, nhất định vừa người." Hạ Dương nói: "Ta bây giờ lập tức mặc vào đây."

Liễu Cảnh Văn không nhìn thấy hắn, hắn lại rất rõ ràng vóc dáng của tiểu tú tài, quần áo ở đây phần lớn đều may rộng thùng thình, hắn khẳng định có thể mặc vừa.

Hắn buông đồ trong tay ra, duỗi tay định cởi quần áo trên người xuống, lại bị Liễu Cảnh Văn giữ chặt, "Vào trong phòng mặc, để người ta nhìn thấy sẽ tổn hại đến thanh danh người khác."

"Đúng ha." Hạ Dương chợt nhớ ra nơi này là cổ đại, để cho người khác thấy thân thể mình, còn không đợi mình cảm thấy bị thiệt đã bị họ ăn vạ, "Ta vào trong nhà mặc."

Liễu Cảnh Văn nhìn Hạ Dương vào nhà, cười lắc đầu: Phu lang quá vô tư sơ ý, vui đến mức quên cả đây là ở bên ngoài, so với hán tử còn tùy ý không chỗ nào cố kỵ hơn nhiều.

......

Mặt trời ngày hè không chút nào bủn xỉn nở rộ ánh sáng của mình bao trùm khắp đại địa, không một nơi nào là không cảm giác được sự nóng cháy của nó.

Hạ Dương tháo mũ rơm trên đầu xuống, dùng khăn vải vắt trên vai lau mồ hôi, nhìn về phía căn nhà nhỏ của mình cách đó không xa.

Liễu Cảnh Văn yên tĩnh ngồi dưới bóng râm, mặt hướng về phía hắn đang đi tới, giống như không có lúc nào là không nhìn chăm chú vào hắn.

Hạ Dương cười, cảm giác mình dường như đang yêu, nhưng lại thở dài bất đắc dĩ. Một lão già như hắn, tại sao tới nơi này lại biến thành một người chỉ có thể gả chồng sinh con cơ chứ!

Nếu như thân phận thay đổi, hắn hiện giờ đã sống vô cùng hạnh phúc, nào cần phải mỗi ngày nhìn Liễu Cảnh Văn không thể tới gần, còn chưa nói tới một lúc nào đó nào hai người sẽ phải đường ai nấy đi.

Tưởng tượng đến đây, Hạ Dương lại vô cùng chua xót. Liễu Cảnh Văn có thể cả đời không cần hắn thực hiện trách nhiệm, giúp y sinh con, làm một người vợ chuẩn mực sao?

Có lẽ đó cũng chính là thời điểm phải chia tay với y!

Nhưng nghĩ đến chuyện khuất mình dưới thân người khác? Đây cũng không phải không có khả năng, yêu cần phải có sự hi sinh, luôn phải có người dũng cảm đứng ra thay đổi.

"Không được." Hạ Dương bỗng nhiên giật mình, tưởng tượng đến bộ dạng mình lớn bụng, bên trong còn có một nhóc con tung tăng nhảy nhót, tức khắc tâm tình tốt đẹp đều bay biến.

"Dương ca nhi." Lý đại nương dẫn theo vài người, xa xa đi về phía hắn, "Chúng ta tới giúp đỡ ngươi."

"Ai!" Hạ Dương sầu khổ, nói bọn họ đừng tới thì bọn họ không nghe, cũng may hắn vẫn luôn kiên trì, bọn họ rốt cuộc đã thay đổi xưng hô không còn gọi mình là Liễu phu lang nữa, "Đại nương, chút việc cỏn con này ta tự làm là được."

"Biết ngươi giỏi làm rồi." Lý đại nương cười nói: "Chúng ta chỉ là rảnh rỗi tới đây tìm ngươi nói chuyện, thuận tiện giúp đỡ một chút."

"Dương ca nhi, chúng ta thấy ngươi ươm giống?" Chu thị đứng bên cạnh nói: "Lúc này chỉ có thể trồng loại rau ngắn ngày, mấy loại ngươi trồng cho dù sống cũng không có thu hoạch, đều sẽ bị đông chết."

"Đúng thế." Lý đại nương lại u sầu, bọn họ tới chính là muốn khuyên Hạ Dương việc này, "Đông chết là hết, đất đai và công lao của ngươi tất cả đều uổng phí."

"Hay là chúng ta giúp ngươi trồng rau ngắn ngày." Lý đại nương thử hỏi: "Mấy cái mầm đó lãng phí cũng chẳng sao, nhà của chúng ta có rất nhiều hạt giống, sang năm ngươi muốn trồng loại nào chúng ta cũng chiều."

"Đại nương, cảm ơn ý tốt của các ngươi." Hạ Dương cười nói: "Trời lạnh cũng không sợ, ta sẽ sưởi ấm cho chúng nó, như vậy chẳng phải có thể bảo đảm chúng sống sót rồi sao."

"Sưởi ấm?" Mấy người Lý đại nương hai mặt nhìn nhau, "Ngươi định sưởi ấm như thế nào? Còn có thể mặc quần áo cho chúng nó sao?"

"Ha ha ha." Hạ Dương cười ngặt nghẽo, câu nói này quá thú vị, "Không phải mặc quần áo, ta sẽ xây nhà cho chúng."

Nói chuyện cũng không cản trở làm việc, cộng thêm có mấy người Lý đại nương thành thạo làm vườn, Hạ Dương tựa như vô tình giảng giải ý tưởng trồng rau vào mùa đông cho bọn họ.

"Những cây rau này sinh trưởng cần có cái gì, chúng ta sẽ cho chúng nó cái đó." Hạ Dương nói: "Nếu như tạo đủ điều kiện sinh trưởng, các ngươi nói xem chúng nó có thể nỗ lực phát triển, có thể đạt được thu hoạch mà chúng ta muốn hay không."

Hắn vốn xuất thân từ nông thôn, đối với công việc trồng trọt đồng áng đều rất am hiểu, nên nói như thế nào với mấy người Lý đại nương, Hạ Dương tự biết đúng mực.

"Chúng nó không lớn, đó là vì chúng ta không cấp đủ điều kiện." Hạ Dương giải thích cho bọn họ từng chút một, đều là người tinh thông việc đồng áng cho nên giao lưu với nhau rất suôn sẻ, "Chúng ta thử thí nghiệm một chút, cung cấp đầy đủ điều kiện sinh trưởng và phát triển cho những cây rau này, chỉ cần thành công là chúng ta có thể hái ra tiền."

"Đúng ha!" Lý đại nương vỗ đùi, kinh hô: "Dương ca nhi, ngươi sắp phát tài rồi."

Ánh sáng trong mắt bọn họ cứ như xuyên thấu qua hiện tại nhìn được đến tương lai mấy tháng sau, vườn rau của Hạ Dương đã trưởng thành, vào mùa đông kiếm về cả núi bạc trắng bóng khiến người quáng mắt.

"Cho nên." Hạ Dương cười nói: "Các ngươi nếu như ai muốn thử thì hãy mau chóng ươm giống, thời gian không chờ người, đừng để đến lúc đó lại oán trách ta không nói cho các ngươi."

"Dương ca nhi." Lý đại nương quen thuộc với hắn nhất, bà run rẩy giữ chặt cánh tay Hạ Dương, "Thật sự có thể trồng rau vào mùa đông sao, đại nương không phải nằm mơ chứ?"

"Không phải." Hạ Dương buồn cười, nhưng vẫn hiểu được tâm tình của bọn họ, "Chúng ta đều sẽ cố gắng, chỉ cần có hi sinh thì nhất định sẽ có hồi báo, cho dù thất bại thì vẫn có thể thu hoạch một chút kinh nghiệm."

Hắn nói tới đây, lại sợ đả kích sự tích cực của bọn họ rốt cuộc hắn cũng có tâm muốn giúp đỡ bọn họ một phen, "Một lần không thành còn có hai lần, chúng ta thí nghiệm nhiều thêm vài lần hẳn là có thể thành công, ta có một tin tức bí mật."

Bộ dạng thần thần bí bí của Hạ Dương khiến mấy người Lý đại nương khẩn trương, vừa nghe nói là bí mật liền vội vàng nhìn ngó khắp nơi, thấy bốn phía không có người mới vội vàng nhìn Hạ Dương, nín thở ngưng thần nghe bí mật liên quan đến việc bọn họ có thể phát tài hay không, "Dương ca nhi, ngươi nói nhanh lên, là bí mật gì, bí chiêu có thể trồng rau mùa đông sao?"

"Ừm." Hạ Dương nghiêm trang gật đầu, sau đó mặt đầy nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Đại nương, các ngươi nghe xong ngàn vạn đừng nói ra ngoài, điều này có liên quan đến chuyện chúng ta phát tài về sau."

"Ừ ừ." Mấy người Lý đại nương vội vàng gật đầu, nét mặt vừa nghiêm túc lại vừa khẩn trương, còn thoáng có chút hưng phấn cùng vui sướng, "Dương ca nhi yên tâm, việc này liên quan đến chuyện lớn mấy thế hệ, chúng ta nhất định giữ kín bí mật này."

Gì vậy?

Bí mật còn chưa nghe, rau cũng chưa trồng, tiền tài ngay cả cái bóng cũng chưa thấy, đã bay lên đến chuyện lớn của mấy thế hệ rồi sao.

"Ta đưa rau cho tửu lâu." Hạ Dương nói xong lại quan sát một chút thần sắc mọi người, thấy bọn họ đều tỏ vẻ tín nhiệm, "Nghe được tin tức này, chính là đã có rất nhiều người trồng ra được rau vào mùa đông, chỉ là chỗ chúng ta quá hẻo lánh nên không nghe được tin tức, người ta cũng không muốn mang rau tới chỗ này bán, không kiếm được bao nhiêu tiền, xa không bằng bán ở kinh đô với mấy phủ thành giàu có."

"Đúng đúng đúng." Chu thị trông mới chỉ khoảng 30
tuổi, tuổi trẻ từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, vỗ tay một cái nói: "Dương ca nhi, chúng ta cũng bán ở chỗ nào giàu, nhất định phải mang tới phủ thành, nơi đó ai cũng có tiền."

Ánh mắt nàng sáng quắc, giống như rau đã trồng được, lập tức phải kéo ra ngoài bán, "Đến lúc đó chúng ta đều phát tài, không bao giờ nghèo đến thắt lưng buộc bụng, lâu lâu còn có thể ăn một bữa thịt."

"Đúng." Hạ Dương chịu đựng chua xót, đồng thuận: "Đến lúc đó chúng ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tiền tiêu sướng tay thì thôi, ngay cả hậu thế cũng có thể đi theo các ngươi hưởng phúc."

"Trồng thôi." Lý đại nương đánh nhịp, với lấy cái cuốc trong tầm tay nói: "Nhanh giúp Dương ca nhi làm việc, học với hắn xong chúng ta lại về trồng."

Hạ Dương cự tuyệt không nổi nhiệt tình của bọn họ, chỉ có thể bất đắc dĩ để bọn họ tiếp tục giúp đỡ mình, vì đã dạy bọn họ dựng lều nên hắn cũng không cảm thấy quá ngại ngùng.

Hạ Dương nơi này làm việc khí thế ngất trời, lại không biết nơi huyện thành đang đồn ầm chuyện Liễu Cảnh Văn và Trần Bách Nhuận, còn là một việc lớn vô cùng hệ trọng.

......

Ở trong nhà huyện thừa, Vương quản sự mặt mày âm trầm, "Tên Trần tú tài này tâm tư bất chính, ngươi cần phải nghĩ kỹ?"

"Ai!" Huyện thừa bất đắc dĩ, không ngờ lại phát sinh loại chuyện này, "Còn có thể nghĩ cái gì? Bây giờ tất cả mọi người đều biết hai nhà chúng ta sắp kết thân, chỉ có thể nghĩ cách ém chuyện này xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top