Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Hừ."

Vương quản sự uống một ngụm trà, nhìn huyện thừa cười nhạo một tiếng, đúng là quan uy lớn, "Ta chỉ muốn báo cho ngươi tin tức này, còn chuyện xử lí như thế nào còn phải do huyện thừa đại nhân định đoạt."

Ông vừa nói vừa đứng dậy, giơ tay phủi bụi không tồn tại trên người, "Ta chẳng qua chỉ là một nô tài, làm sao có thể hiểu được mấy chuyện đó."

"Này." Huyện thừa vẻ mặt xấu hổ, "Kỳ thật việc này rốt cuộc như thế nào còn chưa điều tra rõ, có lẽ trong đó còn có ẩn tình."

"Hừ." Vương quản sự hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn huyện thừa, "Còn hy vọng huyện thừa đại nhân có thể đại nhân đại lượng, chớ nên làm khó vị Liễu tú tài kia, rốt cuộc hắn có ngày hôm nay cũng không thoát được can hệ với huyện thừa."

"Cái này, sao có thể nói như vậy." Sắc mặt huyện thừa tức khắc trở nên âm trầm, siết chặt bàn tay trong ống tay áo, "Việc này không hề liên quan tới bản quan, ta căn bản hoàn toàn không hay biết."

Hắn kiên quyết không thể thừa nhận, hắn có ý định kén Liễu Cảnh Văn làm con rể, bởi vì có qua lại với Trần gia, biết Trần Bách Nhuận cùng trường với y nên mới đến tìm hiểu một chút tin tức.

Chỉ là hắn không ngờ sau khi Liễu Cảnh Văn trúng tú tài, chưa kịp sai người đến trao đổi chuyện này, Liễu Cảnh Văn xảy ra chuyện dẫn tới mắt mù, làm sao có thể trở thành con rể nhà huyện thừa được.

Còn gã Trần Bách Nhuận kia bình thường không có gì nổi bật lần này lại cũng khảo trúng tú tài, các phương diện tuy không bằng Liễu Cảnh Văn, nhưng gia thế lại mạnh hơn rất rất nhiều.

Trần gia cũng nhiều lần tỏ ý muốn xin cưới, đắn đo suy nghĩ mãi cảm thấy gã cũng là lựa chọn tốt, vì thế hắn bèn đồng ý để Trần Bách Nhuận sắp tới đây đến nhà cầu thân, nhưng đến giờ lại xuất hiện biến cố.

"Thôi." Huyện thừa mặt lộ vẻ trầm tư do dự, trái lo phải nghĩ sau đó hạ quyết tâm, "Chuyện tới nước này cũng không còn cách nào đổi ý, chẳng qua chỉ là một tú tài nho nhỏ ngày sau lại không thể nhập sĩ làm quan, không cần cố kỵ quá nhiều."

Vương quản sự vẫn luôn đứng ở bên trong thính đường, chưa thật sự rời đi chính là vì muốn nghe một câu của huyện thừa, bây giờ rốt cuộc chờ được lại chỉ là ông đã tới không công một chuyến.

"Không tệ không tệ." Vương quản sự liên tục gật đầu, thiếu chút nữa bị huyện thừa chọc tức đến bật cười, "Nếu huyện thừa đại nhân đã có quyết đoán, tại hạ bèn chúc mừng ngài kén được rể hiền."

"Hả?" Huyện thừa sửng sốt, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác không hay. Còn không đợi hắn đáp lời, Vương quản sự đã giành trước một bước nói: "Chẳng qua, mọi việc dù sao cũng không thể làm quá mức, Liễu tú tài nếu đã phải chịu thiệt, không cần tiếp tục nghĩ tới chuyện cưỡng chế."

Nói xong ông phất tay áo bỏ đi. Đây là lần cuối cùng ông bước vào phủ đệ của huyện thừa, người như vậy không cần thiết tiếp tục qua lại, những gì nên làm ông đều đã làm xong.

Huyện thừa nhìn bóng dáng Vương quản sự, lửa giận cố đè ép rốt cuộc bùng nổ, đập tay lên bàn cái rầm, "Hay lắm hay lắm, bản quan không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của ai nữa rồi."

Mặt hắn xanh mét, ở trong sảnh đường đi qua đi lại, cuối cùng không cam lòng thở dài một tiếng, quả thật không dám chọc giận Vương quản sự, chỉ có thể từ bỏ chút tâm tư nhỏ này.

Nhưng cuộc hôn nhân này vẫn phải kết, chuyện làm ăn của Trần gia càng làm càng lớn, hắn còn muốn dựa vào đó, nói không chừng sẽ thăng chức rất nhanh, không cần phải tiếp tục nén giận chịu đựng.

Còn Liễu Cảnh Văn, kể cả không tìm cách hãm hại y thì cũng có rất nhiều cách san bằng chuyện này, đơn giản chỉ cần bỏ ra chút công sức dùng chút thủ đoạn nhỏ.

......

"Tiểu tú tài." Hạ Dương hỏi: "Nhà ấm trông như thế nào ngươi biết không?"

"Chưa thấy bao giờ." Liễu Cảnh Văn nói: "Còn không phải là một gian nhà ở, nhóm thêm nhiều củi lửa một chút, ngoài ra còn cần cái gì?"

"Không có quá nhiều têu cầu." Hạ Dương nói.

Chỉ là nơi này không có!

Nguyên liệu quan trọng nhất, mấu chốt nhất để làm nhà là màng nilong thì lại không có, Hạ Dương có chút âu sầu, muốn hỏi thăm xem có vật liệu gì có thể thay thế được không.

Liễu Cảnh Văn nghe hắn nói xong, cẩn thận ngẫm nghĩ, hơi mỉm cười nói: "Dương ca nhi có chỗ nào buồn rầu sao?"

"Không có." Hạ Dương cười "ha ha", việc này nói với tiểu tú tài cũng vô dụng, chỉ có thể để bản thân hắn một mình phát sầu, tốt nhất vẫn nên ngẫm xem còn cách nào khác không.

"Là không biết dựng nhà ấm như thế nào?" Liễu Cảnh Văn nói: "Cái này quả thật có chút khó khăn, ở chỗ này của chúng ta chưa từng nghe thấy nhà ai có."

"Biết xây như thế nào, chỉ là không có vật liệu, khả năng phải tốn kém rất nhiều." Hạ Dương đáp.

Hiện giờ trên người hắn không có quá nhiều tiền, còn có mười mấy lượng, xem ra phải vào núi vài phen, tốt nhất bắt được hươu mà Vương quản sự yêu cầu.

Chuyện phải làm rất nhiều, Hạ Dương chỉ thiếu nước phân thân, nghĩ có nên thuê người về làm hay không, chuyện này còn cần thương lượng với Liễu Cảnh Văn.

"Nhị Thụ đi làm công ở trấn trên, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Hạ Dương hỏi.

"Mười mấy văn, có đôi khi còn không tìm được việc làm." Liễu Cảnh Văn nói: "Ngươi muốn làm gạch mộc? Nếu cần thuê người hỗ trợ, Nhị Thụ chính là một lựa chọn không tồi."

"Ta muốn lên núi chặt ít cây về, xây nhà ấm hay nhà ở đều phải cần đến." Hạ Dương nói: "Trả hắn bao nhiêu tiền công thì thích hợp?"

"Còn phải xem thuê người khác cần bao nhiêu." Liễu Cảnh Văn nói: "Mấy chuyện này quả thật ta không hiểu lắm, có thể hỏi Nhị Thụ, đến lúc đó đối chiếu với người khác cho hắn nhiều hơn mấy văn."

"Chậc." Hạ Dương nhướng mày trêu ghẹo y một câu, "Ngươi có vẻ rất săn sóc cậu ta, còn muốn trả nhiều hơn mấy văn."

"Nhị Thụ tới làm công, có thể giúp ngươi rất nhiều việc." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Ta đương nhiên cũng có ý muốn giúp hắn, Dương ca nhi đừng tiếc mấy văn tiền, về sau ngươi sẽ biết không lỗ."

Hạ Dương đương nhiên biết, nếu không hắn sẽ không nhắc đến Nhị Thụ, bảo cậu ấy tới đây hỗ trợ, chủ yếu là hy vọng Liễu Cảnh Văn có thêm người để mắt, như vậy hắn ra ngoài cũng có thể an tâm một chút.

"Được rồi." Hạ Dương nhìn sắc trời, còn chưa hoàn toàn tối đen, nói: "Ta đi tìm Nhị Thụ nói việc này, rất nhanh sẽ trở về."

"Trong nhà không có thì tới sân phơi nắng mà tìm." Liễu Cảnh Văn nói: "Lúc này có rất nhiều người tới sân phơi hóng mát."

"Hóng mát?" Hạ Dương tâm tư vừa động, nhìn Liễu Cảnh Văn ngồi một chỗ không nhúc nhích, giống một con búp bê lớn bằng vải tinh xảo, nếu không nói lời nào thì cũng không ai biết hắn là một người sống biết hô hấp.

"Hán tử trong thôn bình thường mỗi khi ăn xong cơm chiều sẽ tới sân phơi tụ tập rất đông, vừa hóng mát vừa cắm ngộn đánh khoa, khá náo nhiệt."

Liễu Cảnh Văn giới thiệu với hắn một chút, "Các phụ nhân và tiểu ca nhi thì lại thích ra gốc cây chỗ cửa thôn chơi đùa, bờ sông thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người tản bộ."

Hạ Dương hiểu rõ, bờ sông này khả năng chính là nơi hẹn hò của các cặp đôi, như vậy cũng không tồi.

"Tiểu tú tài." Hạ Dương mỉm cười, có chút ngượng ngùng. Hắn chỉ muốn Liễu Cảnh Văn đi ra ngoài hoạt động một chút, không có ý gì khác, "Ngươi cũng đi ra ngoài một chút đi, từ lúc không đi thuyết thư tới giờ ngươi còn chưa bước ra khỏi cửa lần nào đâu."

"Không cần." Liễu Cảnh Văn nói: "Ta thích thanh tịnh, ở trong nhà chờ ngươi."

"À thì." Hạ Dương nói: "Ta với Nhị Thụ cũng không thân, việc này sợ khó mà nói. Còn nữa, mẹ hắn hình như không mấy ưa thích ta, nếu như một mình ta đi có lẽ sẽ khó tìm gặp được Nhị Thụ."

"Mẹ hắn?" Liễu Cảnh Văn nhíu mày, hỏi: "Sao lại không thích ngươi?"

Hạ Dương bèn kể lại chuyện lần trước, hắn không để việc này ở trong lòng, cũng không nói với Liễu Cảnh Văn, bây giờ chỉ vì khiến y ra cửa bèn liều mạng mang ra ba hoa một phen.

"Ồ." Liễu Cảnh Văn gật đầu, "Ta đi cùng với ngươi, Nhị Thụ là Nhị Thụ, chúng ta nên phân biệt rõ ràng, không cần dính líu tới người trong nhà hắn."

Y đứng lên, cầm lấy cây gậy bên cạnh, "Là ta sơ suất, ngươi là một tiểu ca nhi, làm sao có thể đơn độc đi tìm các hán tử nói chuyện được."

Liễu Cảnh Văn ảo não bản thân suy nghĩ quá nông cạn. Nếu chỉ đi tìm một mình Nhị Thụ thì thôi, nhưng Hạ Dương còn phải tìm người khác hỗ trợ, tiếp xúc với nhiều hán tử như vậy nói không chừng sẽ bị đồn đại.

"Ặc." Hạ Dương há hốc mồm, sao lại nhấc lên đến vấn đề thân phận rồi. Hắn không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu ca nhi thì làm có sao, bên ngoài tiểu ca nhi nhiều lắm đấy."

"Đúng vậy, ta nói sai rồi." Liễu Cảnh Văn xin lỗi: "Dương ca nhi của chúng ta không thể so với các tiểu ca nhi khác, trong nhà ngoài ngõ hết thảy đều phải dựa vào ngươi, đương nhiên không cần quan tâm mấy quy củ này."

Tuy nói như vậy, nhưng y vẫn cùng Hạ Dương đi ra ngoài. Dù sao thì y cũng người của thôn, nói chuyện làm việc đều có nắm chắc hơn Hạ Dương một chút, ít nhất sẽ không bị coi thành dâu thôn khác gả vào mà bị xem nhẹ.

"Hôm nay ta hãy thông báo việc này ra bên ngoài." Liễu Cảnh Văn nói: "Trong thôn đa số là họ hàng của chúng ta, cho dù không chiếu cố ngươi thì cũng sẽ không chấp nhặt mấy cái lễ nghĩa quy củ linh tinh, người ngoài tự nhiên cũng không đồn thổi được cái gì."

Hạ Dương vốn còn đang buồn bực, nháy mắt đã bị mấy câu nói của Liễu Cảnh Văn xoa dịu, vui vẻ dắt lấy tay y nói: "Không có việc gì, chúng ta không thèm để ý, người khác nói cái gì cũng như không, cuộc sống của mình do mình làm chủ, không liên quan gì đến người khác."

"Dương ca nhi suy nghĩ thông suốt." Liễu Cảnh Văn khen ngợi: "Nếu như người đời đều rộng lượng giống như Dương ca nhi, như vậy sẽ không có nhiều trói buộc cùng thị phi như vậy, cuộc sống cũng trở nên dễ thở hơn nhiều."

"Đó là tại bọn họ luẩn quẩn trong lòng." Hạ Dương cười nói: "Lúc nào cũng để ý ánh mắt của người khác chẳng phải là tự khó xử chính mình ư, nếu như nói mấy câu đã bị đả kích không gượng dậy nổi thì về sau làm sao còn có thể tiếp tục sống sót."

"Dương ca nhi nói rất đúng." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Hẳn nên học tập ngươi, nhìn thông thấu mọi vấn đề và quan trọng nhất là đừng tự khiến bản thân khó chịu, luẩn quẩn ở trong đó không bước ra được cuối cùng người tổn thương lại chính là mình."

Gió đêm hiu hiu, hai người chậm rãi bước, xung quanh hoa cỏ sum xuê, không gian tĩnh lặng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu vang của một vài loại côn trùng ếch nhái.

Hạ Dương không tự giác nắm chặt tay Liễu Cảnh Văn, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi khiến hắn yêu thích đến mức không muốn buông tay. Hắn vừa nhìn sắc mặt Liễu Cảnh Văn vừa lén lút thể hội xúc cảm từ ngón tay truyền đến.

"Ha ha." Hạ Dương bật cười, hắn càng ngày càng ham muốn hết thảy những gì Liễu Cảnh Văn mang đến cho mình, cảm giác giờ khắc này giống như hai người đang ra ngoài yêu đương hẹn hò.

Chỉ là hắn chung quy không có kinh nghiệm, cảm giác hai người cứ thế lẳng lặng đi, ở một nơi chỉ có hai người, mười ngón đan chặt lấy nhau, như vậy cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

"Cười cái gì?" Liễu Cảnh Văn nghiêng đầu, khóe miệng cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, "Dương ca nhi rất vui vẻ sao? Ta bây giờ cũng rất vui vẻ, thích được cùng Dương ca nhi đi ra ngoài hưởng thụ gió mát ngắm cảnh đẹp nông thôn như thế này."

"Ta cũng thích." Hạ Dương mặt già đỏ lên, nhìn nụ cười tràn ngập vui sướng của Liễu Cảnh Văn, nói, "Về sau chúng ta mỗi tối đều ra ngoài đi dạo một chút, nơi này yên tĩnh hơn trong thôn với lại chỉ có một mình hai chúng ta."

"Ừm." Liễu Cảnh Văn tính tình trầm lắng, thích ở một mình, bây giờ lại càng thích ở cùng một chỗ với Hạ Dương, "Dương ca nhi thích, ta cũng thích."

"Ngươi thích ta cũng thích." Hạ Dương mặt mày hớn hở, tiểu tú tài quá dẻo miệng, mỗi câu y nói hắn đều rất thích nghe, cái miệng này hẳn là rất ngọt nhỉ?

Ánh mắt hắn dừng ở đôi môi hồng nhuận của Liễu Cảnh Văn, ở dưới ánh trăng có vẻ vô cùng mềm mại, "Ai ui!" Hạ Dương thiếu chút nữa té ngã, lảo đảo một cái miễn cưỡng ổn định thân hình.

"Làm sao vậy?" Liễu Cảnh Văn nắm chặt tay hắn, "Bị vấp à?"

"Mải ngắm ngươi." Hạ Dương cười nói: "Tiểu tú tài, ngươi đừng cười, cười rồi ta lại nhịn không được muốn ngắm, thật là đẹp mắt!"

Liễu Cảnh Văn: "......"

Lời này không phải nên là ta nói mới đúng sao?

Y yên lặng quay đầu, nụ cười trên mặt chẳng những không giảm bớt mà càng ngày càng xán lạn bắt mắt, phu lang của mình thích nên đương nhiên phải cười nhiều hơn cho hắn mỗi ngày ngắm chán thì thôi.

"Ta đánh chết ngươi cái đồ phá gia."

Bọn họ mới vừa vào thôn không lâu đã thấy một hộ nhà bị rất nhiều người vây quanh, cãi cọ ồn ào ầm ĩ không thôi.

Một bà già không ngừng mắng chửi, tay cầm cây chổi không ngừng múa may, chỉ vào một phụ nhân nói: "Còn dám lải nha lải nhải không chịu yên thân, tao lập tức đánh gãy chân của mày."

"Làm gì vậy?" Hạ Dương kỳ quái, kéo Liễu Cảnh Văn bước lên, "Đánh nhau?"

"Mẹ chồng với con dâu." Một thôn dân đứng cạnh đầu cũng không quay lại nói: "Mẹ chồng nàng dâu nhà ai mà chẳng cãi nhau, nếu không thì thôn này cũng không còn chuyện gì náo nhiệt."

"Ồ." Hạ Dương nhìn hán tử này, đại khái hơn ba mươi tuổi, không nghĩ tới là một bà tám, "Ngươi thích xem như vậy, thế nếu chính mẹ chồng nàng dâu trong nhà mình cãi nhau thì sao?"

"Nếu vậy thì còn nhìn cái gì." Hán tử không thèm để ý nói: "Hoặc là can ngăn, hoặc là trốn xa một chút, ta còn có thể nghiêng về phía ai?"

Còn chưa đến nỗi hồ đồ, chỉ là lời này nghe cứ kiểu gì, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

"Không thể hoà bình chung sống sao?" Hạ Dương hỏi: "Người một nhà không chết không ngừng, trong lòng ngươi hẳn cũng không thoải mái ha?"

"Đau đầu vô cùng." Hán tử nghe Hạ Dương hỏi vậy không còn rảnh tiếp tục xem náo nhiệt, nói: "Đặc biệt là cãi cọ ngay trước mặt ta, mẹ già thì không có cách nào khuyên nhủ, vợ thì lại cũng không thể bắt ép nàng cúi đầu, chỉ có thể để bản thân ta chịu hai bên khinh bỉ."

Nói xong hắn nhìn về phía Hạ Dương, "Ặc." Tức khắc ngẩn ra, hồ nghi chỉ vào Hạ Dương hỏi: "Ngươi, ngươi là phu lang của Liễu tú tài?"

"Xin hỏi là vị nào?" Liễu tú tài tiến lên một bước, để lộ ra thân hình được Hạ Dương che khuất phía sau, "Đây là phu lang của ta, Hạ Dương."

"Ôi!" Hán tử vội vàng đưa mắt về phía ngôi nhà bị vây quanh, phất tay nói: "Các ngươi mau đi đi, bà già kia còn đang định tìm các ngươi sinh sự, nói là các ngươi dạy hư con dâu nhà bà ta."

"Liên quan gì đến chúng ta?" Hạ Dương nghi hoặc, "Chúng ta cũng không quen biết con dâu nhà bà ấy, bà ta điên rồi à?"

"Dương ca nhi." Liễu tú tài giật nhẹ tay Hạ Dương, ý bảo hắn nghe tiếng mắng chửi trong nhà, "Hình như có liên quan đến chúng ta thật."

Hạ Dương cẩn thận quan sát hộ nhà kia, trong sân có một phụ nhân cúi đầu che mặt, hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt, cuối cùng mới nhớ ra là Chu thị.

Lỗ tai nghe được mấy câu chửi rủa cùng chỉ trích đó, Hạ Dương nhướng mày trong lòng thầm mắng chính mình một câu: Có lòng tốt lại biến thành kẻ xấu, mình đúng là làm điều thừa.

Hoá ra Chu thị là con dâu của nhà này, về đến nhà thương lượng muốn trồng rau mùa đông cùng với Hạ Dương, bị mẹ chồng phản đối dẫn đến cãi cọ vài câu.

Kết quả mẹ chồng giận dữ vừa đánh vừa mắng, ầm ĩ đến mức tất cả người trong thôn đều tới đây xem trò hay, còn kéo cả phu phu Hạ Dương và Liễu Cảnh Văn vào mắng chung một trận.

"Phi." Hạ Dương bực bội, lần đầu tiên cùng tiểu tú tài ra ngoài, hai người còn đang vui vẻ thì lại gặp phải loại tình huống này, "Thật là đen đủi."

"Chúng ta đi thôi." Liễu Cảnh Văn nghe hiểu ngọn ngành, kéo Hạ Dương rời đi, "Làm chuyện của chúng ta đi, những người này không cần để ý tới."

"Không biết tốt xấu." Hạ Dương nói: "Hảo tâm nói cho bọn họ, hỏi chuyện gì ta cũng không giấu giếm, bây giờ ngược lại thành ta sai, về sau đừng mơ mà ta nói cho bọn họ một câu nào nữa."

Hắn lúc này đang giận chó đánh mèo. Mắng hắn vài câu là được rồi, vậy mà ngay cả Liễu Cảnh Văn cũng kéo vào, bà già này hắn nhớ kỹ rồi, ngày mai sẽ lập tức đuổi việc con dâu của bà ta.

Hạ Dương ra quyết định, đó chính là kiên quyết quán triệt bất kể như thế nào cũng không dễ dàng buông tha, ngay tối nay sẽ tìm một hộ nhà khác thay thế Chu thị.

Vì thế từ sáng sớm Hạ Dương đã bị người ngăn lại, chết sống không cho hắn đưa xe rau đi, nhất định phải nhận lấy rau nhà bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top