Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Chiêu ca."

Hạ Dương ở giữa dòng người chen chúc xô đẩy cuối cùng cũng tìm được Vương Chiêu ở một ngã rẽ, "Mấy ngày nay bán thế nào? Hôm nay là chợ phiên hẳn là sẽ đắt hàng hơn một chút."

"Dương ca nhi." Vương Chiêu thấy Hạ Dương, mừng rỡ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Tới thăm ngươi." Hạ Dương nói: "Ta vừa mới đưa rau xong, tiện thể tới chợ mua ít đồ."

Hắn nhìn sang cái nồi to bên cạnh, bên trong là những bắp ngô màu vàng cam hạt mẩy no tròn, tản ra mùi hương ngọt ngào mê người, cười nói: "Bán được không?"

"Tốt lắm." Vương Chiêu mặt đầy ý cười, quay đầu nhìn bốn phía làm bộ lén lút, nhỏ giọng nói với Hạ Dương, "Mấy ngày nay ta đã bán hơn nửa mẫu ngô, khoảng hai ngày nữa là có thể bán hết nửa còn lại."

"Chúc mừng." Hạ Dương buồn cười nhìn y, biết Vương Chiêu khó xử, "Bán xong sớm cũng đỡ phải vội thu hoạch vụ thu, lại có thể kiếm được nhiều hơn mấy đồng."

"Đến giờ ta đã bán được hơn bốn lượng bạc." Vương Chiêu vươn bốn ngón tay, cười thỏa mãn, "Thu hoạch vụ thu chờ ngô chín cũng chỉ bán được cùng lắm là bốn lượng, ta tính sơ qua ấn theo lời ngươi nói bán ngô non có thể lãi nhiều hơn một lượng bạc."

Bọn họ đang nói chuyện thì lại có người tới đây mua ngô, Hạ Dương vừa định giúp Vương Chiêu thì đã thấy bên cạnh có hai bóng người chạy vụt ra, giành trước đưa ngô lấy tiền cho người ta.

"Em trai em gái ngươi cũng tới." Hạ Dương nói.

Vương Chiêu có một em gái năm nay mười bốn tuổi, một em trai lớn mười tuổi và một em trai nhỏ sáu tuổi, trừ em trai lớn đang đi học, hai đứa khác thì đứng ở đây bán ngô.

"Tới đây hỗ trợ." Vương Chiêu vẻ mặt đắc ý, hoàn toàn không còn nét sầu khổ như dĩ vãng. Y nói thầm với Hạ Dương: "Ta đã để lại một vòng bao bên ngoài ruộng ngô, chỉ bẻ bên trong, bán mấy ngày cũng không ai phát hiện."

Y cười đắc ý dào dạt, giống hệt một con hồ ly nhỏ tự cho là mình cao minh, "Chờ ta bán xong rồi người trong thôn mới biết, như vậy sẽ không có ai tới tìm ta thuyết giáo, cũng sẽ không có ai cạnh tranh với ta."

"Thông minh." Hạ Dương cười nói: "Chờ bọn họ phát hiện thì ngươi đã kiếm được một mớ, sẽ không có ai nói ngươi bại hoại lương thực, nếu bọn họ cũng muốn luộc bắp non bán thì cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến ngươi."

"Hôm nay đã phát hiện." Vương Chiêu nói tới đây, tươi cười trên mặt phai nhạt một ít, "Buổi chợ phiên hôm nay đã gặp vài lượt người trong thôn, ta cũng không tàng tư bọn họ hỏi cái gì ta trả lời cái đó, chỉ không nói cho bọn họ ta kiếm được bao nhiêu tiền."

"Không có việc gì." Hạ Dương vỗ bả vai y nói: "Ngô non ăn cũng chỉ là lấy cái mới mẻ, ngươi là người đầu tiên bán nên người mua rất nhiều, chờ đến lượt bọn họ không nhất định có thể bán được bao nhiêu, sẽ không hoài nghi ngươi kiếm được bao nhiêu tiền."

"Ừm." Vương Chiêu gật đầu, "Ta biết, qua mấy ngày nữa ngô cũng già rồi, bọn họ muốn bán cũng không bán được bao nhiêu."

Hạ Dương biết, Vương Chiêu cũng không còn cách nào, bản thân hắn thèm ăn ngô non nên mới thuận miệng bày cho Vương Chiêu, bảo y mang lên trấn trên luộc chín để bán.

Y thật sự rất tin tưởng hắn, hoàn toàn không màng chuyện nếu người trong thôn biết sẽ nói ra nói vào như thế nào, còn cả mấy người bề trên sẽ lên mặt thuyết giáo, thật sự bẻ ngô đi bán.

Cũng may bán không tệ lắm, là người đầu tiên bán ngô non, chỉ trong vòng mấy ngày y đã bán được khá nhiều, vì thế Hạ Dương mới có thể thở phào một hơi.

Nghĩ đến đây, Hạ Dương lại đánh giá Vương Chiêu mấy lượt, cũng là một người thông minh, còn biết giữ lại hàng bắp phía ngoài để lừa người trong thôn.

Như vậy sẽ không có ai ngăn cản y, cũng không có ai học theo y mang ngô lên trấn trên bán, nắm chặt thời gian kiếm lời một số tiền. Tất cả đều là do cuộc sống khốn khó ép bức khiến y không thể không sử dụng chút mưu kế.

Nếu như mấy người cao tuổi kia đứng ra nói ngô chưa già không được bán, Vương Chiêu làm vậy là bại hoại lương thực, một tiểu ca nhi như y cũng không còn cách nào chống trả.

"Đúng rồi." Hạ Dương vỗ đầu một cái, hôm nay hắn tìm Vương Chiêu còn có việc khác, chỉ lo nói chuyện thiếu chút nữa quên mất, "Ta nhớ ngươi từng nói ở đâu đó trong núi có đàn hươu đúng không?"

"Trong núi sâu." Vương Chiêu kinh ngạc, "Ngươi định đi vào núi sâu? Quá nguy hiểm, những thợ săn khác muốn vào toàn kết đội với các thợ săn ở thôn phụ cận."

"Ta nhớ chỗ ngươi nói cũng không quá sâu, hẳn là không đến nỗi quá nguy hiểm." Hạ Dương nói: "Ta đi một mình tay chân lanh lẹ, phát hiện nguy hiểm sẽ kịp thời chạy thoát, không tham gì khác chỉ tìm hươu thôi."

"Ồ." Vương Chiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ hướng cho hắn. Đây là chỗ mà thợ săn đại thúc trong thôn nói với y, y đã từng cùng người khác đi vào, "Nếu không, hay là để ta đi cùng với ngươi nhé?"

Y chần chờ trong giây lát, có chút không yên tâm Hạ Dương, "Hôm nay bán xong chuyến này, trong nhà cũng không còn bao nhiêu, ngày mai để muội muội và tiểu đệ của ta lo liệu chuyện ở đây là được."

"Đừng." Hạ Dương nhìn sang em gái của y, một bé gái gầy giống như cành liễu phất phơ trước gió, sao có thể gánh nhiều ngô tới trấn trên như vậy được, "Ta tự đi một mình, ngươi tốt nhất vẫn nên tranh thủ khoảng thời gian này bán cho xong ngô đi."

"Không bán cũng được." Vương Chiêu nói: "Cứ để cho già hẳn, giữ lại trong nhà ăn, đỡ phải mua ở trong thôn."

"Vẫn nên bán đi." Hạ Dương xua xua tay, không muốn nhiều lời thêm về vấn đề này, "Bán thêm nửa mẫu ngô non nữa là ngươi sẽ có thể đổi được không ít bột ngô, nếu không ngươi cũng sẽ không tính toán bán hết."

Hắn cười như không cười nhìn vào mắt Vương Chiêu, tiểu tử này nhìn thành thật biết điều thực tế đầu óc khá linh hoạt, nhất định đã sớm tính ra làm thế nào mới có lời nhất.

"Ngươi có sợ người trong thôn tìm ngươi gây chuyện không?" Hạ Dương đột nhiên hỏi một câu, hắn không muốn Vương Chiêu bị người trong thôn khó xử nên vẫn chưa nói với y về chuyện trồng rau.

Bây giờ xem ra Vương Chiêu rất có chính kiến, hắn muốn hỏi xem y có muốn trồng một ít hay không, "Ở đây ta còn có một chiêu hái ra tiền, ngươi có làm hay không?"

"Làm." Vương Chiêu không nói hai lời, trực tiếp kiên định tỏ vẻ sẽ đi theo Hạ Dương làm việc, đôi con ngươi lóe sáng, bên trong tràn ngập khát vọng cùng sự tín nhiệm, "Dương ca nhi nói cái gì ta sẽ làm cái đó, người trong thôn có tìm tới gây chuyện cũng không thể ngăn cản ta kiếm tiền, bất kể thế nào chỉ cần có thể nuôi sống các em ta đều sẽ không ngại."

Y học bắn cung, trong thôn có không ít người nói xấu, y bèn nổi khùng nói các ngươi không cần phải nuôi em nên mới có thể nói như vậy.

Từ đó không còn ai soi mói chuyện y đi vào núi nữa, đều hiểu y khó xử, nếu như giữ đúng quy củ, cả nhà y cho dù không đói bụng chết thì cũng chẳng khá hơn là bao.

"Tốt lắm." Hạ Dương giảng giải lại chuyện trồng rau cho Vương Chiêu, cuối cùng đưa ra chút ý kiến cá nhân, "Cũng không phải là ta sợ không kiếm được tiền khiến ngươi lỗ vốn, chỉ là sợ ngươi trồng ra được nhưng không giữ được rồi uổng công vô ích."

Vương Chiêu là một tiểu ca nhi, nếu chuyện này thành công thật thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào y, không chừng còn có người bắt nạt y là một tiểu ca nhi mà chiếm lấy làm của riêng.

Cho dù không ra tay lộ liễu thì cũng sẽ ngầm thừa dịp ban đêm xử lý hết nguyên đám, lúc đấy biết đi tìm ai mà kêu, khả năng ngay cả bóng người cũng không thấy, Hạ Dương cũng sợ lòng tốt của mình lại biến thành ý xấu.

"Vậy thì ta sẽ trồng ở trong chính sân nhà mình, ai mà lằng nhằng là ta lập tức liều mạng với hắn." Vương Chiêu suy nghĩ một lát, biết Hạ Dương nói có lý, nhưng y lại không cam lòng để mất cơ hội kiếm tiền lần này.

"Ồ." Hạ Dương nhíu mày, tay xoa cằm ngẫm nghĩ, "Thế thì được, nếu làm vậy cho dù ngươi có trồng ra thì người khác cũng không thể tới tận cửa chiếm đoạt, an toàn hơn nhiều so với trồng ở ruộng."

"Nếu như bọn họ thật sự không cho chúng ta đường sống." Hai mắt Vương Chiêu đỏ lên, có chút nghẹn ngào nói: "Vậy chỉ có thể nhận, ai bảo chúng ta không có chỗ dựa, bản thân ta lại còn là một tiểu ca nhi không được người khác để ở trong mắt."

Y hiện tại không có biện pháp, chỉ có thể đối mặt hiện thực, từ trong kẽ hở sinh hoạt gian nan cầu sinh, kiếm ít tiền hơn một chút cũng được, dù sao vẫn khá hơn nhiều so với không kiếm nổi một đồng.

Kể cả là mạo hiểm, Vương Chiêu cũng không định từ bỏ cơ hội này, "Dương ca nhi, ta làm."

Y nhìn Hạ Dương, đôi mắt đỏ rực mang theo tủi phận cùng vẻ không cam lòng, "Không thể trồng ở ruộng thì cuốc một mảnh vườn nhỏ tại nhà, ta cũng muốn trồng một ít, dù sao cũng không thể chưa bắt đầu đã từ bỏ, trước nay ta chưa bao giờ gặp được cơ hội kiếm tiền cả."

"Không sao không sao." Hạ Dương không nhìn nổi bộ dạng đáng thương kia của y nữa, "Ngươi đừng có gấp, ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ giúp ngươi kiếm được thật nhiều tiền."

Đối với Vương Chiêu hắn vừa thương cảm lại vừa kính nể, một đứa trẻ vừa thẹn thùng vừa chững chạc, có thể từ lúc mười mấy tuổi đã gánh vác cả một gia đình, đây không phải điều mà người bình thường có thể làm được.

Sau khi mẹ y khó sinh mà mất, cha y đã ra ngoài làm công cả năm không về nhà, là y - một đứa nhỏ mười một tuổi một tay chăm lo cho các em.

Hai năm đầu cha y còn trở về vào mỗi lúc ngày mùa, cũng mang về một chút tiền, cuộc sống của mấy đứa Vương Chiêu chưa đến nỗi quá khổ sở, trong lòng còn có chỗ để dựa vào.

Từ khi cha y có người mới, tiền và người càng ngày càng mất hút, hai ba năm gần đây không một lần thấy mặt, tiền bạc cũng không gửi về lấy một văn.

Một mình y kiên cường chống đỡ một cái nhà, lại còn phải dấn thân vào trong núi mạo hiểm để kiếm chút tiền trinh, cố gắng cho em trai lớn đi học để về sau bọn họ còn có cái dựa vào.

Con người thời này luôn rất coi trọng người đọc sách, hành động này của Vương Chiêu xác thật mang đến cho nhà bọn họ không ít tiện lợi, số người bắt nạt nói xấu giảm bớt đi rất nhiều, điều này càng khiến y thêm kiên định quyết tâm phải lo cho em trai học hành.

"Làm phiền ngươi." Vương Chiêu cúi đầu không nói chuyện, cuối cùng đỏ mặt nói lời cảm tạ, "Dương ca nhi, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào!"

Hiện giờ y không thể không tiếp nhận trợ giúp từ Hạ Dương, kiếm tiền thật sự quá khó, người đồng ý vươn tay giúp đỡ y lại chỉ có Hạ Dương, sau khi quen thân với Hạ Dương y chỉ có thể mặt dày đón nhận sự trợ giúp của hắn.

"Coi ngươi nói kìa, có cái gì mà phải cảm tạ." Hạ Dương xua xua tay, không thèm để ý nói: "Đây không phải việc gì khó, ta chỉ là nói cho ngươi một vài phương pháp để kiếm tiền, còn chuyện có làm hay không thì phải do chính ngươi quyết định."

"Nhưng cho tới bây giờ chưa có ai giúp đỡ ta giống như ngươi." Vương Chiêu nức nở nói: "Cho dù là họ hàng thân thích, bọn họ ai cũng sợ bị chúng ta bám lấy mà tránh đi thật xa."

"Như vậy cũng không tệ." Hạ Dương nói: "Tóm lại so với bị bọn họ bắt nạt vẫn khá hơn nhiều, nghĩ thoáng một chút, mấy người với mấy chuyện râu ria kia không cần phải để tâm nhiều làm gì."

"Ừm." Vương Chiêu gật đầu, giơ tay lau khóe mắt, "Ta coi như không có bọn họ, chỉ cần không tới gây chuyện, ta vẫn sẽ nghĩ tốt về bọn họ."

Hạ Dương nhìn khu chợ náo nhiệt, người càng ngày càng nhiều, nghĩ đến mình còn có việc, vì thế bèn từ biệt Vương Chiêu, "Ta còn có việc, đi trước một bước, chờ ta nghĩ xong sẽ đến báo cho ngươi."

Hắn nói xong xoay người rời đi, lát nữa còn phải cùng Nhị gia gia đi tìm thợ mộc làm cửa sổ, nhất định phải làm xong trong vòng nửa tháng sau ngày mùa.

Còn chuyện của Vương Chiêu, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức, hơn nữa y lại là người bạn đầu tiên của hắn ở cổ đại, Hạ Dương tự nhận mình hẳn nên dốc lòng một chút.

......

"Dương ca nhi."

Hạ Dương vừa mới trở lại thôn đã nghe thấy Nhị Thụ đứng ở trước cửa nhà gọi hắn, "Ngươi mới trở về?"

"Đúng vậy." Hạ Dương đi qua, "Ở trấn trên có chút việc chậm trễ."

"Ta mới từ nhà các ngươi trở về." Nhị Thụ nói: "Buổi chiều chúng ta sẽ đi ra bãi đất hoang dựng một túp lều đơn giản, ngày mai bắt đầu đào đất làm gạch mộc, gỗ cũng phải chặt về, mấy việc này đều giao hết cho chúng ta đi."

"Vậy được." Hạ Dương còn đang định nói với cậu ấy chuyện này thì cậu ấy đã mở miệng trước, "Một ngày hai mươi văn tiền công, đều là người trong thôn nên trả nhiều hơn một chút, các ngươi giúp ta trong vòng nửa tháng chuẩn bị xong xuôi những vật này, đến lúc xây nhà còn cần các ngươi hỗ trợ, một hai tháng nữa không cần đi ra ngoài tìm việc làm công."

"Được." Nhị Thụ vui sướng cười nói: "Ngươi yên tâm, tiền công cao như vậy chúng ta nhất định sẽ thức khuya dậy sớm chăm chỉ làm việc. Ngươi đã có lòng chiếu cố người trong thôn, chúng ta đương nhiên cũng phải tận lực hoàn thành tốt công việc ngươi giao."

"Nhị Thụ." Lưu mẫu đột nhiên vươn đầu ra khỏi cửa nhà, "Sao còn chưa trở về? Trong nhà còn đầy việc đây này."

"Có việc thì tìm ca của ta." Nhị Thụ không kiên nhẫn quay đầu lại nói một câu, vẻ mặt có chút bực bội, "Không nhìn thấy ta đang bận sao?"

Hạ Dương nhướng mày, cảm giác có gì đó không đúng, Nhị Thụ không nên có cái thái độ này, đây là một đứa trẻ cực kì vô tư rộng lượng, có thể chơi thân với tiểu tú tài thì nhân phẩm dù sao cũng không thể kém đi đâu được.

Thần sắc trên mặt Lưu mẫu cũng khó coi, đứng ở đó không nói gì, nhìn bộ dạng có vẻ như nhất định phải đợi Nhị Thụ trở về, không muốn cậu ấy nói chuyện với hắn vậy.

"Vậy ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi, ta đi trước." Hạ Dương nhấc chân định rời đi, bị Nhị Thụ gọi lại, "Từ từ, ta còn có chuyện nữa."

"Có việc hôm nào rồi nói sau." Hạ Dương bất đắc dĩ, hắn không muốn phải nhìn sắc mặt của ai hết, "Mẹ ngươi đang đợi ngươi kìa, bà ấy mà bực thì đừng trách tội lên trên người ta."

Hạ Dương vốn không định nói cái gì, nhưng hết lần này đến lần khác bày cái vẻ mặt đó ra cho hắn xem thì hắn cần gì phải tươi cười nịnh nọt, hay là bà ta cảm thấy hắn không nhìn ra bà ta không thích hắn?

"Ngươi không cần phải quan tâm." Nhị Thụ không kiên nhẫn xua tay, "Ta nghe nói buổi sáng ngươi cãi nhau với Vương bà tử? Bà già chết tiệt kia đúng là không biết điều, còn dám tới nhà các ngươi tìm Cảnh Văn gây sự."

"Mụ tới nhà ta?" Hạ Dương vừa nghe vậy liền sốt ruột muốn trở về, "Tiểu tú tài thế nào, có bị sao không?"

"Ngươi đừng nóng." Nhị Thụ lại gọi hắn lại, nói: "Cảnh Văn không có việc gì, bà ta chỉ tới khóc lóc om sòm thôi, bị mấy người Lý đại nương đuổi đi rồi."

"Ngươi yên tâm, có người dám cãi nhau với ngươi, nhưng không ai dám làm vậy với Cảnh Văn." Nhị Thụ cười nói: "Ngươi là người gả vào, bọn họ dám bắt nạt ngươi, nhưng ở chỗ Cảnh Văn, họ cũng chỉ có thể làm ồn ào chứ không ai dám mắng y một câu, như lần trước ở cửa thôn vây quanh không cho y đi ấy."

"Ồ." Hạ Dương nghe tiểu tú tài không có việc gì, yên lòng, nếu không phải Nhị Thụ kịp gọi lại, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã chạy về.

"Ta nói chuyện này với ngươi chính là để ngươi không cần lo lắng cho Cảnh Văn." Nhị Thụ thấy bộ dạng sốt ruột của hắn, cười nói: "Tốt nhất là nên tự quan tâm bản thân mình nhiều hơn đi, tận lực đừng có lúc nào cũng muốn đánh nhau với hán tử."

Cậu cũng không cách nào, Hạ Dương này hình như có chút ngốc, nào có tiểu ca nhi nào lại muốn đánh nhau với hán tử, nếu như đánh nhau với nữ nhân thì cũng chẳng có ai nói làm gì.

Rốt cuộc bọn họ đều là đối tượng gả chồng, không cần phải kiêng dè lẫn nhau quá mức. Thằng nhóc này khen ngược, toàn làm ngược lại, chẳng lẽ là tự cho rằng mình có chút sức lực bèn phải cùng mấy hán tử khác so bì một phen?

"Đánh ai?" Hạ Dương nghi hoặc nhìn Nhị Thụ, nhóc này hình như đang khuyên bảo mình, "Nếu như đánh mấy bà già kia nhỡ đâu bị bắt đền tiền thì sao? Hơn nữa ta cũng không có khả năng đi đánh phụ nữ."

"Vậy ngươi hãy nhịn đi." Nhị Thụ ngượng ngùng sờ đầu, chợt nhận ra mình nói không đúng, cười mỉa vài tiếng nói: "Chờ Thành bá trở về thì tốt rồi."

"Thành bá?" Hạ Dương không biết người này ai, "Ai vậy?"

"Chính là cha của Cảnh Văn." Nhị Thụ nói: "Chuyện ta muốn nói với ngươi chính là chuyện này, có lẽ Cảnh Văn ngại nói với ngươi, có Thành bá ở đây, người của thôn này không một ai dám động đến một cọng tóc của các ngươi."

Ngầu vậy sao? Hạ Dương không thể tin được.

Nhớ tới cái người ngày thường không mấy khi ngẩng đầu lên, thân hình cũng không xem là cao lớn kia, chẳng lẽ lại là một nhân vật lợi hại ư?

"Lợi hại như vậy?" Hạ Dương nói: "Ngươi không phải lừa ta đấy chứ? Lúc người trong thôn làm khó chúng ta, sao không thấy bọn họ nể mặt ông ấy."

"Đó là vì thấy các ngươi bị phân ra riêng." Nhị Thụ nói: "Hiện giờ Thành bá không ở trong thôn, nương của Cảnh Văn lại không thèm để ý, bọn họ liền cho rằng không còn ai quan tâm các ngươi nữa."

"Nhưng Thành bá sẽ không mặc kệ." Nhị Thụ nói tới đây, tựa hồ nhớ tới cái gì, "Người trong thôn lắm mồm, thích đồn đại linh tinh, đặc biệt là khi ghen ghét một người thì có thể bịa ra vô số chuyện để nói xấu, ngươi đừng tin mấy lời của bọn họ."

"Cảnh Văn diện mạo đẹp, Thành bá cũng không kém." Cậu ta giải thích cho Hạ Dương, càng nói càng khiến Hạ Dương mông lung, "Bọn họ chỉ là ghen ghét thôi, ngươi đừng để ý bọn họ, nếu như nghe được cái gì thì cũng coi như không nghe thấy, toàn là lời vô căn cứ hết."

"Ừ ừ." Hạ Dương liên tục gật đầu, hắn nghe chẳng hiểu chút nào, không biết Nhị Thụ nói vậy rốt cuộc có ý gì, chỉ là hắn không muốn hỏi, bây giờ chỉ muốn thoát khỏi Nhị Thụ để về nhà, "Ta biết rồi, ta đi về trước."

Hắn nói xong đế giày như bôi mỡ chạy biến, Nhị Thụ này lải nhải quá nhiều, lại còn nói không rõ ý, hắn không có thời gian cùng cậu ta nói mấy lời vô dụng như thế.

......

"Tiểu tú tài, ta đã trở về."

Hạ Dương một mạch chạy về đến, ở ngoài sân thấy Liễu Cảnh Văn quả thật không có chuyện gì, vẫn như cũ ngoan ngoãn im lặng ngồi ở chỗ đó chờ mình.

"Về rồi sao." Liễu Cảnh Văn tức khắc chuyển từ trạng thái mỹ nam tử an tĩnh hào hoa phong nhã, biến thành một thiếu niên tuấn mỹ hoạt bát sinh động, mặt mày hớn hở nói: "Qua đây nghỉ ngơi một lát."

"Ừ." Hạ Dương buông sọt, "Ta mua thịt, lát nữa làm vằn thắn cho ngươi ăn."

"Được." Liễu Cảnh Văn vươn tay rót nước cho hắn, cười nói: "Nhị Thụ vừa rồi tới, nói là đã tìm hai mươi người, đều là người trong thôn, buổi chiều sẽ tới đây khởi công."

"Ta gặp cậu ấy rồi." Hạ Dương vừa rửa mặt vừa nói: "Ở cửa nhà cậu ấy, nói chuyện một lúc."

"Ồ." Liễu Cảnh Văn gật đầu, "Nếu mẹ của Nhị Thụ còn xị mặt với ngươi thì về sau đừng tới nhà bọn họ nữa."

"Bà ta có bệnh." Hạ Dương nói: "Lúc nào cũng xị cái mặt ra, cứ như ai thiếu nợ bà ta ấy."

"Bà ấy chê ta đen đủi." Liễu Cảnh Văn mặt không đổi sắc, như là đang nhắc đến một người khác, "Nói ta vận khí không tốt, cho dù đỗ tú tài cũng không áp được vận đen ngập trời này xuống, bắt Nhị Thụ tránh xa ta để khỏi bị lây dính đen đủi rồi liên lụy đến nhà bọn họ."

"Bà ta nói bậy." Hạ Dương nhúng khăn mặt vào trong chậu, hai mắt trừng tức giận nói: "Nếu bà ta nói những lời này, bảo mấy người Nhị Thụ đừng tới đây, không ai muốn nhìn cái mặt như bánh đa ngâm nước của bà ta, ta còn ngại đen đủi nữa kìa."

Liễu Cảnh Văn cười khẽ, biết ngay Dương ca nhi nhất định sẽ mắng mẹ của Nhị Thụ, y có chút đắc ý vênh vênh cằm, "Không nên giận chó đánh mèo mấy người Nhị Thụ, huống hồ, chúng ta vì cái gì phải cho bà ta được như nguyện."

"Cũng đúng." Hạ Dương cũng hiểu không nên làm như vậy, nhưng thấy Liễu Cảnh Văn vui vẻ, bèn phụ họa nói: "Mấy người Nhị Thụ không phải chúng ta mời tới đây, là bọn họ tự nguyện tới làm việc, cho dù không tới thì chúng ta cũng không mất mát gì, tìm người khác cũng như nhau."

Hắn quan sát thần sắc của Liễu Cảnh Văn, không nhìn ra vẻ miễn cưỡng tươi cười, trong lòng còn đang rối rắm có nên nhắc đến chuyện buổi sáng hay không thì đã nghe Liễu Cảnh Văn nói: "Vương bà tử buổi sáng tới đây làm ầm ĩ, nói chuyện không thu rau nhà bà ta."

"Ngươi không cho mụ ta vào nhà đấy chứ?" Hạ Dương hỏi: "Mụ ta có mắng ngươi không, hay là muốn cậy già lên mặt ra tay với ngươi không đấy?"

"Không có, chỉ khóc nháo thôi." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Việc này không liên quan tới ngươi, bà ta chỉ là muốn mượn cớ tới đây gây ồn ào để xả giận, bà ấy có thù oán với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top