Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Haiz!"

Hạ Dương cô đơn ngồi ở dưới tàng cây thở dài, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào trong phòng Liễu Cảnh Văn, trong lòng toàn là bất đắc dĩ.

Tiểu tú tài đã hai ngày không nói chuyện một cách đàng hoàng với hắn, thỉnh thoảng đáp một tiếng cũng chỉ qua loa đúng một chữ "ừm, ừ".

Tiểu thiếu niên xán lạn như ánh bình minh, tốt đẹp như bạch ngọc, mỗi ngày tươi cười rạng rỡ như nắng hè chói chang đã một đi không trở lại, Hạ Dương nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Hạ Dương thích tiểu tú tài cả người tản ra khí chất ôn nhuận như ngọc, muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười chào đón của y mỗi ngày, đặc biệt những lúc mà hắn trở về, đôi mắt xinh đẹp ấy chợt như bừng lên một mạt sắc thái hoa mỹ.

Nhưng bây giờ cái gì cũng không có!

Ngày nào cũng im lặng không nói không rằng, ngoại trừ lúc ăn cơm thì không ra khỏi cửa, ngay cả sân nhà cũng không chịu ngồi lâu thêm một lát, an tĩnh cô đơn ngây người ở trong phòng cả ngày.

"Tiểu tú tài." Hạ Dương đùa giỡn đứng ở ngoài cửa sổ, đôi mắt đảo qua quyển sách đặt ở trên bàn, "Hôm nay gió mát, có muốn ra ngoài hóng gió không?"

Liễu Cảnh Văn: "......"

"Ta pha trà ngon cho ngươi, ra ngoài uống chút đi." Hạ Dương thấy y bất động, xoay người vào nhà, chuẩn bị khuyên y đi ra, cứ cứng còng với nhau như vậy cũng không phải chuyện hay.

"Đi thôi." Hạ Dương ôm lấy bả vai y, cười ha hả nói: "Chút chuyện nhỏ, qua rồi thì thôi, cần gì phải tức giận đến mức đó."

Hắn nhẹ nhàng lay động vai Liễu Cảnh Văn, cúi người ghé bên tai y nói: "Ta chẳng phải đã nhận sai, cũng liên tục bảo đảm rồi sao, ngươi xem hai ngày nay ta đã rất ngoan ngoãn nghe lời ngươi không đi ra ngoài có đúng không."

"Đi thôi, đi thôi." Hạ Dương vừa lay vai vừa lấy lòng, "Nếu không thì ta thề nhé? Ngươi nói gì ta nghe nấy."

Liễu Cảnh Văn bất đắc dĩ: Vị phu lang này đến bây giờ vẫn còn chưa biết mình tức giận vì cái gì, đúng là một chút tinh tế cũng không có.

"Quần áo ngươi rách rồi." Liễu Cảnh Văn đầu cũng không nâng, chỉ rầu rĩ nói: "Ngày đó ta sờ thấy, ngươi làm cái gì tự bản thân ngươi rõ ràng."

Hạ Dương há hốc mồm, nhớ ra ngày đó là chính hắn bế y trở về, khả năng lúc đó sờ thấy áo quần rách tả tơi bèn sinh ra hoài nghi, tiểu tú tài cảm thấy lo lắng.

"Ta sai, ta thật sự sai rồi." Hạ Dương không còn cách nào giảo biện, Liễu Cảnh Văn hai ngày nay giận dỗi hoá ra là vì lo lắng cho mình, "Tiểu tú tài, ngươi đừng giận nữa nha."

Hắn có chút cảm động, tiểu tú tài là thật lòng đối tốt với hắn.

Hạ Dương ôm Liễu Cảnh Văn vào trong lòng, cằm đặt ở trên vai y, khô khốc nói: "Ta biết ngươi ở nhà chờ ta, ta sẽ không bao giờ không màng an nguy của chính mình nữa, thật đó."

"Ngươi biết thì tốt." Liễu Cảnh Văn dựa vào trong lòng Hạ Dương, để mặc cho hắn ôm mình, "Kỳ thật ta không phải giận ngươi, là ta tự giận chính bản thân mình, nếu như ta hữu dụng một chút thì ngươi đã không phải ngày ngày chạy ra bên ngoài vất vả như vậy."

"Nói cái gì không đâu." Hạ Dương khẽ vuốt phía sau lưng y, "Đây là gia đình của hai chúng ta, chúng ta đều đang nỗ lực để gia đình này ngày càng tốt hơn, không cần phải ôm hết trách nhiệm lên trên người một mình ngươi, chúng ta đều có trách nhiệm."

Hắn thầm thở dài: Tiểu tú tài cũng rất nghiêm túc cố gắng, có lẽ khoảng thời gian này chỉ ở trong nhà không làm gì để một mình hắn bên ngoài bận rộn, khả năng trong lòng y có chút không thoải mái.

"Không cần nghĩ đến mấy chuyện đó." Hạ Dương an ủi y, "Chờ thêm mấy ngày nữa gặt lúa mạch xong là chúng ta phải dựng lều ngay, ta cũng không còn thời gian đi ra ngoài, ngươi sẽ không cần phải lo lắng nữa."

"Núi rừng nguy hiểm, cho dù là thợ săn lành nghề cũng không thể hoàn toàn bảo đảm bản thân bình an vô sự." Liễu Cảnh Văn nói: "Ta biết ngươi sốt ruột vì phí xây nhà và lều, ta sẽ nghĩ cách kiếm ra tiền, ngươi đừng vội."

"Ừ ừ, ta biết rồi." Hiện tại bất kể Liễu Cảnh Văn có nói gì, Hạ Dương cũng sẽ không phản bác, khó khăn lắm mới dỗ được vị tổ tông này, không thể để y tiếp tục nổi giận nữa, "Chúng ta ra bên ngoài uống trà, hóng gió cho mát đi."

"Nào, ta đỡ ngươi." Hạ Dương một tay ôm vai, một tay đỡ lấy cánh tay y, thật cẩn thận nâng, "Chậm một chút, đừng vội."

Liễu Cảnh Văn mím môi không nói, theo sức đỡ của hắn đi ra ngoài, "Những gì nên nói ta đều đã nói, muốn làm thế nào tự ngươi cân nhắc, ta cũng không thể quản ngươi."

"Quản, quản, ta cần ngươi quản." Hạ Dương vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi nói chuyện, đừng suốt ngày ủ rũ không có một chút tinh thần, ngươi quản cái gì cũng đều được."

Hai ngày nay hắn thật sự chịu đủ rồi, trong nhà im ắng không một chút tiếng động, Hạ Dương lặng lẽ nhìn Liễu Cảnh Văn: Nhóc con, dám dùng bạo lực lạnh với hắn!

Không còn cách nào, hai người không thể cứ cứng còng với nhau như vậy mãi được, dù sao cũng phải có một người rộng lượng một chút cúi đầu trước phá giải mọi chuyện.

"Là chính ngươi nói đó, ta vốn không muốn xen vào chuyện của ngươi đâu." Liễu Cảnh Văn không nén được khóe miệng giương lên, làm bộ không thèm để ý nói: "Chỉ cần ngươi thành thật đừng lúc nào cũng chạy lên trên núi, chuyện khác ta sẽ không can thiệp ngươi."

"Biết, nhất định." Hạ Dương đoán được y muốn nói gì, thái độ nhận lỗi cực kì tốt, "Ta sẽ không mạo hiểm, ngươi yên tâm, ta sợ chết."

"Ồ." Liễu Cảnh Văn cười thành tiếng không hề che giấu. Nhìn bộ dạng cẩn thận hầu hạ mình của Hạ Dương, trong lòng y cũng không thoải mái, "Biết sợ chết, về sau để ý một chút, đừng khiến cho bản thân mình trở nên chật vật như vậy."

"Rõ." Hạ Dương rót trà cho y, "Về sau có việc thì cứ nói, đừng giấu ở trong lòng, ngươi không nói ai biết ngươi nghĩ cái gì."

"Chính ngươi phạm sai cái gì ngươi còn không biết sao?" Liễu Cảnh Văn ngẩng đầu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo nhìn Hạ Dương nói: "Xem ra ngươi vẫn còn chưa quá hiểu rõ, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi, không biết yêu quý bản thân, không biết ta mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, luôn tự cho là đúng, mọi việc chẳng phân biệt nặng nhẹ."

"Ta biết ngươi sốt ruột kiếm tiền, nhưng càng nhanh càng dễ dàng mắc lỗi, nếu ngươi thật sự gặp phải nguy hiểm trong núi, ta biết đi nơi nào tìm ngươi?"

Hạ Dương không nói một lời, để mặc Liễu Cảnh Văn quở trách. Hắn nghĩ tới điều này, cũng để ở trong lòng, nhưng không quá mức để bụng, chính hắn thừa nhận.

"Bỏ đi, ta không nói ngươi nữa." Liễu Cảnh Văn nói: "Tự ngươi suy ngẫm lại cho kĩ, ta không muốn bởi vì mình mà liên lụy ngươi, càng không muốn để mặc ngươi một mình gánh vác toàn bộ cả gia đình."

"Ngày mai phải gặt lúa, ta qua giúp đỡ bên nhà ngươi mấy ngày nhé?" Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn không muốn nói nữa bèn lái sang chuyện khác.

Ngày hôm qua mấy người Liễu lão đại đã từ huyện thành trở về để thu hoạch vụ thu, qua đây báo cho Liễu Cảnh Văn chuyện Liễu phụ từ huyện thành đi tới phủ thành, không biết khi nào trở về.

"Cha ngươi tới phủ thành làm gì?" Hạ Dương kỳ quái hỏi: "Ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp không màng thu hoạch vụ thu từ huyện thành tới phủ thành, là có việc gì gấp sao?"

"Nếu có việc gấp, đại ca bọn họ sẽ không biết." Liễu Cảnh Văn cảm thấy đau đầu, y đương nhiên biết Liễu phụ đi làm cái gì, nhưng y không muốn nói.

"Ai!" Y thở dài giơ tay đỡ trán, cho rằng mình khuyên giải vài lần Liễu phụ hẳn đã tử bỏ suy nghĩ đó, không nghĩ tới ông ấy lại chấp nhất như vậy hoàn toàn buông bỏ mặc kệ việc trong nhà, trực tiếp rời khỏi huyện thành rồi.

"Ngươi đừng lo lắng." Hạ Dương thấy y rơi vào sầu lo, an ủi nói: "Cha ngươi vào nam ra bắc có kinh nghiệm, trên đường sẽ không có việc gì."

"Không phải vấn đề này." Liễu Cảnh Văn nói: "Ông ấy không có tiền, ở huyện thành làm công lâu như vậy chính là để tích cóp tiền lộ phí, cũng may không lấy luôn cả tiền công của đại ca bọn họ, nếu không người trong nhà đều sẽ tức giận."

"Ồ." Hạ Dương tuy rằng nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nhiều.

Liễu Cảnh Văn cũng không muốn nhiều lời, chuyện này khá rắc rối, cho Hạ Dương biết cũng chỉ kéo thêm phiền não, mất nhiều hơn được.

"Có thời gian thì qua đó giúp mấy ngày đi." Liễu Cảnh Văn ngẫm nghĩ nói: "Trực tiếp đi ra ruộng, không cần về nhà."

"Biết rồi." Hạ Dương gật đầu nói.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gọi cửa, "Liễu huynh, ta là Vương Hạo."

Hạ Dương vừa quay đầu đã thấy một thanh niên đứng ở ngoài cửa, gương mặt tươi cười nhìn bọn họ, "Đây là người bạn cùng trường tới đây hỗ trợ ngươi sao?"

"Ừ." Liễu Cảnh Văn gật đầu, "Mời hắn vào đi."

Hạ Dương đi mở cửa, thấy thanh niên trước mặt khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo dài màu xám, dáng người thẳng tắp, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa ý nhìn mình.

"Mời vào." Hạ Dương duỗi tay làm tư thế thỉnh.

"Dương ca nhi có khỏe không?" Vương Hạo đánh giá Hạ Dương vài lần, cười nói: "Khí sắc so với lúc còn ở nhà tốt hơn rất nhiều, xem ra thương thế của ngươi đã không quá đáng ngại."

"Ta khoẻ." Hạ Dương thầm rùng mình, người này có quen biết hắn, "Sau khi bị thương, có một số việc ta không nhớ rõ cho lắm, nhìn ngươi hình như có chút quen mắt."

Hắn cúi đầu dùng nắm tay gõ gõ vào giữa mày, mượn cơ hội nhanh chóng tìm kiếm từ chỗ sâu trong ký ức, muốn biết người này với nguyên thân có quan hệ gì.

"Nhất thời không nhớ ra cũng không sao." Vương Hạo bừng tỉnh, cười nói: "Chỉ cần ngươi về nhà mẹ đẻ mấy lần, nhìn người và cảnh vật trong thôn là có thể nhớ ra thôi."

"Ta nhớ ra rồi." Hạ Dương nghe hắn nhắc tới thôn nhà mẹ đẻ, bỗng nhiên nhớ tới người này, "Ngươi là Vương đồng sinh, chúng ta là hàng xóm chỉ cách mấy nhà."

"Đúng đúng đúng." Vương Hạo thấy hắn nhớ ra, cười nói: "Ta nói không sai chứ, chỉ cần gặp mặt là từ từ sẽ nhớ được."

"Ừ." Hạ Dương gật đầu, mời hắn ngồi xuống rồi châm trà, "Chỉ nghe nói có Vương đồng sinh sẽ đến, không ngờ hoá ra chúng ta lại ở cùng một cái thôn, còn là người quen."

"Quên nói với ngươi." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Ta cho rằng nhắc đến Vương đồng sinh, ngươi sẽ biết ngay là người cùng thôn, không nghĩ đến đồng sinh họ Vương không nhất định chỉ mỗi thôn các ngươi mới có."

"Vậy là Liễu huynh sơ suất rồi." Vương Hạo cười nói.

"Là ta sơ suất." Liễu Cảnh Văn mỉm cười nói.

"Các ngươi uống trà đi." Hạ Dương rót trà cho bọn họ, xoay người rời đi, không muốn ở lâu với người có quen biết với nguyên thân, "Ta đi ra ngoài kia thăm lúa."

Nói nhiều sai nhiều, vì thế nên Hạ Dương quyết định né tránh Vương Hạo, miễn cho bị hắn nhìn ra vấn đề, rốt cuộc mình không phải nguyên thân, nói không chừng lúc nào đó sẽ để lộ ra sơ hở.

Vương Hạo thấy Hạ Dương ngồi ở cách đó không xa, dựa lưng vào đại thụ, một chân co một chân duỗi, tay cầm cọng cỏ đung đưa qua lại chơi đùa, bộ dạng thản nhiên tự đắc vô lại.

Nhíu mày nhìn sang Liễu Cảnh Văn, thầm nghĩ: May là Liễu huynh không nhìn thấy, nếu mà nhìn thấy thì khả năng cao sẽ hưu trở về, một chút quy củ cũng không có.

"Liễu huynh." Vương Hạo nói: "Lần này nhìn thấy Dương ca nhi, phát hiện hắn thay đổi rất nhiều, phỏng chừng là do ngã đụng đầu gây ra, ngôn hành cử chỉ so với trước kia chẳng giống nhau một chút nào, Liễu huynh nên bảo ban nhiều một chút."

"Dương ca nhi rất tốt." Liễu Cảnh Văn nhìn về phía Hạ Dương, nhẹ nhàng cười nói: "Ta không muốn câu thúc hắn, chỉ cần hắn thích thì thế nào cũng được."

"Liễu huynh lòng dạ rộng lớn." Vương Hạo khen: "Dương ca nhi xác thật rất tốt, cần kiệm chăm chỉ, là người đáng để chung sống cả đời, Liễu huynh hoàn toàn có thể yên tâm nhân phẩm của hắn."

"Đó là đương nhiên." Liễu Cảnh Văn nói: "Đáng tiếc ta biết quá muộn, nếu sớm biết rằng hắn không muốn gả vào, ta nhất định sẽ từ hôn."

"Chỉ là sau khi gặp ngươi rồi biết được chuyện này, chúng ta đã phân gia ra ngoài, nếu như lại cho hắn một tờ đơn hòa li, đối với hắn không có bất cứ chỗ nào tốt."

Liễu Cảnh Văn tuy là nói như vậy, nhưng giọng điệu chẳng hề tiếc nuối chút nào, trong lòng ngược lại có chút đắc chí, may là mình biết muộn, đâm lao phải theo lao chung sống đến tận bây giờ.

Nếu là trước kia, y sẽ không chút do dự từ hôn, hoặc là Hạ Dương muốn hòa li cũng được, nhưng bây giờ ư! Có chút khó khăn.

"Liễu huynh đừng nghĩ như vậy." Vương Hạo khuyên nhủ: "Dương ca nhi không hiểu mấy chuyện này, cho dù là tìm bất cứ ai cũng không bằng gả cho Liễu huynh, dần dần hắn sẽ hiểu ra."

"Ngươi ngàn vạn đừng hòa li hắn." Vương Hạo nhớ tới một chuyện, nói: "Trước kia cha mẹ đối xử với Dương ca nhi cũng không tệ lắm, nhưng từ sau khi các huynh trưởng lục tục đón dâu, mấy người chị dâu kia không một ai là bớt việc, cuộc sống của Dương ca nhi càng ngày càng khó khăn."

"Cha mẹ cũng mặc kệ hắn, nếu như ngươi viết đơn hoà li đuổi hắn về nhà, đừng nói bọn họ không nhất định thu nhận hắn, cho dù là miễn cưỡng cho hắn ở lại thì hắn cũng sẽ không có ngày lành trải qua."

Liễu Cảnh Văn trong lòng hiểu rõ, nếu Hạ Dương về nhà mẹ đẻ, không phải làm trâu làm ngựa thì cũng là bị bán thêm lần nữa, dù là tình huống nào cũng đều sẽ không có kết cục tốt.

"Haiz!" Y thở dài: "Cha mẹ hắn sao lại có thể như vậy, hôn nhân đại sự của con cái mà lại để cho con dâu làm chủ, kết thân cứ như bán người, đúng là khiến cho người khác không còn lời nào để nói."

"Em gái hắn cũng đính hôn, nghe nói chỉ muốn nhận sính lễ mà không muốn xuất giá trang, trực tiếp đặt điều kiện trước với đối phương, mặt mũi ở trong thôn đều mất hết." Vương Hạo nói: "Đã định ngày lành, sau khi thu hoạch vụ thu sẽ xuất giá."

"Gả đi cũng là chuyện tốt." Liễu Cảnh Văn nhíu mày, "Rời khỏi cái nhà kia có lẽ sẽ sống tốt hơn chút."

"Chỉ mong vậy." Vương Hạo nói: "Ta thấy Dương ca nhi hiện tại khá tốt, mặt mũi dáng dấp không còn vẻ sầu khổ như lúc đầu, có lẽ đã nghĩ thông bằng lòng cùng ngươi yên ổn chung sống."

"Đương nhiên." Liễu Cảnh Văn nhướng mày, "Từ ngày bắt đầu gả vào, không có ngày nào là hắn tỏ vẻ không muốn, vẫn luôn cố gắng hoà hảo cùng ta sinh hoạt."

Nói đến đây trong lòng y cực kì vững vàng, Hạ Dương mỗi ngày bận rộn đến cỡ nào y đều để ở trong mắt, so với một hán tử còn nhiệt huyết hơn nhiều.

Cho dù y nói có thể nuôi hắn, bảo hắn an tâm đừng quá mức lao lực, Hạ Dương cũng không có một ngày nào nghỉ ngơi, một lòng muốn kiếm tiền để cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

"Cho ngươi." Vương Hạo từ trong ngực móc ra một túi tiền, "Giang chưởng quầy không ở đây, nói là đi kinh đô chưa về, ta kể lại tình huống của ngươi, quản sự kia chỉ đưa hai mươi lượng bạc, bảo cần phải có Giang chưởng quầy đồng ý mới có thể thanh toán toàn bộ."

"Hẳn là bọn họ cảm thấy ta không thể tiếp tục viết thoại bản." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Không vội, chờ Giang chưởng quầy trở về hẵng nói, dù sao họ cũng không thể nuốt hết chỗ bạc đó được."

Vương Hạo cười nói: "Ta thì lại thấy gã kia quả thật có ý định đó, nếu không phải ở hiệu sách còn có một vài thư sinh, ngay cả số tiền này gã cũng không nhất định sẽ trả."

Liễu Cảnh Văn lắc đầu cười nói: "Xưa đâu bằng nay, bọn họ cho rằng ta không đáng để bọn họ cố kỵ, không ngẫm lại ta bây giờ không còn gì vướng bận, cùng lắm thì vứt bỏ công danh, chẳng lẽ còn có thể để yên cho bọn họ ém nhẹm việc này?"

......

Hạ Dương ngồi ở dưới tàng cây, nhìn mầm dưa hấu do chính mình ươm, nghĩ đến chuyện mình đã khiến tiểu tú tài lo lắng bất an, rốt cuộc là do hắn xem nhẹ tâm tình của y.

Thế giới của Liễu Cảnh Văn hiện tại là một mảnh hắc ám, cực kỳ dễ dàng sinh ra cảm xúc bất an sợ hãi, đây là vấn đề Hạ Dương vẫn luôn xem nhẹ.

Thông qua lần này, Hạ Dương rõ ràng cảm giác được trong lòng tiểu tú tài có rất nhiều tâm tư, vẫn luôn giấu ở trong lòng không chịu nói, "Ai!" Hắn cảm thấy ngày càng bó tay bó chân.

Nhưng như bây giờ cũng không tệ, mỗi ngày nhìn thấy tiểu tú tài là hắn sẽ vui vẻ, bất kể làm lụng vất vả tới cỡ nào hắn cũng đều không cảm thấy mệt, đều cam tâm tình nguyện!

"Dương ca nhi." Vương Hạo không biết từ khi nào đi đến trước mặt hắn, Hạ Dương cũng chưa phát giác, "Ta đi trước."

"Đừng vội thế, ăn cơm trưa xong hẵng đi." Hạ Dương đứng lên giữ lại.

"Không được, trong nhà còn có việc." Vương Hạo nói: "Chờ ngày mùa qua đi, ta lại qua đây, đến lúc đó sẽ không khỏi quấy rầy."

"Sao lại là quấy rầy, còn phải cảm ơn ngươi đã tới đây hỗ trợ nữa kìa." Hạ Dương cười nói.

"Giúp đỡ lẫn nhau thôi." Vương Hạo cười, nhìn Hạ Dương muốn nói lại thôi, ngập ngừng một lát sau đó vẫn nói: "Liễu huynh nhân phẩm có thể tin, Dương ca nhi vẫn nên suy nghĩ lại thật kỹ, nếu như đổi thành nhà khác, có lẽ sẽ không được tự tại như bây giờ."

Vương Hạo nói xong cũng không đợi Hạ Dương đáp lời, vẫy vẫy tay rời đi, hắn đã nói hết câu hết chữ, xem như tẫn tình nghĩa cùng thôn, còn việc Hạ Dương quyết định như thế nào hắn không có quyền can thiệp.

Hạ Dương nghe mấy câu này, chột dạ nhìn sang Liễu Cảnh Văn, nhớ tới chuyện nguyên thân không muốn gả cho y, chẳng biết Vương Hạo đã nói cho y hay chưa.

"Sao ngươi không giữ người lại ăn cơm?" Hạ Dương vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Liễu Cảnh Văn, "Hắn vội vã rời đi như vậy là có việc bận gì sao?"

"Ta nhờ hắn giúp ta tới huyện thành xử lý chút chuyện." Liễu Cảnh Văn nói: "Bây giờ công việc xong xuôi, hắn phải vội về nhà chuẩn bị gặt lúa."

"Ồ." Hạ Dương gật gật đầu, nhìn Liễu Cảnh Văn vẻ mặt bình tĩnh, Vương Hạo hẳn là chưa nói cái gì, một nam nhân sao có thể bà tám như vậy, "Cũng đúng, hắn là anh cả trong nhà, ngày mùa là chủ lực."

"Cho ngươi." Liễu Cảnh Văn đưa túi tiền cho Hạ Dương, "Đây là tiền viết thoại bản Vương huynh giúp ta kết toán, hai mươi lượng bạc, không đủ ta lại nghĩ cách, qua mấy ngày nữa ta lên trấn trên một chuyến, lại gom góp một ít trở về."

"Đủ rồi, đủ rồi." Hạ Dương cầm túi tiền, trong lòng ngũ vị tạp trần, "Cộng thêm số tiền trong tay ta là đủ xây nhà, không cần đi vay."

"Đủ rồi?" Liễu Cảnh Văn nghi hoặc nhìn Hạ Dương, "Ngay cả tiền xây nhà cũng đủ rồi?"

"Đủ rồi." Hạ Dương vỗ vỗ vai y, cười nói: "Ngươi yên tâm, nhà của chúng ta hiện giờ mỗi ngày kiếm được không ít tiền, cũng đủ dùng."

"Thôi được, bao giờ không đủ thì ngươi cứ nói với ta." Liễu Cảnh Văn không tiếp tục truy vấn, chỉ dặn dò một câu.

"Ba ngày đã kiếm được một lượng bạc." Hạ Dương nói: "Có đôi khi còn nhiều hơn, từ giờ đến ngày xây lều và nhà còn có chút thời gian, có thể kiếm thêm được không ít, ngươi nói xem có đủ hay không?"

"Ừm." Liễu Cảnh Văn gật đầu, phụ họa một câu, "Dương ca nhi nói đủ thì chính là đủ, ta tin ngươi."

"Ta mang tiền vào cất." Hạ Dương cầm túi tiền đi vào trong nhà, không muốn nhắc đến chuyện tiền nong, "Lát nữa ngươi nói với ta ruộng nhà ngươi ở chỗ nào, ngày mai ta qua hỗ trợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top