Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

"Ngươi mang lại đây làm gì?"

Hạ Dương nằm ở trên giường đất, thấy Ngọc Hà đưa Liễu Cảnh Văn đi vào, trong tay cầm bánh bột ngô và cháo.

"Qua đây ăn cơm đi." Liễu Cảnh Văn nói: "Đã sắp qua buổi trưa rồi, nhịn đói sao được."

"Không đói bụng." Hạ Dương giờ phút này thật sự không muốn ăn. Tuy rằng trải qua một phen lăn lộn, con gà rừng trong bụng đã tiêu hóa không còn là bao, nhưng hắn vẫn không muốn ăn bất cứ thứ gì của Liễu gia.

"Vì sao lại không ăn?" Liễu Cảnh Văn bất đắc dĩ nói: "Nếu đã cưới ngươi vào cửa thì hẳn nên có trách nghiệm với ngươi, đây là thứ ngươi đáng có được."

"Cũng đúng." Hạ Dương nói: "Nhưng ta không muốn ăn, ta bây giờ có thể đi lại, tự mình tìm đồ ăn không đói được."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn đuổi Ngọc Hà ra ngoài, "Ngọc Hà, ngươi đi ra ngoài chơi đi."

"Vâng, tiểu thúc." Ngọc Hà nhìn Liễu Cảnh Văn, lại nhìn Hạ Dương, lưu luyến từng bước rời đi, nó rất muốn xem tiểu thúc bọn họ cãi nhau!

Ở trong mắt cô bé, Hạ Dương là một kẻ ngốc, suy nghĩ nông cạn, cho ăn mà còn không cần, nhất định không cãi thắng nổi tiểu thúc.

Liễu Cảnh Văn ngồi ở cạnh bàn, đợi một lát thấy Hạ Dương còn không có động tĩnh, trong lòng thở dài, nói: "Ngươi tranh chấp với nương, ta cũng muốn che chở ngươi, chỉ là trong lòng bà ấy có lửa giận, nếu như không phát ra về sau sẽ thời khắc nhớ đến chuyện này."

"Các ngươi cãi cọ vài câu chẳng vấn đề, nếu như ta cũng tham dự vào thì sẽ ảnh hưởng đến hòa thuận của cả gia đình, đối với ngươi không có chỗ tốt."

Liễu Cảnh Văn tận tình khuyên bảo, "Dương ca nhi, ngươi đừng nóng giận, ta nói sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi thì nhất định sẽ làm được."

Hạ Dương không tự giác ngồi dậy, cẩn thận đánh giá Liễu Cảnh Văn. Tiểu tú tài mới có mười mấy tuổi đầu thôi, còn ở nơi này khuyên giải trấn an hắn, thật đúng là có năng lực.

"Tiểu tú tài, ngươi giỏi thật đấy!" Hạ Dương đi qua ngồi ở bên cạnh hắn, "Còn biết giảng đạo lý, cái đầu này cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?"

"Ta thì có thể nghĩ cái gì." Liễu Cảnh Văn cười mang chút chua xót, ngay sau đó che giấu cảm xúc của chính mình lại, "Chỉ là mong muốn một nhà hòa thuận, bình an vô sự sống qua ngày mà thôi."

Y duỗi tay đẩy bát cháo đến trước mặt Hạ Dương, "Dương ca nhi, ngươi ăn chút đi, ta sẽ không để ngươi chịu đói, ngươi an tâm dưỡng thương là được."

"Ta tự làm được, không cần ngươi nuôi." Hạ Dương không hề cự tuyệt, không muốn nhìn bộ dạng tận tình khuyên bảo của tiểu tú tài. Đứa trẻ mới bao lớn, làm gì đến mức phải cần đến y nuôi hắn.

"Ừ, Dương ca nhi lợi hại lắm." Liễu Cảnh Văn nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới tạm thời kết thúc được chuyện này.

Y nghe được tiếng Hạ Dương ăn cháo, yên lặng ngồi trong chốc lát, nói: "Buổi sáng lên núi nhất định rất mệt, ngươi ăn xong thì ngủ một lát, ta đi ra ngoài một chuyến, có khả năng sẽ về hơi trễ."

"Đi đâu, ta đưa ngươi đi." Hạ Dương hỏi.

"Không cần, Ngọc Hà sẽ đưa ta đi." Liễu Cảnh Văn đứng dậy, không yên tâm còn nói thêm: "Bên ngoài nóng bức, ngươi đừng đi ra ngoài, ở trong phòng nghỉ ngơi đi."

"Biết rồi, đi nhanh đi." Hạ Dương thúc giục một câu. Hắn lại không phải trẻ con, cần gì phải dặn dò như vậy.

Liễu Cảnh Văn còn định khuyên hắn đừng tiếp tục xung đột với nương, sợ y không ở đây hắn sẽ chịu bất lợi, nhưng nghe được giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn của Hạ Dương, miệng vừa hé lại khép lại, xoay người rời đi.

Hạ Dương ăn hết bát cháo loãng, lại ăn một cái bánh bột ngô, lấp đầy chỗ trống trong bụng, lười nhác vươn vai chuẩn bị ngủ một giấc.

Nếu đã mạnh miệng như vậy, hắn cho dù có mỏi mệt cũng phải tự tìm đồ ăn, còn lời của Liễu Cảnh Văn hắn căn bản không để ở trong lòng, một người đến bản thân còn phải dựa vào người khác thì sao có thể gánh vác thêm nổi hắn.

......

Hạ Dương ngủ liền một giấc mấy tiếng, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều. Hắn thức dậy thấy trong phòng không có ai, Liễu Cảnh Văn còn chưa trở về.

Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong sân không một bóng người, tĩnh lặng như tờ, còn chưa đi ra khỏi phòng đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy ngoài trời.

Hắn đoán lúc này người Liễu gia hẳn là đều ở trong phòng tránh nóng, nhìn độ cao của mặt trời, thời gian hiện tại hẳn là hai ba giờ chiều.

Hạ Dương đẩy cửa đi ra ngoài, ở trong sân tìm dao đốn củi, lại cõng một cái sọt đi lên trên núi tìm đồ ăn. Hắn không muốn đói bụng, cũng không muốn tiếp tục ăn phần ăn mà tiểu tú tài nhịn miệng để dành cho hắn.

Không phải hắn quá kiên cường hoặc là cao ngạo đến mức không thèm ăn dùng một chút đồ nào của Liễu gia. Hắn quả thực chỉ là không muốn phân tâm cho mấy việc này, cũng không muốn mỗi ngày sống trong ồn ào nhốn nháo.

Ít nhất tiểu tú tài đối đãi hắn không tệ, hắn không thể khiến y khó xử, còn phải nghĩ xem cuộc sống sau này phải làm sao, những việc này cần suy ngẫm kĩ lưỡng, không phải một chốc một lát là có thể giải quyết.

Lúc này, trong thôn vô cùng yên tĩnh. Không phải ngày mùa, mọi người bình thường sẽ không ra ngoài đi dạo lúc nóng bức nhất sau giờ ngọ.

Hạ Dương đi thẳng một mạch đến chân núi không gặp bất kì ai, trong đầu chỉ nghĩ lát nữa phải bắt ngay một con gà rừng gì đó ăn cho đỡ thèm, bù đắp lại thiếu hụt mấy ngày nay.

Bước chân hắn không khỏi lần nữa nhanh hơn. Bất kể là ai liên tục mấy ngày nhịn đói, không được ăn một chút đồ dính mặn nào thì đều sẽ gấp không chờ nổi muốn đánh chén một bữa thỏa thích.

Con gà rừng buổi sáng tuy rằng cũng giúp hắn tạm thời giảm bớt một chút cơn thèm ăn, nhưng còn lâu mới đủ, hắn cần phải nhanh chóng dưỡng thương bổ sung thể lực.

Hạ Dương phải ăn nhiều một chút bồi đắp lại. Lúc này hắn đã khoẻ hơn nhiều so với buổi sáng, cảm giác đã khá hơn phân nửa, chỉ là muốn hoàn toàn khôi phục vẫn cần phải bổ sung thêm rất nhiều dinh dưỡng.

Vừa tới nơi, cái râm mát của núi rừng tức khắc làm giảm bớt không ít khô nóng trên người, vô số tán cây rậm rạp che chắn nắng hè chói chang của mặt trời.

Hắn xách theo dao chẻ củi, không định hái rau dại, ăn thứ đó thì làm sao no, vẫn là nên tìm mấy con mồi loại nhỏ như gà rừng thỏ hoang, ăn no rồi hẵng xuống núi.

Đi ngang qua rừng trúc giữa sườn núi, hắn chặt một đoạn trúc cứng cáp, dùng dao vót thành một cái gậy dài hơn 1 mét, một đầu nhọn hoắt giống như cây lao.

Khi còn nhỏ hắn rất hay nghịch ngợm lắm trò, thấy nhà hàng xóm dạy võ cho con cháu nhà mình, hắn da mặt dày ỷ vào tuổi nhỏ theo ở phía sau giương nanh múa vuốt học lỏm.

Cũng may hắn hoạt bát đáng yêu, lại lấy lòng chạy theo phía sau xin xỏ, người ta quả thật cũng không nỡ đuổi hắn, mặc kệ hắn đi theo bên cạnh luyện, vì thế dần dà hắn cũng học được một vài chiêu.

Tại nơi núi rừng, tuy không dám nói hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, nhưng chỉ cần chú ý một chút, Hạ Dương vẫn có lòng tin bảo đảm được sự an toàn của chính mình, bắt chút con mồi đương nhiên cũng không phải nói chơi.

Chỉ là hắn không định mang về. Người Liễu gia hiện giờ còn chưa đáng để khiến hắn dâng mình cho bọn họ. Còn tiểu tú tài, hắn chỉ có thể thiệt thòi y trước, chờ về sau xem xét kỹ hẵng nói.

Hắn vô tư đi khắp nơi trên núi, nhân cơ hội hưởng thụ không khí mát lạnh, lại không biết trong nhà đang bởi vì hắn mà phát sinh chuyện không thoải mái.

......

"Ngươi làm gì vậy?" Liễu mẫu nhìn mấy thứ Liễu Cảnh Văn mua về, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Liễu Cảnh Văn cười, nói: "Nương hiện giờ đang nóng giận, không muốn nhìn thấy Dương ca nhi, ta bèn để hắn ở trong phòng ăn cơm, mua vài thứ đỡ phải dùng tốn đồ trong nhà."

Y nói xong lại quay sang nói với Lưu Nhị Thụ vừa cùng y trở về, "Nhị Thụ, ngươi giúp ta mang đồ vào trong phòng của ta đi."

"Được." Nhị Thụ đáp. Cậu nở nụ cười khờ khạo với Liễu mẫu, động tác trong tay lại không hề đình chỉ, trực tiếp đem nồi chén gáo bồn vào trong phòng Liễu Cảnh Văn.

Trên xe kéo vẫn còn một đống đồ, trừ dụng cụ nhà bếp ra còn có gạo dầu gia vị, khiến người khác vừa nhìn đã hiểu ý, Liễu mẫu làm sao có thể vui vẻ cho được.

"Nương, ngươi đừng nóng giận." Liễu Cảnh Văn lau mồ hôi trên trán, chống gậy nói: "Hạ gia hành sự tuy rằng thiếu suy xét, nhưng trách nhiệm không nằm ở trên người Dương ca nhi. Hắn chỉ là một tiểu bối, có thể nói được cái gì."

"Lúc hắn tới đây, ngài cũng nhìn thấy tình huống lúc đó là như thế nào mà. Trong lòng hắn cũng có nỗi khổ, khó tránh khỏi trong lòng có chút không thoải mái, cho nên mới đụng chạm với nương, ta thay mặt hắn tạ lỗi với ngài."

"Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta về sau đều là người một nhà, đương nhiên phải hòa thuận ở chung không phải sao. Quá khứ qua rồi thì thôi, ngài cũng cần phải chú trọng thân thể của mình, nếu không trong lòng nhi tử làm sao có thể yên tâm."

"Hừ." Liễu mẫu cười lạnh, ánh mắt nhìn Liễu Cảnh Văn chứa thâm ý, "Ngươi nói dễ nghe, nhưng việc làm thì khó coi. Mua mấy thứ này về là có ý gì, ngươi cho là ta mù rồi hay sao?"

"Ngài không mù, là ta mù." Liễu Cảnh Văn nói: "Ngài là nương của ta, bất kể ngài nói gì hay làm gì nhi tử đều nên chịu, nhưng Dương ca nhi lại không đáng phải chịu chuyện này."

"Nếu hắn đã gả cho ta thì ta phải có trách nhiệm che chở hắn. Nhưng ngài là nương của ta, ta không thể phản bác không thể làm trái, tách ra một đoạn thời gian cho nhau bình tĩnh không phải khá tốt sao."

Liễu Cảnh Văn không hy vọng sẽ đối chọi gay gắt với người nhà của mình, lại không muốn dung túng bọn họ muốn làm gì thì làm. Dưới tình huống không thể trở mặt, hắn chỉ có thể tận lực khiến người một nhà chung sống hoà bình.

"Ý của ngươi là ta ngược đãi nó?" Liễu mẫu nghe hắn mỗi câu nói đều giữ gìn bảo vệ Hạ Dương, mỗi câu đều mang hàm ý là bà làm sai, tất cả đều là thủ đoạn mềm dẻo đâm ngược lại bà, bà lập tức nổi giận đến mức ngực phập phồng.

"Ngươi cũng không nghĩ xem bởi vì ngươi mà cái nhà này đã phải trả giá nhiều đến cỡ nào, ra giá cao cưới một đứa con dâu về là vì cái gì, ngươi chẳng lẽ còn muốn ta cung phụng nó nữa chắc?"

"Ngươi cũng là người đã thành thân, dù sao cũng không thể để vợ ngươi cái gì cũng không làm, mỗi ngày còn khiến người khác phải hầu hạ, như vậy đối với những người khác còn công bằng nữa không?"

"Một đứa con dâu vừa mới gả vào, chỉ trong vòng mấy ngày đã khiến cho ngươi không màng người nhà bảo bọc nó như vậy, về sau thời gian càng dài, trong mắt ngươi nào còn có cái nhà này, nào còn nhớ đến ta là nương của ngươi nữa."

"Ta là mẹ chồng chẳng lẽ còn không thể dạy dỗ nó, dạy nó quy củ, lại còn bắt ta ngược lại ăn nói khép nép nhìn sắc mặt nó sống qua ngày nữa ư?"

Liễu mẫu chỉ vào Liễu Cảnh Văn nói: "Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần bước vào cửa Liễu gia, dù đánh dù mắng hay bất kể dạy dỗ như thế nào đều do ta định đoạt chứ không phải ngươi định đoạt, nhớ kỹ cho ta."

"Nương, ngươi quá lời rồi." Liễu Cảnh Văn không nghĩ tới bà sẽ nói như vậy, "Hắn là con dâu của ngài, không phải kẻ thù, ngài dạy dỗ hắn ta đương nhiên không ngăn cản, nhưng phải phân rõ ra là dạy dỗ cái gì."

"Hơn nữa dạy dỗ vào lúc này, nương không cảm thấy không phải lúc sao? Dương ca nhi làm sai cái gì? Bị thương không phải hắn tự nguyện, mang thương gả vào đây cũng không phải chuyện hắn có thể làm chủ, nương muốn dạy dỗ cái gì?"

"Nếu như nương thật sự không thích, không bằng để hắn rời đi, vừa lúc chúng ta còn chưa có viên phòng, để hắn tìm người khác tốt hơn, hà tất khó xử người khác đồng thời khó xử chính mình đâu."

"Để nó rời đi?" Liễu mẫu đột nhiên cười lớn, giọng nói mang theo trào phúng: "Nó chính là một ca nhi ế không ai thèm, lớn lên xấu giống y như hán tử, lại còn chưa chắc đã có thể sinh nở, ai thèm lấy nó?"

"Nếu không phải thấy nó biết làm lụng, muốn để nó tới đây làm việc, Liễu gia làm sao có thể cho nó vào cửa, cứ chờ chết già trong nhà đi."

"Sính lễ đưa ra quá nhiều." Liễu mẫu oán trách nhìn con dâu cả của mình, đều do nương của nàng làm môi, "Người như nó chỉ cần bỏ ra mấy trăm văn là người nhà nó đã sướng như điên gả nó tới đây rồi, đúng là lãng phí tiền bạc."

"Còn cả trị thương lại tiêu mất của ta mấy trăm văn, nếu không phải sợ năm lượng bạc kia đổ sông đổ bể, chẳng dại gì mà ta đốt tiền vào nhiều như vậy, ta có thể cho nó một chén cháo loãng đã là không tồi."

Bà càng nói lại càng giận. Lúc trước nói ra năm lượng sính lễ là chưa nói cưới Hạ Dương sẽ cho năm lượng, nhưng không đợi bà đòi tiền về thương lượng lại chuyện sính lễ, nương của con dâu cả chưa qua sự đồng ý của bà đã trực tiếp giao bạc cho nhà họ, khiến Liễu mẫu trở tay không kịp, hối hận vì chưa định ra việc hôn nhân đã giao tiền cho thông gia. Bà làm vậy là để thông gia rêu rao khắp nơi, khiến mọi người đều biết chỉ cần gả con cho Liễu gia là lập tức là có thể nhận được sính lễ cao giá, hành sự quá mức phô trương.

Liễu mẫu dù hối hận đến mấy cũng không thể đòi lại tiền, còn phải cố kị thể diện của Liễu gia nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ai mà biết Hạ gia lại không ngừng kích thích thần kinh của bà.

Đầu tiên là giấu giếm chuyện bị thương, tiếp theo lại tìm cớ không bỏ ra một chút của hồi môn nào, trong ngày thành hôn làm loạn khiến cho Liễu gia mất hết mặt mũi, bà làm sao có thể không ghi hận Hạ Dương.

Lúc trước bà tận lực khuyên Liễu phụ đồng ý cưới một ca nhi vào cửa quả thật là vì có ý muốn tiết kiệm tiền, đồng thời muốn tìm một người có thể làm việc gả vào, ca nhi dù sao cũng nhiều sức lực hơn so với nữ tử.

Ai biết toàn bộ toan tính của bà đều thất bại, không chỉ phải bồi vào không ít tiền bạc, bà còn không dám nói những lời này ra cho Liễu phụ biết, vì thế Liễu mẫu có thể đối xử tử tế với Hạ Dương mới là lạ.

"Thì ra là như vậy." Liễu Cảnh Văn nghe xong mấy lời này, trong lòng cảm thấy rầu rĩ. Y gật đầu nói: "Đã khiến nương lo lắng rồi, ngài về sau yên tâm hưởng phúc đi."

Y nói xong không hề có ý định tiếp tục khuyên giải Liễu mẫu nữa. Đây là một cái nút thắt không thể tháo gỡ, Liễu Cảnh Văn giờ phút này vô cùng hiểu rõ, xem ra quyết định của mình hôm nay là đúng.

Đối với chuyện ngày mai, y còn do dự ôm thái độ thử trước một lần, bây giờ xem ra bất kể có khó khăn đến đâu y vẫn phải tiếp tục kiên trì, rốt cuộc đây là chuyện duy nhất mà hiện tại y có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top