Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Quán cafe nơi phố thị sầm uất những ngày gió đầu mùa đông nghịt người.

Tiếng máy sưởi rì rì, ánh đèn vàng phủ lên không gian làm người ta cảm nhận được sự ấm áp giữa những ngày đông lạnh lẽo.

Mười giờ sáng, khách trong quán đã vãn đi nhiều.
Dụ Ngôn tìm thấy những người bạn của mình đang ngồi ở một góc quán, nơi gần chiếc lò sưởi nhất. Cô nhanh chân bước đến, tay cầm ly trà xanh đã gọi tại quầy.

- Sao lại chọn góc khuất như vậy, tao còn tưởng bọn bây đi ăn trộm nữa?

Kéo chiếc ghế phía đối diện hai cô gái, Dụ Ngôn móc áo khoát vào thành ghế mà bắt đầu làu nhàu.

- Lạnh lắm, mày không thấy người tao như đóng băng lại à?

Tạ Khả Dần đáp trả Dụ Ngôn, cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, cổ áo đã bị kéo lên để giúp gương mặt tránh được sự lạnh lẽo từ không khí. Triệu Tiểu Đường ngồi kế bên, gật đầu thay cho sự đồng ý.

- Cứ làm quá lên, tao thấy vẫn chưa lạnh đến mức đó đâu.

Thực tế là Dụ Ngôn là kẻ ưa hàn, càng lạnh cô càng vui vẻ.

- Trời đông lạnh lẽo mày gọi bọn này ra chỉ để xài xể như vậy hả?

- Thật sự là tụi bây quá tệ, tao chỉ nói sự thật thôi. Báo cho tụi bây một tin, chị đây lại được thăng chức rồi.

Tạ Khả Dần và Triệu Tiểu Đường đều tròn mắt nhìn Dụ Ngôn. "Lại được thăng chức". Con điên này thực sự quá trâu bò rồi.

Dụ Ngôn làm cho một công ty thiết kế ở thành phố này, công ty không lớn lắm nhưng lại nổi danh vì sự độc lạ và việc tuyển chọn nhân viên gắt gao. Cô bắt đầu làm việc tại đây, khoảng 4 năm rồi, và sự nghiệp của cô cứ như một đồ thị mà hàm số luôn tăng.

Từ nhân viên thực tập, đến nhân viên chính thức, rồi lên đến trưởng nhóm thiết kế, rồi nhảy lên phó phòng, nếu bây giờ thăng chức nữa, không phải con nhỏ này sẽ lên làm trưởng phòng hay sao?

Tạ Khả Dần vứt chiếc gối đang ôm trong người nhảy qua ôm lấy Dụ Ngôn mà lắc.

- Chị thân yêu à, trưởng phòng mà chỉ đãi tụi em cafe, mày không thấy quá keo kiệt sao? Ít nhất thì cũng là thịt nướng hay là lẩu để sưởi ấm cho thân hình hao gầy này chứ!

Triệu Tiểu Đường tiếp tục đóng vai quần chúng mà gật đầu ủng hộ Tạ Khả Dần, với cô, mọi điều Tạ Khả Dần nói về đồ ăn đều là chân lý.

Dụ Ngôn bị con bạn vừa ôm vừa lắc đến mơ hồ cả đầu óc. Nhưng cô cảm thấy vui vẻ, rất vui vẻ. Có người để cùng chia sẻ niềm vui, vốn đã là một điều cực kỳ hạnh phúc.

- Nhưng tao phải đi công tác, đến khi về mới có thể mở tiệc được.

Ngay ngày đầu tiên nhậm chức, cô đã nhận nhiệm vụ đi công tác, chưa kịp vui mừng đã thấy công việc ngập đầu ngập cổ.

- Mày đi công tác ở đâu, nhớ mua quà cho tụi này nhé.

Triệu Tiểu Đường làm bù nhìn nãy giờ mới lên tiếng, cô thực sự rất thích quà mà Dụ Ngôn tặng sau mỗi chuyến công tác, nó làm cô có cảm giác mình được đi ngao du cả thế giới này vậy, vì Triệu Tiểu Đường làm trong Bộ Quốc Phòng, cô không thể xuất ngoại.

- Thượng Hải một tuần, bốn giờ chiều nay máy bay cất cánh.

Triệu Tiểu Đường nháo nhào đòi quà, giờ ngồi im đó nhìn Dụ Ngôn, Tạ Khả Dần đang ôm cô lắc lư, cũng ngồi nghiêm túc hẳn. Dụ Ngôn nhìn 2 đứa bạn bỗng nhiên nghiêm túc.

- Dụ Ngôn, Tăng Khả Ny ở Thượng Hải.

Tăng Khả Ny, đã rất lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này trước mặt Dụ Ngôn. Cô đã từng rít lên rằng, nếu ai còn nhắc tới cái tên đó, cô sẽ không xem người đó là bạn nữa.

Dụ Ngôn cũng đã từng nói rằng, nơi nào có Tăng Khả Ny, có chết cô cũng không đặt chân đến.

Vì sao Tăng Khả Ny không ở Bắc Kinh mà lại ở Thượng Hải? Vì cô sợ Dụ Ngôn sẽ vì cô mà bỏ quê hương đến một nơi xa lạ.

Vì sao Tăng Khả Ny lại ở Thượng Hải mà không phải một nơi nào khác? Điều này chỉ có trời biết, đất biết, Tăng Khả Ny biết, còn lại không ai biết vì sao cả.

Có rất nhiều chuyện người không biết, chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu.

Dụ Ngôn nghe cái tên Tăng Khả Ny được Triệu Tiểu Đường nhắc đến, ánh mắt có chút động. Rất lâu rồi cô không nghe thấy nó, không hiểu sao trong tâm lại có chút bồi hồi. Cô vẫn nhớ những điều mình đã nói ra về con người ấy. Trấn tĩnh lại bản thân, Dụ Ngôn đưa cái nhìn của mình ra ô cửa kính nhìn ra phía đường phố. Nơi đó có những con người đang thu mình trong chiếc áo ấm mà cố bước that nhanh trong cái lạnh này.

- Biết sao được, không thể từ chối công việc đầu tiên khi vừa nhận chức. Vả lại cũng chỉ đi một tuần, Thượng Hải rộng lớn như vậy cũng không chạm mặt được đâu.

Cả Triệu Tiểu Đường và Tạ Khả Dần đều biết, Dụ Ngôn tự lừa mình dối người. Không ai có thể quên được cảnh cô ấy điên cuồng lục tung tủ quần áo nhét vào vali muốn bỏ đi. Không ai có thể quên được những lời cay nghiệt cô đã ban tặng cho người con gái ấy.

Trong ký ức về những ngày xưa ấy, người con gái kia đã từng nói rằng, Dụ Ngôn giống như gió đầu mùa. Rất lạnh. Rất ngọt. Và không ai có thể nắm bắt.

Tăng Khả Ny đã dằn lấy chiếc vali của Dụ Ngôn mà nói: "Em cứ ở đây, tôi biến mất là được"

Tăng Khả Ny đã nhẹ nhàng đáp lại những câu nói cay đắng và chua chát của Dụ Ngôn bằng nụ cười: "Nếu làm vậy em thấy thoải mái, tôi không trách em"

Và rồi Tăng Khả Ny biến đi khỏi tầm mắt của Dụ Ngôn mà không quên để lại lời nhắn

"Thượng Hải"

Nếu không muốn gặp lại cô, xin đừng tới Thượng Hải.

Để lại cho Dụ Ngôn, Tăng Khả Ny đã biến mất như vậy.

Suốt 4 năm.

Dụ Ngôn cảm nhận thấy rằng, bây giờ khi nghe tới tên người đó, cô không còn cảm giác tức giận như ngày trước nữa.

Có chút hoài niệm

Có chút nhớ nhung

Chị vẫn sống tốt chứ!

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top