Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Em có thể làm một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tiếp mấy ngày, Dụ Trì Diệp cũng không về nhà.
Diệp Cẩm Tú đã có thói quen ở một mình trong ngôi nhà trống trải, không có việc gì làm, cô liền cắm hoa luyện yoga, xem phim điện ảnh, nấu nướng mỹ thực.
Cô nhận ra, không có Dụ Trì Diệp cũng không phải quá thống khổ.
Chỉ là, có điểm không quen thôi.
Hôm nay, mẹ kế gọi điện cho cô, gọi cô về nhà ăn sinh nhật, Diệp Cẩm Tú lúc này mới giật mình nhận ra đã tới sinh nhật của cô rồi.
Hiếm khi có người nhớ, từ sau khi cha cô qua đời, cô liền không để bụng đến sinh nhật nữa.
Diệp Cẩm Tú thay đổi một thân quần áo, đứng trước gương, nữ nhân trong gương mặc áo khoác vải nỉ màu xanh ngọc, chiếc cổ thon dài bị bao vây bởi áo lông màu trắng sữa.
Cô mang một đôi ủng ngắn đơn giản, đem tóc bới thành viên hơi rời rạc, lộ ra cái trán trơn bóng, hai tròng mắt sáng ngời thoạt nhìn phá lệ thu hút.
Không trang điểm, lại giống như hoa nhài tươi mát, khiến người nhìn đến liền không dời mắt được.
Diệp Cẩm Tú giật nhẹ khóe miệng, bài trừ một tia ý cười ấm áp.
Khi đến Diệp gia, cô vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người.
Mẹ kế đang nấu cơm, phòng khách, chị gái Diệp Minh Châu chính dựa vào một thân hình cao lớn, bả vai rộng lớn của nam nhân bên người thân thiết nói chuyện với nhau.
Không phải Dụ Trì Diệp lại là ai?
Nghe thấy động tĩnh, Diệp Minh Châu ngẩng đầu, một đôi mắt nhiễm sương tức khắc kinh hỉ vạn phần, đứng lên nghênh đón cô "Em gái, em đã về".
Diệp Minh Châu xuất ngoại ba năm, xác thực xinh đẹp lên không ít.
Ngũ quan càng rõ ràng, khí chất cũng càng minh diễm động lòng người, áo lông ren màu xám bao quanh làn da trắng mảnh mai, nhất cử nhất động đều tác động đến thần kinh người đối diện.
Cô nhe răng cười, cố gắng thể hiện huệ chất lan tâm.

*huệ chất lan tâm: tâm hồn trong sáng, khí chất thánh thiện
Diệp Cẩm Tú thất thần, mẹ kế cũng tiếp đón cô ngồi xuống, mà ánh mắt Dụ Trì Diệp lại chuyển qua một bên, hướng về phía sopha, nghiêm túc gọt táo.
Diệp Cẩm Tú ngồi xuống, tầm mắt vẫn đảo quanh trên người Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp.
Ba năm trước đây, hai người họ vốn là người yêu.
Hiện giờ lại tương ngộ, trong không khí đều lưu chuyển hương vị ái muội của hai người bọn họ.
Cô nắm chặt góc áo, trong lòng ngổn ngang, cố gắng nắm tay nện xuống nhưng đều vô lực.
"Em gái"- Diệp Minh Châu thướt tha đi tới, mặt mày giãn ra, lộ ra khí chất tiểu thư khuê các "Đây là quà chị cùng Trì Diệp chọn lựa cho em, em xem có thích hay không?".
Diệp Cẩm Tú cười phá lệ chân thành, không hề khúc mắc, đáy mắt đều nhuộm dần ôn nhu. Trong cổ họng một cổ chua xót nảy lên, giống như bị mắc xương cá, cô mấy ngày không thấy được hình bóng của hắn, đảo mắt hắn lại cùng chị gái đi chọn quà cho cô.
Muốn cô cảm ơn tiếp nhận sao?
Đáy mắt Diệp Cẩm Tú xẹt qua một tia mất mát, lại không biểu hiện ra ngoài, cô cúi đầu "Vâng" một tiếng, đem quà ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn dị thường "Cảm ơn chị".
Cô không muốn hủy đi ý tứ của món quà.
Món quà này cô cũng không muốn.
"Minh Châu, lại đây"- thanh âm ảm ách của Dụ Trì Diệp cất lên, hơi có chút lười biếng.
Hắn đem quả táo đã gọt cẩn thận chia nhỏ ra, cắm tăm lên, đưa cho Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu ngồi bên người hắn, khó xử nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú "Em gái, em ăn táo không?".
Diệp Cẩm Tú còn chưa trả lời, liền thấy Dụ Trì Diệp nhìn về phía Minh Châu ánh mắt toàn là ôn nhu, cánh tay hắn đáp trên lưng ghế, đem Diệp Minh Châu ôm trong ngực, thanh âm sủng nịch vạn phần "Đây là anh gọt cho em".
Diệp Cẩm Tú mặt không biểu tình, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt, ở trong mắt hắn, cô căn bản không xứng hưởng thụ hắn săn sóc.
Cô buông món quà, xoay người đi phòng bếp, đem sương mù mờ mịt ở đáy mắt thu liễm trở về "Em đi giúp dì".
Diệp Cẩm Tú sợ nếu cô không trốn liền không có dũng khí chạy thoát.
Lúc ăn cơm, Diệp Cẩm Tú ngồi cạnh mẹ kế, Diệp Minh Châu ngồi bên cạnh Dụ Trì Diệp.
Cô một chút hứng thú ăn uống đều không có, chỉ ăn cơm không, Dụ Trì Diệp trên mặt mỉm cười, săn sóc gắp đồ ăn cho Diệp Minh Châu "Em thích nhất món cá này".
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Minh Châu đỏ ửng, ngượng ngùng hờn dỗi "Trì Diệp, em tự mình gắp được......".

Hắn lại giống như không nghe được, đem tôm đã lột sẵn đặt trong chén của cô, mỉm cười "Em cũng thích tôm tươi nữa".
Hắn nhất cử nhất động săn sóc đều không phải cho Cẩm Tú cô.
Ý thức được ánh mắt của Diệp Cẩm Tú, ánh mắt hắn thuận lại đây, trong nháy mắt lạnh đến cực điểm.
Cô hốt hoảng cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Giờ khắc này, liền chính bản thân cô đều không rõ, cô vì cái gì muốn xuất hiện ở chỗ này.
Một bữa cơm ăn phá lệ nghẹn khuất, Diệp Minh Châu thường gắp đồ ăn cho cô, giống như ban thưởng, cô nếu biểu hiện hơi chút bất mãn, sẽ bị Dụ Trì Diệp châm chọc mỉa mai.
Diệp Cẩm Tú biết, ở trong lòng Dụ Trì Diệp, Diệp Minh Châu mới là công chúa thiện lương mềm yếu.
Mà cô, bất quá là mẹ kế ác độc hạ tiện thôi.
Cơm nước xong, Diệp Cẩm Tú thu thập chén đũa đi phòng bếp, Diệp Minh Châu cũng đuổi theo "Em gái, để chị giúp em, hôm nay là sinh nhật em, như thế nào có thể để em làm một mình".
Dụ Trì Diệp lại không mặn không nhạt "Không cần quan tâm, cô ta sống cũng chỉ có khả năng như thế này".
Một câu, như tên bắn vào ngực.
Diệp Cẩm Tú giật nhẹ khóe miệng không sao cả, hiện lên một tia ý cười, "Em có thể làm một mình".
"Không được"- Diệp Minh Châu lấy đi mâm trong tay cô, kiều mị nói "Chị tới giúp em".
Loại chuyện rửa chén này, một mình cô xác thực có thể làm, mà Diệp Minh Châu, nhiều lắm là thêm phiền.
Cô đổ nước tẩy rửa, lau chùi chén đĩa, đương lúc cô đem cái mâm cuối cùng đặt ở kệ rửa chén, Diệp Minh Châu duỗi tay đi vớt, trong tay vừa trợt, mâm rơi trên mặt đất.
"Loảng xoảng!"

Đĩa sứ chia năm xẻ bảy, Diệp Minh Châu bị dọa ôm đầu thét chói tai, Diệp Cẩm Tú cúi đầu, ngồi xổm yên lặng đem mảnh sứ ném vào thùng rác.
Bỗng nhiên, một mảnh sứ cắt qua tay cô, đầu ngón tay trong nháy mắt chảy máu, máu theo đầu ngón tay chảy xuống dưới.
Dụ Trì Diệp lúc này xông vào, thấy trên mặt đất một mảnh tàn cục, nữ nhân chính an tĩnh thu thập, mà Diệp Minh Châu hiển nhiên bị kinh hách thành một bộ dáng hoảng loạn.
Hắn đi qua, một tay đem Diệp Minh Châu ôm vào trong ngực "Có bị thương hay không?".
Diệp Minh Châu run bần bật rúc trong lồng ngực hắn, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, hai tròng mắt ướt đẫm nhìn về phía hắn, cắn môi nói "Em không sao......".
Diệp Cẩm Tú cũng đã thu thập xong mảnh sứ vỡ, đầu ngón tay còn chảy máu, nhưng Dụ Trì Diệp hiển nhiên làm lơ, hai tròng mắt hắn thiêu đốt lửa giận, răn dạy "Sao lại thế này? Cô không thấy Minh Châu bị dọa thành cái dạng gì sao?".
Hắn hoàn toàn không có suy xét qua cảm nhận của cô, Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy hoang đường.
Nhìn Diệp Minh Châu chân tay luống cuống đứng bên người hắn, cô tựa hồ minh bạch vì cái gì bản thân mình vĩnh viễn chỉ có thể bị Dụ Trì Diệp chán ghét.
"Tôi......"
Cô vừa muốn giải thích, liền nghe Dụ Trì Diệp cười lạnh "Về sau lại có tình huống như vậy, trước tiên cô cần phải bảo vệ, an ủi Minh Châu!".
Diệp Cẩm Tú ngậm miệng, cô biết, dẫu cô có nói bao nhiêu cũng là vô dụng.
Nhìn hắn ôm Diệp Minh Châu trở lại đại sảnh, cô cúi đầu nhìn ngón tay còn đang đổ máu, sầu thảm cười.
Diệp Minh Châu là trân châu hoa lệ cao cao tại thượng, mà cô đối với hắn mà nói, bất quá là hạt cát dưới đế giày đi?
Đau lòng bi thương, ngược lại không có đau đến vậy.
Trên đường về nhà, Diệp Cẩm Tú thức thời ngồi ghế sau, Dụ Trì Diệp một đường cũng không hé răng.
Nàng vuốt ve băng keo cá nhân trên ngón tay, mặt mày buông xuống.
Bỗng nhiên, phía trước vang thanh âm lạnh lẽo đến tận xương "Về sau, ở trước mặt Minh Châu, quản tốt chính mình".
Không biết trong lòng cô là tư vị gì, chỉ là nhàn nhạt chua xót không ngừng lan tràn.
"Vì chị nên Ngải Lỵ mới bị anh đuổi đi?".
Cô tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không có ngu xuẩn đến mức này- hắn như thế nào sẽ vì cô mà đuổi Ngải Lỵ đi?
Tuấn nhan Dụ Trì Diệp như cũ, ánh mắt lạnh lẽo nhiễm một tầng sương, đạm mạc nói "Cô biết như vậy thì tốt".
Diệp Cẩm Tú trầm mặc không nói, có lẽ trong lòng hắn, cô là người chỉ biết gây chuyện sinh sự, như thế nào lại chịu an phận?
Việc mang thai cô đã suy xét sẽ vĩnh viễn giấu trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top