Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tôi là một người vẫn còn sống sờ sờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Cẩm Tú sửng sốt, chỉ cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn.

Dụ Trì Diệp đỡ Diệp Minh Châu đang ngã trên mặt đất lên, mắt như mắt ưng hung ác, nhìn về phía Diệp Cẩm Tú "Tôi cho rằng cô ít nhất sẽ tôn trọng Minh Châu, không nghĩ tới cô lại ngoan độc như vậy!".
Diệp Minh Châu ngã vào trong lòng ngực hắn, nước mắt thấm ướt áo sơmi của hắn, ủy khuất khóc nức nở, giống như trẻ con bị cướp mất kẹo "Trì Diệp, đừng trách em ấy, là do năm đó em không giữ lấy anh......".
Diệp Cẩm Tú như bị một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, một cỗ lạnh lẽo, đến tột cùng ai sẽ hiểu?
"Dụ Trì Diệp".
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi tên của hắn, hắn đang ôm Diệp Minh Châu trong lòng, nghe được tiếng cô gọi, hắn nhíu mày "Cô lại định giở trò gì?".
Móng tay Diệp Cẩm Tú bấm thật sâu vào lòng bàn tay, lại cảm thấy không có bất cứ cái gì để giải thích.
Cô có thể giở trò gì?
"Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh căn bản liền không để mắt đến tôi"- thanh âm của cô lạnh lẽo như băng, lại vẫn duy trì thanh tỉnh cực độ.
"Tôi không phải súc vật, không phải cục đá, không phải đồ vật đóng băng".
"Tôi là một người vẫn còn sống sờ sờ!".
Đôi mắt cô đẫm nước, lần đầu tiên cô khóc trước mặt hắn. Dụ Trì Diệp cau mày, răn dạy: "Cô rốt cuộc phát điên cái gì?!".
Diệp Cẩm Tú cười thản nhiên, nguyên lai, cô nói cái gì làm cái gì, trong mắt hắn bất quá là đang nổi điên.
Nước mắt nhỏ giọt, làm ướt tươi cười, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào "Sở dĩ anh có thể muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên làm những việc này, còn không phải là ỷ vào việc tôi yêu anh sao?".
Lòng bàn tay truyền đến nỗi đau tê tâm liệt phế.
Hình bóng Dụ Trì Diệp trước mặt đã sớm bị nước mắt làm nhòe đi.
Thân thể Dụ Trì Diệp như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ.
Cô rốt cuộc không lưu lại dục vọng, gằn từng chữ một, rõ ràng dị thường "Từ đầu tới cuối, là tôi phạm tiện, tôi lì lợm la liếm, dây dưa một người đàn ông chưa bao giờ để ý đến mình".
Diệp Cẩm Tú không còn bất kì tâm tư nào nữa.
Lướt qua bờ vai của hắn, cô vẫn thong dong như cũ: "Dụ Trì Diệp, từ nay về sau, tôi buông tha anh, tôi cầu anh cũng buông tha cho tôi!".
Dụ Trì Diệp đứng hình tại chỗ, thẳng đến dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa, hắn mới hơi chút thanh tỉnh.
Diệp Minh Châu trong lòng giật nhẹ cổ áo hắn, hốc mắt hồng hồng như cũ, yếu đuối gọi hắn "Trì Diệp, chân em đau......".
Bóng đêm bao phủ.
Không biết mưa to rơi xuống từ khi nào, đèn đường trên phố tối tăm, không có lấy một người đi đường.
Diệp Cẩm Tú chạy ra khỏi cửa, vọt vào trong màn mưa.
Nước mưa ở bốn phía cuồng nhiệt vang lên giống như tấu khởi một phen hòa âm.
Nước mắt hòa lẫn nước mưa lạnh lẽo chảy xuống, đầu tóc ướt dầm dề dán trên gương mặt, mình khoác áo khoác lông, dưới chân mang dép lê, dầm trong mưa một mảnh lạnh băng.
Gió lạnh hiu quạnh, Diệp Cẩm Tú nghiêng ngả lảo đảo đi trong mưa, lại không biết nên đi nơi nào.
Có lẽ là do cô yêu sai người, cho nên trời cao mới trừng phạt cô, khiến cô lẻ loi hiu quạnh không người nương tựa! Cô ngồi xổm trong màn mưa, vùi đầu gào khóc.
Ủy khuất, bất mãn từ trước đến nay lâu như vậy, tất cả đều theo nước mưa rơi xuống, phát tiết không còn một mảnh.
Cô cảm thấy khổ sở, thật sự rất khổ sở......
"Tích tích......"
Tiếng xe hơi chói tai vang lên.
Cách đó không xa, một đạo ánh sáng đèn pha chiếu tới, Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, lau nước mưa trên mặt, nhìn qua.
Lung lay đứng dậy, chuẩn bị tránh thoát chiếc xe kia, lại đầu nặng chân nhẹ, đầu một trận choáng váng, giống như bị người hút hết sức lực.
Cô rốt cuộc khống chế không được, dưới chân bủn rủn vô lực, thật mạnh ngã xuống, bốn phía vô số bọt nước bắn lên tung tóe.
Trung tâm bệnh viện.
Ngọn đèn dầu thông thấu, bên ngoài màn mưa không ngừng, ban đêm bệnh viện cũng không quá nhiều người, thường thường có cấp cứu đưa vào.

Diệp Minh Châu được Dụ Trì Diệp ôm tiến vào phòng bệnh.
Mặt cô ta dán ở ngực hắn, trong lòng một mảnh nồng đậm ngọt ngào. Dụ Trì Diệp đem cô ta thả xuống, tuy rằng bác sĩ nói chân cô ấy không có gì trở ngại, nhưng hắn vẫn không quá yên tâm.
Diệp Minh Châu rũ mi, ánh mắt ôn hòa nhìn cổ áo hắn "Trì Diệp, mưa lớn như vậy, anh đi tìm em gái em được không? Em sợ em ấy......"- lời nói còn chưa nói xong, Dụ Trì Diệp liền đánh gãy lời nói của cô ta "Không cần quan tâm, không chết được".
Nghe nói như thế, đáy mắt Diệp Minh Châu hiện lên một tia âm lãnh, lại rất mau khôi phục bình thường, cô ta ngẩng đầu, cánh tay choàng cổ thon dài của hắn, quyến luyến rúc trong lòng hắn.
Gắt gao quấn quanh hắn.
"Nói như thế nào, em ấy cũng là em gái em...... Em không nghĩ......".
"Cô ta có xem em là chị sao?"- trong lòng Dụ Trì Diệp còn tức giận, không nghĩ nhắc tới người phụ nữ kia "Em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em".
Con ngươi Diệp Minh Châu kiều mị nhìn hắn, nhe răng cười, phong tình vạn chủng "Muốn ăn anh".
Khiêu khích lớn mật như thế làm gương mặt Dụ Trì Diệp đỏ lên, Diệp Minh Châu nghịch ngợm cười, buông tay ra. Cô ta đúng mực nắm chắc cực tốt "Nói đùa thôi, em muốn uống cà phê, Trì Diệp, chúng ta cùng đi".
Dụ Trì Diệp sờ sờ đầu cô ta "Anh đi là được".
"Em cũng cùng đi"- Diệp Minh Châu lôi kéo bàn tay to rộng của hắn, cô thực hiểu biết tâm tư nam nhân. Nếu không đem hắn giám sát chặt chẽ, làm sao biết được hắn sẽ không trốn cô đi tìm Diệp Cẩm Tú?
Dụ Trì Diệp đương nhiên không biết ý nghĩ của cô ta, chỉ cho rằng cô ta quá dính người.
Hai người mua xong cà phê, đi đến đại sảnh phòng khám bệnh, Dụ Trì Diệp mở một lon cà phê cho cô ta, Diệp Minh Châu tươi cười ngọt ngào.
Liền khi hai người đang nùng tình mật ý, một bóng người vọt đi lên, kình phong đánh úp lại, hung hăng nắm tay nện trên mặt Dụ Trì Diệp.
Diệp Minh Châu thất thanh thét chói tai.
Dụ Trì Diệp không phòng bị, lui về phía sau hai bước. Khi hắn thấy rõ ràng người tới, tức khắc khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Cậu ở chỗ này làm gì?".
Khóe miệng Dụ Phi Trạch hiện lên cười lạnh, không còn ôn tồn lễ độ như xưa, áo khoác tây trang dính đầy nước mưa, trên trán cũng bị ướt.
"Vấn đề này, tôi hẳn là hỏi anh mới đúng".
Diệp Minh Châu lo lắng kiểm tra mặt Dụ Trì Diệp "Trì Diệp, anh không sao chứ?".
Dụ Trì Diệp đẩy tay cô ta ra, chuẩn bị cùng Dụ Phi Trạch đánh một trận, Diệp Minh Châu gắt gao túm cánh tay hắn, nức nở nói: "Trì Diệp, đừng đánh, sẽ bị thương".
Ánh mắt Dụ Phi Trạch nhìn hai người kia một vòng, lúc này mới cười: "Tôi liền tự hỏi, Cẩm Tú một mình té xỉu trong màn mưa là vì sao, nguyên lai, là do đôi cẩu nam nữ các người quấn quýt bên nhau?".
Không có một chút ôn hòa, lời nói sắc bén không giống phong cách của Dụ Phi Trạch.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Châu tức khắc trắng bệch, lắp bắp giải thích "Tôi cùng Trì Diệp là thật lòng yêu nhau, chúng tôi......".
"Nếu không phải do cô quay trở về, cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy!".
Dụ Phi Trạch cười lạnh, sát khí trong mắt làm Diệp Minh Châu giống như thỏ con bị thương, gắt gao rúc trong lòng Dụ Trì Diệp.
Ánh mắt Dụ Trì Diệp như thương lang, cả người phát ra khí thế đế vương, hắn lạnh như băng nhìn Dụ Phi Trạch cảnh cáo: "Quản tốt cái miệng của mày".
Lúc hai người đang giằng co, truyền đến thanh âm của y tá.
"Ai là người nhà của Diệp Cẩm Tú?".
Dụ Phi Trạch vọt đi lên, thanh âm y tá nhàn nhạt, cầm bút viết trên phiếu theo dõi bệnh cái gì đó.
"Diệp Cẩm Tú đang mang thai, sự việc đêm nay cũng quá nguy hiểm, anh làm sao lại để một thai phụ ngày mùa đông đi dầm mưa?".
Thanh âm không lớn, lại như sét đánh, khiếp sợ đến mọi người.
Diệp Minh Châu một giây trước còn dựa trong lòng Dụ Trì Diệp, lúc này thoát khỏi cái ôm của hắn, không thể tin tưởng nhìn hắn: "Trì Diệp, không phải anh nói anh không chạm qua em ấy sao?".
Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới, một đêm say rượu kia, thế nhưng lại làm Diệp Cẩm Tú mang thai.
Thấy hắn không có ý tứ muốn giải thích, sắc mặt Diệp Minh Châu càng thêm khó coi, thất vọng lắc đầu, nước mắt rào rạt rơi xuống, xoay người chạy ra ngoài "Đây không phải sự thật, nhất định không phải sự thật!".
Mắt thấy cô ta rời đi, Dụ Trì Diệp lập tức đuổi theo: "Minh Châu, em nghe anh giải thích!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top