Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tin tức tố áp chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng chết, chẳng lẽ lão già của Sở gia lại phái người đuổi theo mình ? Trái tim Sở Ngộ hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thảo nào hôm nay trên công ty luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng không thể tập trung được
Cậu hiện tại chỉ còn lại Thúi Thúi, dù cho có bị mang đi tra tấn thì chỉ cần Thúi Thúi bình an vô sự là được rồi.
Ý nghĩ này xoay chuyển trong đầu cậu nhiều lần, hầu kết Sở Ngộ khẩn trương trượt lên xuống, cuối cùng cậu hạ quyết tâm cau mày hô lớn
- Thúi Thúi, đừng cùng ba chơi trốn tìm nữa, ra đây đi!
Căn phòng vẫn tĩnh mịch không một tiếng động, trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Sở Ngộ thiếu chút nữa đã không kìm được biến ra nguyên hình, con mắt đen láy dần chuyển sang màu hổ phách, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Nửa người trên của Sở Ngộ hơi hạ xuống, chuẩn bị nhào lên chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Vừa tiến tới phòng khách, con ngươi Sở Ngộ đột nhiên co lại như không thể tin nổi, đôi chân tự động bước lùi về sau hai bước, hô hấp đình trệ, nhìn chăm chăm vào bóng người trong phòng. Sở Ngộ không cần bật đèn cũng có thể biết người kia là ai qua màu tóc vàng chói ấy.
- Tần...Chi Thừa
Sở Ngộ vô thức thốt ra tên của người đàn ông nọ, trong mắt lưu chuyển từng dòng cảm xúc phức tạp không thể xác định.
Từ ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cổng trước, có thể lờ mờ trông thấy một thân Âu phục màu xám cao cấp, áo sơ mi đen, tôn lên dáng người thon dài đang vắt chéo chân ngồi trên sô pha nhà Sở Ngộ.
Chỉ có điều trước ngực người đàn ông này là cà vạt đã bị kéo rộng cùng cúc áo chưa cài, so với khí chất hắn thể hiện có phần không khớp nhau.
Tần Chi Thừa đã nhìn chăm chăm hành lang cùng phòng khách cho đến khi Sở Ngộ xuất hiện, môi mỏng khẽ nhếch như nở một nụ cười, hắn sửa lại cà vạt bị kéo lệch, chậm rãi đứng dậy đi về phía Sở Ngộ, mở miệng nói
- Cá nhỏ, ba năm sáu tháng lẻ bảy ngày, tôi cuối cùng cũng tìm được em
Người đàn ông mặc Âu phục đi giày da, dáng người cao gầy, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý, đặc biệt nhất là giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính tựa như thuốc tê khiến người ta mông muội.
- Sao em lại tìm được nơi này ?
Sở Ngộ cảm thấy toàn thân máu huyết phun trào, không thể nghe được gì, trong đầu chỉ toàn tiếng "ong,ong" vang dội.
Tần Chi Thừa sở hữu vẻ đẹp của đàn ông Châu Âu, ngũ quan thâm thúy, nửa người trên cơ bắp hữu lực, cơ ngực đẹp đẽ nổi bật, mà phần eo kết nối với bắp đùi lại tạo ra đường cong hoàn hảo dụ người.
Nhưng sắc mặt Sở Ngộ lại khó coi vô cùng, như thể trong mắt cậu, trước mặt không phải một người đàn ông hoàn mỹ được tỉ mỉ điêu khắc mà là ác ma nuốt người không nhả xương.
- Thúi Thúi đâu? Vương Di đâu? Anh đem người đi đâu rồi ?
Sở Ngộ hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, dù sao so với an nguy của mình, cậu càng mong con được an toàn hơn.
- Thúi Thúi là tên của đứa nhóc kia ?
Giọng nói của Tần Chi Thừa khàn khàn, dường như đã rất nhiều ngày phải trải qua bôn ba mỏi mệt.
- Cá nhỏ, em luôn luôn khiến cho tôi bất ngờ
Nói xong lại nheo đôi mắt vàng đầy nguy hiểm nhìn chòng chọc Sở Ngộ, mang theo cảm giác áp bách tiến tới gần Sở Ngộ
- Em có vẻ rất quan tâm đứa bé kia ?
- Nói nhảm, con tôi tôi có thể không quan tâm sao ? Nói đi, anh đem bọn họ tới chỗ nào rồi !
Sở Ngộ dựa lưng vào tường, chống đỡ đùi phải để nó không run rẩy, cố gắng không để Tần Chi Thừa phát hiện ra điều khác thường, nhưng cậu chưa nói hết lời đã bị che phủ bởi bóng người dần dần tiến tới. Sở Ngộ cho rằng Tần Chi Thừa muốn động thủ, không ngờ rằng hắn lại nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng cẩn thận hôn từng đốt ngón tay mảnh khảnh.
Sở Ngộ không biểu lộ bất kì cảm xúc gì trên mặt, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, không nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy nhưng Tần Chi Thừa vẫn giữ diễn xuất thân sĩ quý tộc buồn nôn ấy.
- Cá nhỏ, đừng luôn luôn mất bình tĩnh như thế, yên tâm, bọn họ đều ở nơi an toàn
- Tần Chi Thừa anh có bị bệnh không, dựa vào cái gì anh đem con tôi đi như thế ?
- Em không nghĩ nên giải thích với tôi tại sao đột nhiên lại trốn nhà đi ba năm trước à ?
- Tần Chi Hành, anh thật sự coi chính mình là củ hành rồi à, tôi làm gì cũng phải báo cáo anh? Dựa vào cái gì? Anh xứng à? Còn nữa, Tần Chi Thừa, tôi sẽ nói một lần cho anh biết, tôi không có nhà!
Tần Chi Thừa chỉ im lặng nghe Sở Ngộ nói, ngoài dự đoán, hắn không những không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa. Ngón tay hắn rời khỏi lòng bàn tay Sở Ngộ, lên đến tai rồi xuyên qua làn tóc dài, vuốt ve lên cái gáy đã bị hắn đánh dấu.
Tần Chi Thừa khom người xuống nói bên tai Sở Ngộ
- Cá nhỏ, ba năm không có tôi, kỳ phát tình chắc chắn rất khó chịu đúng không ?
Là Alpha của Sở Ngộ, Tần Chi Thừa nhớ rõ mỗi tấc da thịt trên người Omega của mình.
Tuyến thể là nơi đặc biệt nhạy cảm, bị Tần Chi Thừa trêu chọc khiến thân thể Sở Ngộ không chịu nổi trở nên mềm nhũn trong lòng hắn. Sở Ngộ cực kỳ chán ghét điều này nhưng thể chất Omega đã khắc vào bản năng của cậu, khiến cậu không thể chống cự. Vậy nên cậu chỉ đành nghiến răng nghiến lợi trừng đôi mắt đen láy để biểu đạt sự phản kháng của mình
- Đừng tự dát vàng lên mặt mình, không có anh tôi sống rất tốt!
Thấy phản ứng mãnh liệt của Sở Ngộ khi bị mình chạm vào, Tần Chi Thừa được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn cọ xát khóe môi Sở Ngộ
- Thân thể của em không nói như vậy, nói một đằng làm một nẻo à hổ nhỏ
Người đàn ông này mỗi lần nói chuyện cùng cậu đều là như thế này, không nhanh không chậm, giống như coi cậu thành đồ đần
- Tần Chi Thừa anh bớt nói nhảm, mau đưa Thúi Thúi cho tôi
Sở Ngộ không có nơi để phát tiết cơn giận, tiếng gầm gừ trong cổ họng cũng to dần, trong nháy mắt móng vuốt hổ bổ nhào về phía Tần Chi Thừa, giẫm trên lồng ngực hắn.
- Ha ha, Cá nhỏ, tính tình em vẫn kém như vậy
- Không cho phép anh gọi tôi là Cá nhỏ !
Tính cách Sở Ngộ luôn luôn gắt gỏng, Tần Chi Thừa đã tập làm quen, trên mặt vẫn treo nụ cười như thể không bị ảnh hưởng bởi thương tổn tạo ra từ móng vuốt hổ. Hắn ung dung nhìn đỉnh đầu xù lông của hổ nhỏ
- Chuyện này làm tôi nhớ đến cảnh tượng gặp em lần đầu tiên
Vừa dứt lời, Tần Chi Thừa không cho Sở Ngộ cơ hội phản ứng lại, chỉ thấy trong đôi mắt vàng bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, trong không khí đột ngột tràn ngập tin tức tố cường đại áp bách cậu.
Không có bất kỳ Omega nào có thể chịu đựng tin tức tố mãnh liệt của một Alpha cao cấp hơn một phút đồng hồ.
- Tần Chi Thừa! Ngươi...
Quả nhiên chỉ một lúc sau, thân thể Sở Ngộ như bị sét đánh, chấn động mạnh rồi không thể duy trì hình thú, chân tay mềm nhũn ngã xuống sàn nhà.
Trong cơn mê man, Sở Ngộ cảm giác được mình bị Tần Chi Thừa ôm lên, chóp mũi còn ngửi được tin tức tố mùi cao hương của hắn.
- Xin lỗi Cá nhỏ, tôi quá hưng phấn nên không thể khống chế tin tức tố
Tần Chi Thừa ôn nhu hôn trán Sở Ngộ, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu, nhẹ nhàng mà khoan khoái, còn pha lẫn mùi thuốc lá đầy dã tính và gợi cảm, khiến hắn nguyện ý trầm mê trong ấy.
- Tần Chi Thừa...Anh...Đem Thúi Thúi trả lại cho tôi...
Sắc mặt Sở Ngộ tái nhợt, thân thể dần nóng lên, giọng càng ngày càng nhỏ rồi cuối cùng ngất lịm đi.
- Cá nhỏ nghe lời, sau khi em tỉnh lại có thể nhìn thấy đứa bé
Thanh âm Tần Chi Thừa đột nhiên hạ thấp, đôi con ngươi mãnh liệt cuộn trào ham muốn chiếm hữu
- Con của chúng ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top