Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở quốc hoàng đế băng hà, tại vị chỉ có một hoàng hậu hai hoàng tử, nề hà trưởng tử không có hứng thú trị quốc đành truyền ngôi cho thứ tử, phong trưởng tử làm Nhiếp chính vương hai huynh đệ cùng trị vì đất nước.

Sở Mục lên ngôi năm thứ nhất, Hung Nô phái đại quân nhiễu loạn biên giới phía bắc, lòng dân bất an. Nhiếp chính vương Sở Dã dẫn quân thảo phạt hung nô, Hung Nô thất thế liên tiếp đại bại nhưng lúc này Sở quốc truyền ra ôn dịch, Hung Nô dược thế càn quấy. Chiến sự lập tức lâm vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Sở Dã vừa phải trấn an, giải quyết tình hình ôn dịch trong thành và trong quân vừa phải đối phó với quân Hung Nô lúc này đã gần như sức cùng lực kiệt. Hung Nô bên kia tình hình cũng không tốt hơn là bao, ôn dịch đang thâm nhập dần vào trong quân, nhân tâm hoảng sợ. Chủ tướng hai phe đều muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này, hai bên chạm vào là nổ ngay.

Cuối cùng do từ trước đã bị đánh bại thiệt hại khá lớn lại thêm ôn dịch, Hung Nô ngậm ngùi lui về lại thảo nguyên. Sở Dã 16 tuổi nhất chiến thành danh.

Giặc ngoài đã dẹp, Sở đế có thể an tâm đẩy lùi ôn dịch, không đến nửa năm ôn dịch được đẩy lùi Nhiếp chính vương cũng vinh quang khải hoàn hồi kinh.

Sở Dã và Sở Mục tình cảm từ nhỏ thắm thiết, khi xưa biết tin bản thân được truyền ngôi Sở Mục đã đại khóc đại náo một hồi cuối cùng cũng không có kết quả gì đành phải khoác lên long bào trị quốc.

Ngày khải hoàn, Sở Mục đứng trên cổng thành trông ngóng từ sớm, đến khi nắng quá đỉnh đầu mới thấy một trận khói bụi từ xa. Huynh trưởng sắp về rồi, để huynh ấy áp chế mấy lão cáo già trong tiều, thời gian qua thật là mệt chết bảo bảo mà.

Sở Dã khải hoàn trong tiếng tung hô của bá tánh trong thành và đôi mắt dường như sắp khóc của thiên tử. Bá tánh tung hô hắn như thần, suốt ngày ca ngợi về chiến công của hắn. Sở Dã nghe thấy cũng có chút trương dương, có điều ngại với thân phận của mình nên khuôn mặt lúc nào cũng phải nghiêm nghị nhưng khoé miệng nhếch lên liên tục đã bán đứng hắn. Chung quy, dù có chín chắn đến đâu thì trước lời tung hô về mình, một thiếu niên không khỏi có chút tự đắc.

Sở Dã về kinh bắt đầu cùng Sở Mục xử lý chuyện triều chính, Sở Mục vui như phát khóc khi nhìn đống tấu chương như núi dần vơi đi, quả nhiên huynh trưởng là tốt nhất.

Thấm thoát 7 năm trôi qua, Sở Dã trút đi vẻ thiếu niên ngây ngô trở thành một nam nhân thành thục đầy mị lực. Thế gia quý nữ trong kinh thành ai cũng mơ được gả cho Nhiếp chính vương dù làm thiếp thất cũng cam tâm tình nguyện. Về phần Sở Dã, hắn đối với việc cưới thê nạp thiếp không tỏ ý kiến, tiên hoàng và tiên hoàng hậu quy thiên không ai có thể quản được hắn, Sở Mục thì càng không thể.

Sở Mục....Sở Mục hình như đã trưởng thành hình như cũng chưa trưởng thành. Đối với việc triều chính vẫn như lâm đại địch chỉ hứng thú với việc ăn chơi nhưng thân phận không cho phép nên chỉ dám nhảy disco trong đầu.

"Vương gia, nên tỉnh rồi!"

Sáng nay Sở Dã phải vào triều sớm nhưng hôm qua có vẻ hơi quá chén nên bây giờ vẫn chưa muốn tỉnh. Lục Cửu thở dài cố đánh thức Sở Dã, thấy hắn bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại liền nhanh chóng phi thân lên xà nhà nhanh chóng hoà mình vào bóng tối.

Cảm nhận được vương gia đã tỉnh, nhóm tì nữ bên ngoài nhanh chóng đi vào giúp hắn chải tóc, thay y phục, dùng bữa. Sau một hồi lục đục nhóm tì nữ lui ra, Sở Dã cũng vào triều.

Khoảng thời gian Sở Dã vào triều Lục Cửu không có nhiệm vụ nhưng hắn cũng không ngồi im, tiếp tục chạy về ám vệ doanh huấn luyện.

Từ khi nắm lấy bàn tay vươn ra của Sở Dã, Lục Cửu đã thề phải bảo vệ Sở Dã bằng mọi giá. Sở Dã là tín ngưỡng là mục tiêu sống là chấp niệm của Lục Cửu, dù có hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ.

Bảy năm trước bị ném vào ám vệ doanh cho đến hai năm trước mới được thả ra. Bằng vào sự nỗ lực và trung thành của mình Lục Cửu cũng đã giành được một vị trí nhỏ bên cạnh Sở Dã, bảo vệ cho hắn.

Nghĩ đến đây Lục Cửu nở nụ cười hạnh phúc, từng quyền từng quyền xuất ra mang theo tiếng xé gió. Lục Cửu cũng được gọi là cao lớn, cơ thể có cơ bắp nhưng chỉ là lớp phủ mỏng, hai chân thon dài luyện thế nào cũng chẳng thể thô lên được.

Lục Cửu đứng đó luyện quyền, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng ai nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Đến giữa trưa Sở Dã quay về, Lục Cửu nhanh chóng đổi ca leo lên xà nhà ẩn thân cùng các huynh đệ. Hôm nay tâm trạng của Sở Dã có vẻ tồi tệ, nha hoàn có chút sơ sảy làm đổ một chút nước trà ra bàn, nó như mồi lửa làm cho Sở Dã nổi đoá hất ly trà xuống đất.

"Cút ra ngoài nhận phạt!"

Nha hoàn nghe thấy lời Sở Dã thân hình đang quỳ khẽ run lên nhưng vẫn một câu 'tạ ơn vương gia' rồi khẽ lui ra.

Nha hoàn khác muốn tiến lên rót trà cũng bị Sở Dã đuổi hết ra ngoài. Trước khi khép cửa đại cung nữ khẽ nhìn thoáng lên chỗ Lục Cửu. Lục Cửu nhận mệnh thở dài. Thú thật khi nhìn thấy tâm trạng Sở Dã xấu như vậy Lục Cửu cũng có chút lo lắng, hôm nay trên triều có chuyện gì vậy.

Nghĩ nghĩ Lục Cửu khẽ nhảy xuống tiến lại gần Sở Dã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top