Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

"Hoắc Khải...cẩn thận"

"Ba..."

"Lão đại..."

"Đoàng..."

"Ầm..."

Cả ba tiếng hét đồng loạt vang lên, thế nhưng chuyện không nên xảy ra vẫn cứ xảy ra. Hoắc Khải bị hất tung lên trời rồi rơi xuống như một con diều bị đứt dây. Trước khi bị bay lên, tôi nhìn thấy hắn cười với tôi. Một nụ cười mãn nguyện, giống như không còn lưu luyến điều gì nữa. Khoảng khắc đó trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn lại, không thở nổi. 

 Hoắc Khải nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tôi ôm con trai bị dọa sợ đã thiết đi ngồi đợi ở bên ngoài, tâm trí vẫn chưa thể hết bàng hoàng nhớ lại sự việc vừa xảy ra.

Chúng tôi đi ra khỏi công viên. Bên kia đường có bán bánh quẩy, Tiểu Hải muốn ăn nên Hoắc Khải dắt thằng bé đi mua  còn tôi đứng đợi ở bên này. Nhưng đến giữa đường thì có một chiếc ô tô tải lao về phía hai cha con. Vốn dĩ với năng lực của Hoắc Khải thì hắn hoàn toàn có thể ôm Tiểu Hải tránh đi, nhưng không hiểu sao hắn lại đẩy Tiểu Hải về phía tôi rồi đứng đó nhìn chúng tôi không nhúc nhích, mặc kệ tiếng hét của chúng tôi.

Chiếc xe tải đó gây tai nạn xong thì bỏ trốn. Sau đó Tiểu Triệu nói với tôi. Đây không phải là một vụ tai nạn mà là một vụ cố ý giết người. Là người của băng Báo đen, kẻ thù truyền kiếp của Hoắc Khải ở thế giới ngầm. Hoắc Khải cho người cướp hàng của bọn chúng, chúng nhịn. Hoắc Khải cho người làm nổ kho vũ khí của chúng, chúng cũng nhịn. Bởi vì chúng e dè thực lực của Hoắc Khải, thiệt hại về tiền là chuyện nhỏ, còn thiệt hại về người thì lại là chuyện lớn, chúng không muốn vì một vài thùng hàng mà để anh em đầu rơi máu chảy. Vì vậy mà chúng nhịn Hoắc Khải hết lần này đến lần khác.

Nhưng mới đây, Hoắc Khải lại vì cứu Lăng Nhiên mà không ngần ngại, trực tiếp giết chết lão đại của bọn chúng. Đây là không coi bọn chúng ra gì, tiền không có, danh dự cũng mất, hỏi chúng làm sao tồn tại ở thế giới ngầm này nữa. Chúng cay cú mà chó cùng dứt dậu, muốn đồng quy vu tận với Hoắc Khải. Vừa hay hôm nay là cơ hội tốt.

Hoắc Khải vốn có thể tự mình thoát được nhưng vì Tiểu Hải mà anh không dám tránh. Anh phải đẩy Tiểu Hải ra, vì cái bọn chúng cần chỉ là mạng của anh mà thôi. Người trên xe tải có súng, nếu anh ôm Tiểu Hải tránh đi thì chắc chắn bọn chúng sẽ nổ súng về phía anh, và anh không thể đảm bảo mình có thể bảo vệ được Tiểu Hải không bị đạn lạc. Anh lại càng không thể đảm bảo nếu bọn chúng không giết được anh thì có nổi điên mà nã súng về phía chúng tôi hay không. Vì vậy anh lựa chọn chấp nhận và không phản kháng.

Hóa ra, anh lựa chọn hy sinh tính mạng để bảo vệ chúng tôi chu toàn.

"Cộc...cộc..."

Có tiếng gậy chống xuống sàn vang lên giữa hành lang yên tĩnh. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiểu Triệu đang đỡ một ông cụ tóc đã điểm hoa râm. Bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Theo sau họ còn có một dàn vệ sĩ áo đen trông rất hùng hồn. Những người này là ai?

"Tiểu Triệu, đây là...?"

"Cố tiểu thư, đây là ông nội của Hoắc tổng, Hoắc Thế Thành. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng, cô Bối Như Hoa. Hoắc lão, cô Cố đây là bạn của Hoắc tổng, vừa hay ở cùng Hoắc tổng lúc gặp nạn ạ"

"Ừ"

Tiểu Triệu lần lượt giới thiệu mọi người với nhau. Hoắc lão liếc tôi một cái gật đầu lạnh nhạt. Cô tiểu thư họ Bối kia thì săm soi tôi từ đầu đến chân rồi lại liếc nhìn cả bảo bối trong lòng của tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm nữa khiến tôi thực sự khó chịu.

Vị hôn thê là sao đây? Hoắc Khải có vị hôn thê từ bao giờ? Tại sao hắn không nói với tôi? Tại sao còn đưa chúng tôi trở lại trong khi đã có vị hôn thê rồi? Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh đầu tôi, mà người có thể giải đáp lại đang nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết. 

"Tiểu Triệu, có thể giúp tôi đưa Tiểu Hải đến chỗ của Lăng Nhiên không?"

"Dạ được Cố tiểu thư"

Mặc dù có một số chuyện tôi chưa hiểu rõ, ví dụ như tại sao Tiểu Triệu không gọi tôi là chị dâu như thường ngày mà lại gọi tôi là Cố tiểu thư. Nhưng có một điều tôi chắc chắn phải hiểu, đó là Tiểu Hải không thích hợp ở đây.

Tiểu Triệu vừa rời đi thì cửa phòng cấp cứu được mở ra. Bối Như Hoa đang tính nói gì đó với tôi nhưng thấy bác sĩ đi ra nên cô ta liền im lặng. Hẳn cô ta đang định nói, sao tôi không rời đi luôn đi đây mà.

"Bác sĩ, cháu trai tôi sao rồi?"

Bác sĩ nhìn Hoắc lão đầy vẻ cung kính nhưng sắc mặt thì không được tốt lắm.

"Hoắc lão xin giữ bình tĩnh. Tình hình của Hoắc tổng...không được khả quan cho lắm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng ngài ấy bị thương quá nặng. Còn có...vết thương do đạn bắn ở ngực quá gần tim. Chúng tôi không dám mạo hiểm lấy đạn ra. Nhưng nếu không lấy ra thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, còn nếu phẫu thuật ngay bây giờ thì tỉ lệ thành công là 10%"

"Cái gì hả? Ông nói cái gì mà cũng như không vậy? Lấy ra cũng chết, mà không lấy ra cũng chết. Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy? Chúng tôi thuê ông về để ông nói những lời như vậy à? Đúng là nuôi tốn cơm gạo?"

Hoắc lão còn chưa nói gì thì Bối Như Hoa đã quát như tát nước vào mặt vì bác sĩ đáng tuổi ba cô ta kia.

Tôi thật không hiểu tại sao Hoắc Khải lại có một cô vợ chưa cưới không có lễ giáo như thế này. Đúng là thân mang hộp soàng kim cương mà nhân cách như mớ vải nhúm nhó.

"Bác sĩ, ca phẫu thuật này cứ để tôi"

Giữa lúc mọi người đang không biết phải quyết định như thế nào thì tôi đã kịp thời lên tiếng. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, bao gồm cả vị Hoắc lão cao cao tại thượng kia.

"Này cô kia, cô là ai mà dám to mồm như thế hả? Đến bác sĩ trưởng khoa còn nói rất nguy hiểm mà cô dám nó để cô làm phẫu thuật à. Hoắc ca của tôi mà có mệnh hệ gì thì cô có chết vạn lần cũng không đền nổi đâu"

"Tiểu Hoa, cháu im lặng chút đi"

Quả nhiên Hoắc lão là người từng trải, chứ không giống mấy cái loại bình hoa di động như thế kia.

Vị bác sĩ gia kia nhìn tôi đầy nghi hoặc hỏi:

"Cô là...?"

"Lisa"

"Lisa? Cô là Lisa? Là người được mệnh danh là "kẻ cướp nhà tử thần"?"

"Là tôi"

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Hoắc lão à, Lisa này là một cô bác sĩ nổi tiếng 3 năm gần đây, chưa từng thất bại một ca phẫu thuật nào. Từng có người bị tất cả các bác sĩ lắc đầu bó tay vì không thể cứu sống nhưng cũng được cô ấy cướp về từ tay thần chết. Ca phẫu thuật này của Hoắc tổng nếu do cô ấy thực hiện chắc chắn sẽ thành công"

Vị bác sĩ già kích động nắm lấy tay tôi, vẻ mặt không giấu nổi sự sùng bái.

5 năm nay, tôi ở nước ngoài cũng gây dựng được một chút sự nghiệp, không ngờ lại nổi tiếng về tận nước mình. Từ một cô bác sĩ thú y vô danh tiểu tốt, giờ đây tôi đã là một cô bác sĩ tài hoa được người người ngưỡng mộ. Nhưng tôi ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Trừ những người trong giới thì không ai biết tôi là ai.

Nghe bác sĩ nói thì tình tình của Hoắc Khải thực sự rất nguy kịch rồi, nếu tôi không lộ diện thì sợ rằng hắn sẽ chết mất. Nghĩ đến điều đó là tôi lại thấy tim nghẹn thở. Con tôi vừa mới nhận ba, tôi không thể để nó một lần nữa mất ba được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top