Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

"Cô muốn biết không? Chúng ta làm một cuộc trao đổi. Cô theo tôi đến một nơi trong vòng 3 tiếng. Trong thời gian đó tôi sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện về thân thế của cô. Yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô, vì chúng ta là người nhà mà"

Bối Tư Tư nói xong kèm theo một nụ cười quỷ dị. Tôi có nên tin tưởng người phụ nữ ác độc này không.

Mọi chuyện đến giờ phút này đã không còn đơn giản như tôi nghĩ. Tôi không hiểu tại sao tôi từ một đứa con gái của một gia đình nông thôn bình thường lại biến thành người nhà họ Bối, một gia tộc nổi tiếng giàu có này.

"Cháu gái yêu quý của ta, hãy quyết định sớm đi, Hoắc Khải chắc đã đang trên đường trở về rồi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu"

Nếu tôi đi theo bà ta, hẳn bà ta muốn dùng tôi để uy hiếp Hoắc Khải một việc gì đó. Việc này có khiến hắn gặp nguy hiểm gì không?

"Nếu mất đi cơ hội này, con sẽ mãi mãi không biết được mình là ai đâu cháu gái à. Dì cả sẽ không hại con"

Bối Tư Tư không ngừng thuyết phục tôi. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, cũng là cơ hội cuối cùng của bà ta. Bởi vì nếu bà ta dám đến nơi ở của Hoắc Khải tức là đã muốn ngả bài với hắn rồi. 

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với Hoắc Khải, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức vì người hắn hận mà rấn thân vào nguy hiểm đâu, vì vậy tôi đã đồng ý với cuộc giao dịch này. Sau đó tôi mới biết chính mình mới là người ngu ngốc nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi bị tịch thu điện thoại, bị bịt mắt đưa đến một ngôi nhà hoang rất rộng. Bối Như Hoa không được đi theo. Hẳn Bối Tư Tư sợ sự ngu ngốc của cô cháu gái này hủy hoại kế hoạch chu toàn của mình.

Tuy là nhà hoang nhưng vị trí tôi đang ngồi lại sánh ngang với nhà hàng 5 sao. Bối Tư Tư đúng là không bao giờ để bản thân chịu thiệt một chút nào. Bà ta nâng ly rượu lên, chậm rãi thưởng thức. Xung quanh chúng tôi là hàng trăm vệ sĩ áo đen đứng xếp hàng thẳng tắp. 

"Con biết đây là rượu gì không? Đây là rượu vang F, nếu đã từng nếm qua thì chắc chắn không thể nào quên được mùi vị của nó, đó là sự mềm mại nhẹ nhõm như nhung lụa, một loại rượu với lớp tannin nhẹ nhõm, khi uống cho cảm giác êm ái cần bằng, sự hòa hợp giữa hương thơm hoa quả mọng cùng dâu tây và gỗ tuyết tùng và vị ngon nhẹ nhõm của rượu tạo cho người uống những phút giây thư giãn thực sự...."

Tôi có chút sợ với trận địa này. Nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi. Tôi không còn cơ hội để quay đầu rồi. Nếu tôi có mệnh hệ gì, mong là Hoắc Khải sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Hải.

"Rượu cũng đã uống rồi, chúng ta vào chủ đề chính được chưa?"

Tôi không có tâm trí đâu mà ngồi đây nghe bà ta bình phẩm rượu. Vì vậy tôi đã trực tiếp ngắt lời bà ta.

"Thư giãn đi nào, dì cả đã nói sẽ không làm hại con. Món quà này là dành chồng con."

Có lẽ bà ta đã nhìn ra nỗi sợ hãi của tôi nên cố tình nói vậy. 

"Bà nghĩ Hoắc Khải sẽ vì tôi là vợ hắn mà đến đây ư, bà sai rồi, hắn sẽ không đến đâu vì hắn ta rất hận tôi."

Bối Tư Tư nghe tôi nói xong thì cười lớn, không có vẻ gì là tức giận cả. 

"Ôi cháu gái của ta, sao con lại ngây thơ như vậy nhỉ. Một người điên cuồng tìm kiếm con suốt 5 năm sao có thể hận con chứ. Nếu nó hận con thì nó đã cưới Bối Như Hoa từ lâu rồi, nếu nó hận con thì dì còn có thể sống đến giờ này sao. 

Năm đó, anh trai ta Bối Tư Khiên, cũng chính là ba của con đã ngoại tình với mẹ của con là Mộ Dung Lan Nhược, bị chị dâu ta Vũ Hồng phát hiện. Chị dâu ta đã bức tử mẹ con và muốn dìm chết con. Là ta, chính ta đã cứu con đem đi trốn và nhờ một người họ hàng xa dưới quê nuôi nấng. Sau đó, vì sợ chị dâu phát hiện nên ta không dám đến thăm con, chỉ gửi tiền hàng tháng cho họ. 

5 năm trước, ta lên kế hoạch biến Hoắc Khải thành người, ai ngờ khi sắp thành công rồi lại để hắn chạy thoát, mà người cứu hắn lại là con. 

Trong thời gia hắn dưỡng thương, ta đã điều tra ra được, hóa ra người cứu kẻ thù của ta lại chính là cháu gái ta. Ta đến gặp ba mẹ nuôi của con, vừa hay chị dâu ta cũng ở đó. Chị ta hỏi họ tung tích của con, nhưng họ không chịu nói. Vì vậy, chị ta đã giết họ. Chị ta hỏi ta về con, ta không nói, chị ta không dám làm gì ta vì ta đã là người nhà họ Hoắc. Họ Vũ nhà chị ta có lớn hơn nhà họ Bối nhưng không thể cao hơn nhà họ Hoắc. Chị ta bỏ đi trong sự tức giận mà không làm gì được.

Hoắc Khải còn sống, nhất định sẽ không để yên cho mẹ con ta. Có thể con nghĩ ta ác, nhưng ta cũng chỉ muốn bảo vệ con trai ta mà thôi. Một núi không thể chứa 2 hổ. Trước khi Hoắc Khải làm gì đó, ta phải chặt đứt đôi chân của hắn trước."

Bối Tư Tư bệnh không nhẹ, bà ta lại đi so đo với một đứa trẻ, từ khi Hoắc Khải còn nhỏ đã coi hắn như kẻ thù mà đối đãi, chỉ vì sợ rằng sau này Hoắc Khải sẽ hại con trai bà ta. Giống như Vũ Hồng muốn tìm cách tiêu diệt tôi vậy. Thật là đau xót biết bao. 

Cho dù bà ta là người đã cứu mạng tôi thì sao chứ. Sau cùng bà ta vẫn là Vũ Hồng thứ 2. Bà ta cho tôi một tuổi thơ, nhưng lại cướp đi tuổi thơ của một đứa trẻ khác. 

"Sau đó, trước khi Hoắc Khải tìm ta tính sổ, ta đã tìm nó trước để tìm đường lui cho mình. Ta nói với nó sự thật về ba nó, Hoắc Chính. Bao nhiêu năm qua, trên dưới Hoắc gia đều nghĩ rằng, Hoắc Chính là một người đàn ông si tình, một lòng nhung nhớ Lương Yên, mẹ Hoắc Khải. Nhưng thực chất, hắn là một con quỷ đội lốt người, chính hắn đã hủy hoại cuộc đời ta. 

Ta vốn có một tình yêu thật đẹp với mối tình đầu. Trong một lần say rượu, là Hoắc Chính đã cưỡng bức ta. Rồi hắn nói với mọi người là đêm đó hắn say, hắn không biết gì cả. Chỉ sau một đêm, ta từ thiên đường bị rơi xuống địa ngục sâu vạn trượng. Lương Yên khi đó đang mang bầu ở tháng thứ 8, bị sốc đến mức sinh non. Thể chất cô ta vốn yếu, vì sinh non mất máu quá nhiều mà qua đời.

Cùng một lúc hắn hủy hoại đi cuộc đời của 2 người phụ nữ. Hắn không đáng được tha thứ, hắn đáng chết vạn lần"

Ánh mắt Bối Tư Tư tràn đầy sự thù hận và giận dữ. Tôi không thể ngờ được, câu chuyện lại diễn ra như này.

"Sau khi Lương Yên chết, hắn cũng hóa điên theo. Đáng đời hắn. Haha. Vốn chuyện chỉ có ta, Hoắc Chính và Lương Yên biết. Nhưng không ngờ 2 tháng sau, ta phát hiện mình có thai, là con của Hoắc Chính. Không thể giấu diếm, ta chia tay bạn trai, bị ba mình ép gả cho Hoắc Chính để chiếm lấy gia tài Hoắc gia. Ta còn lựa chọn nào khác sao, không, ta không còn lựa chọn nào khác cả, ta phải nghe lời ba ta, ta phải độc chiếm Hoắc gia, ta phải trả thù Hoắc gia haha..."

Bối Tư Tư cười lớn, giống như đang phát tiết cảm xúc của mình. Chuyện này có lẽ đã được bà ta chôn giấu rất lâu rồi. Đến hôm nay mới xé vết thương này ra cho tôi xem. Tật cùng của tuyệt vọng chính là cười trên nỗi đau của chính mình.

Nhận thấy ánh mắt thương hại của tôi, Bối Tư Tư liền thu vén lại nụ cười chua xót ấy lại, trở về điệu cười khinh khỉnh vốn có. 

"Không cần thương hại ta, mà hãy thương hại chính mình đi, vì đàn ông Hoắc gia chẳng có ai tốt đẹp đâu. Ta đã dùng chuyện này để uy hiếp Hoắc Khải, nói với nó rằng, nếu nó dám động đến Tiểu Thành của ta thì ta sẽ cho toàn bộ thế giới biết bộ mặt thật của Hoắc gia bọn họ. Tất nhiên, một người cha phụ bạc hại chết mẹ của nó thì sao nó có thể quan tâm chứ. Chỉ là ta không ngờ rằng nó ấy thế mà lại yêu con, vì vậy ta đã đem sự thật về thân thế của con ra trao đổi. 

Sau đó, con biết chuyện ba mẹ nuôi chết, ta không hiểu sao hắn không chịu nói sự thật cho con biết, chắc là sợ con đau lòng chăng. Nếu ta nhớ không nhầm thì khi đó con đang mang thai đúng chứ. Có lẽ nó sợ con bị sốc dẫn đến sinh non như mẹ nó hồi đó.

Thật là một người đàn ông si tình, thà bị người thương hận cũng không chịu giải thích. Ấy vậy mà con lại bỏ hắn mà đi. Ta tưởng rằng khi đó nó sẽ hóa điên giống như ba nó, nào ngờ nó lí trí hơn ta tưởng, không những không hóa điên mà còn quay trở về tranh giành Hoắc gia với ta. 

Nếu nó theo đúng kế hoạch kết hôn với Bối Như Hoa, có lẽ ngày hôm nay ta sẽ không tìm con. Nhưng nó lại cố tình ép ta vào đường cùng, vậy thì hôm nay nó phải chết."

Hóa là như thế, vì sợ tôi đau lòng mà Hoắc Khải không dám nói, hóa ra hắn yêu tôi như thế, luôn luôn nghĩ cho tôi, vậy mà tôi lại hiểu lầm hắn. Lúc này, tôi thực sự mong hắn đừng đến, mong rằng hắn đừng yêu tôi, mà hãy hận tôi như những gì hắn nói đi. Đừng vì tôi mà lao vào cạm bẫy này.

Có một câu nói thế này: "Trước khi trở thành một người xấu, tôi cũng từng là một người tốt". Nhưng hiểu nguyên nhân là một chuyện, tôi vẫn không thể đồng tình với người xấu được.

Bối Tư Tư nói Hoắc Khải ép bà ta nhưng thực chất chẳng ai ép bà ta cả, là bà ta tự ép mình thành người xấu mà thôi. Bà ta đã bị sự thù hận với Hoắc Chính làm mất lí trí ròi. Tâm không vững bị tâm ma xâm chiếm thì có thể trách ai.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top