Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2:NGÀY BÌNH THƯỜNG

    Busan, ngày 25 tháng 5 năm 2000
Tiếng chuông cửa nhà tôi bỗng reo,không phải tôi đã quá que với việc này rồi sao? Dù vậy đội lúc tôi vẫn cảm thấy khó chịu vì đồng hổ mới chỉ hơn 6 giờ sáng!!!
Không ai khác ngoài Kang Ok-có lẽ cậu ta là người bạn thân duy nhất cảu tôi.
     Tôi cũng không thích nó cho lắm đâu! Lúc nào cậu ta cũng muốn bảo vệ tôi khỏi mấy đứa bắt nạt ở trường...Tôi có thể tự bảo vệ mình cơ mà?...Tôi hơi tự ái một chút vì điều đó.Bố mẹ tôi luôn muốn nhờ Kang Ok chăm sóc cho tôi như một đứa con nít ý...
    "Reng reng reng",tiếng chuông cửa nhà vang lên khi ai cũng đang say giấc,trừ mẹ tôi.
     : Buổi sáng vui vẻ nhaa
     : Cô ơi cháu là Kang Ok này,cháu sang để đưa " ai kia"đi học ạ!
Tôi ngồi trong phòng nhưng vẫn nghe được cái giọng mỉa mai khi nó nhấn mạnh chữ " ai kia" lên.Mẹ tôi dậy từ sớm đang miệt mài trong bếp làm kim chi cho cả nhà vội chạy ra mở cửa.
    : Đến sớm quá nhỉ,cháu đã ăn gì chưa?- Mẹ tôi hỏi cậu ta thế.
    Kang Ok: hm....cháu ăn rồi ạ!
Tôi vội vội vàng vàng thay đồ rồi bước ngay ra ngoài,tôi sợ người đó sẽ kể ra tật xấu của tôi,hoặc những bài kiểm tra thường xuyên với điểm suýt xoáy trên trung bình của tôi.Mẹ tôi sẽ lại kêu tôi nên lấy đó làm gương và học tập.Là một trong những học sinh tiêu biểu trong trường nên điểm của cậu ta luôn cao.
      .....Tôi ghét điều đó!
Mẹ tôi thấy tôi bước ra khỏi phòng khi trời còn sớm,thật bất ngờ,mẹ tôi thốt lên
    :Choi Bin của mẹ hôm nay dậy sớm ghê!!!
  * Chú thích:  Choi Bin là tên của nhân vật chính của bộ truyện
  :Con không ăn sáng đâu mẹ! Ở trường hôm nay có bài kiểm tra quan trọng,con phải đi sớm...
Tôi vội đi ngay và không kịp ăn gì.Mẹ tôi đành nhờ Kang Ok cầm hộ tôi hộp đồ ăn hình "gấu panda".
   : Cô nhờ cháu nhé!
KO: Không có gì đâu ạ,cháu chào cô! Cậu ta đuổi theo tôi ngay sau đó.Ra khỏi cửa nhà tôi,nó chạy theo tôi thật nhanh,tôi lúc này đã đi gần đến cổng khu ở tập thể.
Nhà hai bọn tôi vốn cũng không giàu có gì,chúng tôi ở trong một khu tập thể rất đông,nhưng mà cảm giác  vui lắm,ai cũng đối tốt với gia đình tôi.
   ....Tôi thì chỉ trưng bộ mặt lạnh nhạt không vẻ hứng thú.
Nhanh thật!Trong lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh thì cậu ấy đã đuổi kịp tôi trong nháy mắt.
  :Này, cậu vội đến mức quên cả hộp cơm rồi đấy!May mà tôi cầm hộ cho.
Cậu ta giữ tay tôi lại vừa cười vừa nói ra mấy lời có chút nhảm nhí.Khuôn mặt mệt thở không ra hơi do phải chạy hết 3 tầng nhà mới đuổi kịp tôi.
   :Cậu nên cảm ơn tôi đấy:> Hí hửng kêu tôi cảm ơn,tôi vốn ít nói nên...ừ ừ cho xong chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top