Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Mị Ảnh run rẩy lùi lại phía sau. Nàng nuốt nước miếng ực một cái. Không thể tin được sư phụ của nàng lại là một thần long thượng cổ. Nàng từng nghe nói khắp lục giới ngũ hành chỉ có duy nhất ba thần long. Hai người ở Thiên giới là Bách Khải chiến thần với một vị thần nào đó, người còn lại là Ma tôn của Ma tộc. Vậy mà vị thần đó lại chính là Dạ Thất Tịch. Dạ Mị Ảnh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nàng hơi siết thanh kiếm trên tay, thanh kiếm liền biến mất. Nàng nở nụ cười méo mó:

- Con.... con không có ý muốn giết quả trứng rồng khi nãy.......

- Chuyện đó có liên quan đến ta không?

Dạ Thất Tịch nhướng mày, bàn tay hắn hơi động, toàn bộ lớp vảy đều biến mất, ngay cả móng vuốt sắc nhọn cũng không còn mà thay vào đó là bàn tay của con người. Dạ Mị Ảnh ngây người:

- Vậy quả trứng kia không phải là của người sao?

Hỏi xong câu này Dạ Mị Ảnh thật muốn tự tát vào miệng mình một cái. Dạ Thất Tịch là rồng đực, hắn làm sao mà có thể tự đẻ trứng được. Dạ Thất Tịch khoanh tay nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ lóe lên tinh quang. Nửa buổi sau nàng đành phải cúi đầu hối lỗi nói:

- Con xin lỗi.

- Việc tập luyện của ngươi thế nào rồi?

Dạ Mị Ảnh chột dạ, nàng ậm ờ:

- Con vẫn đang cố gắng từng chút.

Dạ Thất Tịch không đáp lời nàng, một cơn gió thổi qua cuốn phăng mái tóc trắng như tuyết của Dạ Mị Ảnh khiến cho chúng trở nên rối bời. Nàng ngồi xuống nền cỏ, nhắm mắt tĩnh thần. Dạ Thất Tịch cũng không làm phiền nàng nữa, hắn đi đến chỗ quả trứng, nhìn một lúc rồi hắn nhặt lên, so với bộ mặt kinh ngạc tột độ của nàng thì ngay cả đến mày Dạ Thất Tịch cũng không buồn nhếch. Hắn buông quả trứng ra, quả trứng ấy liền biến mất. Một lúc lâu sau, Dạ Mị Ảnh mở mắt, nàng đứng dậy, nói:

- Đế quân, con làm được rồi.

Dạ Thất Tịch nhìn nàng, từ từ nói:

- Cho ta xem tốc độ luyện tập của ngươi như thế nào.

Dạ Mị Ảnh gật đầu, nàng giơ bàn tay ra trước mặt, từ lòng bàn tay lóe lên những ánh sáng màu tím nhàn nhạt rồi tỏa sáng ra xung quanh, dần dần từ trong ánh áng ấy suất hiện một thanh ngân thương. Nàng nắm lấy ngân thương, dương dương tự đắc cười:

- Con làm được rồi.

Dạ Thất Tịch ngồi xuống nền cỏ xanh mướt. Hắn dùng cành cây nhỏ vẽ ra một pháp chú đơn giản trên đó rồi nói:

- Đây là pháp chú đơn giản nhất và cũng là pháp chú quan trọng nhất, tất cả các pháp chú dù mạnh đến đâu, như Diệt Thần đều được hình thành từ pháp chú này mà ra.

Dạ Mị Ảnh tò mò dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ. Điều này chưa từng có lão phu tử nào từng nói khi nàng học ở phu viện.

- Việc học pháp thuật chẳng có quy luật nào hết. Tất cả đều dựa vào bản thân ngươi. Cho dù sư phụ của ngươi là tôn thần đi chăng nữa nhưng nếu bản thân người không chịu suy nghĩ thì ta cũng đành chịu. Ta chưa bao giờ phải học thuộc tất cả các pháp chú, hầu như những pháp chú mà ta biết đến thì đều là do ta dựa vào pháp chú cơ bản đầu tiên rồi tự vẽ ra nhiều pháp chú khác.

Dạ Mị Ảnh càng ngày càng ngây ngốc. Vậy mà lão phu tử dạy nàng lại nói như thế này:

- Các ngươi cứ ỷ lại vào bản thân đi. Các ngươi nghĩ sinh ra đã có sức mạnh là cao siêu lắm à. Các ngươi không học thì cũng chỉ như đám người phàm vô dụng mà thôi. Học thuộc hết tất cả các pháp chú cho ta, ngày mai mà có kẻ nào không thuộc thì tốt nhất đừng đến đây nữa.

Nàng lắc đầu bĩu môi một cái. Sau đó Dạ Mị Ảnh nhìn pháp chú Dạ Thất Tịch vừa vẽ thật lâu thầm học thuộc lòng. Đột nhiên Dạ Thất Tịch đứng dậy, hắn phẩy áo hờ hững nói:

- Việc của ta đến đây là hết, từ sau này bản thân ngươi ra sao thì đều phụ thuộc vào ngươi cả.

- Vậy nghĩa là từ giờ trở đi con không cần phải dậy sớm nữa?

Dạ Mị Ảnh vội hỏi với theo, Dạ Thất Tịch không buồn quay đầu lại:

-Tùy ngươi.

Nghe được câu này nàng xúc động đến nỗi suýt nữa thì khóc. Thế là nàng trở lại núi Thanh Dạ cùng hắn. Trong lòng nàng dâng lên niềm vui ngập tràn. Ngay cả khi đi ngủ khóe môi nàng vẫn có xu hướng nhếch lên như muốn cười. Rồi nàng nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

-Nha đầu đó là ai vậy?

-Học trò mới tên là Dạ Mị Ảnh thì phải, nghe nói cha của nó là người ma tộc.

-Hừ, nhờ có Thiên Quân nuôi dưỡng mà cũng vênh váo.

-Phải rồi, ta nghe nói nó là bán tiên bán ma, thuộc dòng tộc hồ ly.

-Bán ma ư? Chẳng lẽ nó là người ma tộc? Vậy chúng ta phải tránh xa nó ra, biết đâu lại rước họa vào thân.

-Ngươi nói đúng đấy, chúng ta nên tránh xa nó ra.

-Ôi, sao trên đời này lại tồn tại một sinh vật như nó chứ. Thật đáng ghét.

Tránh xa nó ra, tránh xa ra....

Tại sao ngươi lại tồn tại trên cõi đời này hả....
.
.
.
.
.

Dạ Mị Ảnh bật dậy, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả áo. Hơi thở của nàng trở nên hỗn loạn, trái tim vẫn đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra bên ngoài. Nàng mím chặt môi, cảm xúc trong người đang rất phức tạp. Nàng rất muốn hét lên rằng ma tộc thì đã sao chứ? Làm sao hả? Nhưng nàng lại không dám, nàng..... thật vô dụng! Dạ Mị Ảnh xốc chăn đứng dậy, nàng mở của đi ra khỏi tiểu viện. Cơn gió trong lành thổi tới khiến nàng cảm thấy lạnh. Bỗng nhiên một giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu nàng:

- Mau trở về ngủ đi.

Dạ Mị Ảnh không nhìn lên, nàng hỏi lại bằng một câu không đầu không cuối:

- Sư phụ.... người....... có ghét ma tộc không?

Dạ Thất Tịch không trả lời câu hỏi của Dạ Mị Ảnh. Nàng thở dài, hóa ra tất cả mọi người trên đời đều như vậy. Đang lúc tâm trạng nàng càng ngày càng nặng nề thì đột nhiên Dạ Thất Tịch hừ lạnh, khinh bỉ đáp lời nàng:

- Ta không rảnh đến nỗi mà có tâm trạng đi ghét bọn chúng.

Khóe môi nàng giật giật. Đúng là tất cả mọi người ở trên đời đều như vậy chỉ có riêng đầu óc hắn là không bình thường. Mà cũng phải thôi. Hắn cũng chẳng rảnh đến nỗi phải đi bận tâm đến ma tộc làm gì....... và nàng cũng không rảnh rỗi đến mức phải quan tâm đến bọn họ...... Dạ Mị Ảnh sực hiểu ra mọi chuyện nàng mỉm cười thật tươi nhìn Dạ Thất Tịch đôi mắt màu tím sáng long lanh như một viên minh châu quý hiếm:

- Con cảm ơn người, sư phụ.

Dạ Thất Tịch nhìn nàng, ánh mắt không hề động, ngay cả mày cũng không buồn nhếch:

- Ngươi bị điên à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top