Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 Sinh Tử Một Lần Ranh (2)

Sau khi người thần bí bế Bạch Bàng Tử rời đi không lâu, thì một lúc sau đó, ở phía xa xa, bổng nhiên lại xuất hiện thêm một bóng tím màu tử sắc, thì ra đó là một con hồ ly nhị vĩ.

Hồ ly màu tử sắc này, đang không ngừng luồng lách qua lại giữa cánh rừng, giống như muốn tìm kiếm một thứ gì đó. Lại qua một lúc lâu, dường như nó đã tìm ra được thứ cần tìm, nhưng không ngờ được, thứ cần tìm này hóa ra lại là một nhúm long tơ màu xám.

Sau đó, chỉ thấy nó một mạch chạy thẳng về phía trước, lại qua một khắc thời gian, trong một khắc này nó đã không ngừng chạy. Cho đến cuối cùng, khi ở phía trước của nó, chỉ còn thấy được một mảnh rừng đầy dây leo rậm rạp.

Hồ ly tử sắc chầm chậm bước từng bước một mà đi về phía trước, hai chiếc đuôi phía sau vừa dài lại vừa mịn màng của nó, cũng thong dong ngoe nguẩy liên hồi. Còn đôi mắt hồ ly lại không ngừng ngó nghiêng ngó dọc, trông bộ dạng rất cẩn thận, lại cực kì đề phòng xung quanh.

Từ những hành động trên của nó, dường như đã bộc lộ ra được, đây là một con hồ ly thông minh, bản năng vừa gian xảo lại vừa giảo hoặc.

Qua một lúc sau, theo cảm nhận của nó, dường như xung quanh này không hề có nguy hiểm. Cuối cùng thì nó cũng an tâm, mà thong thả chạy nhanh đến mảnh rừng dây leo ở trước mặt.

Sau khi đến nơi, chỉ thấy trên người của nó bổng nhiên xuất hiện rất nhiều luồng khí tử sắc. Khí tử sắc này lại không ngừng khuếch tán ra toàn bộ cơ thể, giống như muốn che khuất tầm nhìn của mọi vật xung quanh.

Lại trôi qua ba hơi thở, khí tử sắc đang bắt đầu tiêu tán và dung nhập trở lại cơ thể, nhưng bất ngờ thay, tiểu hồ ly tử sắc lúc trước hiện tại đã không thấy đâu. Mà thay vào đó là sự hiện diện của một cô nương xinh đẹp, dung mạo tựa thiên tiên, ngũ quan lại sắc sảo.

Nàng không lạnh lùng như hoa tuyết giữa trời đông, cũng không giống một lưỡi dao bén nhọn. Mà giống như một ngọn cỏ giữa thảo nguyên rộng lớn, mặc cho cuồng phong đánh tới, cũng luôn vững vàng chống chọi không ngã.

Cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà còn có cả mị lực kinh người, ngoại trừ Yêu Đế Thanh Khâu cùng Bạch Linh Nhi, chắc có lẽ trong hồ tộc thì thanh danh của nàng cũng không nhỏ.

Lúc này, đôi mắt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng đang nhìn chầm chầm vào mảnh rừng dây leo trước mặt. Bên tai lại không ngừng có tiếng chữi bới vọng ra, vừa ầm ĩ lại vừa khó nghe.

- Tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ... nếu các ngươi còn có hành động thếu sáng suốt, thì đừng trách ta bỏ mặc không quan tâm.

Cô nương xinh đẹp đang mặc trên người một bộ trường y tử sắc, từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đã làm cho tà áo cùng những lọn tóc dài phiêu diêu trong gió. Lại càng tôn lên nhan sắc trời ban của nàng, tuy rằng đang dùng lời nói sắc bén, lại ẩn ẩn sự tức giận bên trong. Nhưng không vì thế mà có thể làm giảm đi mị lực chết người của nàng.

Đúng là vậy, nàng hiện tại đang cực kì tức giận, bởi vì những việc nàng đã giao phó, dường như không hề có một chút xíu nào lọt vào tai của bọn họ. Nếu như không phải trên người nàng có nhiệm vụ trọng yếu cần tất cả hoàn thành, thì có lẽ hôm nay nàng đã không tới nơi này.

- Là đại tỉ!

- đại tỉ, mau cứu bọn ta...

Dường như cả đám bên trong, đã nhìn thấy được nhánh cây cứu mạng giữa lòng sông sâu thẳm, nên chẳng cần biết được hàm ý tức giận trong lời nói của đối phương là thế nào, cho nên chỉ biết kiêu gào thảm thiết, lại càng khiến cho người khác xin lòng chán ghét hơn.

Cô nương xinh đẹp mặc trường y tử sắc đang đứng bên ngoài, cũng chỉ đành thở dài ngao ngán, mà bỏ ngoài tai những tiếng kiêu la chán ghét này.

Chỉ thấy nàng bước nhanh đến bên cạnh một sợi dây leo, rồi cánh tay phải bổng nhiên dơ lên, móng vuốt từ những ngón tay thon dài trắng nõn cũng đột nhiên mọc dài và nhọn. Sau đó, nàng dùng sức lực mà bấm chặt vào nhành dây leo, đang không ngừng lắc lư qua lại.Móng vuốt bén nhọn từ từ đâm sâu vào thân dây leo, phải mất khoảng năm hơi thở mới có thể xuyên qua. Nhưng lúc này, từ bên trong nó lại bộc phát ra rất nhiều luồng khí xanh tươi.

Bỗng "rắt..." một tiếng, cuối cùng nhánh dây leo to lớn cũng đã bị móng vuốt bén nhọn của nàng, đâm xuyên qua rồi đứt gãy.

Chỉ thấy đoạn bị đứt gãy rơi ra ngoài, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chạm vào mặt đất, thì nó đã bị khô héo thành tro bụi, rồi tan vào trong không khí.

Giống như lá không có cành, cành lại không có thân, và thân lại mất đi gốc rễ chăm nom. Đến cuối cùng vẩn là 'phi hôi yên diệt', tan biến trong trời đất.

Tuy rằng đoạn còn lại vẫn có thể sinh sôi và phát triển, nhưng lại rất chậm chạp. Tất cả dường như đã đi lệch với phán đoán của nàng. Nó không hề phát triển vượt trội, mà chỉ là nhen nhóm rồi dần dần bị dập tắt đi, vừa mọc chồi lại bị khô héo, giống như không có thức ăn để giúp nó duy trì và phát triển.

"Hóa ra là vậy, mộc trận này lấy sinh cơ của chủ trận để tồn tại, muốn phát triển chỉ có không ngừng hấp thụ sinh cơ của chủ trận. Nói như vậy, kẻ tạo trận hiện tại không chết thì cũng là cửu tử nhất sinh. Nếu như vậy, cũng không cần ta phải ra tay giúp bọn chúng. Cứ coi như... lần này là một bài học để bọn họ có thể thông suốt đi."

Cô nương mặc trường y tử sắc sau khi đã giải khai hết tất cả mọi vấn đề, dường như tâm tình cũng hài hòa trở lại. Nhưng nàng lại không hề ra tay giúp đỡ, mà là đang đứng nhìn thời gian từ từ trôi qua.

Bởi vì nàng biết, mộc trận này không có sinh cơ nuôi dưởng, thì chắc chắn không thể nào tồn tại lâu hơn được. Cho nên nàng mới bàng quan mà đứng nhìn bọn tam đại tỉ muội bên trong chịu khổ.Thời gian cứ thế trôi qua, dường như tất cả lượng sinh cơ mà mộc trận hấp thụ, đến hiện tại cũng đã dùng hết. Cuối cùng, chỉ thấy cả một mảnh rừng dây leo đang không ngừng khô héo. Không đợi cho mười hơi thở qua đi, tất cả đều đã hóa thành tro bụi, rồi tan biến vào trong hư vô.

Sau khi mộc trận bị hủy, tam đại tỉ muội cũng từ từ xuất hiện. Lúc này, cả ba người đã không còn giữ được trạng thái bình tĩnh, từ gương mặt cho đến hình thể hiện tại, chỉ có thể dùng một từ thảm để hình dung.

Cô nương mặc trường y màu tử sắc được tam đại tỉ muội xưng hô là đại tỉ, cũng chỉ lẵng lặng đứng đối diện mà nhìn lại. Không một tiếng nói, cũng không một hành động.

Nhưng không đợi cho mọi việc trôi qua trong êm ái, thì bỗng nhiên từ bên trong tam đại tỉ muội lại có một tiếng khóc thê thảm vang lên, trong tiếng khóc còn pha lẫn một vài câu từ nghe rất chói tai.

- Đại tỉ, vì sao tỉ đã đến rất lâu rồi mà vẫn còn không chịu cứu bọn ta? Có phải tỉ muốn hại chết bọn ta để khuất mắt của tỉ, đở phải mỗi ngày phải nhìn nhau không thuận mắt. Nói cho tỉ biết, nếu bọn ta chết rồi, tỉ phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng. Chẳng lẽ tỉ định đối đầu với gia tộc, làm trái lệnh Yêu Đế sao?... á... Hồ Tử Ngọc ngươi dám đánh ta...

Dường như đại tỉ Hồ Tử Ngọc này rất có hứng thú với lời nói của tiểu ngũ, tuy rằng chói tai thật, nhưng cũng đã để nàng nghe được những thứ nàng muốn nghe. Nhưng trong câu nói hình như đã đụng vào vẩy ngược của nàng, cho nên không đợi tiểu ngũ nói hết câu, thì đã tiến lên cho nàng ta một cái tát như trời giáng. Nàng ta bị đánh văng ra một bên, trên miệng cũng đang bắt đầu rỉ máu.

- Đánh ngươi thì đã sau, nếu sau này ở trước mặt của ta, ngươi còn nhắc đến hai từ gia tộc, vậy thì... cũng đừng trách ta vô tình, độc ác. Còn nữa, chuyến đi Côn Luân Sơn này, tất cả các ngươi đều phải lấy ta làm người đứng đầu. Nếu như lần sau, một trong các ngươi có người còn tự ý hành động như ngày hôm nay. Thì cho dù là tiểu nhị có ở đây, ta cũng sẽ lột từng lớp long của các ngươi.

Hồ Tử Ngọc sau khi đánh xong, rồi làm như chuyện lúc nãy chưa bao giờ xảy ra. Cũng không màng mà để y hai tỉ muội bên kia đang ngây ra như phổng, rồi tiếp tục nói tiếp.

- Lúc tiểu nhị đưa tin tức cho ta, ta cũng đã căng dặn các ngươi phải hành động theo kế hoạch. Chỉ cần người nào có một chút mùi của hồ tộc chúng ta, thì tất cả phải bám sát theo sau nàng ta, không được để mất dấu, chỉ cần đợi bọn ta hội hợp. Nhưng mà... lại để tiểu ngũ ngươi làm hỏng đi kế hoạch, ngươi nói xem nàng ta còn để cho chúng ta có cơ hội đó nữa hay không?

- Ta...

- Được rồi, ngươi không cần nhiều lời. Chỉ cần về sau, mọi người theo sự phân phó của ta mà hành động. Đừng làm chuyện 'rút dây động rừng' như ngày hôm nay, chuyện này đến đây kết thúc, các ngươi tập trung mà vượt qua ải thứ nhất này đi. Trong ải thứ nhất này, mọi người ai cũng có thể trở thành con mồi bất cứ lúc nào. Cho nên các ngươi cứ đi theo ta, đợi hội hợp với tiểu nhị rồi tính tiếp.

Hồ Tử Ngọc sau khi phân phó xong, thì nhanh chóng quay lại bản thể yêu hồ, rồi chạy nhanh về hướng của thượng sơn. Còn tam đại mĩ nhân phía sau, cũng chỉ biết nhìn nhau chua chát, đành nối đuôi mà chạy phía sau Hồ Tử Ngọc.

Cả bốn con yêu hồ dần dần mất hút vào cánh rừng phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top