Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C6

An Hỷ Nghiên đứng trên thang chữ A, đang với lấy thịt khô và lạp xưởng. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, cô ngoảnh lại nhìn một chút, trông thấy ống quần màu đen.

Trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ, ra quyết định rất nhanh treo thịt khô lên vị trí cao hơn, sau đó từ trên thang chữ A nhảy xuống, lại gấp bỏ vào một góc tường, tự mình lại nhào vào nhà bếp, động tác liến thoắng.

Qua vài giây, khi nhìn thấy Phác Chính Hoa xuống lầu, em cũng chạy vào nhà bếp, trông thấy An Hỷ Nghiên mặc T-shirt trắng, thắt tạp dề màu đen, cúi xuống xào rau, em khẽ dao động.

“Cứ thế nhìn chị thôi à?” An Hỷ Nghiên thờ ơ lên tiếng.

“Tài nấu nướng của chị học từ ai đấy?” Phác Chính Hoa lấy một quả táo trên cái khay nhỏ cạnh cửa, cắn một cái.

An Hỷ Nghiên thoáng nở nụ cười, xuống dao như gió: “Hồi đó đi làm, sao nấu cơm được? Cũng chẳng kén chọn, thức ăn bỏ hộp cũng như làm cho heo ăn vậy, đói quá thì cũng phải chén sạch. Hai năm trước… bỏ việc, nghĩ đến chuyện kinh doanh khách sạn, nấu nướng rồi đủ thứ, tự học, rồi dần dần rèn giũa.”

Phác Chính Hoa không hề lên tiếng. Chỉ cảm thấy miếng táo trong miệng có chút ngọt, lại có vài phần đắng chát. Cái đắng chát ấy như quá khứ đã qua: Em và chị chưa từng biết nhau.

An Hỷ Nghiên giương mắt nhìn em: “Còn em? Tài nghệ thế nào?” Cô nhìn vào những ngón tay thon nhỏ trắng nõn của Phác Chính Hoa, trong tiềm thức một cô gái dịu dàng nữ tính thế này, tài nấu nướng nhất định phải thuộc hàng khá giỏi: “Chẳng lẽ thâm tàng bất lộ, cao thủ giấu nghề?” cô khẽ cười nói.

Không ngờ khuôn mặt Phác Chính Hoa ửng đỏ, ném hạt táo vào thùng rác, thành thật thổ lộ: “Món gì em làm cũng không ăn được.”

An Hỷ Nghiên rất muốn cười, nhưng lại nể mặt nên nén nhịn.

Dường như để cứu vãn tình thế, Phác Chính Hoa đặc biệt nhấn mạnh: “Nhưng mà trước đây ba mẹ em nấu cơm cũng ngon lắm. Xíu mại, cá hấp, măng tây xào … ăn ngon ngang ngửa với mấy nhà hàng có tiếng đó. Khi ấy, có rất nhiều bạn bè thích đến nhà em ăn cơm. Cũng do tài nấu nướng của ba mẹ quá tuyệt nên em mới không biết nấu. Em cho rằng, nếu như năm đó học qua, bây giờ tài nấu nướng, chắc cũng rất đáng khen thưởng…”

Câu cuối cùng còn chưa dứt, An Hỷ Nghiên đã nhoẻn miệng cười bắt lấy khuôn mặt của em, cúi đầu hôn em. Ngón tay cô vẫn còn dính nước, phảng phất mùi cà rốt và bắp ngô. Tay kia thì len giữa lưng em và vách tường. Đây chính là nụ hôn ngọt ngào, thuần khiết nhất mà Phác Chính Hoa trải qua. Em bị hôn đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác như có bàn tay của ai đó đang vỗ về. Em biết, thứ đó thật ra là hơi thở của cô.

Hôn đến khi gương mặt em đỏ ửng, An Hỷ Nghiên mới sung sướng, khẽ vỗ lên lưng em một cái: “Mau đi giúp chị lấy một miếng thịt khô xuống. Buổi trưa làm thịt khô xào hoa tỏi. Không bỏ ớt.”

“Vâng!” Phác Chính Hoa tránh ra hai bước, quay đầu thấy cô vẫn còn nhìn mình, trên gương mặt vui vẻ vẫn phiếm hồng. Phác Chính Hoa bước nhanh về phía anh, ngẩng đầu, hôn phớt lên mắt cô một cái, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

An Hỷ Nghiên sờ sờ khuôn mặt của mình, cảm giác gì đây nhỉ … trong lòng dường như ẩn chứa một loại vui sướng vụng trộm. Rốt cục, sau một khoảng thời gian dài trốn trong ngọn núi hẻo lánh đã có thể bước ra ngoài, dũng cảm, khát khao muốn có được hạnh phúc. Và em bước đến tựa như một hồ nước sâu trong vắt, khiến cô không thể kìm nén mà nhảy xuống.

Còn ngoài sân, Phác Chính Hoa dựa theo lời dặn của anh, leo lên thang chữ A, đang đánh vật với mớ thịt khô. Nhưng chúng nó vẫn cứ lủng lẳng trên cao như vậy, em đã đứng trên bậc cao nhất của thang chữ A, nhón chân lên cũng không tới. Cố gắng vài lần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngoảnh đầu lại, liền trông thấy An Hỷ Nghiên đứng tựa vào cạnh cửa nhà bếp, cúi đầu cười. Phút chốc hiểu ra: Người này cố ý.

Có ấu trĩ không cơ chứ!

Phác Chính Hoa tức giận: “Tự chị đến lấy đi.” Ra bộ muốn leo xuống. An Hỷ Nghiên bước đến hai bước, giữ thang: “Đừng mà, chị vừa rửa tay xong. Nếu không nhảy em nhảy lên xem có thể được hay không. Không phải em thật sự có khả năng đó sao? Yên tâm, nếu như ngã xuống, chị ở dưới đỡ em!”

“Thật chứ?” Phác Chính Hoa bán tín bán nghi nhìn cô.

“Ừm!” An Hỷ Nghiên một tay chống cằm, nhìn em: “Nếu không thì em nhảy thử một lần xem sao? Đây, hướng về chỗ này này.”

Khuôn mặt của Phác Chính Hoa nóng hổi, nhỏ giọng nói: “Chị cố ý!”

Giọng An Hỷ Nghiên còn nhỏ hơn: “Ấy, em biết rồi à.”

Trong phòng, chỗ đứng lớn bằng gang tay, nhà bếp, hành lang, ở bên trong hai người dây dưa đến tận trưa. Ngay cả cái thang chữ A hàng secondhand, mua mất năm mươi tệ, cũng được cô chủ trưng dụng làm công cụ để đùa giỡn. Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ khóm hoa này, đám cỏ kia, luống khoai tây và cải trắng trữ trong sân này, khắp nơi đều để lại vết tích yêu đương mờ ám.

Tiểu Mai ngồi chồm hổm trong sân, lặng lẽ tưới hoa.

Mình không nghe thấy, mình không nhìn thấy, mình không cảm nhận được gì …

Bởi mới nói khi yêu đương thì thiên lôi cũng không sợ, cô nàng Tiểu Mai tuy là người từng trải, nhưng cô chủ vừa mới ra tay đã đến thế này, không thẹn thùng, không gấp gáp,, thậm chí khiến cô ta tự cảm thấy xấu hổ.

Buổi trưa, Tiểu Mai tự mình ra ngoài kiếm ăn. Chỉ còn lại An Hỷ Nghiên và Phác Chính Hoa ở nhà, ăn tỏi đài xào thịt và cải thìa thơm phức. Sau khi ăn xong, Phác Chính Hoa xung phong nhận nhiệm vụ rửa chén. Còn An Hỷ Nghiên tựa vào ghế dựa ở hiên nhà nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy khoảng sân thuận mắt hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút, thì ra ‘bóng đèn’ Tiểu Mai kia rốt cuộc cũng biết lẩn đi.

Trẻ con dễ dạy. An Hỷ Nghiên quyết định bắt đầu từ tháng sau, sẽ tăng thêm cho cô ta mười đồng tiền lương.

“Buổi chiều em qua bên kia thu dọn, có thể khuya lắm mới về.” Trong phòng bếp vọng ra âm thanh của Phác Chính Hoa. Bên kia, chính là căn phòng em vừa thuê.

An Hỷ Nghiên nói: “Buổi chiều làm xong việc, sẽ đến tìm em ngay.”

“Nếu như chị bận quá thì đừng đi, tự mình em lo được.” Giọng nói của Phác Chính Hoa khựng lại một chút: “Chị đã giúp em rất nhiều.”

An Hỷ Nghiên quay đầu nhìn vào nhà bếp, cô khẽ lên tiếng: “Nhiều gì chứ, nhìn xem kết quả của chúng ta hiện tại coi … Không tính là nhiều.”

Giọng nói của cô hơi nhỏ, giữa tiếng xối nước chảy ào ào, Phác Chính Hoa không nghe rõ: “Cái gì chứ?”

An Hỷ Nghiên cười một tiếng: “Không có gì. Vậy em cứ từ từ mà rửa, chị đi ra ngoài. Tối đón em đi ăn.”

Phác Chính Hoa cầm khăn lau nhẹ vành chén dĩa, nghe thấy cô tự xưng ‘chị’, có hơi buồn cười. Trong lòng tỉ mẩn tính toán một chút, trên giấy phép kinh doanh khách sạn có ngày sinh của chị mà, chị lớn hơn em bốn tuổi.

Người phụ nữ này, thi thoảng lạnh lùng, thi thoảng đáng yêu. Đôi khi nhạy cảm, đôi khi lại chậm chạp. Mấy ngày trước cô đột nhiên hôn em, ngay cả em cũng không ngờ. Nhưng có lúc ngẫm nghĩ, ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô ở trong sương sớm nhìn vào mắt em, ánh mắt lại thâm sâu tựa biển, rồi nhớ đến cũng có một ngày họ gặp nhau hai bên còn trao nụ hôn, cứ như là chuyện đương nhiên vậy.

Thế nhưng hôm nay, An Hỷ Nghiên không đúng hẹn đến ăn cơm cùng em. Tuy nhiên, Phác Chính Hoa cũng không lo lắng. Căn phòng mới kia rất lớn, suốt cả buổi chiều em ở đây quét tước, còn chưa dọn xong một góc nhỏ. Đợi đến khi em tất bận đến thắt lưng cũng mỏi nhừ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phát hiện cũng đã bảy tám giờ. An Hỷ Nghiên còn chưa đến. Em lấy di động gọi cho cô, không có người nghe. Phác Chính Hoa cũng chẳng thèm để ý, ném điện thoại sang bên cạnh, ngồi xuống một đống đồ đạc hỗn độn, gặm một miếng bánh mì nhỏ, uống nước, bữa tối cũng xong.

Bầu trời Vân Nam tối nhanh hơn trong nội lục nhiều. Khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trải dài, núi như người, nước như mộng.

Phác Chính Hoa cúi đầu ăn được một lúc, một thân một mình ở một nơi tịch mịch thế này, đã trải qua hơn một năm. Nhưng lúc này, cảm giác lại không giống như trước. Có người, ở ngay dưới chân núi, như mây trôi, như biển rộng, thoắt chốc chiếm giữ cuộc sống của em.

Phác Chính Hoa biết, nơi đáy lòng mình vĩnh viễn cô quạnh, không cách nào cứu vãn. Cho dù là An Hỷ Nghiên cũng không thể.

Nhưng lúc này đây, em vẫn muốn có được hạnh phúc. Muốn ông trời mở mắt một chút, cho em tránh được lần này.

Trên đời khó mà gặp được một người như An Hỷ Nghiên. Em biết.

Giơ tay nhấc chân là cô, mặt trời mọc của Phác Chính Hoa cũng là cô. Bắt đầu từ ngày ấy, trong cơn mưa cô mở cửa đón nhận và giúp đỡ em, em thật sự đã lưu luyến không nỡ buông tay.

Xế chiều, An Hỷ Nghiên đến đồn cảnh sát một chuyến. Không bởi vì thứ gì khác, vụ án kia chưa phá được, đương nhiên trong lòng cô quanh quẩn mãi không thôi. Hơn nữa cô cũng không yên tâm với năng suất phá án của đám cảnh sát trong cái trấn nhỏ này.

Quả nhiên, vừa đi vào văn phòng cảnh đội, đã thấy bọn Tiểu Đàm mặt ủ mày ê ngồi ở đó.

“Ôi, An tỷ, An tỷ… Bọn em đi tìm theo lời chị, nhưng mà thật sự không tìm ra được kẻ tình nghi.”

An Hỷ Nghiên khoan thai ngồi xuống, lại sai cậu cảnh viên bên cạnh rót cho mình chén trà, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Tình hình thế nào?”

“Mấy con phố gần nhà nạn nhân đều có camera, nhưng mà không chộp được bất cứ kẻ nào khả nghi, chỉ là những người bán hàng rong qua lại thường ngày trên đường, và khách du lịch.” Tiểu Đàm lên tiếng: “Bọn em vừa hỏi thăm một chút về quan hệ nam nữ và tình hình tài chính của nạn nhân. Mấy năm trước anh ta và vợ ly hôn, là do dây dưa với kế toán. Tuy nhiên, khi bọn em tìm đến nhà của cô kế toán thì cô ta sợ hãi, khăng khăng nói tối hôm đó cô ta trực ở xưởng, có chứng cứ chứng minh vắng mặt ở hiện trường, hơn nữa kích thước chân cũng không phù hợp. Về mặt tiền bạc, nạn nhân cũng không hề thiếu nợ, cũng không có bất hòa. À, đúng rồi, anh ta cũng vài lần ra ngoài tìm mấy cô gái, nhưng đều thanh toán sòng phẳng, dù sao cũng không đến mức vì chuyện này mà bị giết đâu. Vợ trước của anh ta đã vào thành phố làm việc từ lâu cũng không liên quan đến vụ án này.”

An Hỷ Nghiên suy nghĩ một chút, châm điếu thuốc, mở miệng: “Chứng minh rằng đó là do người quen gây án.”

Đám người Tiểu Đàm ngẩn ra.

An Hỷ Nghiên phủi đi làn khói, cười nhạt: “Gió thổi không dấu vết, nhưng người đi nhất định có vết chân. Hung thủ lại không có bản lĩnh từ trên trời bay xuống, sao có thể tránh khỏi tầm mắt của các cậu? Rất có thể là người quen, nên các cậu mới không chú ý đến. Ở một cái xó xỉnh nào đó chúng ta không thấy được, bằng cách thức nào đó, hung thủ và người chết cấu kết. Nạn nhân là một ông chủ nhỏ khôn khéo thông minh, sẽ không đơn giản bị đánh lừa như vậy, nhất định là thường xuyên tiếp xúc với hung thủ. Sau đó ‘nước chảy thành sông’, có cơ hội tiếp cận, gây án.”

“À…”

“Điều tra cẩn thận lại một chút.” An Hỷ Nghiên nói tiếp: “Cho dù là ở trấn nhỏ, người chúng ta thân thuộc như cháo, cũng phải cẩn thận điều tra. Chỉ cần là người phụ nữ phù hợp với điều kiện của đối tượng tình nghi đều phải điều tra. Tôi có dự cảm, lần này hung thủ, không phải cô kế toán, gái bán hoa hay vợ trước mà là một người có thể chúng ta không bao giờ nghĩ đến. Cái này là hợp lý nhất.”

“OK! OK!” Mấy cảnh viên nghe lời An Hỷ Nghiên nói xong vừa mơ hồ vừa phấn khởi.

An Hỷ Nghiên lại hỏi: “Cấp trên khi nào thì đến?”

Tiếu Đàm đáp: “Mấy hôm trước trời mưa, đường bị sụt. Nghe người trên sở nói, chắc là có thể ngày mai đến.”

Hôm nay An Hỷ Nghiên ở đồn cảnh sát đến nửa đêm mới quay lại khách sạn.

Trong khoảnh khắc bước vào cửa, ngước đầu lên nhìn ánh trăng, mới nhớ đến bản thân mình đã bận rộn đến mức quên cả thời gian, cũng đã bỏ lỡ cuộc hẹn với Phác Chính Hoa. Rút di động ra, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ của em.

Có nhiều đêm, máu huyết trong cơ thể như lạnh, như nóng. Nhưng cảm giác đã lâu lắm rồi. Giống như một con đường đã định trước trong sinh mệnh, cho dù bạn có cách xa con đường này đến mấy, nó vẫn như cũ, bất cứ lúc nào cũng ở ngay dưới chân bạn.

An Hỷ Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía gian phòng của em, đèn đã tắt. Phỏng chừng em đã ngủ say. An Hỷ Nghiên không muốn náo động đến em, trực tiếp về phòng mình ngủ. Trong đầu vẫn còn suy nghĩ, ngày mai sẽ làm thứ gì ngon cho em đây?

Mãi cho đến hừng đông hôm sau. An Hỷ Nghiên mới phát hiện hóa ra Phác Chính Hoa suốt đêm không về, căn bản không ở trong phòng. Hỏi Tiểu Mai, Tiểu Mai dụi dụi mắt đáp: “Em không biết đâu, mười hai giờ hôm qua em đã ngủ rồi, cô ấy chưa về à, có phải vẫn còn ở nhà bên kia không? Cô chủ à, bạn gái của mình không giữ cho chặt, còn chạy đến hỏi người khác làm gì. Ái chà, em biết rồi, lính mới, hiểu hiểu.”

An Hỷ Nghiên: “…”

Lười nhác không muốn nói nhảm với cô nhóc nữa, gọi vào di động của Phác Chính Hoa, phát hiện không có ai bắt. Nhanh chóng rời khỏi khách sạn, hướng đi thẳng lên sườn núi.

Rất nhanh đến trước quán cà phê trên nền căn nhà hoang tàn đang đợi tu sửa kia của em.

Cửa đóng, bên trong lại bật đèn, thấp thoáng có bóng người nằm bò ra cạnh bàn. Trái tim An Hỷ Nghiên thả lỏng, liếc mắt thấy hàng rào cũng không cao lắm, đoán chừng ngay cả Phác Chính Hoa cũng có thể nhảy qua. Trong lòng cô bật cười, nháy mắt leo tường vào nhà, chạm đất, đẩy cửa ra, chỉ thấy Phác Chính Hoa xiêu xiêu vẹo vẹo gục xuống bàn, ngủ rất say.

An Hỷ Nghiên đảo mắt xung quanh sân, đã được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp trật tự. Những vật dụng cũ trong nhà đều bị em ném ra ngoài, mặt đất sạch sẽ không lẫn hạt bụi nào. Trùng tu lại thêm một chút, mua thêm bàn ghế dụng cụ, tiệm cà phê của Phác Chính Hoa đã có thể khai trương.

Có lẽ là nắng sớm dìu dịu, trong lòng An Hỷ Nghiên cũng dâng lên một nỗi dịu dàng. Nhìn về hướng Phác Chính Hoa, trên khuôn mặt trắng nõn có vài vệt bụi, bao tay vẫn còn chưa cởi. Cho dù trong giấc ngủ say, hàng mày cũng khẽ nhíu lại, lông mi dài thật dài khẽ rung.

An Hỷ Nghiên ngồi xổm xuống trước mặt em, nhỏ giọng hỏi: “Trong mơ vẫn còn buồn phiền điều gì đây…”

Đương nhiên em vẫn chưa tỉnh, chỉ khẽ nhíu mày một cái. An Hỷ Nghiên cúi đầu, khẽ chạm vào môi em. Ngẫm nghĩ e rằng cô nhóc này một mình làm suốt đêm, mới có thể dọn sạch cả sân này gọn gàng ngăn nắp.

Người con gái này, quả đúng là một người giỏi lo việc nhà. Nghĩ đến đây, An Hỷ Nghiên có phần đắc ý, ngó nghiêng bốn phía, cuối cùng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh em. Hạ quyết tâm, đợi đến khi em tỉnh lại, liền “hù” em một tiếng, dọa em giật nảy mình. Sẽ thừa dịp em hoảng hốt, ôm lấy. Hôn không ngừng. Đến khi cô nhóc này bình tĩnh, cũng giống như cô ‘Vừa gặp phải người, lòng đã rung động.’

Nghĩ thôi cũng thấy đẹp biết bao nhiêu. Tay An Hỷ Nghiên miết cằm, tựa vào ghế, say sưa ngắm nhìn vẻ mặt của bạn gái, luôn cảm thấy đây chính là món đồ cô đánh rơi mất.

Không lâu sau, điện thoại vang lên. Phác Chính Hoa bên cạnh động đậy, vẫn chưa tỉnh hẳn. Xem ra đêm qua thật sự rất mệt.

An Hỷ Nghiên lập tức nhận điện, ra sân, cách em đủ xa, mới lên tiếng: “Alo, Tiểu Đàm, chuyện gì vậy?”

Rõ ràng Tiểu Đàm cũng đang luống cuống: “An, An tỷ… đêm qua, lại có một người chết! Bị giết! Cùng kiểu chết với Tạ Hoa! Là cùng một kẻ làm, sát thủ liên hoàn!”

An Hỷ Nghiên ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Tôi lập tức đến ngay.”

Đầu bên kia Tiểu Đàm vẫn còn run rẩy lập bập nói:”Nhưng phán đoán của chị không sai, nghe người trên sở nói, kết quả giám định giống như chị vậy. Từ hôm nay trở đi, họ sẽ kiểm tra toàn bộ phụ nữ chân số 37, dáng vẻ hơi gầy, cao từ 1m65 đến 1m75, bất kể là người địa phương hay khách du lịch, triển khai phương thức tìm kiếm. Đường ra khỏi trấn cũng đã bố trí trạm kiểm soát. Ngoài ra, nghe nói người trên sở muốn gặp chị một lần.”

An Hỷ Nghiên đáp: “Đã rõ.”

Cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phác Chính Hoa ở trong phòng. Trái tim chợt rung động một cái.

Cô đã biết khi nãy mình cảm có chỗ nào là lạ rồi.

Hai lần xảy ra án mạng, Phác Chính Hoa đều ở một mình, cũng không có ai chứng mình em không ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top