Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hai người không hẹn mà cùng so với dĩ vãng trước tiên tới rồi giao thông công cộng nhà ga, trên cơ bản chính là đồng thời đến.

Tiêu Chiến vừa thấy Vương Nhất Bác ánh mắt liền sáng lên, đem trong tay nóng tốt hộp trang sữa bò ống hút tháo ra, sữa bò đưa cho cậu: "Em như thế nào lại mặc ít như vậy, hiện tại là mùa thu, sáng sớm một đêm thực lạnh cẩn thận cảm mạo." Nói xong kéo qua tay cậu đem sữa nhét vào trong tay anh, hoàn hảo này tay không tính lạnh.

"Lại làm cho em uống sữa, em cũng không phải tiểu hài tử." Vương Nhất Bác ngoài miệng ghét bỏ, lại ngoan ngoãn chờ Tiêu Chiến xé mở ống hút, thay cậu cắm vào sữa trong hộp.

"Buổi sáng lạnh, uống đối dạ dày tốt." Cách một đêm lại nhìn đến cậu, Tiêu Chiến phi thường vui vẻ, dỗ cậu cũng càng thêm có kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác hút một ngụm lại hỏi: "Anh như thế nào không uống?"

"Anh ở nhà uống qua." Mùa thu sáng sớm trời còn không phải sáng rõ, đèn đường vẫn chưa đóng cửa,, Tiêu Chiến ánh mắt ở đèn đường hạ lưu chiếu tràn đầy màu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thật so với kia chân trời mau kết thúc sao mai tinh đều sáng ngời ba phần.

Vương Nhất Bác nhìn đến Tiêu Chiến lại biến ra cái độc lập đóng gói thổ ty phiến, xé mở đóng gói hướng mình miệng bên trong đưa: "Ăn khẩu bánh mì, bụng rỗng uống sữa hấp thu không tốt." Cậu bất đắc dĩ cắn một cái miệng nhỏ: "Anh là không phải mỗi ngày xem dưỡng sinh tri thức a, so với mẹ em còn hiểu dưỡng sinh."

Tiêu Chiến bị cậu làm cho tức cười, ánh mắt từ cái miệng của cậu để trên chuyển qua ánh mắt để trên: "Em dạ dày không tốt, đương nhiên được cẩn thận một chút."

Vương Nhất Bác nghe nói ánh mắt vòng vo chuyển, sau đó lược hiển ủy khuất nói: "Đêm qua em cũng chưa ăn no. . ."

Tiêu Chiến vừa nghe có chút đau lòng: "Như thế nào ăn không đủ no a?"

Vương Nhất Bác cũng không vội mà trả lời, lại nhấp một hớp sữa bò, nhìn Tiêu Chiến gấp đến độ đều nghĩ hỏi lần nữa lúc, mới mở miệng yếu ớt: "Muộn như vậy trở về, mẹ đi công tác vừa mệt đã mấy ngày, em không nỡ để nàng lại mệt nhọc nấu cơm cho em, liền tự mình nấu cái mì tôm, còn kém chút bỏng đến. . ." Vì nghĩ cách dụ Chiến ca, ngay cả chính mình thân mẹ đều dám oan uổng.

"Như thế nào như vậy không cẩn thận?" Tiêu Chiến nhíu mày.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến thời điểm rất kiều, khẩu vị cũng bắt bẻ, không thích sẽ không ăn. Tiêu Chiến vui dỗ cậu, làm đồ ăn cũng đều nghiêng nghiêng khẩu vị của cậu đến. Tiêu Chiến vừa nghe nói cậu chẳng những không kịp ăn cơm, còn phải làm mì tôm, trừ bỏ đau lòng, còn có cổ không có tới từ áy náy, phản ứng đầu tiên chính là chính mình không chiếu cố tốt cậu.

"Cũng không có gì rồi," Vương Nhất Bác lại mang cho ý cười: "Mẹ em thường xuyên vội, em cũng quen." Nói xong cậu nhìn nhìn Tiêu Chiến phản ứng —— xem ra vẫn là biết đau lòng cho mình: "Đêm nay nấu mì tôm em sẽ cẩn thận hơn."

Tiêu Chiến vừa định mở miệng, Vương Nhất Bác kéo anh lại cánh tay: "Xe đến, đi thôi!"

Tiêu Chiến ngồi trên giao thông công cộng xe còn đang suy nghĩ Vương Nhất Bác ăn không đủ no sự tình, trong lòng như thế nào cũng không qua được này khảm. Anh hoàn toàn không nghĩ qua, không gặp được chính mình thời điểm Vương Nhất Bác cũng là như vậy qua, ngược lại gặp chính mình liền cảm thấy được cậu còn tuổi nhỏ không ai chiếu cố tất cả ủy khuất.

Vương Nhất Bác ngồi ở Tiêu Chiến bên cạnh, hơi hơi thiên đầu, dùng dư chiếu đánh giá anh. Biết đau lòng em, vậy là tốt rồi. Anh xem em ngày này đến muộn nhiều đáng thương nha, anh còn không mang em về nhà. Anh hôm nay nếu không mang theo em về nhà trong lời nói, ban đêm em nấu mì tôm thời điểm liền đem nồi đổ nhào, sau đó quay video gửi cho anh.

"Bác Bác," trầm mặc hơn nữa ngày, Tiêu Chiến rốt cục mở miệng: "Nếu không hôm nay buổi tối em theo anh về nhà đi."

Vương Nhất Bác vừa nghe đến lời này ánh mắt phát ra ra hoa mỹ sáng rọi, thật giống như bầu trời đêm trong trong nháy mắt đốt sáng lên đầy trời pháo hoa. Nhưng là cậu không có nhìn về phía Tiêu Chiến, cố gắng che dấu chính mình thực hiện được ý cười, chậm rãi nói: "Em không đi. . ."

"Vì cái gì?" Tiêu Chiến có điểm nóng nảy, em ấy không phải vẫn thích đi theo mình về nhà sao? Không phải thích mình làm đồ ăn sao?

"Mẹ em đều đã muốn đã trở lại, chân em cũng tốt rồi." Vương Nhất Bác vẫn như cũ không thấy Tiêu Chiến, xuyên thấu qua giao thông công cộng xe thật to chắn phong thủy tinh nhìn về phía phía trước lộ: "Em không thể vẫn lại ở nhà anh. . ."

"Cái gì kêu lại ở nhà của anh?" Tiêu Chiến đặc biệt không vui ý nghe loại này nói: "Là anh muốn cho em đi, nói sau chúng ta hai nhà sớm hay muộn. . ."

Nghe xong Tiêu Chiến nói trong lời nói, Vương Nhất Bác nháy mắt quay đầu nhìn về phía anh, đối diện để trên Tiêu Chiến thử tính nhìn qua ánh mắt. Vương Nhất Bác trong lòng hiểu rõ —— xem ra đêm qua đều tự cha mẹ đều đã muốn ngả bài. Vương Nhất Bác liền như vậy nhìn thấy Tiêu Chiến ánh mắt: "Anh cũng biết?"

"Đã biết." Tiêu Chiến kỳ thật là sợ Vương Nhất Bác phản đối cha mẹ trong lúc đó chuyện tình, anh thật cẩn thận nhìn thấy Vương Nhất Bác hỏi: "Em, phản đối sao?"

Vương Nhất Bác cười cười, an ủi Tiêu Chiến: "Không phản đối a, mẹ dù sao cũng phải có chính người cuộc sống, em lại không thể bồi người cả đời."

Lời kia vừa thốt ra, làm cho Tiêu Chiến hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phản đối là tốt rồi. Anh đây là có thể danh chính ngôn thuận đương ca ca em, vĩnh viễn chiếu cố em.

"Đêm nay vẫn là theo anh về nhà đi?" Tiêu Chiến lại tiếp theo khuyên: "Bọn họ đi công tác vừa trở về, khẳng định có rất nhiều công tác phải xử lý. Em quay về chính mình gia, Vương di còn phải phân tâm chiếu cố em. Em về sau vẫn là đi theo anh đi."

Tiêu Chiến càng là muốn mang Vương Nhất Bác về nhà, Vương Nhất Bác càng là không bằng anh ý, lại cứ phải treo anh: "Hai người bọn họ mọi chuyện còn chưa ra gì đâu, em đi theo anh tính là gì?"

Tiêu Chiến càng nóng nảy, cố tình cũng không có thể biểu hiện rất rõ ràng: "Trước kia hai người bọn họ chưa gì thời điểm, em không phải vận theo anh về nhà sao? Hiện tại lại có cái gì khác nhau đâu?"

Vương Nhất Bác cũng không có trả lời anh, bởi vì xe đến đứng: "Tới rồi, trước xuống xe." Nói xong, mang theo đắc ý tiểu biểu tình đi ở Tiêu Chiến phía trước.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến theo ở phía sau vẫn đang chưa từ bỏ ý định.

"Em suy nghĩ đã." Vương Nhất Bác thật không sợ chính mình lấy kiểu lấy qua kính, dù sao nếu lần này Tiêu Chiến buông tha cho mang chính mình về nhà, kia hôm nay cùng lắm thì nấu nồi mì tôm đổ nhào trên mặt đất, sau đó liền cho anh phát video để anh nhìn. Tâm anh thiện lương, cũng đau lòng mình, khẳng định sẽ còn cầu mình đi nhà anh.

Cả buổi sáng, Tiêu Chiến đều có một chút tâm thần không yên, nghe nghe giảng trong lòng liền hiện lên Vương Nhất Bác kia khuếch đại ủy khuất mặt, trong lòng liền cùng có cây tuyến dắt đồng dạng, từng tia từng sợi khó chịu.

"Nhất Bác, em nghĩ sao rồi?" Giữa trưa cơm thời điểm Tiêu Chiến mãn đầu óc đều là hôm nay buổi tối nên làm cái gì bây giờ?

Vương Nhất Bác bới lột khẩu cơm, sau đó nói: "Em nhưng thật ra muốn đi, chính là cảm thấy được có điểm không thích hợp. Nếu không em còn là đừng đi." Nói xong lại ăn khẩu đồ ăn.

Tiêu Chiến cơm cũng cố không hơn ăn: "Như thế nào không thích hợp?"

"Em cái gì cũng sẽ không làm, tổng ở nhà anh quấy rầy cũng không tốt." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Anh đã muốn để trên cấp ba, việc học vốn cũng rất trọng, còn muốn chiếu cố em, làm sao cố được lại đây nha?"

"Không có việc gì," Tiêu Chiến vội khuyên nhủ: "Cho dù không có em, anh chính mình cũng là phải ăn cơm nha, chẳng qua nhiều song chiếc đũa mà thôi. Không có em anh cũng vậy muốn đánh tảo vệ sinh giặt quần áo nha, em đi anh cũng đều làm không được cái gì."

Vương Nhất Bác cảm thấy được chính mình lấy kiểu cũng lấy không sai biệt lắm, nên chuyển biến tốt hãy thu: "Em đây phải hỏi hỏi mẹ."

"Vương di bên kia để anh nói!" Tiêu Chiến vừa nghe liền tươi cười rạng rỡ, anh như thế nào cũng phải khuyên Vương di đồng ý. Lại một cái Tiêu Chiến cũng là có tư tâm: trước đem Bác Bác dụ về đến nhà, không phải thành chính mình ba ba trợ công sao? Anh liền hy vọng ba ba cùng Vương di mau chóng có thể kết hôn, như vậy anh là có thể danh chính ngôn thuận có được đệ đệ. Tuy nói loại này cẩn thận suy nghĩ có một chút điểm ác liệt, nhưng tóm lại đối Vương Nhất Bác là không có ý xấu mắt.

Buổi chiều huấn luyện thời điểm, Tiêu Chiến lấy cái bàn vẽ an vị ở sân thể dục bên cạnh, một bên cùng Vương Nhất Bác huấn luyện một bên bức tranh.

Vương Nhất Bác lần trước không cẩn thận hủy đi học tả bức tranh lúc sau, sẽ thấy cũng không chịu đi phòng vẽ tranh, cậu nói sợ cấp Tiêu Chiến thêm phiền toái.

Tiêu Chiến sợ cậu huấn luyện thời điểm cường độ rất cao, lại tổn thương cổ chân, cho nên mượn cái bàn vẽ ở bên cạnh nhìn thấy cậu.

Đội hữu nhóm vừa mới bắt đầu nhìn đến Tiêu Chiến thời điểm, liên tiếp quay đầu lại nghi hoặc nhìn anh. Sau lại cũng đều đã biết, đó là Vương Nhất Bác bằng hữu. Ngươi xem người ta này bằng hữu cảm tình nhiều, thiệt nhiều quan tâm người nha, nếu ta ta cũng nguyện ý có cái bằng hữu như vậy.

Thể dục đội cũng là có nữ đội viên, các nàng nhìn đến như vậy cái soái tức giận học trưởng im lặng ở bên cạnh bức tranh, trong lòng cũng là rục rịch, nhưng là cũng không dám mậu tùy tiện tiến lên đi đến gần. Thông qua vài ngày quan sát lúc sau, hôm nay rốt cục có người thiếu kiên nhẫn.

Huấn luyện nghỉ ngơi khoảng cách trong, Vương Nhất Bác mới vừa đi Tiêu Chiến bên người ngồi xuống, còn không có tới kịp nhìn anh bức tranh, liền nhìn đến một cái nữ đội hữu đã đi tới.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Vương Nhất Bác chỉ biết đối phương là tới để làm chi, lập tức tiến vào toàn thân đề phòng trạng thái.

"Tiêu học trưởng, anh bức tranh cái gì nha?" Nữ sinh tươi cười đầy mặt, tuy rằng hơi một chút thẹn thùng, nhưng là tận lực biểu hiện ôn nhu lại hào phóng.

Tiêu Chiến mới vừa đem bàn vẽ cầm lấy đến nghĩ muốn đưa cho Vương Nhất Bác, chợt nghe đã có người đang kêu, chính mình theo bản năng ngẩng đầu nhìn đi tới. Vừa thấy là cái mặc vận động phục nữ sinh hướng chính mình đi tới, trong lòng căng thẳng, lại không tự chủ được quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, sợ cậu sẽ sinh khí.

Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi mà cầm lấy Tiêu Chiến đặt ở một bên giữ ấm bình, yên lặng nhíu khai quán một ngụm nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top