Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tại Luân thành thật nói: “Không cần phải sửa, Phùng ca nói, sau một năm là có thể chuyển ra ngoài rồi.”

Lý Hi Thừa: “Chuyển ra ngoài?”

Thẩm Tại Luân nhắc nhở anh: “Ngài không nhớ sao? Lúc đầu, Phùng ca đã nói qua. Sau một năm thì tách ra, thỉnh thoảng cùng nhau làm chút PR là được.”

“Em không muốn ở chung với anh?” Lý Hi Thừa hỏi.

Thẩm Tại Luân bị câu hỏi này làm cho ngây người, không biết phải trả lời làm sao, cũng không biết Lý Hi Thừa đây là ý gì.

Lý Hi Thừa lại hỏi một lần nữa, dùng loại ngữ khí trầm thấp làm da đầu người ta tê dại mà nói: “Không muốn ở chung với anh sao?”

Muốn hay không?

Phí Khả trước giờ chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Cậu luôn cho rằng một năm sau chuyển ra mọi là việc chắc chắn rồi, cậu thậm chí có chút mong đợi một năm sau, nhanh chóng chuyển ra ngoài. Cậu cảm thấy, kỹ thuật diễn xuất của Lý Hi Thừa có chút đáng sợ, từng động tác cơ thể của anh, từ biểu tình của anh, từng ánh mắt của anh, đều làm người ta không tự giác mà nhập vai, làm người ta cảm thấy, anh giống như rất quan tâm đến họ.

Cũng giống như bây giờ vậy.

Nghiêm túc tới mức không giống như là đang nói giỡn.

Thẩm Tại Luân ngây ngẩn, không đưa ra được đáp án. Lý Hi Thừa rất nhanh liền thay đổi biểu tình, cười nói: “Phùng Kiệt chưa nói với em sao? Năm nay không thể chuyển đi.”

Thẩm Tại Luân lắc đầu.

“Chương trình thực tế năm ngoái mới phát xong, độ hot cao không hạ xuống, ê kíp mở cuộc họp thảo luận một chút, trong năm nay chắc chắn là không thể tách ra, bị phóng viên phát hiện thì hỏng bét.” Lý Hi Thừa nghiêm túc giải thích, “Vì vậy em phải ở chung với anh một thời gian dài nữa, nhà có thoải mái hay không rất quan trọng. Em xem xem, có gì muốn sửa không?”

Thẩm Tại Luân lần nữa lắc đầu: “Em cảm thấy rất tốt rồi a…”

Lý Hi Thừa tự mình lại nói: “Cũng đúng, vẫn là mua hẳn một căn mới tốt hơn, trang trí lại lần nữa. Đã trang trí xong rồi, sửa cũng không ổn.”

Thẩm Tại Luân nhìn Lý Hi Thừa, do dự một lúc, hỏi: “Ngài thật sự muốn mua?”

Lý Hi Thừa gật đầu: “Muốn.”

“Đại khái là cần bao nhiêu tiền?” Thẩm Tại Luân hỏi.

Lý Hi Thừa không rõ: “Ba mươi bốn mươi triệu? Phải hỏi Phùng Kiệt, bây giờ giá thị trường như thế nào, anh ta hiểu rõ cái này nhất.”

Thẩm Tại Luân líu lưỡi: “Nhiều như vậy? Em, em chỉ có 16 triệu, nếu ngài muốn mua, có thể cầm trước….”

Lý Hi Thừa nghĩ bản thân nghe nhầm rồi: “Cái gì?”

Thẩm Tại  Luân có chút ngại ngùng, cậu cảm thấy bản thân mình có rất nhiều tiền, nhưng trước mặt Lý Hi Thừa, ngay cả nhà ở cũng không đủ mua.

“Tuy là không đủ…. Nhưng ngài có thể cầm đi trước…”

Lý Hi Thừa bật cười: “Em làm sao mà có được 16 triệu?”

Một năm trước, ngay cả một triệu cũng không có được, nửa năm trước, thù lao quay chương trình thực tế sáu triệu, cao hứng đến không chịu được, lập tức dắt gia đình đi mua nhà, sắp xếp cho em gái phẫu thuật, xài gần hết. Sao mà hiện tại lại cư nhiên có 16 triệu?

Thẩm Tại Luân từng cái từng cái tính cho Lý Hi Thừa nghe: “Sau khi nhận chương trình thực tế, em có nhận hai hợp đồng đại diện, quay ba cái quảng cáo, cộng thêm thù lao tham gia <Tiên Hoa Tông Môn Lý>, được gần 10 triệu, sau đó em đầu tư cổ phiếu kiếm được 6 triệu.”

“Đầu tư cổ phiếu?!” Lý Hi Thừa cảm thấy bạn nhỏ này thật sự là mỗi ngày đều làm cho anh kinh ngạc, “Em bắt đầu đầu tư cổ phiếu khi nào? Mỗi ngày em đều ở dưới tầm mắt anh, em lúc nào thì đầu tư cổ phiếu? Sáu triệu? Em kiếm được sáu triệu? Em không phải là bị lừa rồi đi!”

Thẩm Tại Luân vội vàng lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có! Hai tháng trước, có chút tiền nhàn rỗi, em thấy lão đại bọn họ đều đầu tư cổ phiếu, em cũng muốn thử xem sao…”

Lý Hi Thừa lần này thật sự kinh ngạc rồi: “Em thử xem sao? Thử hai tháng kiếm được sáu triệu? Vậy anh đưa tiền cho em, em giúp anh đầu tư cổ phiếu đi.”

Thẩm Tại Luân vội vàng khoát tay: “Không được, không được, đầu tư cổ phiếu nguy hiểm lắm! Em chỉ là hai tháng đó có chút tiền, sau đó không biết nên làm sao mới tốt, mới muốn thử xem sao. Hai tháng qua là do vận khí tốt, em không dám chơi nữa, rất dễ mất trắng, nguy hiểm lắm. Đồng thời, tài sản của ngài nhiều như vậy, có thể nhờ bên người môi giới bên ngân hàng giúp ngài quản lý tài chính.”

Lý Hi Thừa cười nói: “Em hình hơi hơi hiểu lầm anh rồi, anh còn không có nhiều tiền như em. Anh cũng hay đầu tư lắm, có điều tỷ lệ hồn vốn hơi bị thấp.”

“Cái đó không có giống.” Thẩm Tại Luân nhỏ giọng nói.

Lý Hi Thừa đầu tư đều không cần hồi vốn, chỉ vì nghệ thuật. Năm nay anh đầu tư hai bộ phim, một là <Sổ 32 đường Phổ Khê>; bộ còn lại là một bộ phim văn nghệ của một chế tác nhỏ, đạo diễn mới căn bản là không tìm ra đầu tư, Lý Hi Thừa nhìn mấy bộ phim ngắn của đạo diễn này còn có kịch bản, liền đầu tư cho y năm triệu.

Thẩm Tại Luân nghe Phùng Kiệt nói mãi, đầu tư cho Đường Phổ Khê mấy chục triệu còn có chút hy vọng hồi vốn thậm chí là kiếm được chút tiền, nhưng đầu tư cho phim văn nghệ của đạo diễn mới, cơ bản là không thể hồi vốn. Cứ cho là phim quay tốt, cầm được giải thưởng, phòng vé cũng chắc chắn là không lên nổi. Nhưng Lý Hi Thừa mắt cũng không chớp, đem tiền đi đầu tư.

“Mỗi ngày mỗi ngày, tôi đều không biết bản thân mình đang bận rộn cái gì, vừa mới kiếm được chút tiền, đại ảnh đế của chúng tôi lập tức đem tiền đi đập, có lúc ngay cả tiếng cũng không nghe thấy.” Phùng Kiệt nói, “Tuy là tôi lãnh lương năm, nhưng tôi vẫn đau lòng tiền chứ, rất là đau lòng.”

“Em thật sự muốn đem hết tiền này cho anh mượn?” Lý Hi Thừa hỏi.

Thẩm Tại Luân gật đầu.


Cậu ngoan như vậy, Lý Hi Thừa thật sự có chút nhịn không nổi. Hai người vốn đang ngồi ở hai bên bàn sách, đang đọc kịch bản. Lý Hi Thừa lúc này ném kịch bản xuống, bước đến trước mặt Phí Khả, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu hỏi cậu: “Tất cả tiền đều cho anh mượn?”

Động tác này của Lý Hi Thừa thật sự quá ám muội, Thẩm Tại Luân có chút không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.

Vì yêu cầu của nhân vật, tóc Thẩm Tại Luân đang nuôi dài một chút. Tóc đen mềm mại rũ xuống trước trán cậu, làm cậu trông còn trẻ hơn tuổi thật.

Lý Hi Thừa thật sự muốn ôm cậu, hôn cậu, nhưng cũng không đủ. Chỉ có thể xoa xoa gò má của cậu, hỏi cậu: “Tại sao lại bằng lòng?”

Gò má Thẩm Tại Luân bị xoa đến phát nóng lên, cậu không muốn trả lời.

Tại sao lại bằng lòng?

Chính là vì bằng lòng a.

Ngày hôm sau, Thẩm Tại Luân đến công ty Lịch Phong để kí hợp đồng với đoàn phim Đường Phổ Khê. Lý Hi Thừa đã sớm kí xong hợp đồng, nhưng vẫn muốn đi cùng với Thẩm Tại Luân. Người đại diện của hai bên cũng ở đó, Phùng Kiệt nghĩ trong lòng, vì sao trong hợp đồng công tác của mình chỉ là quản lý một mình Lý Hi Thừa, nhưng bây giờ lại quản luôn chuyện của hai người, có phải sai sai chỗ nào rồi không?

Lúc Thẩm Tại Luân và Miêu Hân ở trong phòng họp nhỏ để thảo luận hợp đồng, Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân ở phòng cách vách.

Phùng Kiệt hỏi: “Hôm qua tại sao cậu lại đột ngột muốn mua nhà?”

Lý Hi Thừa hờ hững: “Đương nhiên là muốn mua nhà, mời kiến trúc sư về thiết kế lại. Từ đầu tới đuôi, đều cần phải trang trí cho tốt. Căn nhà ở mấy chục năm, sao có thể tùy tùy tiện tiện được?”

Phùng Kiệt, người luôn thấy cái nhà được trang bị cao cấp mà Lý ảnh đế đang sống, há miệng không nói nên lời.

“Tài khoản của tôi còn bao nhiêu tiền?” Lý Hi Thừa hỏi.

“Năm triệu.” Phùng Kiệt trưng ra một nụ cười lịch sự nhưng tràn đầy trào phúng, “Ngay cả dùng để phát tiền lương năm nay cho phòng công tác cũng không có đủ.”

Lý Hi Thừa: “……..”

Phùng Kiệt: “Bởi vậy công tác đại diện của nửa cuối năm, cậu cố gắng mà làm, ôm cho chặt cái đùi của mấy kim chủ ba ba.”

Lý Hi Thừa chọn lựa bỏ qua mấy chuyện liên quan đến đại diện hay quảng cáo, trực tiếp hỏi: “Căn hộ trong trung tâm của tôi, bây giờ đại khái bán được bao nhiêu tiền?”

Phùng Kiệt bình tĩnh: “Cậu muốn làm gì? Nhà tốt như vậy, lại ở khu hoàng kim, càng để lâu thì càng có giá, cậu động vào nó là muốn làm gì?”

“Bán căn hộ trong trung tâm đi, thêm 20 triệu nữa, có đủ mua một cái nhà mới không?” Lý Hi Thừa hỏi.

“Nhưng cậu đâu có 20 triệu?” Phùng Kiệt chỉ ra.

“Có a.” Lý Hi Thừa cười cười đắc ý, “ Thẩm Tại Luân sẽ xuất ra 16 triệu.”


“Cái gì?!” Miêu Hân vừa ký hợp đồng xong đang nói chuyện với Thẩm Tại Luân, lập tức nhảy dựng, “Em không mua nhà nữa? Em muốn đem tiền cho Lý Hi Thừa mua nhà?!”

Thẩm Tại Luân vừa mới nhờ Miêu Hân giúp cậu xem nhà, Miêu Hân mới xem chưa tới hai ngày, Thẩm Tại Luân vậy mà lại nói không mua nữa!

Thẩm Tại Luân vội vàng nhìn ngoài cửa phòng họp, ý nói Miêu Hân nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy.


“Thẩm Tại Luân, em có ngốc hay không vậy! Em có biết Lý Hi Thừa có bao nhiêu tiền không? Chỉ tính khoản đầu tư cho Đường Phổ Khê là đã mấy chục triệu rồi! Phí đại diện của y một năm bao nhiêu em có biết không? Em tự cân nhắc chút đi, tiền này là em khó khăn lắm mới kiếm được, bây giờ là muốn cho anh ta?!” Miêu Hân đè thấp giọng, tức muốn chết.

Thẩm Tại Luân giải thích: “Không phải cho, mà là cho mượn.”

“Cho mượn cũng không được!” Miêu Hân nói, “Anh ta là một đại ảnh đế, anh ta mượn tiền em cái gì chứ? Anh ta không biết tình trạng của em sao? Anh ta vội vàng muốn mua nhà gì chứ? Ở Đông Minh thôi mà chúng ta đã biết là anh ta có hai cái nhà rồi, không nói tới biệt thự mà hai người đang ở, còn một cái là căn hộ 200 mét vuông ở trung tâm thành phố! Đáng giá bao nhiêu tiền em có biết không? Còn em thì sao? Em ở thành Đông Minh này ngay cả một cái nhà cũng không có, em cho người ta mượn tiền cái gì chứ! Đến lúc dọn ra, em ở đâu? Em về cái ký túc xá nhỏ cũ mà Lịch Phong thuê kia à?”

Thẩm Tại Luân nói giúp Lý Hi Thừa : “Không phải đâu, Lý tiên sinh muốn bán căn nhà hiện tại để mua nhà mới. Em cảm thấy dọn tới dọn lui quá phiền phức, không bằng trực tiếp mua mới, trang trí xong rồi lại dọn vào.”

Miêu Hân nghiêm túc nói: “Không phải, anh ta mua nhà bán nhà thì liên quan gì đến em? Em quản anh phiền phức hay không phiền phức? Thẩm Tại Luân, em rốt cuộc là có chuyện gì? Em là người trưởng thành rồi, chị không thể quan em rốt cuộc có phải bị Lý Hi Thừa mê hoặc không, nhưng mà trước tiên em hãy bảo vệ tài sản của mình đi a, em sao có thể động vào chút tiền ít ỏi duy nhất của mình vậy a? Em nghĩ lại xem tại sao em lại tiến vào giới giải trí?”

“Vì tiền.” Thẩm Tại Luân nói, “Nhưng hiện tại những vấn đề trong cuộc sống của em đều đã giải quyết rồi. Hân tỷ, chị đừng có lo, em biết em đang làm gì mà. Chị nói cứ như là Lý tiên sinh là tên tội phạm lừa đảo, lừa tiền em rồi bỏ trốn…”

Miêu Hân không có cầm thẻ ngân hàng của Thẩm Tại Luân, tự nhiên không quản được Thẩm Tại Luân dùng tiền làm gì. Cô khuyên cũng không được, thực sự có chút bất lực.

Cô cảm thấy, Thẩm Tại Luân chắc chắn là bị Lý Hi Thừa mê hoặc rồi, ngã vào rồi, Thẩm Tại Luân cũng tự mình không biết!

Cái cuộc hôn nhân giả này, cuối cùng làm sao để hốt lại đây?

Miêu Hân từ phòng họp đi ra, Phùng Kiệt và Lý Hi Thừa cũng mới đi ra từ phòng cách vách.

Thẩm Tại Luân tự nhiên như không bước tới bên cạnh Lý Hi Thừa, ngoan ngoãn đi cùng anh.

Phùng Kiệt dừng lại, vẻ mặt trầm trọng nhìn Miêu Hân.

Miêu Hân lập tức hiểu được, có vẻ Phùng Kiệt cũng biết rồi, chuyện Thẩm Tại Luân muốn đem toàn bộ tiền tích lũy của mình cho Lý Hi Thừa.

Phùng Kiệt muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng không có ích gì.

Miêu Hân vẫn còn thấy bất công cho Thẩm Tại Luân, nói một câu: “Thẩm Tại Luân tự mình còn chưa có nhà kìa…”

Phùng Kiệt nhìn nhìn Miêu Hân, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Lý Hi Thừa nói, trên giấy tờ nhà viết tên hai người.”

Miêu Hân: “……”

Phùng Kiệt: “Nhà mỗi người một nửa, không để Thẩm Tại Luân xuất tiền không.”

Miêu Hân: “……. Không phải, rồi hai năm sau ly hôn, đến lúc đó tài sản phải phân chia làm sao?”

Phùng Kiệt nhìn trời: “Anh không biết, anh không có biết, em đừng hỏi anh.”


Tác giả nói rằng: ảnh đế năm nay 32 tuổi, mà một người đàn ông trung niên, già – là công kích của antifan dành cho y, nói ra cũng hơi bị đau…


Dịch giả nói:

Và chúng ta sắp bước vô phần truyện gay cấn nhất, bộ phim <số 32 đường Phổ Khê>, vâng, sắp tới đổi thành <số 32 đường Phổ Khê> là được, không còn là Hot Search Dự Định nữa… mệt chết tôi…
được cái, phim hay.
chờ đến chương 65 nha các bạn nhỏ. Ahihi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top