Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thanh âm không lớn, lại đủ kinh ngạc.

Ninh Vi Lan nhắm lại mắt,dự định cũng không muốn phản ứng, cô nghiêng đầu, gặp người đại diện há to mồm, hời hợt nói: "Nói tiếp a!"

Người đại diện cứng họng, ánh mắt ở giữa hai người quanh quẩn vài vòng, lại tiếp tục hốt hoảng.

Rõ ràng bị không đếm xỉa Ninh Nhất Thuần Khiết hai tay vòng ngực, vốn là lãnh đạm vẻ mặt lại là một tấc một tấc chìm xuống, cô nghe bên hông người đại diện của mình nhỏ giọng nói, nhướn mày: "Ninh Vi Lan, cô tới diễn vai nữ số hai?"

Người đại diện lần nữa bị cắt đứt, Ninh Vi Lan từ trước đến giờ đều biết rõ cô có tính cách không thuận theo cùng không khuất phục, dứt khoát ngẩng đầu hào phóng đáp ứng.

"Thế nào?"

"Không có như thế nào, liền là có chút ngoài ý muốn, " thoáng nghiêng người khom lưng, Ninh Nhất Thuần Khiết trào phúng, "Ngoài ý muốn thế nhưng gà rừng diễn viên mới cũng có tư cách đến đây diễn, dù sao cũng có một cáingười đại diện tính là tài giỏi , cũng không biết sau lưng đều cái gì..."

Nói quá khó nghe,sắc mặt người đại diện  thoáng chốc liền thay đổi khó coi, há mồm muốn nói cái gì, lại bị Ninh Vi Lan ngăn cản lại.

"Gà rừng nhân vật mới?" Chậm rãi đứng người lên, Ninh Vi Lan so với Ninh Nhất Thuần Khiết cao rất nhiều, cho dù đi giày đế bằng, cũng so với Ninh Nhất Thuần Khiết đi giày cao gót bảy phân cao hơn một ít, rủ xuống con mắt ngược lại từ trên cao nhìn xuống, "Cô cũng chẳng phải là nhân vật mới sao?"

Ninh Nhất Thuần Khiết thần sắc lạnh lẽo: "Ninh Vi Lan cô bớt bới móc đi, tôi nói ai trong lòng tự biết rõ."

"Xin lỗi, tôi không có mắt nhìn thấu, không rõ ràng lắm, " Ninh Vi Lan cười cười lần nữa ngồi xuống, xem Ninh Nhất Thuần Khiết ăn quả đắng cô vô cùng có cảm giác thành tựu, dừng hồi lâu rồi ôn hoà nhắc nhở, "Cô xác định còn muốn đứng ở chỗ này? Tôi giống như nghe thấy có người kêu tên cô, không chỉ một lần."

Ninh Nhất Thuần Khiết hiển nhiên cũng đã biết, hừ lạnh rời đi.

Xung quanh chớp mắt liền yên tĩnh.

Ninh Vi Lan biết rõ người đại diện hiện tại đang kỳ quái cô cùng Ninh Nhất Thuần Khiết lúc nào quen biết cùng kết oán, nhưng cô không nghĩ giải thích, dứt khoát liền trầm mặc, nhìn thẳng phía trước.

Không bao lâu liền đến lượt mình, Ninh Vi Lan kêu người đại diện ở ngoài chờ , một mình đi hướng câu lạc bộ. Từ cửa nhân viên làm việc tùy ý dán một trang giấy, Ninh Vi Lan còn chưa kịp làm gì, đột nhiên có một bóng người vượt qua.

"Ninh Vi Lan, " không để ý ánh mắtmọi người trong câu lạc bộ, Ninh Nhất Thuần Khiết tự mình nghiêng đầu để sát vào bên tai cô, thì thầm, "Tôi khuyên cô vẫn là nên bỏ cuộc đi, vai nữ chính chắc chắn là của tôi, mà tôi lại vô cùng không muốn thấy cô trong tổ kịch, cho dù là diễn viên quần chúng cũng không được, hiểu rõ?"

Ninh Nhất Thuần Khiết từ trước đến nay hiểu được làm sao để lợi dụng danh tiếng của mình cùng ưu thế để ức hiếp người khác, đối với Ninh Vi Lan tự nhiên cũng không ngoại lệ, nói xong liền kiêu ngạo hất cằm lên, mượn đường muốn đi.

"Tôi không phải là tới thử vai phụ hoặc là đoàn diễn, " Ninh Vi Lan nhàn nhạt liếc cô ta một cái, có một ít giống như cười mà như không, đồng dạng lấy rỉ tai còn đánh, "Ta là tới diễn nữ số hai, cho nên đặc biệt cám ơn cô khẳng định."

Ninh Nhất Thuần Khiết không nghĩ tới cô lại xuyên tạc ý tứ của mình, lúc này: "Cô..."

"Còn việc tôi có thể vào đoàn phim được hay không, tự có người quyết định, đương nhiên người đó không phải là cô, cho nên sự quan tâm này của cô tôi xin miễn, tôi không cần."

"Ninh Vi Lan!" Ninh Nhất Thuần Khiết mặt lạnh, "Cô bớt..."

"Nói đủ chưa?"

Nửa câu sau liền trên bờ môi, miễn cưỡng bị này thanh âm này cắt đứt nuốt vào trong bụng, Ninh Nhất Thuần Khiết bây giờ mới bừng tỉnh, ân hận muốn cắn lưỡi, không chút nào che lấp trừng Ninh Vi Lan một cái, bước nhanh rời đi.

Mà cũng nghe thấy câu này Ninh Vi Lan giương mắt nhìn lên, câu lạc bộ bên trong chỉ xếp duy nhất một dãy bàn, Tề Chiêu Viễn liền ngồi ở chính giữa, ánh mắt lãnh tựa như bắc cực băng tuyết, cô hoảng hốt nhớ tới đêm đó trong phòng tối, hắn cũng đồng dạng này xem qua chính mình.

Hoàn hồn, Ninh Vi Lan thấp giọng: "Xin lỗi."

Tề Chiêu Viễn không có nói tiếp, chỉ lấy khởi di động xem đồng hồ, "Cô còn có một phút chuẩn bị thời gian."

Ổn định tâm trạng, Ninh Vi Lan gật đầu.

Thẻ trong lòng bàn tay bị vân vê bị  nhăn một ít, Ninh Vi Lan chậm rãi tiến hành, ánh mắt dừng đến dòng chữ nhỏ ngay trên đầu, đôi mắt bỗng nhiên co rút nhanh, cả người tựa hồ bị dìm vào trong nước đá, lạnh đến mức không thể động đậy.

Có lẽ là quá lâu không có phản ứng, khiến cho bên hông nhân viên làm việc cảm thấy kỳ quái, liền ở trước mắt nàng quơ quơ. Ninh Vi Lan liền phản ứng, nói vài lời xin lỗi, đi đến trung tâm.

Thân phận: Phóng viên

Cảnh tượng: Khu tai họa động đất cấp 8, phóng viên xuống xe sau khi chứng kiến bi thảm hình ảnh.

Không có lời kịch.

Tim đập rất nhanh, giống như là muốn đột phá bên ngoài cơ thể, Ninh Vi Lan muốn nhắm mắt công tác chuẩn bị cảm giác, có thể thật khép lại, những thứ hình ảnh phủ đầy bụi đã lâu kia lúc này rõ ràng xuất hiện ở trước mắt, nhanh đến mức cô không thể né tránh.

Lay động đèn thủy tinh, liên tiếp thét chói tai, mọi người kinh hoảng chạy trốn... Cùng hình ảnh toàn thân mẹ đầy máu tươi, tựa như dòng suối nhỏ, đều rơi không hết.

Câu lạc bộ bên trong trừ Tại Trạch cùng Tề Chiêu Viễn, cũng không có thiếu phòng làm việc công nhân viên, giờ khắc này đều là nhìn chăm chú vào trung tâm, xem cô gái nhắm mắt lại chảy nước mắt, rõ ràng chỉ là diễn kịch, khắp người lại khắc sâu cảm thụbi thương tuyệt vọng.

Ba phút rất gần kết thúc, nhân viên làm việc phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng đẩy cô.

Này liền đem cô từ trong hồi ức kéo về, Ninh Vi Lan mở mắt ra, đầu óc còn có chút trống rỗng, hoảng hốt một hồi lâu mới nhớ lại, cô tiếp nhận một bên nhân viên đưa khăn giấy rồi cám ơn, lau sạch sẽ sau liền định ra ngoài, ai ngờ sau lưng lại có người kêu tên cô, Ninh Vi Lan trì độn phản ứng, biết đó là ai, kinh ngạc xoay người lại.

"Ninh Vi Lan, " ánh mắt rất thẳng, không hề chớp mắt , Tề Chiêu Viễn trầm trầm đặt câu hỏi, "Vừa rồi trong lòng cô, đại khái là hình ảnh như thế nào?"

Ninh Vi Lan nhìn hắn, con mắt như cũ đỏ bừng, lặng yên một lát mở miệng: "Xin lỗi, tôi không nghĩ trả lời vấn đề này."

Dứt lời câu lạc bộ không một người nói chuyện, đều là ngừng thở nhìn về phía người đưa ra câu hỏi. Tề Chiêu Viễn im lặng không nói, thật lâu mới nói: "Cô đi ra ngoài đi, có kết quả sẽ thông báo cho người đại diện của cô."

"Được, cảm ơn."

Ở Ninh Vi Lan sau đó còn có hai cái nữ diễn viên tới thử nữ số hai, toàn bộ kết thúc đã là sau nửa giờ, câu lạc bộ bên trong đã dọn sân, chỉ còn lại Tề Chiêu Viễn cùng tại trạch hai người.

"Nữ chính không hề nghi ngờ là Ninh Nhất Thuần Khiết, cô ta ở trong vòng được vài năm, hành động bị mài dũa càng ngày càng tốt, " Tại Trạch lật lật tài liệu, chợt nhướn mày, "Còn 5 người thử vai nữ số 2 , tôi chỉ hài lòng 2 người, cậu thì sao?"

Tề Chiêu Viễn hắng giọng.

"Một người là Tạ Điệp Nghi, còn lại là Ninh Vi Lan, Tạ Điệp Nghi danh tiếng đủ, hành động cũng vững chắc, đáng tiếc cô ta cùng nữ số haitrong tưởng tượng của tôi lại khác nhau, " Tại Trạch giọng hơi đổi, "Ninh Vi Lan chỉ có thể xem là người mới, danh tiếng đừng nói , hành động ngược lại không sai, vừa rồi tôi cảm giác được cô ấy khổ sở, là một cô gái có thực lực, hình tượng so sánh lại phù hợp với nữ số hai." Nói đến đây Tại Trạch thở dài, nhìn về phía Tề Chiêu Viễn, "Hai người này cũng không tệ, nên chọn cái nào, cậu có đề nghị gì?"

Tề Chiêu Viễn lại chưa tiếp lời, suy nghĩ ngược lại trở về lúc Ninh Vi Lan biểu diễn, không có lời kịch, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, vẻn vẹn là rơi từng giọt nước mắt, liền làm hắn cảm động.

Làm hắn lại muốn biết, đến tột cùng là nghĩ đến cái gì hình ảnh, làm cho cô khóc thương tâm như vậy.

Lúc sau.

"Ninh Vi Lan." Hắn đột nhiên nói ra. Tại Trạch ngẩn người, hỏi: "Vì cái gì chọn cô ấy?"

Vì cái gì? Tề Chiêu Viễn nghĩ.

Bởi vì cô cực kỳ có sức cuốn hút biểu diễn, làm hắn thấy được khả năng phát triển cùng giá trị của cô, cho nên hắn có dự cảm, cô sẽ thành danh, lấy tất cả mọi người không tưởng tượng được tốc độ, bước lên một đường siêu sao.

*** ***

Ninh Vi Lan thử vai xong liền không có hành trình, về nhà đơn giản giải quyết cơm trưa, liền ôm cái máy tính bảng ngồi ở trên sân thượng xem phim điện ảnh,cảm thấy buồn ngủ, lại nhận điện thoại của Dịch Chỉ Ngô, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm.

"Anh ở thành phố B?"

Dịch Chỉ Ngôn đáp: "Đúng vậy, đến bên này có hoạt động, buổi tối không có thông báo, thích hợp ăn cơm." Dừng lại một giây, "Cho nên bây giờ em đang ở nhà? Chờ anh bên này kết thúc lại đến đón em?"

"A? Không cần , " Ninh Vi Lan lắc đầu, "Anh nói em biết địa chỉ đi, em tự mình đi."

Dịch Chỉ Ngôn nói địa chỉ, Ninh Vi Lan cầm bút ghi, lại tán gẫu vài câu, mới cúp điện thoại. Cách thời gian hẹn còn 4 tiếng đồng hồ, Ninh Vi Lan cài đồng hồ báo thức về trên giường ngủ bù.

Rời giường, Ninh Vi Lan rửa mặt, mang tốt khẩu trang cùng mũ ra cửa.  Dịch Chỉ Ngôn là ca sĩ rất nổi tiếng, hai người liền đem cơm tối đặt ở tư nhân hội quán, Ninh Vi Lan đi theo phục vụ sinh đi vào, đẩy cửa hắn đã ở trong.

Vài năm bạn tốt, Dịch Chỉ Ngôn sớm đã biết rõ khẩu vị của Ninh Vi Lan , trước khi cô đến đã dọn xong thức ăn, đợi một lúc liền có thể ăn. Hai người cũng không có thói quen vừa ăn cơm vừa nói chuyện, liền chờ cơm nước xong lại tán gẫu.

"Anh nghe nói hôm nay em đi thử vai , kết quả như thế nào?"

"Chưa có thông báo, " Ninh Vi Lan cúi đầu nhấp miệng nước ấm, bờ môi liền dính nước, cô nghĩ đến chút chuyện, "Cũng đừng hỏi em có lòng tin hay không, nói thật, em không biết rõ."

Dịch Chỉ Ngôn cười ra tiếng: "Được, anh không hỏi, chúng ta nói chuyện khác?"

"Như là?"

"Như là..." Dịch Chỉ Ngôn suy nghĩ, sau một khắc nghe cô nói.

"Như là, hôm nay em thử vai đụng phải Ninh Nhất Thuần Khiết , cô ta thử vai nữ chính."

Dịch Chỉ Ngôn sợ run lên, thanh âm thấp xuống, "Sau đó?"

"Không có gì, liền nói vài câu, " cũng không muốn để cho người khác biết cô cùng Ninh Nhất Thuần Khiết đối thoại, Ninh Vi Lan lời ít mà ý nhiều, vừa nhấc mắt thấy hắn lại nhíu mày, cô bất đắc dĩ, "Anh đừng lo lắng, cái gì cũng không có phát sinh, thật sự chỉ nói vài câu."

Chỉ là mấy câu nói đó, giống như khói thuốc súng mà thôi.

Dịch Chỉ Ngôn mím môi chưa phát một lời, này bộ dáng làm Ninh Vi Lan bắt đầu hối hận tại sao phải chủ động nói đề tài này, vội vàng làm bộ như lơ đãng dời đi chỗ khác: "Anh thì sao? Em nghe nói lượng tiêu thụ album lại tăng, có phải hay không nên nói chúc mừng ?"

"Nào có..." Nói sang chuyện khác ý tứ quá rõ ràng, Dịch Chỉ Ngôn sao có thể không rõ ràng, nhưng đến cùng cũng biết rõ những chuyện kia là cấm kỵ của cô, dứt khoát phối hợp.

Bởi vì hoạt động tuyên truyền sắp tới phải bay tới không ít quốc gia, Dịch Chỉ Ngôn liền kể Ninh Vi Lan một ít chuyện mới lạ, trong lúc nhất thời không khí cực kỳ hài hòa, vui vẻ.

Nếu như không có ngoài cửa tiếng huyên náo quấy rầy, đại khái sẽ tốt hơn.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không biết rõ, " Dịch Chỉ Ngôn lắc đầu, cũng không cảm thấy hứng thú, không ngờ bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ, mơ hồ còn có hướng tới chỗ hai người càng gần, hắn sợ là theo dõi hoặc paparazi, bảo vệ cô ở sau lưng, "Em ở nơi này đừng động, anh đi xem một chút."

Ninh Vi Lan đáp ứng.

Cửa vừa mở ra, thanh âm kia liền lại vì trực tiếp càng vang dội, một người đàn ông trung niên đứng trong đại sảnh cầu khẩn, sắc mặt đỏ lên không ngừng nói mê sảng, trong tay còn nắm chặt bình rượu đỏ lớn, thỉnh thoảng hướng trong miệng mình rót.

Hẳn là say rượu gây chuyện, Dịch Chỉ Ngôn thở phào một cái, vừa muốn trở về ghế lô, đã thấy Ninh Vi Lan chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh mình, hắn kéo tay cổ tay cô muốn kéo cô trở về ngồi nữa một lát, không nghĩ tới vẫn không nhúc nhích.

Hắn hơi ngạc nhiên, nghĩ lại kéo, lại ý thức được cô đang nhìn hướng khác, Dịch Chỉ Ngôn nhìn theo, liền thấy có hai người từ đối diện hành lang đi qua đến, trong đómột người mặt không chút thay đổi đã dừng lại, lãnh đạm nhìn lại.

Tác giả có lời muốn nói: : ngày mai gặp ︿ ( ̄︶ ̄ )︿

Editor: Trong khoảng thời gian này mình nhận được rất nhiều thông báo rằng có rất nhiều bạn đã vote cho mình. Cám ơn các bạn rất nhiều <3. Mình cũng không ngờ lại có nhiều người ủng hộ đến vậy. Dù với một số người đó là một con số nhỏ nhưng mình lại thấy nó vô cùng to lớn. Thật sự là cám ơn các bạn rất nhiều.
              Như thường lệ, cầu vote, cầu bình luận. Yêu yêu <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top