Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20 (1). Em người yêu cũ và sáng thức dậy ở một nơi xa (nhưng không lạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bệnh viện trung tâm xôn xao lên chuyện bác sĩ chó điên lại hạ quyết tâm theo đuổi em hotboy mạng xã hội. Rất may là đợt này, bác sĩ Tả Hàng đang trong khủng hoảng chia tay với cậu kiến trúc sư tâm thần nên không có tâm trạng đùa cợt. Khi Tả Hàng có tâm trạng, đem Trương Cực và Tả Hàng lên một bàn rap battle về tình yêu, đảm bảo cả hai tay bác sĩ không hề có tí kinh nghiệm về yêu đương này sẽ đàm đạo với nhau ngày ngày tháng tháng mà không thể phân định được bên thẳng bên thua.

Nổi tiếng sau vài lần cấp cứu, Trạch Vũ không còn là nhân vật gì xa lạ nữa. Cứ như thế, cửa đặt cho bác sĩ Trương Cực thẳng ngày càng hẹp hơn. Bệnh viện đồn ầm rằng em người yêu của bác sĩ Trương lần nào vào viện cũng ở phòng VIP, mặc quần áo cả ngàn đô. Trương Cực không để ý lắm đến quần áo của Trạch Vũ, nhưng dựa trên bài học kiếm tiền mà Trạch Vũ dạy cho Dục Thần, việc cậu có thời trang đi viện mỗi ngày ngót nghét nghìn đô là chuyện không hề vô lý. Điều Trương Cực thấy vô lý nhất đã là, anh không hề "hạ quyết tâm" như nhiều người nghĩ. Bác sĩ chó điên dù có điên, nhưng vẫn không đến mức vì theo đuổi người ta mà vứt hết mặt mũi xuống dưới chân mình. Đã thế, Trương Trạch Vũ lại ghét nhất là kiểu người không có mặt mũi

Không khí ở trong nhà trọ sau buổi tự thú của Trương Cực có phần kì lạ. Mà lạ chủ yếu xuất phát từ Diêu Dục Thần, câu chàng hết dằn vật vì chính tay sắp xếp cho hai ông anh cùng nhà một buổi hẹn dở khóc dở cười lại đến dằn vật vì đã thương bác sĩ Trương nhưng lại kiên quyết không muốn phù sa chảy ruộng khác. Nghiêm Hạo Tường có vẻ thích Trạch Vũ lắm, hoặc chiều chuộng như thế thì mới đúng là hẹn hò, Trương Cực không biết. Chiều chuộng kiểu Trương Cực, cũng lắm là mua cho em người yêu cái bánh bao chay hay vài hộp khẩu trang y tế. Còn Nghiêm Hạo Tường, chiếc khăn quàng hàng hiệu ngày nào đã nâng cấp lên thành nhà hàng trên nóc toà nhà cao nhất thành phố, tuần lễ thời trang ở nước Anh nước Ý, đôi giày cháy hàng của anh ngôi sao ca nhạc nào đó, tất cả đều được Diêu Dục Thần bật xi nhan cho Trương Cực biết đường mà tránh.

Không so sánh thì không có đau thương. Cái nhãn hiệu thời trang cháy hàng của anh ngôi sao ca nhạc kia, lại một lần nữa, Trương Cực không biết đọc làm sao cho đúng

--

Nếu như là một năm về trước, có khi Trạch Vũ đã phát cuồng vì Nghiêm Hạo Tường

Nhìn lại cho thật kĩ, hình như từ khi hẹn hò với Trương Cực, tiêu chuẩn chọn người yêu của Trạch Vũ đã thấp dần đi. Cậu luôn đem người khác so với Trương Cực đầu tiên. Mặt hẹp dài hơn Trương Cực, đầu mũi cao hơn Trương Cực yết hầu nhỏ hơn Trương Cực. Tình tình quái gở hơn Trương Cực, ăn mặc đẹp hơn Trương Cực, trông giống người hơn Trương Cực, Trạch Vũ căn cứ vào đó để nhận xét xem nên hẹn hò hay nên bỏ. Một năm sau khi hẹn hò với Trương Cực, Nghiêm Hạo Tường trở thành một đài tượng hẹn hò xa lạ. Xa lạ ở chỗ, cái gì anh cũng hơn Trương Cực, nhưng lại làm Trạch Vũ cảm thấy không hợp với mình.

Những nỗi phân vân ương ương đỡ đô làm tần suất nhậu nhẹt của Trạch Vũ tăng lên đáng kể, Uống ở nhà, bắt gặp ánh nhìn tội lỗi như con mèo hen mặc mưa của Diêu Dục Thần, Trạch Vũ nuốt không trôi. Trương công tử xưa nay không thiếu mối ăn chơi, cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là ô tô đã tới tận nhà đưa đón. Một đêm mưa dai dẳng vài tiếng đồng hồ không chịu dứt, Trương Cực trực bệnh viện còn Chân Nguyên đi quay TVC quảng cáo phòng Gym, Trạch Vũ lại bỏ nhà đi chơi

Điểm đừng chân đầu tiên của cậu là La Vita, cái quán bar lớn nhất trung tâm thành phố. Trạch Vũ nhớ kĩ chi tiết đó vì khi mũi giày đập xuống một viên gạch sứt, nước đọng trong ngách viên gạch tóe lên ướt mũi giày, nổi niềm lo lắng cho số phận của đôi giày vừa lên chân hai lần của cậu choán hết cả nổi hâm hở được tiến vào nơi ăn nhậu xa hoa mà vẫn tự tin biết rằng mình có đủ tiên tiêu. Điều thứ hai Trạch Vũ nhờ được, là trong góc phòng nơi cậu tỉnh dậy vào sáng hôm sau, không có bộ xương trắng ởn được Trương Chân Nguyên chăm chút, mà có một con người thật sự.

Một con người với hàm răng trắng ởn như thế chứ tối đến là lại tháo hàm đem ngâm với dung dịch tẩy flour.

--

Bốn giờ ba mươi phút sáng

Trạch Vũ quơ tay tìm góc chăn, tấm chăn lông của nhà Trương Cực tự nhiên lại cứng ngắc lạ thường và có mùi dầu xả lẫn với thuốc tẩy

Thuốc tẩy? Trạch Vũ hít hít mũi hai lần, trong đầu ngay lập tức nghĩ ra hai nơi duy nhất mà có mùi thuốc tẩy có thể át hẳn mùi nước hoa. Nơi đầu tiên là khách sạn, nơi còn lại là bệnh viện, bất cứ bệnh viện nào.

Căn cứ vào việc nửa thân trên chắc chắn ở trần còn nửa thân dưới không có gì từ đầu gối đi xuống và trong góc phòng có người lầm rầm khe khẽ, Trạch Vũ nhắm mắt nhắm mũi cầu khấn rằng nếu phải chọn một trong hai, thà rằng cậu thức dậy ở bệnh viện còn hơn.

Miễn không phải là bệnh viện của Trương Cực.

Bên ngoài dường như trời vẫn mưa. Trạch Vũ mò mẫm trong bóng tối, hoảng hồn phát hiện ra không phải từ đầu gối đi xuống không có gì mà là cả quần ngoài của cậu đã bị lột phăng đi đâu mất. Lắc nhẹ quả đầu đau dữ dội, Trạch Vũ cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng đầu óc chỉ có một mớ hổ lốn nhộn nhạo như pháo giấy sau đêm giao thừa.

Trong một nỗ lực cố gắng tìm hiểu xem mình đang ở xó xỉn nào, Trạch Vũ lia mắt nhìn quanh phòng ba bốn lần liên tục. Đến vòng thứ năm, Trạch Vũ mới tìm thấy nơi phát ra tiếng rì rầm làm cậu tỉnh giấc. Trong góc nhà mờ mờ sáng, một mái tóc bù xù ngực trên một gương mặt hơi hốc, từ cổ xuống ngực không thấy dấu hiệu của áo, trước mặt vật thể này là một quyển sách dày mo. Trạch Vũ ngóc đầu nhìn, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng hắt từ bụng vật thể kia lên đến cằm, hiện ra cặp mắt trợn ngược, khóe miệng cười nham nhở đầy răng. Tiếng cười the thé vang lên, Trạch Vũ biết chính xác mình đang ở chỗ nào mà không cần bảng hiệu.

Bệnh viện trung tâm thành phố, khu nhà nghỉ của nhân viên cấp cứu, tương truyền là mười mấy hồn ma nạn nhân của một vụ cháy ngày đêm ám ảnh quanh quất, quanh năm lạnh lẽo như thiếu ánh nắng mặt trời.

Tiếng cười the thé chát chúa vang lên đều như kéo gỗ, Trạch Vũ vật ngửa, thoáng cái đã nằm ngay đơ bất tỉnh.

Bác sĩ nội trú Trần Thiên Nhuận thu lại nụ cười, bình tĩnh tắt đèn pin, kéo chăn lên phủ kín người, lầm rầm đọc tiếp quyển sách phẫu thuật cấp cứu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top