Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 50 : Con rễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ánh Hân hớn hở về nhà, ngạc nhiên là Tiêu Minh Châu đang yên lặng ngồi trên sô pha xem tivi với Mạnh Bảo.

Mạnh Bảo cũng không còn vẻ uể oải biếng nhác của mọi ngày mà ngồi rất ngay ngắn. Ánh Hân thay giày xong, Tiêu Minh Châu thuận miệng hỏi: "Bạn con đi rồi à? Sao không mời bạn vào nhà chơi?"

Nhớ đến Thanh Tùng, Ánh Hân cong môi cười, đưa mắt nhìn Tiêu Minh Châu, giải thích: "Bạn con khá là rụt rè."

Tiêu Minh Châu chỉ hờ hững à một tiếng rồi nói tiếp: "Nếu có lần sau thì cứ mời bạn vào nhà chơi, ở ngoài lạnh lắm."

Ánh Hân ậm ờ trả lời cho qua, sau đó nói: "Mẹ, con lên lầu làm bài tập trước đây."

Tiêu Minh Châu đáp: "Ừ, làm một lát thì nhớ cho mắt nghỉ ngơi, đừng mệt quá."

Ánh Hân gật đầu rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.

Mạnh Bảo không nhịn được nữa bèn lên tiếng gọi cô. "Hân Hân..."

"Dạ."

Bàn chân đang lê đôi dép mang trong nhà dừng lại, cô quay đầu nhìn Mạnh Bảo. "Ba, có chuyện gì ạ?"

Dường như Mạnh Bảo có gì đó muốn nói nhưng Tiêu Minh Châu đã lên tiếng trước. "Không có gì, ba con chỉ muốn gọi con một tiếng mà thôi. Con mau lên lầu làm bài tập đi."

Ánh Hân đứng tại chỗ, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhưng cũng không nói rõ được là ở đâu. Lạ thật. Cô chần chừ giây lát, không nghe Mạnh Bảo nói gì nên đành lên lầu học bài.

Ngay giây phút cửa phòng Ánh Hân đóng lại, Mạnh Bảo cố nín nãy giờ cuối cùng cũng được lên tiếng. Ông nghiêm khắc nhìn Tiêu Minh Châu. "Sao không nói với Hân Hân lúc nãy..." Trên người Mạnh Bảo toát lên phong thái của người chủ gia đình một cách hiếm thấy. Ông đưa tay chỉ lên lầu, vẻ mặt rối rắm. "Lúc nãy người ta làm gì con gái bà, đâu phải bà không thấy."

Tiêu Minh Châu không trả lời.

Lúc nãy, sau khi Ánh Hân ra ngoài, Tiêu Minh Châu ngẫm nghĩ những lời dì Phương nói, trong lòng cũng có chút hoài nghi. Thế là bà dẫn theo Mạnh Bảo và chó con ra ngoài đi dạo. Làm cha mẹ, dĩ nhiên là để tâm đến chuyện của con cái, huống chi tuổi này đang là tuổi yêu đương. Hai vợ chồng lấm lấm lét lét đi theo, kết quả đến nửa đường chó con giật sút dây chạy mất, hai vợ chồng phải đuổi theo cả buổi trời, cuối cùng nhìn thấy bóng cô trên băng ghế dài của công viên.

Bên cạnh cô còn có một chàng trai cao gầy.

Giữa những người đang yêu toát lên hơi thở nào đó khiến cho không khí xung quanh cũng có vị ngọt ngào hơn.

Nhìn từ xa đã nhìn thấy hai bóng lưng sánh vai nhau mà ngồi, trời rét thế mà cũng không biết lạnh. Hai đứa cứ thân mật đút dâu tây cho nhau, coi như xung quanh không có người. Lúc đó Mạnh Bảo đã muốn xông ra nhưng bị Tiêu Minh Châu kéo lại, bảo ông lý trí chút.

Làm sao mà Mạnh Bảo lý trí cho được.

Tiểu công chúa được ông nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng bị người khác giới chạm đến một đầu ngón tay mà bây giờ... Mạnh Bảo trừng mắt thật to, bảo: "Bà nhìn thằng nhãi đó xem, còn dám sờ đùi Hân Hân kìa... Không được, tôi phải chặt bàn tay chó của nó!"

Tiêu Minh Châu lại ngăn cản ông.

Sau đó liền nhìn thấy thằng ranh kia nghiêng người, cúi đầu hôn Ánh Hân.

Là hành động rất thân mật giữa những đôi yêu nhau.

Mạnh Bảo giận muốn nổ tung người, cùng lúc đó, ông cũng nhìn thấy rõ mặt của thằng ranh kia...

Hai vợ chồng lập tức ngây cả người.

Tiêu Minh Châu cũng rất bất ngờ.

Bây giờ ngồi trên sô pha bình tĩnh lại một lát, bà đã có quyết định. Tính cách của bà khác với tính cách nóng nảy hấp tấp của Mạnh Bảo. Bà trông có vẻ tao nhã, nói chuyện cũng từ tốn: "Ông mà lao ra như vậy sẽ làm Hân Hân hoảng sợ."

"Vậy bà nói phải làm sao?" Mạnh Bảo nhìn Tiêu Minh Châu.

Tiêu Minh Châu ung dung liếc ông một cái, nói: "Ngồi xuống đã."

Mạnh Bảo lập tức ngồi xuống.

Hiếm khi thấy hai vợ chồng ngồi xuống trò chuyện với nhau bình tĩnh như thế.

Ánh mắt Tiêu Minh Châu có vẻ mơ hồ, thả hồn nhớ lại những hình ảnh ở Đại Ngụy, sau đó nói: "Lúc trước ở Đại Ngụy, tôi đã nghĩ Hân Hân của chúng ta khi lớn sẽ tìm một phò mã thế nào..."

Hôn sự của Ánh Hân làm Tiêu Minh Châu phải trăn trở biết bao.

Lúc ánh Hân chỉ mới bảy tám tuổi bà đã để ý đến những vương công quý tộc trong hoàng thành, hễ người nào khá ưng ý là liệt vào danh sách tuyển chọn phò mã, trong đó không thiếu nhưng công tử từ nhỏ đã nho nhã, lễ độ. Tiêu Minh Châu nhìn thấy hợp ý nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm thấy người thật sự hài lòng. Mãi đến khi trên đường đưa canh đến ngự thư phòng, tình cờ gặp được thám hoa trẻ tuổi trên hành lang. Vị hoàng hậu đoan trang hiền thục lập tức sửng sốt.

Thám hoa chẳng những văn võ song toàn, thông minh tuấn tú mà còn là cháu đích tôn của Hồ hầu, đúng là nhân tuyển không thể thích hợp hơn. Gần như trong khoảnh khắc ấy, bà liền nghĩ Hân Hân nhà mình phải gả cho một vị phò mã văn thao võ lược thế này. Nhưng khi đó Thanh Tùng đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn sự mà tiểu công chúa vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ. Hoàng hậu tán thưởng nhưng đồng thời cũng thầm tiếc nuối, nếu thám hoa sinh trễ vài năm thì tốt biết mấy.

Sau này, thám hoa trẻ tuổi mãi vẫn không thành hôn mà ngược lại, dốc hết tâm trí vào việc triều chính giống như ông nội mình. Năm này qua năm khác, thám hoa trẻ tuổi trải qua sự lắng đọng của thời gian, trở nên ngày càng trưởng thành, nho nhã hơn. Còn tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu cũng lớn lên và vô cùng xinh đẹp.

Tiêu Minh Châu nói. "Lúc trước tôi từng hỏi Hân Hân là có thích thái phó không."

Chuyện này Mạnh Bảo cũng biết. Ông nhíu mày, đáp: "Chẳng phải Hân Hân nói không thích sao."

Tiêu Minh Châu thở dài, nhìn ông, trả lời: "Tâm sự của con gái, đàn ông các người làm sao hiểu được."

Có ý gì chứ? Mạnh Bảo nhìn Tiêu Minh Châu, chớp mắt.

Tiêu Minh Châu nói: "Lúc đó tuy hậu cung khá phức tạp, cần xử lý nhưng tôi vẫn lưu ý đến Hân Hân, đặc biệt là lúc nó mười ba mười bốn tuổi..." Lúc đó các thiếu nữ vừa biết yêu thích là gì. "Hân Hân không có cơ hội tiếp xúc với người khác giới, nhưng có vài lần, hễ thái phó tiến cung là nó sẽ làm như tình cờ gặp gỡ."

Nam nữ khác biệt, huống chi còn có cả quân thần khác biệt. Công chúa và thái phó chỉ hành lễ xong là đi, không có qua lại gì thêm.

Mạnh Bảo càng nghe càng không hiểu. "Là... là ý gì chứ?"

Tiêu Minh Châu nhìn đôi mắt ngơ ngác của Mạnh Bảo, cười xùy một tiếng. Cũng phải, sao ông ta hiểu được chứ? Bà tiếp tục nói: "Lúc đó tôi nghĩ là Hân Hân thích thái phó. Nó đã thích, đương nhiên tôi sẽ tác hợp cho. Ai ngờ tôi vừa hỏi nó đã nói như đinh đóng cột là mình không thích. Bây giờ nghĩ lại, làm sao lại không thích chứ."

Mạnh Bảo lại ngơ ngác không hiểu gì.

Tiêu Minh Châu nói tiếp: "...mà là vì quá thích đó."

Lúc đó hoàng hậu cứ nghĩ rằng tiểu công chúa nếu thích thái phó thì sẽ như những cô gái khác, thích cái gì sẽ muốn chiếm hữu cái đó. Không ngờ tiểu công chúa nhỏ tuổi, được nuông chiều che chở lại nghĩ sâu xa như vậy.

Tiêu Minh Châu nói xong, hỏi Mạnh Bảo: "Phẩm hạnh thái phó thế nào, ông phải là người rõ nhất. Hân Hân có bạn trai như thế, ông còn gì bất mãn nữa?"

Phẩm hạnh của thái phó quả thật không có gì phải chê trách nhưng Mạnh Bảo vẫn cảm thấy khó chịu. Ông mấp máy môi, nói không nên lời.

Ông tán thưởng thái phó là một chuyện, nhưng khi nhìn thấy thái phó và con gái mình bên nhau thì trong lòng bực bội lạ... Có lẽ tất cả các ông bố trên thế giới này đều cảm thấy không có chàng trai nào là xứng với con gái mình, người có hoàn mỹ hơn nữa cũng có thể soi mói đủ thứ.

Biết nỗi bực bội trong ông, Tiêu Minh Châu lại hỏi: "Thanh Tùng từng là bề tôi của ông, còn là thầy dạy con trai ông, ông tiếp xúc với nó nhiều hơn tôi, vậy trong mắt ông, nó là người thế nào?"

Cái này... Mạnh Bảo nhớ lại những chuyện ngày xưa, khách quan đánh giá: "Trẻ tuổi, chín chắn, khiêm tốn, làm việc kín kẽ, có mưu trí, có thủ đoạn..." Nhớ lại những biểu hiện của Thanh Tùng ở triều đình, nghĩ tới những hành động của anh ở chiến trường, giọng ông kích động hơn. "Có dũng có mưu, không tính toán thiệt hơn."

Thanh Tùng ở tuổi đó mà đã leo lên địa vị cao như vậy nhưng vẫn không kiêu ngạo, không tự đắc, phẩm hạnh thường ngày cũng rất đoan chính.

Tiêu Minh Châu hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy khi nãy, trước mặt Hân Hân, Thanh Tùng thế nào?"

Khi nãy à... Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Minh Châu, Mạnh Bảo nhớ lại hình ảnh Ánh Hân đút dâu tây cho Thanh Tùng trên băng ghế, không khác gì Ánh Hân hay đút cho chó cưng ăn hàng ngày. Vị thái phó bình tường chững chạc chín chắn kia cứ há miệng, ngoan ngoãn ăn từng quả dâu tây, cười rất...

Mạnh Bảo nghĩ ngợi rồi nhìn Tiêu Minh Châu, đáp: "Rất giống thằng ngu."

Tiêu Minh Châu trừng mắt nhìn ông.

Mạnh Bảo rụt cổ lại, nén nụ cười, hắng giọng rồi nói lí nhí. "Thì trông cũng hơi ngốc ngốc."

Tiêu Minh Châu đứng dậy, sửa sang lại chiếc áo len, khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Mạnh Bảo "Bây giờ không giống như Đại Ngụy, bọn trẻ đều không quá coi trọng tình cảm nhưng từ sâu thẳm, Hân Hân vẫn có sự rụt rè bảo thủ của tiểu thư khuê các Đại Ngụy, rất trân trọng tình cảm. Ông nói xem, còn ai thích hợp với nó hơn Thanh Tùng cơ chứ?"

Mạnh Bảo không nói nên lời.

Đúng vậy, trai gái thời này đều khá tùy tiện trong chuyện tình cảm, không hợp thì chia tay. Ở nơi này, đi đầu tìm được người vừa nắm tay một cái là quyết định bầu bạn cả đời chứ? Nhưng nếu là Thanh Tùng thì... Mạnh Bảo ngẩn người, sau đó nhìn Tiêu Minh Châu, từ từ thốt thành tiếng. "Bà xã, hình như bà nghĩ hơi xa đó."

Tiêu Minh Châu nghiêm túc đáp: "Tôi không biết. Nếu ông làm con rể tôi sợ mà chạy mất thì không xong với tôi đâu."

......

Biểu tượng WeChat lóe sáng, là Tiêu Minh Châu đang trò chuyện với Thanh Tùng. Đầu tiên là những vấn đề hết sức bình thường, sau đó Tiêu Minh Châu hỏi: "Ngày mai nhà ta không có khách, con có thời gian thì đến ăn cơm nhé."

Thanh Tùng nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thoáng có một dự cảm... Anh mím môi, ánh mắt chuyên chú: "Thần là bậc con cháu, lẽ ra nên tới viếng thăm trước."

Tiêu Minh Châu rất vui mừng.

Sau khi lễ phép chào tạm biệt Tiêu Minh Châu, Thanh Tùng yên lặng ngồi bên bàn học, nhìn cảnh sắc bên ngoài trời. Sau đó anh đứng dậy, từ từ đi đến bên tủ quần áo, mở cửa ra chọn quần áo cho ngày mai.

......

Ngày hôm sau khi Thanh Tùng đến nhà Ánh Hân thì cả nhà cô đều đang bận rộn. Tiêu Minh Châu đích thân vào bếp, Ánh Hân ở bên cạnh phụ giúp, tiện thể học hỏi. Hai cha con mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên ba con sào mới dậy hôm nay cũng dậy sớm, vào bếp phụ lột hành bóc tỏi.

Hương thơm ngập tràn căn bếp, không khí rất nhộn nhịp. Ngồi trong phòng khách có thể nghe thấy tiếng họ vừa làm việc vừa cãi nhau.

Lúc Ánh Hân hớn hở đi ra, trên người còn mang một chiếc tạp dề màu hồng phấn, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, tay đeo găng tay chống nóng. Có lẽ trong nhà bếp khá nóng nên trên da cô lấm tấm mồ hôi, tuy nhiên đôi mắt thì long lanh, nhìn thấy Thanh Tùng bèn cười bảo: "Cậu đến rồi à."

Thấy bộ dáng của cô khi ở nhà, Thanh Tùng thất thần trong giây lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Ánh Hân nhanh nhẹn bước tới xách đồ phụ anh, ngửa đầu nói: "Đâu cần phải mang đồ tới." Khách sáo quá rồi, Hơn nữa anh vẫn chỉ là học sinh, đến nhà cô ăn bữa cơm thôi mà.

Mạnh Bảo bị Tiêu Minh Châu đuổi ra ngoài để tiếp đãi Thanh Tùng.

Trong bếp, Hoàng Phúc đang lột búp măng tươi non mới mang đến sáng sớm nay, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Minh Châu đứng đang xào rau: "Mẹ, thế này có long trọng quá không?" Lúc trước Thanh Tùng là thái phó, cũng không thấy Tiêu Minh Châu coi trọng đến thế này. Cậu bổ sung thêm: "Làm như là có con rể tới chơi vậy..."

Tiêu Minh Châu đang cầm cái sạn, quay đầu nhìn cậu.

Hoàng Phúc vừa lột xong một búp măng trắng nõn, thấy vậy thì tim đập tình thịch mấy cái, buột miệng hỏi: "Đừng... đừng nói... mẹ biết rồi nha?"

Tiêu Minh Châu chống nạnh. "Hóa ra là con đã sớm biết chuyện Hân Hân và Thanh Tùng rồi à?"

Hoàng Phúc chột dạ, đảo mắt vài vòng, im lặng cúi đầu lột măng. Cậu lí nhí nói: "Thì cái lúc mới gặp lại Thanh Tùng ấy, khi đó cũng ở ngoài nhà chúng ta, hai đứa khá là... thân mật."

Lúc đó cậu không ngờ thái phó cũng đến đây giống gia đình mình, càng không ngờ thái phó lại trở thành bạn cùng bàn với Ánh Hân, rồi càng không ngờ thái phó thích cô. Hoàng Phúc nói: "Thì anh ấy bảo là thích Hân Hân, nhưng mà... cũng hứa là sau khi tốt nghiệp mới chính thức qua lại nên con mới không nói với ba mẹ." Hơn nữa Hoàng Phúc cảm thấy nếu Thanh Tùng thích em gái cậu và muốn ở bên cạnh con bé thì đó là chuyện quá dễ dàng, cậu mà nói ra chưa biết chừng ba mẹ còn tán thành nữa.

Chẳng hạn như bây giờ.

Hoàng Phúc cúi đầu nhìn búp măng trên tay mình.

Lúc trước ở trong cung được thái phó dạy bảo, cậu không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ lột măng cho thái phó ăn, còn vị mẫu hậu cao quý nho nhã của mình sẽ chủ động xuống bếp nấu một bàn tiệc thật thịnh soạn.

Trong phòng khách.

Mạnh Bảo phủi phủi những hạt bụi vốn không tồn tại trên tay áo mình, ngồi ngay ngắn, toát lên vẻ đĩnh đạc của bậc cha chú một cách hiếm thấy. Ánh Hân cởi tạp dề và găng tay ra, ngồi bên cạnh tiếp chuyện với họ, sau đó lặng lẽ đẩy dĩa trái cây có nhiều dâu tây về phía Thanh Tùng. ông cúi đầu nhìn động tác của cô một cái, thầm hừ lạnh một tiếng.

Mắt Thanh Tùng ẩn chứa nụ cười.

Ánh Hân khẽ mỉm cười, thu tay về, sau đó liếc sang Mạnh Bảo bên cạnh một cái, cảm thấy hôm nay ba cô có gì đó khác thường... Bình thường nằm thượt ra sô pha xem tivi, chơi game, bây giờ ăn mặc chỉnh tề, nhàn nhã uống trà. Cô nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Mạnh Bảo nói với Chúc Yểu: "Hân Hân, sáng nay ba quên để đồ ăn cho Chíp Bông, con đi làm đi."

"Dạ." Ánh Hân ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Thanh Tùng một cái, mỉm cười và đi trút đồ ăn cho Chíp Bông.

Chỉ còn lại Thanh Tùng và Mạnh Bảo, ông đặt chén trà bằng sứ trắng xuống, hai tay đan vào nhau để trên gối, ngón tay nhịp khe khẽ, sau đó hắng giọng, nói: "Hôm qua ta và mẹ của Hân Hân đã nhìn thấy hết rồi."

Thanh Tùng vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không chút hoảng loạn nào. Đúng như không dự đoán của anh... Anh nhìn Mạnh Bảo, từ tốn đáp lời: "Là do thần... suy tính không chu toàn. Nhưng... thần thật lòng thích công chúa."

Mạnh Bảo liếc anh một cái.

Ông nhớ lại phong thái ung dung nho nhã, thong dong tự tại của anh khi mặc triều phục năm đó. Ông cũng từng suy xét việc chọn anh làm con rể, vì dù gì con gái ông cũng nên chọn một phò mã hoàn hảo nhất Đại Ngụy. Mà lúc đó, Thanh Tùng chính là đối tượng hoàn mỹ nhất, không thể nghi ngờ gì.

Bây giờ anh và con gái ông đã ở bên nhau, Mạnh Bảo lại hơi buồn bực. "Nhập gia tùy tục, cậu cũng đừng xưng là thần nữa."

Thanh Tùng lưu loát trả lời: "Dạ, con nghe chú."

Mạnh Bảo  ho sặc sụa mấy tiếng, sau đó trấn định trở lại, nói: "Cậu là người thế nào, ta và mẹ Hân Hân hiểu rất rõ. Tuy nói ở tuổi này hai đứa không nên yêu đương nhưng dù sao chúng ta cũng không giống người thường." Ở Đại Ngụy, tuổi này Ánh Hân đã có thể thành thân rồi.

Thanh Tùng gật đầu tán đồng.

Mạnh Bảo nói sâu xa. "Chúng ta không phản đối cậu và Hân Hân ở bên nhau, nhưng phải biết chừng mực..." Nói tới đây, vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc hơn.

Thanh Tùng ngồi ngay ngắn, cũng nghiêm túc lắng nghe.

"Hân Hân còn nhỏ, hai đứa yêu nhau thì chỉ nên nắm tay các thứ thôi, còn chuyện đó tuyệt đối không được làm."

Thanh Tùng sững người, vẻ mặt hơi xấu hổ, tai cũng ửng hồng. Anh gật đầu: "Con biết."

Mạnh Bảo nói tiếp: "Cậu biết là tốt." Hôm qua ông và Tiêu Minh Châu thương lượng rất lâu, theo ý ông thì không được nắm tay, hôn nhau gì hết nhưng Tiêu Minh Châu cảm thấy yêu đương mà nắm tay, hôn môi là chuyện rất bình thường. Trải qua tranh chấp, cuối cùng ông đành phải thỏa hiệp. Dù sao họ cũng không thể đi theo canh chừng Ánh Hân từng tí một, chuyện này cũng không ngăn được. Có điều không được vượt qua giới hạn...

Ánh Hân đang ngồi cạnh cầu thang trút thức ăn cho Chíp Bông. Chú chó giống Golden được năm tháng nên cũng khá lớn, đang thân mật liếm mặt cô. Cô cười khanh khách, mắt cong lên thật xinh xắn.

Thanh Tùng từ xa liếc nhìn một cái rồi thu mắt về.

Trong bếp, Tiêu Minh Châu đang gọi Mạnh Bảo. Ông nhanh chóng đáp lại như phản xạ có điều kiện: "Bà xã, tôi đến đây." Ông nhìn Thanh Tùng, nói: "Cậu ở đây xem tivi một lát đi."

Thanh Tùng đáp: "Dạ, chú cứ đi đi."

Mạnh Bảo liếc mắt nhìn anh một cách không được tự nhiên lắm. Ông định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói mà đi thẳng vào bếp.

Cho chó ăn xong, Ánh Hân chạy đến bên cạnh Thanh Tùng, cười hỏi anh: "Lúc nãy ba mình và cậu nói gì thế?" Hình như là cố ý bảo cô đi chỗ khác, không biết họ nói gì nữa.

Thanh Tùng nhìn cô, đáp: "Chú bảo tôi bình thường hãy quan tâm đến cậu nhiều hơn."

Ánh Hân bỗng cảm thấy đỏ mặt vì cách xưng hô của anh.

Ở trường, anh đã rất quan tâm đến cô nên Chúc Yểu không nghĩ ngợi nhiều, cứ tưởng Mạnh Bảo bảo Thanh Tùng quan tâm mình là giống như thái phó quan tâm đến thái tử vậy... Cô tươi cười à một tiếng.

Thanh Tùng nhìn gương mặt tươi tắn của tiểu công chúa, ánh mắt anh cũng trở nên ôn hòa hơn, không nén được cũng lẳng lặng nở nụ cười.

Ánh Hân hơi ngơ ngác, chớp mắt mấy cái, hỏi anh: "Cậu cười gì đó?" Có vẻ như anh đang rất vui.

Anh vẫn nhìn cô, từ từ mỉm cười và không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top