Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

fdzfgdfdg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0 đến 60 trong 3.5 giây – part 1

Part 1

“Chết tiệt! Mày đúng là đồ vô dụng mà! Chết đi!”

Changmin tức tối đập vào vô lăng, cái xe chết tiệt của cậu đã hoàn toàn bất động, cậu thử nhấn còi xe, chỉ có vài âm thâm rè rè bin bin, nó càng làm cho cậu nổi điên hơn. Phước đức cho cậu là con đường hoàn toàn vắng tanh và xung quanh cũng còn không có dấu hiệu sống của con người nào cả.

Cố gắng vặn mở chìa khóa và chân ga, Changmin hy vọng nó sẽ nổ máy lại. Cái xe nổ máy thật, tiếng động cơ rồ rồ nhưng vẫn kiên trì không nhúc nhích mặc cho cậu gào thét ra lệnh, đá chân liên tục vào sàn xe. Động cơ xe lần này thì tắt hẳn luôn.

Khỏi phải nói Changmin điên tiết cỡ nào, cậu thô bạo giật tung dây an toàn, đá cửa bước xuống xe, và hiên ngang chống hông đứng giữa con đường vắng toe. Khẽ kéo gọng kính mát xuống, cậu lườm cái xe muốn bóc khói như kiểu có thể sức mạnh hủy diệt từ mắt cậu sẽ làm cho cái xe chết tiệt này hoạt động lại. Thấy nó vẫn lì mặt trơ trơ với cậu, Changmin điên tiết lên trút hết bực tức đá mạnh vào lốp xe. Kết quả xe là vẫn đứng vững còn người thì đau.

Cậu thật sự rất may mắn mà, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trước nhìn sau, không có một bóng người; nói không người không có nghĩa là không có nhà. Có vài cửa hàng ở hai bên đường, cái thì màu xám cái thì xanh rồi cái thì đỏ, được cái cửa hàng nào cũng đóng cửa im lìm. Quá rõ ràng là cái xe của cậu chơi xỏ cậu mà, nó chết máy ở một khu công nghiệp xa rất xa với khu dân cư, nhất là trung tâm thành phố. Mà cậu thậm chí còn không biết cái trung tâm thành phố gần nhất ở đây là đâu, tại vì cũng không biết mình đang ở nơi nào nữa. Thôi rồi, cậu bị lạc luôn rồi.

Cậu đang ở Gwangju, cụ thể thì không biết, hôm nay lại là ngày nóng nhất tháng 8 mà cậu lại không thể gọi được sự giúp đỡ nào.

Quay trở lại vào xe, Changmin tìm điện thoại của mình, nó đã hết pin hồi sáng nay, nhưng biết đâu được, vẫn luôn có năng lượng dự trữ trong pin mà. Cậu cố gắng khởi động lại, lắc lắc như muốn kêu nó thức dậy, rồi lại nổi đóa đập đập nó lên vô lăng không ngừng chửi bậy vài câu.

Cậu đuối sức, người thì thấm đẫm mồ hôi, khắp da đầu, sau gáy, nhớp nháp ở lưng, vô cùng khó chịu. Rồi cậu bắt đầu ngẫm nghĩ, cậu rời trường đại học cách đây khoảng 40 phút. Có thể cậu nên đi ngược lại với hướng đi ban nãy – nếu cậu nhớ chính xác đường đi. Hoặc là chọn đại một hướng nào đó rồi đi, hy vọng là tìm được một thùng điện thoại công cộng hay một cửa hàng, nhìn chung là gì cũng được miễn là tìm được người.

Bạn cùng phòng với cậu chắc nghĩ là đến mai cậu mới quay về. Trời ơi, chúng nó mà biết được tình trạng của cậu lúc này chắc sẽ cười tới đau ruột thừa mất. Cậu sẽ không sống được với nổi nhục này. Bọn họ đã khuyên cậu nên đi tàu lửa hoặc xe buýt, nhưng cậu không nghe, cậu tự lái cái xe già cỗi này đi vì muốn có thêm diện tích để chất đồ đạc. Nếu cậu không mang theo bộ đồ vest với 4 bộ đồ thường, không quá cầu toàn muốn có được ấn tượng tốt nhất thì cơ sự đâu đến nước này. Có phải lỗi cậu đâu.

Changmin lại bước ra khỏi xe, cậu không thể để cái xe nằm chình ình giữa đường thế này được, có khi chưa được ai giúp đỡ để tiếp tục lên đường thì đã bị phạt vì tội vi phạm luật giao thông mất rồi. Vậy nên cậu cố hết sức, mở kính cửa sổ chổ tay lái, một tay chỉnh vô lăng, rồi hết sức mình đẩy chiếc xe di chuyển vào sát lề đường.

Vứt cái được thoại vào hộp chứa đồ trong xe rồi khóa trái cửa. Đi ngược hướng về phía con đường ban nãy, cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ hướng mình đã đi qua. Cái nhà xám tôn rỉ ở kế bên cái nhà màu xanh dương. Đến một ngã tư thì quẹo trái. Cậu đi theo trí nhớ, đúng là có rất nhiều nhà xám với xanh.

Con đường vắng tanh chỉ có mình cậu, nắng thì oi bức hừng hực, nhiệt độ như nung chảy mặt đường nhựa và mấy ngôi nhà. Changmin cố gắng tránh nắng được bao nhiêu hay bấy nhiêu, mắt không ngừng đảo rà soát con đường. Gió nóng cứ thổi ầp ập vào người, mùi nhựa đường quển đặc trong không khí. Cậu như đang ở sa mặc chết vậy, Changmin thầm than thở, không chừng sẽ gặp được vài cái thây ma khô đét đi vất vưỡng hay con chó teo tóp lưỡi dài lê lết trên đường. Nóng quá làm cậu hoang tưởng chăng.

Trời nóng như điên. Changmin như muốn ngất đi, cổ họng thì khô rát. Nhưng mồ hôi thì không ngừng vãi ra như tắm, dinh dính vào quần áo cực kì khó chịu. Changmin nghĩ có lẽ nên cởi bớt áo khoác ra, lúc này còn làm dáng cho ma nó coi sao, nhưng nắng lắm nên thôi đành chịu.

Quẹo qua một khúc cua, lại là một con đường vắng teo. Cảm giác thất vọng lại đè nặng trong lồng ngực, nhưng cậu nghe được tiếng nhạc. Là tiếng nhạc, nhỏ và hơi mơ hồ. Không chần chừ suy nghĩ Changmin nhanh chóng đi về hướng âm thanh phát ra, không thèm trốn nắng nữa, cậu chạy băng qua đường. Càng đến gần tiếng nhạc càng lớn, nếu ở đây mà có người ở thì chắc chủ nhân của ngôi nhà đó sẽ bị kiện vì tội làm ôn nhiễm tiếng ồn vì bật nhạc quá to.

Tiếng nhạc đang dẫn đường cho Changmin là một hỗn hợp âm thanh của trống, guitar điện, nặng nề với giọng hát trầm khàn đặc sệt chất tự sự, tuy nghe lớn vậy như cậu vẫn phải vượt qua một khúc cua nữa mới đến được nơi phát ra nó. Anh nghe rock mental ah =.=?

Tiếng nhạc phát ra từ một cái gara, cửa gara chỉ kéo lên một nữa. Một vài chiếc xe mất trật tự đậu phía ngoài, kế bên cái cửa mở lưng chừng là một đống lốt xe được xếp cẩu thả và một cái bảng quáng cáo dầu nhớt cũ kỹ nham nhở ố màu. Trên cửa gara đề một bảng hiệu: Sửa chữa ô tô – Jung và Lee. Kế bên còn có một cái mặt cười do ai đó vẽ.

Cởi bỏ mắt kính, hơi chần chừng rồi Changmin cũng bước vào bên trong.

Có lẽ do sự thay đổi đội nhột không gian, Changmin gần như không thấy gì bên trong gara tối om, xộch vào mũi là mùi của kim loại và dầu nhớt. Bài nhạc đang đến đoạn giữa, đoạn solo của guitar, dồn dập và ai oán. Changmin thậm chí còn có thể cảm nhận được mọi thứ trong gara đang rung cộng hưởng với âm thanh chói tai từ tiếng nhạc. Quen mắt, Changmin nhìn xung quanh, cậu đang đứng cạnh một cái xe cũ, chỉ còn có vỏ sắt, không có bánh lái hay nội thất bên trong. Mọi thứ bên trong đều lộn xộn, có nhiều cái thùng gỗ còn được niêm phong và đánh dấu số hiệu chất đầy trong gara. Có ba cái vô lăng cũ kỹ màu vàng nhạt được hàn dính vào nhau theo một hàng dựng sát tường gần cửa ra vào.

Ở góc gara là một cái bàn lớn đầy giấy bừa bộn, một cái điện thoại lỗi thời kế bên một lon pepsi. Cái tường phía sau bàn giấy là một tấm ván gỗ nham nhở chen chúc nào là ghi chú, kế hoạch làm việc theo năm, bưu thiếp và mấy tấm hình vài chiếc siêu xe. Có hai tấm lịch được treo kế bên bản kế hoạc làm việc. Bên trái là một cô gái tóc vàng kim mặc bikini khoe ngực cầm một cái cờ lê cỡ lớn che giữa hai chân đang dang rộng gợi cảm. Tấm bên phải là một vận động viên bóng bầu dục cơ bắp đang khỏa thân, trong tư thế tấn công, cầm một quả bóng bầu dục che đi phần đàn ông của mình rất nghệ thuật trên phông nền đen trắng.

Lọt mắt vào Changmin là một chiếc BMW đỏ ba cửa. Kế bên là một máy phát CD. Nắp ca-po bị mở lên và một thợ máy lưng trần quay lưng lại phía cậu đang chăm chú cuối xuống làm việc.

Changmin bước đến gần hơn, bóng cậu đổ dài trên mặt sàn đầy bụi bặm. Người thợ máy vẫn đang tập trung vặn chỉnh gì đó động cơ của máy. Changmin quyết định đợi cho tới lúc anh ta xong việc. Cậu im lặng chờ đợi và bắt đầu ngắm nhìn người kia. Vóc người cao lớn, chân dài quần jean bó, xù xì bạc màu. Changmin không ngượng ngùng thưởng thức tấm lưng rộng, làn da nâu đồng bóng loáng làm nỗi bật từng đường nét cơ bắp thu hút.

Bản nhạc rock đau đầu lại tiếng tục một đoạn độc tấu guitar dài. Ở khoản giữa hai đoạn dạo, âm thanh hơi trầm xuống, Changmin nhanh chóng chớp lấy cơ hội khẽ hắng giọng để báo cho người kia biết là có người hiện diện ở đây.

Người kia hơi giật mình, đứng thẳng người dậy rồi quay lại, một nụ cười trực sẵn trên môi.

Changmin hơi sững người. Toàn bộ máu trong cơ thể như dồn xuống bụng dưới của cậu, não thì trống rỗng, cậu cứ nhìn chằm chằm vào đối phương. Người con trai kia có lẽ là người đàn ông hấp dẫn nhất mà cậu từng gặp qua. Cậu mừng vì mình vẫn còn mặc áo khoác, nó có lẽ ít nhiều cũng giúp cậu che bớt đi cái phản ứng chấn động này của cậu.

Người thanh niên trước mặt cậu giống như rơi từ hành tinh “Những người đàn ông nóng bỏng nhất mọi thời đại” xuống trước mặt Changmin, cậu như chết đứng lúc anh ta cười tươi hơn, nụ cười phát sáng như đèn pha cường độ cao rọi thẳng vào mặt cậu vậy. Điều làm cậu choáng váng hơn nữa là anh ta nói thứ tiếng gì đó mà cậu không hiểu gì ráo!?! Khoan- khoan đã, anh ta là người ngoài hành tinh sao, đây là tiếng hành tinh nào vậy? – Cố gắng hiểu anh ta đang nói cái gì nhưng không thành, Changmin đành phải cắt ngang, “Xin chào, tôi tên Changmin”.

“Vâng, chào cậu”, người kia hơn nhướn mày ngạc nhiên và nói chậm lại.

“’Sao cơ?”, Changmin cảm thấy hơn nóng tràn lên mặt, cậu cảm thấy xấu hổ vì nghĩ mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh chỉ vì phương ngữ của người đối diện khác biệt. Nó có trọng âm nặng không có nghĩa nó không phải phải tiếng người, xấu hổ ghê gớm mà.

“Xe của tôi bị hỏng, tôi nghĩ vậy. Ý tôi là nó đột ngột tắt máy. Bình xăng vẫn đầy nhưng nó không lên máy. Tôi nghĩ là do cái tua bin”, cố gắng dẹp bỏ sự xấu hổ, Changmin nói, thậm chí còn đánh bạo đoán xem xe mình bị hỏng phần nào.

“Ừ chắc vậy”, anh trả lời kiểu nước đôi rồi với tay lấy một cái khăn đen xì lau nhớt trên tay mình, có vẻ như còn làm cho tay anh bẩn hơn. Changmin có không để ý đến chuyện đó nhưng vẫn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bàn tay đầy dầu mỡ kia chạm lên người cậu. Ý nghĩ đó làm cho má cậu đỏ ửng lên, não lùng bùng, cậu cố gắng lui mình vào trong chổ tối hơn một chút để che đi vẻ ngượng ngùng của mình, tim không ngừng đập bình bịnh.

Người thanh niên trẻ tắt tiếng nhạc ầm ĩ. Anh nhìn cậu có vẻ lo lắng.

“Cậu chắc đi ngoài đường lâu lắm. Coi bộ sắp phát bệnh rồi. Cởi bớt áo khoác ra đi, Ah đợi chút..”

Có vẻ như sợ Changmin bị say nắng, anh đi vòng ra sau cái bàn giấy, cuối người xuống lục lọi gì đó. Một lúc sau anh đứng lên, với một chai nước trong tay. Mở nắp chai anh tử tế đưa cho Changmin, “Của cậu này, uống đi”.

Chai nước mát lạnh bám đầy hơi nước trong tay Changmin làm cậu cảm thấy hơn rung người, “Cảm ơn”. Ngửa cổ uống một hơi, cái lạnh đột ngột tràn vào khoan miệng làm răng cậu hơi tê buốt, nhiệt độ thay đổi trong cổ họng làm cậu hơi khó thích ứng. Cậu lại tiếp tục ngửa cổ, lần này để cho nước lạnh chảy xuống khắp mặt ướt cả ngực áo sơ mi, hơi rợn người nhưng sau đó là mát mẻ dễ chịu. Cảm thấy thấy hành động của mình có hơi bất lịch sự, vệt hồng lại xuất hiện trên má Changmin lần nữa, cậu nhìn người thợ máy rồi ngượng ngùng cười.

“Cảm thấy tốt hơn rồi hả?”, anh ôn hòa hỏi, ánh mắt kín đáo lướt từ phần áo sơmi ướt dính sát vào ngực Changmin rồi lướt lên cái cổ mảnh khảnh của cậu.

“Vâng, cảm ơn nhiều.”

Anh cho hai tay vào túi quần, đứng thẩn thơ đá đá cát dưới mặt đất. Nó giống như đang mời gọi Changmin chiêm ngưỡng cơ thể anh vậy. Cậu chỉ dám len lén nhìn, cảm giác xấu hổ bao trùm toàn bộ cơ thể cậu, cậu không thể nhìn thẳng vào anh được. Người thanh niên trước mặt cậu có một cơ thể ngay cả những vị thần Hy Lạp đẹp đẽ còn phải ghen tị. Nâu bóng khỏe mạnh, từng đường nét đều hoàn hảo, tinh tế. Cứ như nam châm hút cậu về phía anh ta, khao khát được chạm vào cơ thể đó.

“Lịch đẹp.” – ngượng ngùng, Changmin tìm cách bắt chuyện, nếu cứ im lặng vậy hoài không khéo cậu còn nghĩ bậy bạ hơn nhưng chỉ có thể nói được mấy chữ cộc lốc.

Người kia lại cười tươi rói, “ Vị thần của những đấu trường. Quà sinh nhật của tôi đó. Ảnh khỏa thân vận động viên bóng bầu dục đội tuyển Pháp. Còn gì tuyệt hơn nữa chứ?”

Changmin nín thở cười, trong đầu cậu chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh một kỹ sư Gwangju không một mảnh vải trên người thôi. Cậu vặn nắp chai nước và hớp lấy vài ngụm cố làm dịu thân nhiệt, trời nóng làm cậu bị điên mà.

“Cậu để xe cậu ở đâu?”

“Gần đây thôi. Chắc khoảng 5 phút đi bộ”, Changmin ve vẩy cái chai không diễn tả đường đi.

“Vậy được. Dẫn tôi đến chổ xe cậu đi”, anh hướng ra phía cửa, vẫn để lưng trần vô tư bước ra đường. Changmin theo sau anh, lại không kiềm lòng mà ngắm nhìn dáng người trước mặt. Vai ngang rộng, mồ hôi lấm tấm trên lưng, eo thon và mông tròn. Dáng người dẻo dai uyển chuyển bước đi, phong thái tự nhiên thoải mái. Cái quần jean bạc màu cẩu thả trễ nải tuột thấp xuống eo, thậm chí Changmin có thể thấy cạp quần trong của người đi trước.

“Hướng nào?”

“Hướng này quẹo bên trái”, Changmin nuốt khan trả lời. Cậu cố bước nhanh theo để bắt kịp anh.

“Vậy anh là Jung hay Lee?”

“Jung. Jung Yunho”, anh lại cười, dưới cái nắng ngoài trời càng làm cho hàng răng trắng đều tăm tắm của anh thêm chói lóa. Anh đưa tay ra bắt tay với Changmin, những ngón tay gầy thon, rắn rỏi có nhiều vết chai sạn và nóng ấm. “ Lee Donghae là bạn của tôi. Cậu ấy đang đi nghỉ hè. Mùa hè mọi thứ luôn diễn ra chậm chạp hơn nhỉ. Thường thì xe hay bị hỏng điều hòa vào mùa này”.

“Không phải là điều hòa. Xe tôi không có điều hòa”, Changmin e thẹn trả lời.

“Hahahaha cậu nói nó bị hư tua bin mà”, Yunho cười ngặt ngẽo như thể nghe được truyện cười hay nhất trong tuần mà anh từng nghe.

“Tôi đoán vậy thôi. Ý tôi là nó đột nhiên ngừng chạy. Máy có nổ lên nhưng xe vẫn không chạy. Nó chắc phải là do cái tua bin rồi”, Changmin cố gắng nói cho có vẻ hợp lí nhất, giống như lúc cậu đang hướng dẫn cho nhóm sinh viên đang làm khóa luận tốt nghiệp ở trường cậu vậy. Đàn ông thì phải biết về xe cộ máy móc chứ. Cậu lại chẳng hề biết gì ráo, cái tua bin nằm ở đâu trong xe cậu còn không biết, trừ cái lần tình cờ xem phim thấy diễn viên trong phim càm ràm về cái đó thôi. Hay là bộ tản nhiệt? Mặc dù mờ mịt nhưng Changmin vẫn cứng giọng, “Hay là bộ tản nhiệt?”, cậu rụt rè nói.

Yunho chỉ ậm ừ vài tiếng trong miệng, mắt lấp lánh nhìn cậu, “Cái xe đó là của cậu hả? Toyota Carina đó đó?”

“Uh đúng, là cái Toyota đó”, thật là ngốc xít mà, cậu còn không biết xe cậu thuộc dòng nào nữa cơ. Nhưng ít nhất thì cậu nhận ra nó.

“ 1988. Rất ổn định và bền. Mở nắp ca-po lên cho tôi”, Yunho hắng giọng nói đi đến gần cái xe.

Changmin lấy chìa khóa ra khỏi túi, mở nắp ca-po lên, cảm thấy hơi ngốc nghếch và ngượng ngùng, nếu lỡ nó hỏng chổ khác thì sao. Nắp ca-po được mở lên, bên trong đầy bụi bặm. Yunho hơi cuối người xuống xem xét bên trong, hai tay anh dang rộng tì vào đầu xe, cơ bắp trên vai và lưng anh nổi rõ lên, từ cơ thể toát ra mùi hơi đặc trưng nhưng dễ chịu.

Changmin lại tự mắng chính mình lần nữa. Sao cậu có thể dễ dàng phản ứng vậy chứ. Trời nóng bức khiến cho cậu không giữ được tỉnh táo, thân dưới cậu hơi căng cứng.

“Cậu vào gạt thắng tay cho tôi đi.”, Yunho đóng nắp ca-po lại nói.

Lập tức nghe theo lời Yunho, Changmin ngồi vào trong xe và gạt tay thắng, cậu đột ngột thấy xe hơi chuyển động. Hóa ra là do Yunho dùng sức đẩy xe từ phía trước, khiến cho nó hơi lăn ngược về.

“Bóp thắng đi”, anh nói. Changmin cũng lập tức nghe theo.

Yunho cuối người, xem xét một cái vũng nhỏ đen ngòm nhầy nhụa trên mặt đường.

“Cái gì vậy?” Changmin ra khỏi xe, chạy tới chổ anh tò mò hỏi.

“Nhớt trong hộp số, bộ truyền động của xe, nó bị hư rồi”, Yunho đứng thẳng người, hồn nhiên chùi tay vào túi quần. Ảnh ăn ở mất vệ sinh thế là cùng =.=

“Ah, có tệ lắm không?” Changmin gãi đầu nhăn nhó hỏi.

“Tệ với cậu nhưng mà… tốt với tôi”, Yunho gật đầu cười lấp lánh.

End part 1

0-60 trong 3.5 giây Part 2

Hai người cùng nhau đẩy cái xe về gara. Changmin đã cởi phăng cái áo khoác vứt nó vào ghế sau của xe trong lúc nửa đẩy nửa lôi cái xe vô dụng về gara. Trong khi Changmin vất vã tìm cách xoay xở đẩy cái xe thì Yunho lại hết sức vui vẻ, cứ đều đều đẩy cái xe nhẹ nhàng như thể anh đang vừa đi vừa gặm cà rem vậy. Khi đẩy được cái xe vào gara, và đưa nó lên bệ nâng kế bên chiếc BMW, Changmin như rã hết cả người. Cậu chưa bao giờ lâm vào cảnh khốn cùng như vầy, tóc tai rũ rượi dán chặt lên trán, mồ hôi ướt đẫm, áo dính sát vào người, quần thì khô nhám chật chội đầy cáu bẩn.

Yunho thì ngoài vui vẻ sung sướng ra thì bây giờ còn như  xuất hiện thêm một vòng hào quang lấp lánh xunh quanh người. Người anh cũng đẫm mồ hôi, nhưng tâm trạng anh đang rất tốt cứ để lưng trần thản nhiên đi giữa phố, tấm lưng trần bóng loáng dưới cái nắng chói chang. Anh vui vẻ vừa đi vòng quanh gara để tìm tua vít và cờ lê vừa huýt sáo. Khoan thai nhẹ nhàng và nụ cười luôn chực trên đôi môi đẹp.

Dễ hiểu anh vì sao lại vui thế. Chi phí sửa chửa cho hộp số tận một triệu năm trăm ngàn won! Changmin chưa bao giờ nghĩ cái xe tồi tàn của cậu lại đáng giá đến thế.

“Một triệu năm trăm ngàn won nếu thay hộp truyền động”, Yunho vui vẻ nhìn bộ dạng thất thểu của Changmin vô tư nói, “Tôi có thể sửa nó đủ để cậu chạy về đến Seoul.”

Changmin lười biếng vật vờ ngồi trên cái ghế nhựa. Cẩu thả bứt tung mấy cái nút áo sơmi, phanh rộng ngực áo để nó thôi không bám dính vào ngực mình, phe phẫy tay quạt quạt,” Sao anh biết tôi ở Seoul đến?”

“Giọng của cậu”, vẫn không ngừng tay anh trả lời, anh lôi cái hộp dụng cụ từ dưới gầm cái BMW ra và đá thẳng nó xuống dưới gầm xe của Changmin, rồi nhanh chóng nằm ngửa lưng lên bàn lăn và trượt vào dưới gầm chiếc xe, “Nhìn quần áo là biết ngay công tử thành thị rồi ah”.

“Tôi tham dự một cuộc hội thảo ở đại học Chosun”, Changmin bắt đầu xăng ống tay áo, tiếp tục nói, “Chuyên đề của tôi là về Sự đan xen giữ văn hóa phương Đông và Tây trong xã hội phong kiến xưa và sự kết thúc của triều đại nhà Hán”

Vẻ mặt của Yunho như đang muốn cười nhưng vẫn cố không để lộ ra, “Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì hết.”

“Triết học, luận án thạc sĩ của tôi.”

“Chắc phải hay lắm”,  Yunho trườn ra khỏi gầm xe, bỏ một cái đĩa CD về máy, vặn nhỏ volume rồi lại tiếp tục trượt xuống dưới.

Changmin nhìn mông lung ra phía cửa gara, cái nắng bên ngoài vẫn cứ đậm đà. Việc học của cậu cũng thú vị nhưng cũng có thể là không đi.  Hôm qua cậu thật sự rất háo hức mang bài luận của mình ra và thảo luận cùng với những giáo sư giàu kinh nghiệm trong sáng nay, nhưng hình như mọi chuyện có vẻ đã trôi qua rất xa thì phải. Bây giờ cậu đang ngồi ở đây, như cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, trong một cái gara nhỏ, choáng váng vì lửa mặt trời hừng hực thiêu cháy, chỉ có cậu và Yunho, trong một buổi trưa dài đằng đẵng biếng nhát.

Bản nhạc rock ồn ào còn được phụ họa thêm bởi âm thanh khô khan của tiếng búa đập và kim loại thô nặng va vào nhau phía dưới gầm chiếc Toyota. Changmin cực kì không thoải mái ngồi đó. Mồ hôi vẫn liên tục toát ra khắp cơ thể, cái quần bó sát vào đùi, bí nóng và bứt rứt.

Yunho lúc này lại chui từ dưới đất lên, anh dõng dạc thông báo “Tôi có tin tốt cho cậu. Tôi có thể đại tu hộp số nên không cần phải thay nó nhưng tin xấu là cậu phải thay trục khởi động trước của xe và thay nhớt toàn bộ lốc máy.”

Tim Changmin một lần nữa thắt lại, tin tốt với xấu như vậy có khác gì nhau đâu chứ, thứ nào nghe cũng có vẻ rất tốn kém, “Vậy thì sẽ mất bao nhiêu tiền?”

“Hmmm..” Yunho chần chừ như đang suy nghĩ gì đó, anh ngồi đung đưa trên bàn trượt như trẻ con chơi xe đẩy rồi lại toe răng cười, “Khoản một triệu tám trăm ngàn won, nhưng tôi sẽ lấy cậu một triệu rưỡi thôi, quyết định vậy nhé.”

“ …. Cảm ơn”

Changmin như dính chặt vào cái ghế nhựa, nếu có thể thì cậu mong mình biết thành cái ghế luôn cho rồi. Những một triệu năm trăm ngàn,  cậu làm sao mà có đây, trong túi cậu bây giờ chỉ có khoản bốn mươi ngàn won thôi. Cậu nên thành thật khai báo cho Yunho biết để anh dừng lại, nhưng cứ mỗi lần mở miệng ra cậu lại ấp úng không nói được từ nào. Trống ngực thì cứ như nhảy cha cha cha, bụng thì cồn cào không yên.

“ Ah, trong tủ lạnh có bia đó. Cậu cứ tự nhiên đi nhé, phải mất mấy tiếng để sửa xong đó.”

Changmin bật dậy như một cái máy,  nhanh chóng bước tới cái tủ lạnh, tóm lấy một lon bia. “Tôi lấy cho anh một lon luôn nhé?”

“Không, tôi không uống khi làm việc. Cậu cứ thoải mái uống đi”

Changmin chọn đại một lon trong tủ lạnh, bên trong tủ lạnh cũng lộn xộn không kém gì cái gara, chỉ có điều là nó mát mẻ hơn. Bia mát lạnh và thơm dịu tràn vào khoang miệng. Changmin núp sau cái tủ lạnh lia mắt nhìn Yunho. Anh đang tập trung làm việc của mình như đang hưởng thụ nó, chân nhịp nhịp theo từng tiếng trống phát ra từ cái máy CD.

Mày phải nói thôi Changmin ah. Uống bia của người ta rồi còn để người ta sửa xe cho mình trong khi mình không có tiền trả. Mình thật là xấu xa mà~ – Changmin đang tranh đấu nội tâm rất dữ dội – Nói đi, không thôi thì không kịp. Phải nói thôi AAAAAAAAA!

Nốc ừng ực lon bia lấy hết can đảm, cậu nhất định phải thú thật thôi,  ngập ngừng đi tới gần chiếc xe, “Yunho này. Yunho !”

“Sao cơ?”

“Tôi…tôi không…có đủ tiền. Tôi chỉ có khoản bốn mươi ngàn won trong người thôi. Thẻ thanh toán của tôi cũng hết hạn, điện thoại thì hết pin cho nên tôi cũng không gọi cho bố mẹ tôi đến đây được. Mà ..mà nếu anh cho tôi mượn điện thoại anh thì…thì… tôi cũng không gọi họ đến được. Họ đi du lịch ở Nhật rồi, đâu đó ở Kyoto thì phải.”  Changmin hít một hơi lấy tinh thần rồi vấp váp bi bô nói nhưng ít ra cậu đã mở lời được.

Lần đầu tiên cậu thấy mình rơi vào hoàn cảnh đáng xấu hổ đến như vậy, như trẻ lên ba tập nói, mặt càng lúc càng đỏ lên, “ Tôi cũng có thể gọi cho bạn tôi nhưng mà họ cũng là sinh viên thôi cho nên cũng sẽ không…không… có tiền đâu. Tôi…tôi..xin lỗi anh, anh không nên giúp tôi sửa xe nữa.. bởi vì vì tôi không có tiền trả cho anh đâu. Còn nếu..nếu không thì đợi tới lúc tôi về đến nhà sẽ tìm mọi cách gửi trả đúng một triệu tám trăm ngàn won cho anh. Tôi sẽ để lại thể sinh viên và địa chỉ nhà tôi, hoặc cái gì đó mà anh thấy tin tưởng tôi được, tôi thật sự rất biết ơn anh. Nhưng lúc này..tôi không…có tiền….”, Changmin gần như ngọng ngịu, vẻ mặt đáng thương lúng túng cố gắng hoàn thành hết câu nói rồi im lặng chờ Yunho trả lời.

Yunho chậm rãi trường ra khỏi xe, trên trán và ngực anh có vài vết dầu mờ. Anh cười thân thiện, “Không sao, tôi sẽ sửa xe cho cậu. “

Phản ứng của Yunho làm Changmin hoàn toàn bất động, cậu thấy đầu óc quay mòng mòng, không tin nổi vào tai mình, “Vậy… nếu nếu được thì tôi có thể…làm gì đó..cho..cho anh được không?”, cậu ấp úng thỏ thẻ đưa ra đề nghị. Hai vệt hồng như táo chính in đậm trên má cậu.

Chết rồi! Mày vừa làm gì thế Shim Changmin??? Trời ơi là trời còn mặt mũi đâu nữa mà nhìn anh ấy. Cái điệu bộ của mày cứ như là đang đề nghị trao đổi tình lấy tiền ấy??? Thật xấu xa!! Đồ lẳng lơ!!! Anh ấy chắc chắn là sẽ cười vào mặt mày cho coi! Mày nghĩ anh ấy sẽ thích một người lập dị như mày chắc? Ảo tưởng! AAAAA Tôi chết mất!! – Đủ loại cảm xúc hỗn độn chen chúc trong suy nghĩ của Changmin, cậu cuối gằm mặt, chẳng dám nhìn anh.

Yunho im lặng một lúc lâu, anh nhìn cậu con trai mảnh khảnh cao gầy trước mặt mình, không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Không nói lời nào anh lại ngã người trượt vào gầm xe, âm thanh kim loại lại vang lên.

Changmin đứng đó như một khúc gỗ, cậu thật sự muốn chết đi cho rồi. Tốt nhất là hóa ra tro để không ai có thể nhận ra cậu ấy. Cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu khi đưa ra đề nghị như vậy chứ? Cảm giác nhục nhã cứ vây chặt lấy cậu, cậu cố gắng lê gót chân, cố không gây ra tiếng động tiến về phía cửa gara. Cậu nên đi đâu đó một chốc rồi quay lại, có khi như vậy chuyện cũng sẻ được xem như chưa từng xảy ra chăng.

“Đến đây, lại gần đây nào Changminnie~”, giọng Yunho từ dưới gầm xe vang lên.

Hả? Anh ấy nói gì thế? “Changminnie” đó.. đó không phải cách gọi nhau của tình nhân hay hai người yêu nhau sao? Ruột gan Changmin lộn nhào lên hết. Lưng cứng ngắt, cơ thể cậu dần nóng lên, chẳng dám hít thở, siết chặt bàn tay, Changmin quyết định nằm thẳng xuống sàn nhà bẩn đầy bụi và dầu nhớt, khó nhọc trường vào dưới gầm xe.

Yunho nhích người sang một bên nhường chổ trống cho cậu nằm bên trên bàn trượt kế anh, cậu chỉ nằm lên được nửa mặt bàn thôi, một cái bánh xe thì cấn mạnh vào vai cậu, chỉ sau vài giây cố gắng nhấc đầu vì ko có điểm tựa cậu đã cảm thấy mỏi.

Dưới này không tối như Changmin tưởng, cậu lạ lẫm nhìn toàn bộ máy móc lằng nhằng dưới gầm xe cậu, nào là dây to dây nhỏ, hộp lớn hộp bé, đủ thứ mà cậu mới lần đầu tiên thấy. Không gian đầy mùi dầu máy, xăng và nóng hầm hập, khi cậu quay đầu về phía Yunho, cậu cũng ngửi thấy được mùi hương của anh. Mùi cơ thể tự nhiên ấm nóng, ngọt dịu và lẫn chút mùi hương vanilla nhẹ…

“Đây là hộp truyền động”, Yunho chỉ tay một cái hộp nói với cậu.

Changmin không quan tâm anh đang nói gì, chỉ biết ậm ừ trong cổ bởi vì cậu đang bận dán chặt mắt vào cánh tay anh. Từ cổ tay rắn rỏi đàn ông cho đến cẳng tay, cơ bắp căng bóng tiếp đó đến phần trũng dưới cánh tay anh. Phần rừng rậm nơi đó ướt đẫm mồ hôi, bện lại, từng giọt lóng lánh lăn chầm chậm từ bộ rể xuống xương sườn anh. Cậu lại cảm thấy khó thở, đầu thì cứ ong ong. Cậu nhích người đến gần Yunho hơn nữa, đủ để ngửi thấy mùi xạ hương đặc trưng của anh. Ấm, đậm nhưng không hắc mà ngược lại rất dễ chịu. Cậu… muốn biết mùi vị của nó ra sao, bản năng cậu muốn nó và cậu muốn nó, chỉ một ít thôi, một chút thôi.

Changmin không nói một lời nhẹ nhàng vùi mặt vào cánh tay anh. Từ từ như không muốn làm anh quá kinh động, cậu hé môi, dịu dàng mơn trớn mút nhẹ vào vùng đầm lầy ướt át ấm áp đó. Xoắn vào hệ rễ rậm ướt, vùi đầu sâu hơn, hôn và nhấm nháp từng milimet một, cậu muốn trọn vẹn mùi vị nam tính này lấp đầy khoan miệng mình. Thì thầm, cậu đã hoàn toàn đắm chìm vào mê hồn hương của anh, “ Anh.. mùi vị rất..tuyệt oh~~” .

Môi vẫn dán chặt vào da thịt trơn nhẵn thơm ngọt, cậu chậm rãi trường bò men theo từng đường cong trên cơ thể anh, chậm chạp mút mát, nhấm nháp da thịt anh, cho đến khi điểm hổng trước ngực của anh cũng nằm gọn trong miệng cậu.

Cậu muốn anh, cậu thật sự rất muốn. Kiên nhẫn lung lay dần, đôi mắt đẹp của cậu đã phủ một lớp sương mờ, hết sức mị hoặc nhìn anh như mời gọi. Lúc này Yunho lại khép tay, ngăn không cho Changmin tiếp tục chạm vào anh.

Anh nhìn cậu, gương mặt góc cạnh nam tính không một ý cười lẩn khuất nửa sáng nửa tối, “Cậu có chắc không?”

Cậu nhìn thẳng vào người trước mặt. Cậu đã đề nghị trao đổi với anh và Yunho dường như đang nghĩ rằng cậu đang lợi dụng anh. “Em muốn anh, em sẽ van xin anh chạm vào em ngay cả khi em không nợ anh đi nữa”, cắn chặt môi, cậu phải cố để không nói ra những lời dâm đãng đó. “ Tôi chắc”

“Khỉ thật”, anh nhắm mắt như nghĩ ngợi gì đó. Lấy một hơi sâu, anh nhìn cậu, “Tôi muốn cậu… ngậm..lấy tôi”.

Cậu nhìn chăm chăm vào anh, đang cố phân tích xem anh vừa nói gì. Có phải..có phải anh vừa ra lệnh cho cậu không? Anh muốn cậu…?!

Chậm chạp rời khỏi ngực Yunho, cậu vẫn còn nuối tiếc nơi ngọt ngào đầy mê hoặc kia, cậu vẫn chưa nếm đủ nó. Cậu nhích người rời khỏi bàn lăn, bò  lên sàn nhà, dọc qua cơ thề Yunho. Vị trí của hai người ngay dưới gầm xe, nơi đó rất thấp, nửa bò nửa trường như thế khá khó khăn với cơ thể cao lớn của cậu. Chậm chạp nhích từng chút một giờ thì cậu đã ở ngay trước phần hạ thể của anh, trong khi đó anh lại cầm lấy cái cờ lê và tiếp tục tháo một cái gì đó.

Không e dè, Changmin bắt đầu kéo khóa quần anh, kéo nó qua đùi rồi đưa tay giật mạnh cái quần lót trước mặt. Nóng, người cậu nóng lên, mồ hôi tua ra như mưa khi cái đó đập vào mặt cậu. Cái đó của Yunho căng cứng và bóng loáng, nó ngay lập tức dựng đứng thẳng lên ngay khi Changmin vừa giải thoát nó khỏi lớp quần chật chội. Không thể đợi lâu hơn, Changmin ngậm toàn bộ phân thân to lớn cùng hệ rễ của nó vào miệng. Nơi đó vô cùng lớn, đâm sâu vào tận cuống họng Changmin. Nó nóng hổi, mịn màng và hoàn hảo, Changmin nghĩ không có thứ nào trên đời có thể tuyệt vời hơn thế. Nếu thật sự có thì cậu cũng chẳng cần biết nó là gì. Âm thanh ư a phát ra từ cổ họng nhưng đã bị khối thịt to lớn kia chặn lại, cậu thỏa mãn liếm mút dọc theo chiều dài của anh, từ gốc đến ngọn. Cậu đã quá thèm khát nó rồi.

Yunho hơi nâng hông. Có tiêng kim loại rơi nặng nề xuống sàn, dường như anh đã đánh rơi cái cờ lê. Nhẹ nhếch môi, Changmin đánh cái lưỡi xấu xa của mình vòng quay đỉnh đầu sưng đỏ của anh, làm cho nơi đó càng trở nên ướt át, thấm đẫm dịch vị của cậu. Như trẻ con đang ngậm kẹo mút, hết liếm mút rồi hôn rồi lại ngậm lấy, cậu ma mãnh trêu đùa, khiêu khích dục vọng nơi anh.

“Miệng của em~ tôi đã muốn nó chạm vào tôi ngay khi em vừa bước chân vào đây”, Yunho ngắt quãng trong rên rỉ, câu nói đó là câu nói ngọt ngào nhất mà cậu từng nghe.

Đầu cậu chỉ cách gầm của chiếc xe vài cetimet, có lẽ 7-8 centimet gì đó. Cậu không thể ngẩng đầu quá cao, vừa phải tiếp tục duy trì hô hấp nhưng vẫn không thể rời khỏi phân thân to lớn của Yunho.

“Uhmm ah~~”

“”Changminnie, miệng của em nóng quá~”, giọng Yunho lúc này đã trở nên khàn đặc.

Lời của anh như thêm thiêu đốt dục hỏa trong người Changmin, cậu tiếp tục cắn mút nơi đó mạnh hơn, đầu nhấp nhô di chuyển lên xuống, má cậu bắt đầu tê đau. Cái bàn lăn rung lắc dữ dội theo từng di chuyển của cậu, bất chợt nó trượt ra, khiến cho Yunho đột ngột trượt ra khỏi nơi vòm miệng ấm nóng của cậu. Anh rên xiếc lên, lầm bầm chửi rủa vài tiếng, anh thở hổn hển.

“Changmin, tiếp tục đi, đừng dừng lại ah~ ah~”

Changmin bám chặt vào hông của Yunho, giữ cho nó không thể trượt, thô bạo nuốt lấy nơi đó của anh lần nữa. Yunho cong người dữ dội, đau đớn ở phân thân khiến cho khoái cảm trong anh càng tăng lên, người anh co giật theo mỗi cái động chạm của cái lưỡi quỷ quyệt ẩm ướt của Changmin. Bụng dưới của anh bắt đầu căng cứng.

“Đúng..đúng… đừng dừng lại ah~. Tôi sắp..sắp rồi.. urr~ ha~~ ”

Một dòng sửa nóng hổi tràn vào khoang miệng, đậm đặc quấn lấy đầu lưỡi Changmin. Anh đang ra trong miệng cậu. Changmin muốn rời khỏi hạ thể Yunho nhưng đã bị anh mạnh bạo ngăn lại. Anh nắm chặt tóc cậu, ấn đầu cậu sâu hơn vào giữ hai chân anh. Yunho bắt đầu nhấp hông, lực đạo không nhẹ, liên tục ra vào trong miệng cậu. Anh gầm gừ ra lệnh.

“Nuốt nó! Nuốt hết cho tôi!”

“Ummm ah.. um..”

Miệng cậu đã bị anh hoàn toàn lấp kín còn đầu bị anh giữ chặt, dù không muốn cậu cũng đã nuốt phải thứ đó rồi. Nó có vị mằn mặn, ngây ngấy và nóng hổi, cứ dần dần trôi tuột xuống cổ họng Changmin. Cậu bắt đầu cảm thấy mùi vị không tệ như câu nghĩ. Cậu dần nuốt nó, chủ động vương lưỡi liếm sạch sẽ cho đến khi không còn sót một giọt nào. Cơ miệng đau buốt, cậu mệt mỏi tựa đầu lên đùi của Yunho, tay mân mê hạ thể mềm mại rũ xuống của anh, mới đây nó còn rất hung hăng mà, cảm nhận được chính nhịp tim hỗn loạn của mình, cậu yếu ớt mỉm cười.

end part 2

0-60 trong 3.5 giây part 3

Cái bánh lái của chiếc Toyota và trục xe bị tháo tung vất lăn lóc trên sàn. Yunho đang cố gắng thay thế thiết bị mới vào, anh khá tập trung, thành thạo tháo tháo lắp lắp vì việc này khá phức tạp, người anh dính đầy vết bẩn.

Trong khi đó Changmin chỉ biết vô dụng ngồi ngó anh làm việc. Cậu dùng bia để rửa sạch những gì còn sót lại của Yunho vương trong miệng, đang định sử lý tiếp lon thứ hai thì cậu nghe Yunho đều đều nói, “Thay vì ngồi không buồn chán thì em có thể rửa chiếc BMW giúp tôi đó.”

“Rửa ?”, Changmin tròn mắt hỏi.

“Uh thì nước, xà phòng trộn vào nhau, xối lên xe rồi làm sao đó để xe sạch sẽ, bóng lưỡng”, Yunho nhìn cậu, ánh mắt nóng rực. Thâm sâu im lặng một hồi anh lại tiếp tục, “ Nếu không muốn quần áo bị dính bẩn thì..” anh nói nhẹ nhàng như thể Changmin lúc này rất gọn gàng sạch sẽ ấy. Một mớ hỗn độn nhàu nát, dầu nhớt quện với cát đất và ướp với mồ hôi thì gọi là gì?

“Thì sao?”

“Phòng ngủ tôi ở trong kia, có lẽ hai chúng ta cùng cỡ người. Đợi tôi một chút” , anh dừng công việc đang làm, đứng dậy và đi vào phía sau gara.

Hóa ra là anh sống ngay phía sau cái gara này. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra là cậu cũng có 2 cái vali và một cái túi ngủ để trong cốp xe. Nhưng mà những bộ đồ cậu mang theo cũng không thể mặc để lao động chân tay được vậy nên Changmin cũng không lên tiếng.

Một lúc sau Yunho quay trở lại, tay anh cầm một cái áo thun gấp đôi, một đôi giày đế mềm, “Em không thể vừa mang đôi giày đó mà rửa xe được đâu”.

“Um…”

“Phòng tắm ở đằng kia. Em có thể thay đồ ở đó nếu muốn.” chỉ tay về một cánh cửa nhỏ ở phía xa góc gara, anh nói.

Changmin bước vào nhà tắm và nhìn ngắm bộ dạng của mình qua cái gương đóng đầy ván vàng ố. Tóc tai thì lộn xộn, toàn thân phiếm hồng và nóng bức, nhưng đôi mắt lại ánh lên những tia lấp lánh vui vẻ, linh động như mèo con vừa bắt được pho mát vụn, chẳng giống vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của cậu thường ngày chút nào. Changmin he hé môi cười với chính mình.

Từ tốn cởi hết quần áo trên người, Changmin lại tiếp tục soi gương, cơ thể trong gương hoàn toàn trần trụi. Liên tục xối nước lạnh vào người để hạ bớt thân nhiệt, để bớt nóng và có lẽ là lửa trong lòng cũng nên. Cậu dùng áo sơ mi làm khăn lau càng khiến cho cái áo thêm nhăn nhúm, rồi lần giở đến quần áo của Yunho đưa cho.

Xăm soi mớ quần áo mà Yunho đưa, cậu chợt có một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu. Changmin nhếch mép cười rồi bắt đầu mặc cái quần ngắn của Yunho. Khi đã hoàn toàn mặc nó vào người cậu mới nhận ra nó ngắn cũn cỡn và ôm sát vào hông cậu thế nào, vải quần mềm chà sát dễ chịu da thịt. Đôi giày thể thao thì hơi chật so với chân cậu, nhưng nếu không thắt dây giày thì cũng không đến nổi khó mang, vậy nên cậu cứ để nó cẩu thả lê lết vậy. Cuối cùng là cái áo thun mỏng, nó có lẽ đã qua rất nhiều lần giặt giũ cho nên lớp vải áo đã mòn đi rất nhiều, cái logo trước ngực mờ đến nổi chả nhìn ra là hình dạng gì. Changmin kéo áo qua đầu, như đã dự đoán trước, nó cũng ôm khít vào người cậu, không quá chật chội nhưng đủ để lớp vải trước ngực ma sát làm cho hai điểm nhỏ trước ngực cậu ngứa ngáy dựa đứng lên, nổi rõ khiêu khích như mời gọi người khác chiêm ngưỡng nó.

Cậu hơi lùi ra sau để có thể ngắm trọn vẹn bộ dạng của mình trong gương. Tóc ướt lòa xòa bóng mướt, toàn bộ đường cong cơ thể hiện rõ ràng qua lớp áo bó sát và cái quần ngắn lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Cũng không tồi! Cậu phì cười với ý nghĩ trông mình cũng “bốc lửa” đó chứ. Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ăn mặc như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác. Tràn đầy tự tin cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc và bước ra ngoài.

“Chết tiệt~ uhm… cái quần hơi ngắn nhỉ..”, Yunho không chớp mắt nhìn cậu, con ngươi thoáng tối đi.

Những lời nói tưởng chừng như vô nghĩa không ăn nhập đâu vào đâu nhưng hàm chứa ý nghĩa khá sâu xa trong đó, hơn nữa lại mang màu sắc không trong sáng. Changmin cong môi cười.

“Bây giờ thì em rửa cái xe đó đi và để – tôi – làm – việc – trong – bình – yên – nhé”, Yunho đưa cho cậu một cái xô không, miếng bọt biển lớn và chai xà phòng chuyên dụng mà không thèm nhìn lấy cậu một cái.

Ngoan ngoãn nghe theo lời anh, Changmin bắt đầu pha xà phòng. Làm sao có thể làm dáng với cái xô to đầy nước được chứ, đối với loại thư sinh như Changmin thì khỏi phải nói vất vã cỡ nào để cậu mang nó từ nơi lấy nước đến gần cái xe. Nước cứ văng tung tóe theo mỗi cái bước đi của cậu, bọt xà phòng dính đầy trên bắp chân, rồi làm ướt cả mắt cá chân. Bực bội nhưng cố mang cho được cái xô tới gần xe, mạnh tay vứt nó xuống sàn khiến cho nước trong đó lại văng ra ngoài vơi đi một ít. Thở hắt một cái rồi cậu cũng bắt đầu nhúng miếng bọt vào xô nước và bắt đầu chùi rửa nắp capo chiếc BMW.

Yunho vẫn bỏ mặc cậu xoay xở mà làm việc của mình.

Cảm thấy hơi tủi thân vì anh chả thèm nhìn đến mình, Changmin thoáng bực mình, tay chà mạnh lên cái xe. Cậu nhất định làm cho anh phải chú ý đến cậu.

Cậu trượt miếng bọt biển dọc theo thân xe, từ kính chắn gió trước xe men theo mui xe rồi đến phía sau xe. Phía đuôi xe đối diện với cửa gara và Yunho chắc chắn sẽ không nhìn đến nơi mà anh không thể nhìn được.

Cậu vừa chùi rửa phần đuôi xe vừa thực hiện ý đồ của mình, cẩu thả tạt mạnh nước vào đuôi xe sao cho nó văng lung tung càng nhiều càng tốt và gập sát người xuống cái bọt biển lớn, vừa duỗi tay chà sát lên mặt sơn xe vừa cố tình để cho nước bắn ướt áo. Sau khi đã kì cọ xong phần sau xe, cậu âm thầm mỉm cười đắc thắng, bây giờ thì phía trước ngực cậu hoàn toàn ướt đẫm, cái áo thun mỏng dính dán chặt vào người. Không cần nói cũng biết, cái cần lộ ra đều lộ ra tất.

Sau đó cậu lại quay vòng ra trước mũi xe, thực hiện nốt ý đồ “tắm mát” của mình. Lần này là cố để cho nước rớt ướt từ đầu tới chân, cả trước lẫn sau. Cái xe không hứng được bao nhiêu nước, còn lại toàn cậu hứng hết cả rồi. Liếc mắt về Yunho, anh vẫn không buồn nhìn đến cậu. Hít một hơi sâu, Changmin siết chặt tay.

Cậu đá cái xô nước tới trước mũi xe và dây dưa kì cọ cái huy hiệu BMW. Bắt chước mấy đứa con gái tóc vàng trong mấy bộ phim Mỹ mà cậu đã xem, dang rộng hai chân, cuối thấp người một góc 90 độ, ưỡn ngực hết mức, vểnh mông thật cao và dài người chà sát cái nắp capo. Ra vẻ như đang chăm chú làm việc, tay vẫn đều đều lau tới lui kính xe, rồi trườn người lau cái nắp capo, cậu hồn nhiên lắc lư cái mông tròn, uốn éo thắt lưng. Cậu biết chắc rằng cái quần ngắn sẽ càng bị giật cao lên đến mức nào nếu cậu cứ tiếp tục gập người như vậy. Một tay tỳ lên nắp capo làm điểm tựa, tay còn lại cầm miếng bọt biển kì cọ, vẫn giữ tư thế mỏi lưng kia cậu chắc chắn mình đã tạo điều kiện vô cùng tốt để Yunho có thể chiêm ngưỡng toàn bộ đường cong giữa cái mông tròn căng đầy khiêu khích của mình.

Vẫn không có động tĩnh gì.

Bực! Sao bổng dưng lại giống như sư chùa đạo hạnh cao siêu vậy chứ. Changmin bất mãn đá vô cái xô nước và băng ngang gara đến gần chổ anh. Yunho vẫn đang hết sức tập trung, trán anh chau lại, hiện rõ 2 khe nứt sâu, tay anh đầy dầu mỡ. Anh đang kiểm tra độ cân bằng của trục xe và các khớp bánh răng. Changmin cố tình đứng cạnh anh, nhưng xem ra anh vẫn coi cậu như không khí. Cậu thực sự phát cáu rồi, mặc kệ anh cậu quay lưng đi tìm miếng da huơu.

Miếng da mà cậu tìm được còn tương đối mới nên nó hơi cứng, cậu phải vò nó rất nhiều lần để nó mềm ra. Miếng da đó là dùng để đánh bóng lớp sơn của xe, ấm ức trong lòng, cậu chả thèm bận tâm anh nữa, mạnh bạo miết miếng da khắp xe quyết tâm cho đến khi cái xe sáng bóng thì thôi.

Khí thế là vậy nhưng trong giây lát cũng bắt đầu buồn buồn, cậu ỉu xìu bước tới trước mui xe và uể oải đánh bóng những đường gợn sóng trên xe. Lúc này cậu có cảm giác hơi rùng mình, như có rất nhiều mũi kim đang châm chích sau gáy, như có ai đó đang trừng trừng nhìn mình vậy…

“Tôi đã cho em biết là.. cái mông nhỏ của em đáng yêu thế nào chưa.”, giọng nói trầm ấm của Yunho vang lên ngay sau lưng Changmin, tay anh đặt hờ lên thắt lưng cậu.

Hô hấp của Changmin như bị phong tỏa. Siết chặt miếng da trong tay, cậu cố gắng di chuyển nhưng cơ thể vẫn cứng ngắt không chuyển động. Cậu đứng bất động, sóng lại cuộn trong lòng, vui mừng có, hồi hộp có.

Bàn tay ấm nóng của Yunho lại chầm chậm lướt xuống đùi cậu, miết vào làn da mịn màng mát rượi. Làn da non mềm trắng nõn như hút lấy tay anh. Chẳng cần thiết phải dừng lại nhỉ, cái ngón tay gầy cứ lần mò cao hơn, không quên mơn trớn làn da trẻ thơ, cuối cùng là cái mông tròn đẩy của cậu. Nhẹ nhàng hết sức nhẹ nhàng xoa nắn nó qua lớp vải mỏng.

“Em không mặc gì bên trong sao? Đồ hư hỏng~”, anh phà hơi thở nóng hổi vào lưng cậu, giọng trầm xuống một bậc.

Changmin rung rẩy, cảm giác như mình đang là nhân vật chính của một bộ phim cấp 3 rẻ tiền nào đó, nhưng cậu không thể cưỡng lại được mỗi cái đụng chạm của anh. “Umh~ vâng, em ..em…hư thật.. anh tính làm gì em?”

Cậu nghĩ rằng Yunho có lẽ sẽ phát vào mông cậu nhưng thay vào đó anh đột ngột gia tay lực tay, bóp mạnh vào mông trái cậu, mạnh đến nổi cậu cảm thấy đau.

“Uhm đau…”, Changmin rên nhỏ van xin nhưng chỉ làm cho anh thêm mạnh tay hơn. Cậu càng rên rỉ lớn hơn thì Yunho lại mạnh tay hơn. Cái quần mỏng bắt đầu bị túm căng về phía lòng bàn tay anh khiến cho phân thân của cậu bị bó chặt và căng rõ sau lớn vải mềm.

Yunho cuối cùng cũng buông tay nhưng lại bắt đầu trượt vào khoản hẹp giữa hai chân Changmin. Cứ chầm chầm xoay tròn ngón tay di chuyển thấp dần xuống cho đến khi tay anh hoàn toàn bao trọn lấy hai quả bóng nhỏ của Changmin nhè nhẹ xoa bóp nó.

“Ohh~~~ “, cử chỉ động chạm dịu dàng nơi riêng tư của anh khiến cho Changmin phát điên.

“Cởi quần ra đi”, Yunho nhẹ giọng ra lệnh.

Changmin làm theo lời anh như một cái máy, tụt cái quần ngắn xuống lưng chừng đùi, vẫn trong tưng thế quay lưng lại với anh, tay tì mạnh vào xe. “Cậu nhỏ” của Changmin căng đỏ hoàn toàn được ló dạng. Cậu đứng đó và chờ đợi.

Yunho áp sát người vào mông cậu, tay trái thì giữa chặt hông tay còn lại thì nắm lấy “cậu nhỏ” của cậu mà mân mê.

Changmin đã như mấy hết ý thức rồi, tay Yunho quá dịu dàng và nóng bỏng, nó ướt át ve vuốt lấy cậu. Mắt cậu như phủ một lớp sương mờ, cúi nhìn nơi riêng tư đang được anh động chạm cậu thấy một lớp dầu trong suốt bóng loáng bao bọc suốt chiều dài của mình, khiến cho nó đã căng lớn càng thêm khiêu khích ướt át. Cậu thoáng rùng mình, thứ đó không phải là mỡ bôi trơn hộp số sao?

Changmin trách bản thân yếu đuối nhưng cậu còn có thể làm gì được đây, cậu thấy mình đúng nghĩa là nhân vật chính trong một bộ phim khiêu dâm rồi. Nó có tiêu đề đàng hoàng, “Kỹ sư cơ khí nóng bỏng đang tra mỡ vào “trục truyền động” của một sinh viên đại học”, cậu không biết cái trục truyền động là cái gì nhưng nó nghe thật sự rất gợi cảm, khiêu khích như chính dục vọng của cậu đang bị anh kích thích không ngừng. Quằn quại cong lưng trong vòng tay của Yunho, nơi đó của cậu ngày càng trướng to hơn, các mạnh máu nổi rõ ra, tay Yunho vẫn đều đặn lên xuống dọc theo chiều dài của cậu, dần dần tăng thêm lực.

“Ahh~~ haa~~ “

“Em thích vậy chứ?” giọng anh lúc này hoàn toàn trầm đục, âm vực đã xuống thấp đến mức không thể nghe rõ, giống những âm thanh gầm gừ hơn.

“ Urrr~ đúng…đúng… aa…đừng dừng lại..”, Changmin nức nở van xin như đang khóc.

“Em thật sự là quá hư hỏng đó Changminnie. Nếu lỡ có ai đó bước vào đây thì sao, gara vẫn còn mở cửa đó”, Yunho nén ngực nặng nề nói, anh cũng muốn như nổ tung đến nơi rồi.

“Em không làm gì sai cả, là anh ép buộc em”, Changmin hoảng sợ nghĩ đến viễn cảnh lỡ ai đó tình cờ bước vào đây nhưng vẫn không muốn thừa nhận sự yếu đuối của bản thân, buông xuôi theo dục vọng thấp hèn của mình. Đột ngột tay của Yunho siếc mạnh làm bụng cậu quặng lại, anh di chuyển nhanh hơn và hung hăng nắn bóp “cậu bé” của Changmin.

“ Một đứa trẻ ngoan chắc chắn sẽ chống cự tới cùng và buộc tôi phải dừng lại kia. Bé ngoan thì không bao giờ ăn mặc thiếu vải khoe thân mà trượt dài trên xe của tôi và dang rộng chân ra như vậy đâu”, giọng anh như ngọt ngào chết người khẽ khàng rót vào tai cậu, anh gác cằm lên vai cậu, hơi thở ấm nóng phả từng hồi vào gáy người đang khổ sở trong tay mình.

“Bé ngoan thì chẳng bao giờ có được thứ mình muốn um~..”, Changmin nói trong hơi thở đứt quãng.

Changmin cảm giác như chính câu nói của cậu đang đâm chết cậu vậy, buồn vui lẫn lộn, câu không tin chính mình là người vừa nói ra câu nói đó. Nhưng một khi con dã thú nguyên thủy trong người đã bị đánh thức thì không có gì có thể làm cho nó thôi lồng lộn lên, cậu mặc kệ. Changmin không muốn bị Yunho đùa giỡn như thế nữa, cậu bắt đầu dịch chuyển hông, uốn éo thân người, nhịp nhàng chuyển động ngược lại với hướng di chuyện bàn tay của anh, người như sắp nổ tung, “Em muốn anh, em chỉ muốn anh thôi”

“Em đã có tôi rồi đây,” Yunho nhẹ nhàng nói vào tai cậu, tay anh di chuyển nhanh hơn. Changmin rung lắc dữ dội, khoái cảm tăng lên không ngừng, bụng ngày càng căng trướng. Rồi mắt cậu mờ dần, lý trí hoàn toàn là hư không. Ánh sáng yếu ớt chiều tà, bóng tối mờ nhạt, màu đỏ của xe, mùi dầu nhớt xộng lên não, mọi thứ trở nên nhạt nhòa, hỗn động, xiêu vẹo. Nơi đó đã trướng rất đau rồi.

“Em..em tới..tới rồi.” Changmin thều thào nói, mặt đỏ bừng, khoái cảm đã đánh bại toàn bộ thể xác cậu, cậu rung rẩy đổ người vào lòng của Yunho.

Trên cái mui xe bóng loáng đỏ rực xuất hiện một vệt trắng lóng lánh lóa mắt.

End part 3

0-60 trong 3,5 giây – END

Yunho tháo trục trước xe để sửa hộp số, đương lúc đang dở tay anh bảo Changmin gọi điện đặt thức ăn giao tận nơi. Khi thức ăn được giao tới, tất nhiên là Yunho trả tiền, hai người cùng nhau ăn mì jajang và uống bia, tán dóc về những chuyện vô bổ như bóng đá, mấy chương trình giải trí trên tv hay so sánh ca sĩ thần tượng xinh xắn với mấy anh chàng cầu thủ khúc côn cầu da nâu đồng bóng lưỡng hấp dẫn.

Chiều tà, trời dần ngã bóng khuất dạng ở chân trời nhưng không gian oi bức vẫn nấn ná không chịu buông tha hai người họ. Sau khi ăn xong thì Yunho bắt đầu dọn dẹp gara, anh thu dọn dụng cụ vung vãi và bật đèn bàn làm việc lấy thêm ánh sáng. Cho dụng cụ sửa chữa vào hộp đựng đâu đấy thì bắt đầu ra ngoài gara đẩy mấy cái lốp xe lớn vào, xong rồi thu dọn mấy chai dầu nhớt lăn lóc. Cuối cùng là kéo cửa gara và khóa lại.

“Sửa trục cân bằng với hộp số không mất nhiều thời gian lắm, nên sáng mai tôi sẽ làm xong sớm”

Changmin chỉ im lặng nhìn anh, cậu đang tự hỏi anh sẽ vứt cho cậu tấm bạc nhựa và để cậu ngủ trên mấy cái lốp xe đó chăng. Có lẽ vậy..

Yunho cứ im lặng làm việc, sau khi đã dọn dẹp xong thì anh đến chổ cái BMW, bật ghế trước của xe về phía tay lái trườn vào trong rồi đột nhiên lên tiếng, “Lại đây”

Changmin ngơ ngác nghe theo anh, cậu ngồi vào ghế sau của xe, ngay bên cạnh anh, ngó dáo dác xung quanh, trong xe nóng và tối, nồng mùi da mới thay. Vẫn ngây ngô ngó nghiêng, chợt có vật gì đó mềm mại, ấm nóng chạm vào môi Changmin. Gương mặt của Yunho đang phóng lớn cực đại ngay trước mặt cậu,môi anh trên môi cậu. Là anh đang hôn cậu. Không do dự cậu cũng đáp trả lại anh, môi cậu quấn lấy môi anh, mút môi trên rồi lại liếm láp môi dưới, ươn ướt và ngọt ngào. Cậu đã rất khát khao chạm nó.

Nụ hôn không kéo dài lâu, không quá nóng bỏng, không vồ vập, anh rời khỏi môi cậu, chỉ nhẹ nhàng cười và trượt tay xuống đôi vai gầy. Tay anh mân mê cổ áo mỏng trên người cậu, rồi miết lên làn da non mềm ở cổ và vai cậu.

Changmin chợt nhận ra mục đích của anh khi kéo cậu vào đây, thoáng đỏ mặt cậu cố gắng trấn tĩnh, thì thầm hỏi, “Xe này là của anh?”

“Uhm, tôi vừa mua nó vài tuần trước từ một cụ quân nhân người Mỹ. Ông ấy nhập chiếc này từ Úc năm 1993 rồi để không nó dưới tầng hầm. Chưa đi được bao nhiêu dặm hết nhưng phụ tùng thì cần phải được thay thế vì lỗi thời quá rồi…mà em hỏi làm gì chứ..”, đưa tay nghịch tóc mềm của Changmin anh nhẹ nhàng trả lời.

“Sao cơ?”, Changmin ngây thơ hỏi lại.

“Em đâu có quan tâm đến mấy thứ máy móc này đâu”, anh nhe răng cười đầy tà ý.

“… Vâng, phức tạp quá. Mà.. em đoán anh không tự nhiên gọi em vào đây rồi giảng giải về mấy cái máy móc này..”, Changmin e thẹn cười nói.

“ Uh, tôi cố tình dụ dỗ em vào đây đó…”, Yunho tiếp tục vò tóc cậu, thản nhiên trả lời.

“Dụ dỗ? Mờ ám quá.”

“Ở trường đại học họ dạy em vậy đó hả? Gợi ý người khác làm chuyện không trong sáng ah?”, Yunho vẫn trơ trẽn cười khoe hết cả hàm răng trắng bóng ra, rồi đột ngột trở nên nghiêm túc, “ Em có lẽ sẽ nghĩ tôi bị thiểu năng hay lập dị hoặc điên khùng gì đó, nhưng với tôi, xe cũng giống như một nơi để tôi lưu giữ những kỉ niệm của mình. Vui, buồn, hạnh phúc, đau đớn thậm chí là .. làm tình. Với tôi xe giống như hộp kí ức. Và tôi muốn lưu giữ kí ức về em ở trong đó”

Changmin mở to mắt nhìn anh, cậu không nghĩ rằng anh có thể nghiêm túc với cậu như vậy, một luồng nước ấm chảy nhẹ qua tim cậu, cậu ngập ngừng vài phút rồi cũng rung rung nói,” Cho dù anh có nói lời đó với tất cả những người đàn ông khác đi nữa, nhưng với em.. nó là câu nói tuyệt vời nhất mà em từng nghe”.

“Không, tôi chưa bao giờ nói với ai những lời như thế cả”

Anh lại đặt lên môi cậu một nụ hôn nhưng lần này nó nóng bỏng, vồ vập và cuồng nhiệt. Hơi thở dần bị rút cạn, khi phổi bắt đầu gào thét đòi dưỡng khí thì cả hai mới chịu rời môi nhau. Changmin luyến tiếc nói trong hơi thở đứt quãng, “ Không..không muốn đợi thêm nữa. Anh…anh”

“Tôi cũng không kiên nhẫn lâu hơn được”, Yunho trầm giọng nói, tay anh luồn vào dưới áo nắm lấy cái cạp quần của Changmin, “Tôi muốn em tự cởi quần ra, kéo xuống đầu gối thôi”. >/////< ảnh thật là biết thưởng thức ah, có cần mình phải nói là như vậy thì sẹc xị hơn là cởi tuốt tuồn tuột hok >/////////<

Ngượng ngùng nhưng cậu cũng làm theo lời anh, cậu muốn anh, hơn lúc nào hết muốn anh chiếm lấy cậu. Cái quần ngắn mỏng mảnh dần trượt qua đùi rồi dừng lại ở đầu gối, nơi đó không quần lót hoàn toàn phơi bày trước mặt anh vô cùng khiêu gợi. Nơi đó của cậu cũng đáng yêu như cậu vậy, trắng trẻo và mịn màng, lúc này lại rất khiêu khích căng cứng, đỏ hồng.

“Quay lại”, Yunho không ngần ngừng vươn tay nắm lấy cậu bé của Changmin, đồng thời lệnh cho cậu quay mặt về phía cửa xe.

Trong xe khá chật chội nhất là khi hai người lại rất cao lớn, nhích từng chút một, phải khó khăn lắm Changmin mới có thể xoay lưng lại được, mặt nhìn thẳng vào kính xe, giờ trước mắt anh là tấm lưng thon trắng của cậu.

“Em rất đẹp, thật sự rất đẹp”, Yunho nhẹ nhàng nói, tay anh vuốt ve làn da mềm mại trên lưng cậu, cứ vuốt mãi không biết chán, rồi vẫn cứ nhẹ nhàng anh đưa tay thấp dần, thấp dần đến cái mông mềm của cậu, rồi đùi trong nhạy cảm và tóm gọn lấy 2 quả bóng nhỏ phía trước. Anh biết nơi nào trên cơ thể cậu là nhạy cảm nhất. Anh nhẹ nhàng xoa nắng 2 quả bóng mềm trong tay rồi ấn mạnh vào điểm nhỏ giữa hai quá bóng và cái hang động nhỏ bí ẩn khiến cho cậu hoảng hốt, giật mạnh cơ thể. Cậu quay lại nhìn anh, lúc này gương mặt nhỏ đã phủ một màu đỏ như táo chính, đôi mắt to vươn vài tia nước long lanh nhìn anh như van xin.

“Ngoan, kiên nhẫn chút nào”, anh vỗ về cậu, giọng ngày càng trầm thấp.

“… em muốn..”

Yunho cúi xuồng và bắt đầu hôn lên lưng cậu, hai tay anh giữ chặt hông cậu, anh hôn dần thấp xuống, mỗi nụ hôn của anh khiến cho Changmin như bị điện giật, toàn thân cậu rung rẩy. Anh hôn vào giữ hai mông cậu, hơi thở nóng hổi phả ra từng đợt.

“ Ô~ chổ đó…nó..nó.. không…đúng…không~”, ngôn ngữ lộn xộn, đứt quãng trong hơi thở dồn dập, cậu không biết mình đang nói gì nữa. Cơ thể cậu bây giờ rất nóng, hoàn toàn bị lửa dục vọng điều khiển.

“Để tôi giúp em,” âm thanh của Yunho lúc này ồ ồ giống như phát ra từ cổ họng vậy, anh đưa một ngón tay vào cái huyệt nhỏ xíu, nhẹ nhàng như sợ cậu đau. Anh dùng chính nước bọt của mình để giúp cho ngón tay dễ dàng len lõi vào bên trong. Changmin càng rung lắc dữ dội hơn, nơi đó của cậu thít chặt lấy ngón tay anh, ngón thứ hai rồi ngón thứ ba.

Changmin thoáng sợ hãi, cậu liên tục co giật, cậu bé của cậu cũng không ngừng căng trướng. Cậu cảm thấy Yunho đang chuyển mình, quỳ lên ghế rồi tiếng khóa quần bật ra. Cậu quay đầu nhìn, bất giác rên rỉ trong đầu, nơi đó của anh to lớn đến đáng sợ. Dịch vị tràn đầy khoan miệng, cậu nhớ đến mùi vị của nó, nóng hổi bỏng rát và ngọt ngào.

“Đừng nhìn nữa, sẽ đau cổ đó,” Yunho nhếch mếp cười.

Cậu thở dốc, chờ đợi tiếp tục chờ đợi, hơi thở nặng nề, âm thanh vỏ bao cao su bị xé mạnh làm tim cậu rung lên từng nhịp.

“Nhanh lên~”, Changmin rung rẩy hối thúc anh, đỉnh nhỏ của cậu bé đã hơi tiết ra chất dịch trắng đục, cậu không thể đợi thêm được, gần như sắp phát điên rồi.

Cái ghế da lún xuống khi anh tiến sát lại cậu, cảm giác đau đớn bất chợt đánh mạnh vào đầu Changmin. Cậu như rơi vào trạng thái vô ý thức, Yunho đang tiến vào trong cậu, chậm rãi từng chút một.

“Chật quá~”, anh giữ chặt hông cậu và cố gắng tiến sâu hơn, nơi đó nóng hổi xiếc chặt làm anh hơi đau.

Trong không gian chật hẹp, đậm mùi tình ái, chỉ có những tiếng thở hổn hển ngắt quãng vang lên. Anh đã vào hoàn toàn bên trong cậu, ấm nóng và thít chặt. Anh nhẹ nhàng di chuyển.

“Haa~~ ha~~~”

Toàn bộ dây thần kinh của Changmin đều vặn xoắn căng như dây đàn, hơi thở ngừng trệ, nơi riêng tư bị lấp đầy và nơi nhạy cảm không ngừng bị ma sát. Khoái cảm trong cậu cứ đầy dần lên nhưng muốn ép lồng ngực cậu nổ tung vậy. Anh thật sự biết cách làm cho cậu phát điên mà.

“Nhanh~ Nhanh lên chút nữa”

Âm thanh Yunho cười qua hơi thở, anh phả hơi thở vào lưng cậu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở nói,” Em thật tuyệt. Cứ ôm chặt lấy tôi”

“Ah~ ..” Changmin rên rĩ, toàn thân rung rẩy cố gắng bám chặt vào thành xe, thần tình mê hồn trên gương mặt phản chiếu rõ ràng qua tấm kính chắn gió, tóc ướt lòa xòa nửa kín nữa hở phủ lấy đôi mắt đẹp, nước mắt khoái cảm thấm đẫm hàng mi dài, cái miệng xinh không ngừng hé mở rên rĩ, phả từng luồng hơi dồn dập. Cậu vô thức chuyển động theo từng nhịp ra vào của anh, bụng dưới càng lúc càng trướng.

“Oh~ tự mình em chuyển động đi, đúng rồi haa~~ tiếp tục đi”, Yunho khàn giọng.

Chỉ mình cậu chuyển động là không đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa, gần như quát lên, cậu muốn anh giày vò cậu nhiều hơn, ”Anh mạnh nữa lên, nhanh lên~”

Yunho ấn mạnh người cậu xuống cái ghế da, điên cuồng thúc vào trong cậu, cả cơ thể anh căng cứng, từng đợt khoái cảm cứ nuốt chửng lấy anh. Âm thanh da thịt hoan lạc không ngừng vang lên. Changmin phải rất cố gắng để không ngã khỏi ghế, tay đau nhức cố gắng bám thật chặt vào da ghế, nước mắt cứ không ngừng tuông, đầu óc mờ mịt. Yunho đẩy ngày càng nhanh, nhấn chìm trong cậu, trong khoái cảm. Cả hai đã chạm đến đỉnh điểm khoái cảm.

“Xin anh..”, Changmin rên rỉ cầu xin, cậu sắp tới rồi, cậu bé bị bỏ rơi đã rất đau. Tự nắm lấy phân thân của mình, không ngừng chuyển động lên xuống dọc theo chiều dài của nó, an ủi nơi càng lúc càng trướng to, dịch trắng rỉ ra không ít.

“Đúng rồi ~~~ tôi cũng sắp rồi umm..”, Yunho tăng lực đẩy, Changmin có thể cảm thấy nơi căng lớn của anh đang nở ra to hơn trong cậu, từng mạch máu mạnh mẽ đập liên hồi . Anh rút phân thân của mình ra một nửa và bất ngờ thúc thật mạnh vào trong cậu.

“AHHH ~~~~~”, Yunho gầm lên như tiếng sư tử đang xé thịt con mồi, nhấp vài lần nữa anh cũng giải phóng toàn bộ tinh nguyên quí giá của mình, tiếng rên thỏa mãn ngày càng lớn.

Changmin cùng lúc cũng thét lên, khoái cảm nổ tung, toàn bộ giác quan đều bị khích thích, phía trước co giật không thể kiểm soát, liên tục làm bẩn cái ghế vừa thay da mới.

.

.

.

.

.

.

Changmin mở mắt, cậu đang nằm trên giường của Yunho.

Vẫn chưa thoát hẳn khỏi Thần ngủ, Changmin lười biếng nằm dài trên giường. Hồi lâu thì chậm chạp ngồi dậy, cả cơ thể đâu cũng đau nhức, hậu quả của “trận chiến” hôm qua để lại. Cậu hơi ngẩn người, ý cười xuất hiện.

Changmin lần mò tìm kiếm quần áo của mình, cậu xếp gọn lại cái quần ngắn và áo thun cũ kỹ vẫn còn nguyên những vết dầu của ngày hôm qua trả lại cho Yunho. Cắn răng mặt lại quần áo, cậu tự cười vào cái bộ dạng của mình lúc này, chỉ sau một đêm mà râu đã lúng phúng xanh trên cằm, tóc tai thì tối xù.

Một cốc cà phê và ngũ cốc được chuẩn bị sẵn cho cậu ở trong bếp. Sau khi ăn hết 2 bát ngũ cốc to và ly cà phê, cậu mới thông thả đi vào gara.

Xe cậu đã được sửa xong, được hạ khỏi bệ và hướng mũi xe ra phía cửa gara. Cửa gara mở lớn, và tiếng nhạc ồn ào phát ra từ cái máy CD. Yunho đang viết gì đó trên bàn làm việc, hôm nay anh mặc một cái áo khoác đen và quần jean cũng đen nốt. Anh ngước nhìn cậu khi cậu đến gần.

“Được rồi, em muốn đến đường 12 đúng không. Vậy thì từ đây rẽ phải, đi hết đường thì rẽ trái, rồi đi thẳng khoản nửa dặm thì sẽ tới đường số 12. Cứ đi thẳng đến thị trấn dọc theo bờ sông, thì sẽ gặp bảng hướng dẫn hướng bắc đường số 25. Khoảng vài giờ là về đến nhà thôi”.

Changmin lẩm nhẩm lặp lại phương hướng. Hết nhìn xe mình rồi quay sang nhìn anh nhưng muốn nói gì đó.

“Tôi đã ghi số điện thoại của mình vào đây để đề phòng em bị lạc đường. Bất cứ lúc nào có nhu cầu sửa chữa, hãy gọi tôi. Tôi sẽ đưa ra mức giá tốt nhất cho em”, Yunho đưa cho cậu một mảnh giấy và nháy mắt cười.

“Cảm ơn.. và cảm ơn đã giúp tôi sửa xe. Tôi nhất định sẽ thanh toán đầy đủ cho anh”, Changmin lí nhí nói, mặt hơi đỏ.

“Không cần đâu”, Yunho rời bàn tiến lại gần cái BMW bóng loáng, ngồi lên mui xe rồi nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. “ Lái xe cẩn thận nhé”

Changmin mỉm cười đáp lại. Cậu ngồi vào xe mình, để mảnh giấy anh đưa ở ghế ngồi bên cạnh. Đeo kính râm vào và bắt đầu khởi động máy. Âm thanh máy trầm ấm, sung sức như vừa được tiếp thuốc thần. Cẩn thận xem xét rồi cậu cũng bắt đầu lên số xe, đạp ga và hướng xe ra khỏi cửa.

Cậu quay lại vẫy tay với Yunho thay cho lời chào, Yunho thậm chí còn bước theo xe cậu ra ngoài, miệng toe toét cười lấp lánh vẫy cả 2 tay chào cậu. Changmin hơi ngây người khi nhìn anh như vậy, một chút hạnh phúc len lõi qua tim.

Đi theo chỉ đường của anh, đến hết đường thì cậu rẽ phải. Vòng qua khúc cua thì bắt đầu vào đường lớn, cậu để tay ga ổn định và bắt đầu cầm tờ giấy mà anh đưa.

Đó là một tờ hóa đơn, bên trong ghi rõ những phần đã được sửa chửa. Kế thúc là số điện thoại của Yunho kế bên là một cái mặt cười nguệch ngoặc. Và ở cuối hóa đơn, một con tem đỏ rõ ràng: Đã thanh toán đủ

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top