Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

sdfsda

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bodyguard/ Vệ sĩ

by harangmy

Title: Bodyguard pwp

Pairing: homin

Rating: nc17

Warnings: Có cảnh không trong sáng rất nhiều =))

Summary: Khi Yunho là vệ sĩ của Changmin

Link gốc

Permission: Không có.

Truyện này mình dịch để mừng Noel, mình đã gửi lời xin phép cho tác giả nhưng chưa thấy bạn ấy trả lời, mình nghĩ có lẽ bạn đi nghỉ lễ ^^. Tạm thời truyện này bị liệt vào dạng dịch chui hehehe, chừng nào mình có sự cho phép của tác giả thì sẽ thông báo. Lúc đó thì các bạn mới mang đi nơi khác được ^^.

Thật là chán chết , đó là suy nghĩ trong đầu Changmin về những thứ đang vây quanh cậu, trong lúc cậu nâng ly nước nhấp nháp.

Buổi tiệc được tổ chức rất kiểu cách, người tham dự thì diện cho mình những bộ vest đắt tiền và váy áo sang trọng. Ai cũng đang nhai món dưa leo được cắt tỉa cầu kì với rượu chamgpagne. Cái cớ cho buổi tiệc này là để quyên góp, cho trẻ em khiếm thị hay gì đó. Lý do duy nhất để Changmin xuất hiện ở đây vì cha của cậu không  cho cậu lựa chọn, cậu buộc phải đến đây với tư cách là đại diện của công ty.

“ Chúng tôi xin được phép giới thiệu đến tất cả các quý ông và quý bà, cô Josephine Baker”, người phát biểu thông báo. Tuyệt, Changmin tiếp tục nghĩ thầm. Người phát ngôn chính của buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu nói mà cậu đã buồn chán đến mức rơi lệ.

Thứ duy nhất đáng để ngắm ngía nhất trong căn phòng này chính là chàng vệ sĩ cao lớn, mang kín đen của Changmin, cơ bắp của anh nổi rõ bên dưới bộ com-lê đắt tiền Armani và môi anh thì giống như đang hôn lên cái dây điện thoại khi anh nói chuyện với nó. Bỏ tiền ra thuê “thứ” đó, Changmin thầm nghĩ trong lúc đưa mắt lên xuống rà soát chàng vệ sĩ, chính là một trong những khoản đầu tư hiệu quả nhất mà cậu từng thực hiện.

Đêm nay Yunho thật sự rất bận rộn đi tới lui quanh căn phòng lớn, quan sát mọi vị trí trong phòng, một cái máy bộ đàm nhỏ giắc trên thắt lưng góp phần giúp cho anh thêm dọa người. Changmin cũng ngờ ngợ không biết qua cái kính đen đó Yunho có biết mình đang bị theo dõi hay không.

Khi bữa tối kết thúc, Changmin có cuộc nói chuyện nhàm chán với người bên cạnh cậu cho đến khi Yunho lại gần với chiếc áo khoác len của cậu trên tay, kín đáo đứng cách cậu vài bước chân và kiên nhẫn đợi Changmin rời đi.

 “Bữa tối vui vẻ, ông…  Jerkins”,  Changmin nói với người đàn ông đang cùng cậu tiếp chuyện, mắt đảo xuống bảng tên người đó. “Rất vui khi được trò chuyện với ông nhưng tôi e là xe của tôi đã đến”. Ngay khi Changmin đứng dậy, Yunho đã nhanh chóng choàng áo khoác lên người cậu.

Ở bên ngoài là khung cảnh lộn xộn với rất nhiều phóng viên liên tục nhấp nháy đèn flash và gào thét tên Changmin. Dù bên ngoài mang bộ mặt lạnh lùng băng giá, thật sự Changmin đang căng thẳng. Đám đông luôn làm cho cậu lo lắng.

Yunho biết rất rõ điều đó, anh đứng gần cậu, tạo đủ khoản cách để Changmin bước đi một cách thoải mái nhất, nhưng vẫn rất tập trung và sẵn sàng đối phó cho mọi tình huống của thể xảy đến với cậu chủ của mình.

Điều này nhanh chóng được chứng minh là đúng khi một phóng viên ném thứ gì đó, một cái micro vào Changmin ngăn không cho cậu đi tiếp. Ngay khi cậu dừng lại, đám đông điên cuồng lập tức vồ lấy cậu. Đám đông làm cho cậu choáng váng, bất lực và áp lực mà đám đông dồn ép lên cậu làm cho cậu sợ hãi, cho đến khi Yunho bước đến, kiên quyết đẩy cái micro ra lịch sự bằng một tay và bảo vệ Changmin khỏi mấy tên phóng viên bằng cánh tay còn lại.

Changmin để cho Yunho đi trước dẫn đường, mặc cho cách tay anh vòng qua eo cậu, chỉ đặt hờ ở hông, thận trọng  không chạm vào. Yunho luôn giữ khoảng cách vài centimet như thế ngay cả khi anh phải bảo vệ cậu trong một không gian rất chật hẹp.  Anh thật sự rất rất chuyên nghiệp.

Khi hai người đến được chiếc limo, Yunho mở cửa và đặt một tay lên lưng Changmin , đảm bảo là anh che chắn toàn bộ Changmin từ phía sau khi cậu bước vào trong xe. Khi Changmin đã hoàn toàn vào trong xe thì Yunho cũng lập tức luồn người vào theo và nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Bên ngoài cửa kính ôto sẫm màu, đám phóng viên vẫn la hét nhưng chẳng âm thanh nào lọt được đến tai cậu nữa. Changmin thở phào nhẹ nhõm.

Yunho vẫn luôn nhìn thằng, cảm giác lạnh lùng toát lên từ cặp kính đen, trông anh to lớn hơn so với chỗ ngồi chật hẹp trong xe . Anh luôn ngồi bắt chéo hai chân và hơi hướng về phía trước. Luôn trầm lặng ngồi đó, toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng phục tùng và vâng lời một cách lạ lùng.

“Về khách sạn”, Changmin lệnh cho tài xế. Chiếc xe chậm chạp di chuyển băng qua đám đông, đủ rề rà để Changmin bắt đầu cảm thấy say xe. Vẫn là may mắn cho Changmin, Yunho đã quen và hiểu tất cả các vấn đề của cậu, anh luôn giữ trong túi một vỉ Dramamine nhỏ.

Khách sạn mà Changmin đang ở rất nổi tiếng, sang trọng và an ninh tuyệt đối. Khách sạn được trang trí bằng hệ thống đèn cực lớn vô cùng bắt mắt để chào đón khách hàng đến với nó, đồng thời đội ngũ vệ sĩ vận đồng phục luôn có mặt để ngăn cản không cho thành phần bất hảo nào ra vào. Changmin nhanh chóng được nhận diện và được mời vào trong với một cái gật đầu nhẹ cùng với Yunho, người  luôn theo sát cậu. Đối với người khác, họ luôn mặc định anh là cái bóng của cậu, không quan trọng, không gây chú ý nhưng không thể thiếu.

Phòng mà Changmin đang ở là loại căn hộ lớn, có một tv màn hình lớn bất thường và còn có cả lò sưởi. Căn phòng nằm ở cuối hành lang còn Yunho thì ở ngay căn phòng bên cạnh,  anh phải luôn trong trạng thái cảnh giác và theo sát nhưng không can thiệp vào không gian riêng tư của Changmin, đó là công việc không biết đến mệt mỏi hằng ngày của anh.

Nhưng Changmin đã có kế hoạch khác cho Yunho vào tối nay, ”Ở lại đây”, cậu ra lệnh trong lúc lục lọi tủ lạnh trong phòng tìm thứ gì đó để uống.

Yunho đứng yên, quan sát cậu, cứng nhắc dựa lưng vào tường nhưng đã tháo cặp kính xuống, cuối cùng thì hai người cũng có một không gian riêng.

“Anh muốn uống gì?”, Changmin đã ngà ngà say rượu sau bữa tiệc nên cậu tìm một thứ gì đó nhẹ hơn – một chút bia, có lẽ vậy.

“Thứ gì cũng được”, Yunho lên tiếng. Changmin rót cho anh một cốc whiskey.

“Cởi áo khoác ra đi”, Changmin nói khi trao ly rượu cho anh. “Anh không cần nó ở đây đâu”. Cái áo được cởi ra và treo lên cái giá treo quần áo bằng gỗ. Changmin dõi mắt theo hành động của anh, dễ dàng thấy được cơ lưng săn chắc của anh chuyển động  dưới lớp sơmi trắng mỏng.

Cậu đưa tay chạm vào chúng, áp người vào cơ thể cứng rắn ấm áp của Yunho, và mò mẫm cởi từng cái cúc áo trên người anh.

 “Cởi nó ra luôn”, Changmin thầm thì, đẩy tấm lưng trần của Yunho. Anh để mặc cho cậu tùy ý nhưng không quay lại. Changmin nắm lấy tay anh và kéo mạnh về phía giường cậu, “Lại đây nào”.

Yunho quỳ trên sàn ngay trước Changmin trong khi cậu ngồi trên giường và đẩy đẩy hông,  rất nhẹ, như đang đòi hỏi, hé mở cặp đùi rồi nghiêng người ngã ngớn chống hai tay ra sau, để cho Yunho kéo khóa quần và lấy cậu nhỏ của cậu ra.

Đúng vậy, thuê Yunho chính là món đầu tư rất hời, Changmin tiếp tục nghĩ trong đầu trong lúc anh hôn nhẹ lên  cái phần đàn ông của cậu bằng đôi môi dày của mình trước nhét nó vào giữa hai cánh môi, nhắm mắt lại rồi bắt đầu mút mát nó. Yunho mút nó càng lúc càng sâu trong cổ họng, đầu anh liên tục chuyển động lên xuống, có âm thanh nho nhỏ phát ra. Changmin một tay nắm tóc Yunho và để trọng lượng cơ thể dồn hết lên cánh tay còn lại.

Cậu nhanh chóng  ra trong vòm họng Yunho.  Thứ đó bị nuốt trọn một cách gấp gáp, âm thanh ma mị thèm khát phát ra từ cổ họng Yunho nhưng anh vẫn chưa ngừng mút lấy vật kia.

Lần thứ hai Changmin bắn ra, cậu giật mạnh tóc của Yunho. Lần cao trào thứ hai gần như khiến Changmin đau, nhưng Yunho vẫn chưa chịu dừng lại, liên tục ngậm mút nó trong khi mắt vẫn nhắm nghiền như thể anh không biết Changmin đã ra đến lần thứ hai vậy.

“Yunho”, Changmin khó nhọc lên tiếng khi cậu nhỏ lại cương lên lần nữa, bởi vì cậu nhỏ của cậu quá mẫn cảm với cái miệng của Yunho lúc này. Cảm giác đau buốt xâm chiếm cậu.

Cuối cùng Yunho cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt mở to và má thì hóp lại.  Anh nhìn Changmin đang quằn quại nhưng vẫn không ngừng chuyển động ngậm nuốt, cưỡi lên cậu nhỏ đáng thương của Changmin bằng miệng của chính mình.

“Yunho, đủ rồi”, Changmin rên rỉ, “ Đau”.

Yunho không có vẻ như muốn dừng lại, anh kéo tuột cái quần của Changmin xuống thấp hơn nữa, miệng vẫn hoạt động không ngừng.  Lúc anh cấu nhẹ vào đùi trong Changmin, cậu thở hổn hển, cố gắng lách người ra khỏi anh nhưng Yunho vẫn tiếp tục ma sát, kích thích làn da non nhạy cảm bằng các ngón tay, xoa bóp phần da thịt phía trong đùi Changmin, nơi rất gần với cậu nhỏ của cậu.

Changmin lại ra lần nữa, lần này còn khó khăn hơn cả lần trước. Dường như mỗi lần cậu đạt cao trào thì nó càng đau hơn lần trước đó.

“Chết tiệt, Yunho. Làm . Ơn. Dừng. Lại. Xin anh đó”

Yunho tiếp tục phớt lờ cậu. Anh để cho cậu nhỏ của Changmin rơi ra khỏi miệng anh, nhưng chỉ một nữa, anh trêu đùa cậu bé, không để cho phần đỉnh rơi ra khỏi miệng. Anh nắm lấy phần thân nằm ngoài miệng mình, bên trong thì trêu chọc cái rãnh nhỏ ở đỉnh bằng cái lưỡi quỷ quyệt.

Changmin bắt đầu khóc. Cậu không thể tin nổi mình đã ra đến những ba lần mà vẫn tiếp tục dựng đứng lên lần nữa. Tất cả những gì cậu có thể làm lúc này là rên rĩ, trong tiềm thức yếu ớt cố gắng dùng chân đá vào Yunho. Nhưng nó chẳng hiệu quả gì cả, bởi vì đầu gối vẫn đang bị trói chặt bởi chính cái quần của cậu, và chân cậu thì vô lực, yếu ớt như hai cọng bún thiu.

Yunho tóm lấy hai quả bóng nhỏ bằng bàn tay rỗi rãi còn lại, bóp mạnh nó, và Changmin lần thứ tư bắn ra ngoài. Cậu hoàn toàn bật người rời khỏi giường, hông thì co giật kịch liệt, mấy âm thanh rời rạc rơi khỏi miệng cậu một cách vô nghĩa. Khi đã ra hết thì cậu ngã vật ra giường, cả cơ thể đỏ au và kiệt sức.

“Không”,  Changmin cố gắng thoát khỏi kiềm kẹp của Yunho khi anh dứt khoát kéo cái quần ra khỏi người cậu. “Yunho ah xin anh. Đừng nữa mà”

Lời nói của Changmin lúc này như gió thoảng mây bay vậy. Sau khi hoàn thành công tác lột trần nửa thân dưới của Changmin, anh liền giang rộng hai đầu gối của cậu ra và chèn người anh vào giữa chúng, môi hôn lên bụng Changmin và tay thì vuốt ve đùi cậu. Cảm giác xấu hổ lại dấy lên trong người Changmin khi cậu nhìn chính mình cương lên lần nữa, hoàn toàn mất kiểm soát. Ngay cả khi cậu điên cuồng gào thét trong đầu lệnh cho cơ thể mình là không,  thì chính cậu cũng tự nhận ra cái cơ thể này không thuộc về cậu nữa, nó chẳng thèm nghe lời cậu, nó bây giờ nằm gọn trong tay Yunho rồi.

Yunho đẩy người Changmin lên khiến cho cậu hơi cong người một chút và thận trọng gác hai chân cậu lên vai anh (aigoo :”> cái tư thế gì đây).  Anh trượt một ngón tay vào cái rãnh nhỏ giữa mông cậu trước khi dùng cả hai tay tách rộng hai cánh mông ra, dùng sức ngón tay cái giữ lấy và vươn lưỡi rà soát cái lỗ nhỏ trước mặt.

Changmin phát ra một âm thanh ngượng ngùng trong cổ họng.  Yunho chẳng buồn quan tâm xem là cậu có thể thật sự cương lên lần nữa hay không, chỉ hành động với cái giả định là có thể , mà cũng không biết bằng cách nào, Changmin thật sự căng cứng lần nữa. Cậu bắt đầu cảm thấy chân mình dính nhớp, đổ mồ hôi lên vai của Yunho, chăn giường cũng dần ẩm ướt, nhăn nhúm vì bị vò rối  một cách tuyệt của cậu và cảm giác cái lưỡi ướt át của Yunho vẫn tiếp tục ra vào bên trong cơ thể cậu.

Chỉ mất vài giây để cho Changmin một lần nữa tuôn trào vì cậu gần như đã đến đỉnh điểm nhưng lần này thật sự khiến cậu đau đớn rất nhiều.. Changmin không thể làm gì khác ngoài việc thổn thức khóc và van xin bằng nhữn âm thanh rời rạc đến nổi chính mình còn chẳng nghe được mình đang nói gì, mặc dù cũng không có gì nhiều lắm để tiết ra nữa vì  cơ thể đã vô cùng kiệt quệ.

 “Đồ khốn, Yun-chết-tiệt. Làm ơn đi”, Changmin van xin.

Yunho nhét một ngón tay vào cái lỗ nhỏ của cậu nhưng Changmin đã quá mệt để có thể co thắt nơi đó lại, cậu chỉ có thể nặng nhọc thở trong tiếng nức nở đáng thương.

“Em vẫn còn muốn anh làm tình với em chứ?”, Yunho gian tà hỏi, mặc dù hành động của anh chỉ là trêu đùa, toàn bộ cơ thể Changmin căng cứng, đôi mắt ngây dại mông lung không thể tập trung vào thứ gì.

“Xin anh”, Changmin mở miệng cầu xin, không rõ là cậu đang cầu mong cái gì nữa.

Yunho tự quyết định luôn là Changmin muốn anh tiếp tục công cuộc đang dang dở và rằng cậu cũng là một đứa trẻ rất kiên cường, biết đâu chừng cậu còn có thể đạt đến cực điểm thêm vài lần nữa.

“Hnnngh”, Changmin như mê sảng khi Yunho đâm vào trong cậu. Rên rỉ ướt át và chân siết chặt eo Yunho, đá đá vào lưng anh.

Cậu có cảm tưởng như thân thể này không thuộc về cậu nữa, nó giống như một món đồ chơi mềm mại, món đồ để tiêu khiển cho mình Yunho vậy. Changmin thậm chí còn không biết là khóe miệng mình đang trào đầy nước bọt nữa kìa, mãi cho tới  khi Yunho chạm vào  mặt cậu rồi dây thêm ra xunh quanh, ướt khắp bầu má cậu, khiến cho mặt cậu thêm tèm lem ướt nhẹp. =))

Khi Yunho bắt đầu tăng lực đẩy hơn, Changmin nuốt nuốt nước bọt chính mình, mấy tiếng nấc nho nhỏ cứ vang lên mỗi khi Yunho mạnh mẽ đẩy vào. Changmin cố gắng khép chân, đóng đầu gối lại.

“Em không thể” Changmin đáng thương nhìn vào mắt Yunho, “Xin anh đó. Em không thể tiếp tục được nữa”

Yunho không đồng ý với cậu. Cậu nhỏ của Changmin đã ngóc lên một nữa rồi và anh biết, chỉ thêm một chút tác động thôi, cậu sẽ lại tiết ra thêm lần nữa cho xem.

“Suỵt”, Yunho phả hơi thở nóng hổi vào cổ Changmin, “Không sao đâu”

Anh khiến cho cậu bắn ra lần nữa, cứ như vậy đấy, hông anh vẫn chậm chạp đưa đẩy rất kiên định, tay thì ấn chặt Changmin xuống giường, miệng liên tục nhấm nháp  nhè nhẹ cần cổ Changmin. Changmin khóc, chẳng có thứ gì thoát ra từ cậu nhóc đáng thương kia cả  ngoại trừ việc cơ thể cậu run rẩy, co rút hỗn loạn.

“Được rồi. Được rồi mà. Bây giờ thì dừng lại đi. Làm ơn dừng lại đi”, Changmin tội nghiệp năn nỉ, tay ôm lấy mặt Yunho cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình. “Yunho, em không thể tiếp tục nữa đâu Yunho ah”

Vẻ đáng thương, tuyệt vọng trong giọng nói của Changmin chính là chất xúc tác khiến cho Yunho rên rỉ rồi phun trào hết ra tất cả bên trong cậu. Sau khi đã thỏa mãn thì anh cũng chịu rời khỏi người cậu, hôn nhẹ lên đầu gối và đùi Changmin, cọ xát người cậu giúp cho cậu cảm thấy thoải mái.

“Shhh”, anh lên tiếng, “Ổn rồi. Kết thúc rồi”

Changmin nức nở kêu. Cậu vùi đầu vào ngực Yunho để cho anh âu yếm vô về đôi vai mỏi mệt của mình.

“Shh” Yunho tiếp tục nói, “ Dù sao thì em đã làm rất tốt. Kỉ lục mới đó nha”, anh nói với cậu. “ Sáu lần. Lần tới… ”, anh hôn nhẹ vành tai Changmin, “ hãy thử bảy lần nhé”.

Changmin tội nghiệp bất giác rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top