Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Mùa tuyết

"Lạch xạch..."

Tôi chăm chú dùng dao xắt nhẹ rau củ trên thớt. Tâm trí tôi yên tĩnh, dịu nhẹ không gợn sóng.

Đột nhiên tôi hắt xì một cái. Dạo gần đây quê tôi tuyết nhiều, vụ mùa cũng không khá hơn là mấy. Tuyết phủ hết cả cánh đồng, cũng may là tôi kịp chăng một cái "nhà kính" bằng vải dày trước khi đông đến.

Tôi đưa tay chùi mũi, lại tiếp tục cắt cà rốt và khoai tây. Hôm nay có món rau củ hầm với gà, mà vợ tôi thì lại đi công tác tít ở trên tỉnh. Công ty mở một cuộc họp báo với các thành viên, cô ấy lại là người phụ trách nên tất nhiên phải đi. Tệ quá, món hầm của tôi hôm nay lại có vẻ ngon hơn ngày thường tới mấy lần.

Tôi không nhịn được mà thở dài một tiếng. Số là mới ngày hôm trước vợ tôi thừa dịp say rượu mà lên cơn với tôi, liên hoàn uống, liên hoàn lảm nhảm một mình, tôi đụng đến thì hất văng ra bảo là anh biết cái gì mà nói. Tôi đành chờ đến khi cô ấy ngủ ra bàn rồi mới bế lên giường thay đồ rửa mặt, đắp kín chăn cho vợ. Bản thân tôi rất sợ mùa đông, nên cố gắng giữ ấm cho cô ấy hết mức có thể. Còn mình thì mặc kệ, khoác qua loa hai cái áo mỏng te.

Đến sáng thì vợ tôi lên tỉnh mà không nói năng gì, chờ đến khi tôi gọi điện cho thì mới bảo là "em đi công tác, anh ở nhà cẩn thận", rồi cúp máy luôn. Tôi cứ sợ cô ấy giận mình cái gì, nên đã gọi cho bạn cũng làm trong công ty hỏi thăm.

Té ra vợ tôi bị sếp la lối không rõ nguyên nhân, lại còn bị đồng nghiệp lừa một vố khá là đau trên công ty, thành thử ra mới về nhà dỗi với tôi.

Dòng suy nghĩ này tự dưng khiến tôi thấy buồn cười, vì vợ tôi vốn dĩ là một người rất nghiêm túc và bình tĩnh. Những trường hợp như trên thì bình thường cô ấy chỉ tỏ vẻ mệt mỏi và uống thật nhiều nước để nguôi giận mà thôi. Có lẽ yêu vào thì ai cũng không bình thường cả, vì ngay sau khi tôi đặt cô ấy nằm ngay ngắn trên giường thì câu được câu chăng nghe thấy vợ tôi lớ mớ khen dạo này tôi đẹp trai ra. Cũng có thể đó là lý do cô ấy đột nhiên làm trò với tôi.

Tôi đổ chỗ rau củ vào nồi, xào lên cùng với bơ và thịt gà đã luộc trước, đảo qua đảo lại một hồi mới thêm nước gà vào. Nước lèo từ gà rất thơm ngon, rất hợp dùng làm món hầm. Hoặc chí ít đó là điều tôi nghĩ.

Từ nhỏ đến lớn, việc bếp núc đều là nhìn người ta làm, còn bản thân thì chưa từng đụng vào. Thế nên mỗi lần phải nấu ăn tôi đều có gì đó khờ khạo. Ít ra thì từ việc học hỏi qua quan sát cũng giúp tôi một chút.

Thế là từ lúc quen nhau đến bây giờ tôi đều cố gắng nấu món gì đó ngon xuất thần cho vợ, tuy rằng cô ấy cứ luôn nói tôi nấu gì mà mình chẳng thích.

Vợ tôi là một con người kĩ tính, không thích cằn nhằn, không thích dối trá, và cũng không thích tỏ vẻ như mình thích thú một cái gì đó trong khi sâu trong thâm tâm thực sự không nghĩ như vậy.

Bọn tôi quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn cùng học đại học. Đêm hôm ấy, một đám gồm những người bằng hữu cùng học chung cấp ba và cả những gương mặt mới đều hội tụ lại ăn một bữa khuya. Chẳng vì lý do nào cả. Lúc ấy tôi thấy vô cùng buồn cười nên mới tham gia. Vợ tôi khi ấy không hề khép nép như những cô gái còn lại, trái ngược còn rất tự nhiên, vô tư và thành thật đến một mức độ khiến cho người khác chấp nhận được, và cảm thấy thích. Dĩ nhiên không chừa tôi ra. Thế là sau hôm đấy bạn tôi đóng vai trò mai mối và đưa hai vợ chồng tôi lại gần nhau hơn.

Được hai năm quen nhau thì chúng tôi cưới. Với gia đình họ hàng hai bên thì điều này có vẻ diễn ra quá nhanh chóng, nhưng vợ chồng tôi vẫn thích ứng được. Vợ tôi thì thích thẳng thắn, còn tôi thì không thích chần chừ.

Tôi nhìn nồi súp hầm trước mặt. Bọt khí nổi lên tạo ra âm thanh lóc bóc trên bề mặt, tôi dùng muôi vớt hết những váng dầu ra. Có lẽ điều khiến tôi bị mê mẩn cô ấy chính là được chăm sóc cho người ta như thế này. Tôi từ nhỏ đã thích làm bác sĩ, thích để ý và quan tâm đến những người bạn của mình, thích chăm sóc cơn sốt cơn rét của họ mỗi khi mùa đông đến. Tuy nhiên điều đó khiến họ dễ bị lúng túng và đôi khi là phiền hà, vì có vẻ như tôi chẳng để ý gì đến suy nghĩ của họ mà chỉ chú tâm vào sức khoẻ, thể lực. Dần dà tôi nhìn những người bạn của mình lớn lên từng ngày khi không có bàn tay của tôi nhúng vào. Và tôi thấy họ đã trổ mã đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Hiện giờ công việc của tôi chẳng có chút gì liên quan đến làm bác sĩ cả, nhưng tôi vẫn thích giả vờ như vậy đối với vợ. Cô ấy tất nhiên coi trọng mong muốn của tôi và, nói thẳng ra là, để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Có những đêm khi chúng tôi đã mần việc xong xuôi, tôi đề nghị bế cô ấy vào nhà tắm để rửa ráy, vợ tôi cũng mệt lử nên phất tay tỏ ý để tôi làm gì cũng được. Và cái đêm hôm ấy chính là đêm đầu tiên mà tôi ra sức dọn dẹp một cách kĩ càng và triệt để nhất. Những buổi sau đó cũng như vậy. Cho đến bây giờ khi nhắc lại thì - vợ tôi trong tình trạng tỉnh táo, sẽ đỏ mặt mà đấm tôi một cái, trong miệng lí nhí, "Anh cũng rảnh đấy...". Lúc đấy tôi chỉ biết cười khục khục trong cổ họng, tôi càng nhận ra vợ mình từ đó đến giờ thực sự rất dễ thương. Dù cho đôi lúc có hơi bướng và vô lý thì ít nhất cô ấy vẫn là người phụ nữ khó ở của tôi.

Tôi đang ngẩn ra nhìn đăm đăm nồi hầm trước mặt một lúc thì nghe tiếng mở cửa không nặng không nhẹ, tiếp đó là âm thanh của giày gỗ kêu lộc cộc trên sàn nhà. Tôi cảm nhận được cái ôm rắn chắc của người mình yêu từ phía sau. Vợ tôi rướn người lên, cằm đặt trên vai tôi, cô ấy nhẹ giọng thủ thỉ, "Em về có trễ không?"

Tôi cười, cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi quay người lại hôn cái chóc lên trán vợ, rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi, "Cứ tưởng em bỏ anh đi luôn rồi."

Vợ tôi cũng cười, điệu cười của cô ấy nhẹ nhàng như chim hót. Cô ấy không lên tiếng mà tiếp tục ôm tôi như thế. Hai chúng tôi trầm mình trong tình yêu lứa đôi qua hai ba phút mới quay lại cuộc sống thường ngày của mình. Những giây phút được gần gũi với vợ như thế này, tôi cảm giác như cả thế giới đều bình yên và tĩnh lặng đến lạ.

Món hầm hôm ấy đúng là rất ngon, mang theo hương vị của một tình yêu trong sáng, thiết tha, và hạnh phúc đến muôn đời sau.

22:25, 14/5/2021
Ngũ Thập Tứ
Ảnh: Ngũ Thập Tứ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top