Berlin, đêm của gà tây.
Gà tây, còn được gọi là Thổ Thụ kê, có nguồn gốc từ châu Mỹ, vốn dĩ là loài hoang dã, sau đó được thuần hóa thành gia cầm.
Mà trên thực tế, loài không thích Giáng Sinh nhất, ngoài gà tây, còn có tôi.
Tôi và Tiểu Diện chia tay vào mùa Giáng Sinh, còn nhớ hôm ấy vốn là chúng tôi cùng đi ăn gà tây. Tại thời điểm đó, cả hai đều rất nghèo, chỉ có thể mua được phần xương gà, đem gói lại mang về kí túc xá nấu ăn. Lúc đang ăn, Tiểu Diện cứ vậy nhẹ nhàng nói chuyện chia tay với tôi, đưa ra nào là một, hai, ba, bốn lý do, mỗi cái lại chia ra a, b, c, d đủ loại các lý do nhỏ khác. Với một người dốc sức thành bác sĩ như cô ấy, mọi thứ đều phải lập luận rõ ràng như thế, kể cả việc chia tay. Tôi nghe mà thấy như đầu mình sưng đến mười phần.
Tôi liền rống lên, đuổi cô ấy ra ngoài. Cô ấy nói: “Ăn xong, em dọn dẹp chén đũa hết sẽ đi ngay”. Tôi lập tức lôi cô ấy khỏi ghế, ném ra ngoài cửa.
Gà tây sau bốn trăm năm đã được thuần hóa thành gia cầm lấy thịt. Tuy nhiên, có một loại ngoại lệ, nhiều người gọi là “gà tây Nhãn Ban(1)”, chúng nhỏ hơn các loại thông thường, mào màu xanh, lông mềm, sáng màu, phần đuôi xòe cánh quạt như loài công. Là loại gà tây chưa bao giờ chịu bị thuần hóa.
(1) Nghĩa là gà tây lông đốm
Giáng Sinh năm đó, ngồi thu lu trong kí túc, uống rượu một mình. Rượu vào người, cớ gì vẫn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo. Muốn giải sầu, vậy mà sao tim tôi cứ như bị vật gì đó cứng nhọn đâm thẳng vào, có lẽ cái thực tại không thể thay đổi này thật sự rất tàn nhẫn. Tôi thấy mình như loài gà tây hoang ấy. Kiêu hãnh, chấp nhất nhưng cô đơn, lạc lõng suốt bốn trăm năm khi mọi thứ xung quanh vẫn tồn tại, và… là tồn tại theo một quy luật khác. Bia đen của Đức rất thích hợp uống vào ban đêm. Tôi nốc hết ly này đến ly khác, uống hết rồi, lại lao đầu ra đường chạy, nôn mửa trong gió đêm lạnh buốt.
Người ta nói, có một số người đem các thành phố trên toàn thế giới tính toán phân chia theo thời gian cần thiết để nhảy lầu xong, như sau: Chicago là 30 giây, Frankfurt là 19 giây, trong khi Munich chỉ cần 7 giây. Mà Berlin xét về lý thuyết cũng là một thành phố lớn, nhưng với tôi thời gian này chỉ là 8 giây. Tháp truyền hình cao 365met, nhưng ta chỉ được phép lên tới đài quan sát mở cửa miễn phí, cao có 203met, từ nơi đây rơi xuống Quảng trường Alexander bên dưới, mất vẻn vẹn 8 giây – không hơn không kém.
Tôi đứng trên sân thượng khu kí túc xá, hướng mắt nhìn Tháp truyền hình kia, nghĩ đến 8 giây rơi xuống từ nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top