Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Mùa dịch, mùa học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Năm học này sắp đi đến hồi kết. Hết online rồi lại offline, thoắt cái đã chín, mười tháng trôi qua rồi. Chà, các cụ nói "thời gian như chó chạy ngoài đồng" đố có sai.

Dường như chẳng có mấy mống trong lớp tôi cố tỏ ra so deep chút chút khi mà cái mùa hoa rực lửa được mệnh danh là hoa học trò, tức hoa phượng, chớm nở, khi tiếng trống trường điểm những âm thanh vang rền tựa nhịp đập thanh xuân lần cuối, khi mất gốc Toán, Văn, Anh,... đang chực chờ vì bao lần cười trong lớp như hâm như dở... à mà thôi, lạc đề mịa luôn rồi. Dù có mượn hai vế đầu do Thư tức bụng sinh đẻ vào một buổi chiều nhuộm đầy nắng vàng và kiến thức Toán thì cái đoạn trên vẫn nhảm và hài vô cùng luôn.

À, nói chung thì lớp tôi cũng có vài đứa có cố gắng trong nỗ lực hòa chung bầu không khí với các anh chị khối chín. Như con Hoài Thương chẳng hạn, người yêu cũ và giờ là bạn bè chí cốt của nó, anh Huy 9D, suốt ngày rủ rê nó qua lớp mỗi giờ ra chơi để hàn huyên "chén chú chén anh" và thi thoảng thì đánh phai phai chứ cứ ủ rũ mãi thì cũng đâm chán với mệt lắm. Hay mấy thằng như Phong, Quân, Khang, Tú cùng anh em đồng chí "chung server Discord thành bọn tri kỷ" thì suốt ngày chế meme dảk dảk bủh bủh lmao về tháng năm học trò.

Còn với tôi thì đơn giản thôi, không hòa nhập cũng chẳng hòa tan, ngồi góc lớp chơi tú lơ khơ hoặc Uno với đám Mỹ Anh và thi thoảng có thêm Long. Nhìn tay mơ vậy thôi chứ đã chơi rồi thì thằng cẩu đó tiến bộ nhanh khủng khiếp, nếu chiến theo form "nhất xáo, nhì chia, ba quỳ, bét cống" thì nó sướng như vua chúa thần tiên. Tôi á, chỉ có nước quỳ dài dài.

Xem ra, bằng những cách riêng, online hay offline có đủ cả, tập thể 7B chúng tôi có vẻ đang rất tận hưởng những tháng ngày thảnh thơi trước hè, trước học này.

***

Một buổi sáng nọ, giờ ra chơi, khi tôi đang bận hóng trận combat cầu lông căng cực giữa hai anh Dũng và Quang Anh lớp chín thì một tiếng hét thất thanh, "đoạn trường", rợn người của rợn người và thống thiết vọng ra từ khu vực lớp tôi. Sau vài giây đấu tranh tâm lý, tôi vắt chân lên cổ chạy về nơi xuất phát âm thanh. Kể cả phần lớn khán giả của trận cầu và anh Dũng cũng vậy. Ông Quang Anh thì khỏi nói, đừng chỏng chơ giữa sân trường vắng vẻ buồn hiu chỉ trong chốc lát. Sau đó, dường như chẳng care đến là mấy, ổng ngồi dưới gốc phượng và móc điện thoại ra solo phai phai.

Quay lại với vấn đề, khi vừa mon men đến cửa lớp, tôi đã thấy Thư đang làm ầm làm ĩ lên bên bàn nó. To mồm như đợt biểu tình ấy. Rồi con ấy chạy, dí sát sàn sạt con Mỹ Anh, kẻ đang cố gắng biện minh và trưng ra biểu cảm ngây thơ vô (số) tội. Thề, nhìn cái kiểu liếc đi chỗ khác của nó hề cực.

- *** nó, tao bắt đền mày! Vẽ cho tao cái bìa mới, rồi chép lại nội dung bên trong! Thế mới đủ để tao thảnh thơi được! - Thư vừa hét, vừa vung vẩy cặp khắp ba miền Bắc Trung Nam, suýt khiến Khánh Vy đang ngồi nhấm nháp nem nướng phên bị dính đạn lạc.

- Chuyện "once a blue moon" con mợ nó rồi. - Long đứng cạnh tôi thì thầm.

- Gay rồi đây. - Hà Anh cũng hùa theo.

- Ý mày là sao? - Tú hỏi lại - Gay nghĩa này hay gay nghĩa kia?

- Ơ ơ? Mày muốn gì? Mày nghĩ tao là cái con nóng máu đang chạy loanh quanh ở kia và cố gắng đưa ẩn ý vào mọi câu nói à?

Tạm không bàn đến việc Hà Anh quay ra đấu võ mồm với Tú cũng như Long đang cố cứu vãn khuyên giải ở bên cạnh thì tình hình chung là xin vĩnh biệt cụ rồi. Lần đầu tiên kể từ vụ thằng ất ơ Trần Minh và những màn cà khịa, chửi người đi vào lòng đất, tôi mới thấy Thư tăng xông thế này dù bình thường nó cũng khá là dễ quạu. Và vì sự tò mò, chẳng biết từ bao giờ tôi đã ngó đi ngó lại hai con kia để tìm ra một lý do. À, cuốn sổ đang để mở trên bàn kia có khả năng đấy.

Tôi rón rén mò đến, mở trang đầu ra và ngó vào.

Ái dà, ba chữ "Chuyện học online" được viết một cách trau chuốt, đầy màu sắc, hay nói thô ra là hoa hòe hoa sói lồ lộ trên mặt giấy. À, nhưng chữ "online" đã bị gạch đi một cách nhanh chóng và không thương tiếc gì bằng bút bi xanh. Cạnh đó là chữ "offline" được viết ẩu, cũng bằng màu mực xanh lè xanh lét.

- Mày nhờ tao góp ý trước mà? - Mỹ Anh nói lại - Tao chỉ sửa theo những gì tao thấy đúng thôi. Giờ học offline mịa nó luôn rồi đúng không?

Nó lẩn vào góc tường, nhìn sang đám đông ngoài cửa lớp như tìm kiếm một dấu hiệu của sự đồng tình. Có người gật đầu, cũng có người bác lại "học kỳ I năm nay học online mà".

- Yên, yên, đợi chút tao ra tay ra cái này ra siêu phẩm. - Không biết từ bao giờ, Phong đã chen vào cạnh tôi và xoay xoay cái bút bi đen một cách điệu nghệ.

- Có mà ra cám ấy. - Thêm con Hoài Thương đứng ở đằng sau cà khịa lại - Sửa thành "Mùa dịch, mùa học" đi.

Tôi liếc sang hai đứa kia. Chà, "rén rồi thì nói đi cưng". Chỉ nói thế mà không liều như Mỹ Anh chứng tỏ bọn nó đã sờ sợ rồi. Nhưng Thư đã có một nước đi hay đấy, nó gạch luôn cả dòng chữ "Chuyện học offline" đi và giở trang sau, viết "Mùa dịch, mùa học" vào.

- Ơ, mày nỡ lòng nào không cho tao quyền lên tiếng vậy bạn ei? - Thằng chó nâu nọ than vãn với vẻ não nề, cứ oặt ẹo quanh bàn Thư như một con đỉa.

- Vì tao thấy ý kiến kia hay hơn. - Con kia trả lời một cách tỉnh bơ - Nó không nói về một phạm trù cụ thể như "online" hay offline", mà nêu lên thứ đúng nhất, cốt lõi nhất trong câu chuyện này.

- Chuyện, đừng coi thường kiến thức của tao nhá.

- Thế cái này nói về gì vậy? - Tôi bẻ lái sang một chủ đề khác để tránh một trận ẩu đả võ mồm với sức ảnh hưởng ngang ngửa vụ của Tú và Hà Anh ngoài cửa lớp kia.

***

- Cả năm học vừa qua. - Khi đã dỗ được thằng Phong bằng cách hú Đức ở lớp bên, nó quay sang bảo tôi với một ánh mắt rất chi là... là gì thì tôi không biết. Bí ẩn chẳng hạn? Mà không, ma mãnh.

Mà thôi kệ. Tôi cầm lấy quyển sổ mà Thư đang đưa ra, rồi giở từng trang.

Nói thì ảo lắm, nhưng tôi lại cảm thấy như mình bị hút vào từng trang giấy, về những ngày xưa.

"Đây là năm học thứ ba chúng tôi rơi vào tình cảnh học online. Nói chung thì việc này cũng đã quá quen thuộc với thế hệ trẻ trung như 2k9 rồi, nên tôi đã nghĩ, năm học này cũng sẽ trôi qua một cách bình thường, nhàng nhàng thôi.

Nhưng, tôi đã lầm. Mỗi khoảng thời gian, dù yên ả hay bộn bề sóng xô, đều tràn đầy những sự việc xáo động vô cùng.

Hay nói cách khác, chẳng có thứ gì trên thế gian này là vô vị và một màu cả. Ngay đến từng thành viên trong tập thể 7B này cũng vậy. Giờ là khoảng thời gian giao thoa giữa tuổi trẻ con và tuổi dậy thì. Thế cục dần dần xoay, và chúng tôi nhìn được những góc khuất của nhau, trưởng thành cùng nhau và gắn bó với nhau hơn..."

Ngoại trừ phần văn vẻ ra thì, nó đúng, nó hay, nó thấm. Hầy, tiến về phía trước thì chẳng thấy mau, ngoái đầu lại sau lưng mới thấy mình đã đi qua cả một hành trình rất chi là dài.

"Trong những tháng ngày ấy, việc quan trọng nhất với chúng tôi là hôm nay ăn gì, học gì, có những chuyện gì xảy ra. Chẳng có chỗ cho từ 'hôm qua', cũng như chữ 'ngày mai' ở đây. Đơn giản, vì hành xử như thế không phải là chúng tôi. Miêu tả thế nào đây nhỉ, dù đã chững chạc lên, nhưng vẫn trẻ con lắm."

Từ học online với mấy cái phòng Meet phòng Zoom này, vụ cô Huyền bốc khói (giờ đang đi phát thiệp cưới với thầy Hoài Tin), cả "hacker tay mơ", chương trình Scratch ngày 20/11 và "biểu tình đòi công lý" nữa. Thêm cả mấy vụ offline như "Gia Cát Khổng Minh và thằng ất ơ" hay "Khi bạn đi ăn liên hoan cuối năm ở nhà cô và cái kết" chẳng hạn.

"Một ngày như bao ngày nọ, tôi vẫn join vào phòng Zoom. Cái nắng vàng ruộm, vốn đã xuất hiện thường trực hơn sau dịp Tết Nguyên đán, chiếu qua cửa sổ và trải bóng lên màn hình điện thoại. Dường như tôi thấy trong đấy những lần vu vơ nghịch dại, những bóng hình quen thuộc và cũng có đôi chút... gợi đòn, tất cả chúng là minh chứng rõ rệt nhất nhắc nhở tôi rằng, đã từng có một thời huyền thoại như thế."

Rồi nửa năm học với con Covid cũng đã đi qua, đã thành di vãng và nhường lại chỗ cho thời kỳ của những nước đi "mà tại hạ éo thể lường trước được". Nào là vụ con Mỹ Anh, mấy chuyện ship sủng linh tinh, bị con F0 ốp và ti tỉ thứ khác, đời học sinh không còn dừng lại ở cuộc sống ngày ngày sáu giờ mười lăm bị dựng dậy rồi lê bước tới trường nữa. Nó còn dây cà dây muống tới cả nhịp sống của thế giới xung quanh.

Cái nhịp sống ấy được hòa trộn vào, tuy rất chung nhưng mà cũng riêng lắm. Từ đó, một học kỳ khó quên được tạo thành.

"Dường như chẳng đợi ai, việc học offline cũng đến. Khi chúng tôi nhìn trực tiếp vào đôi mắt nhau, đã có nhiều sự trưởng thành và ưu tư hơn khi trước.

Nhưng, chỉ có một điều mãi mãi không đổi thay.

Những tháng ngày thanh xuân trải trước mặt tôi vẫn kéo dài miên man, kéo dài đến nơi tận cùng.

Từ rất lâu, rất lâu về trước, vai đeo cặp, tay nắm chặt chiếc khăn đỏ, tôi đã chập chững từng bước trên những ngày tháng đó. Dần dà, tôi chạy. Buông thõng hai tay ra sau, và chạy mãi mãi trên khoảng thời gian rực rỡ như mang màu sắc của cỏ cây xanh lá và chiều hôm..."

Bỗng điện thoại tôi rung rung. Có một tin nhắn trong cái group lớp đã đổi tên lần ba - "Chơi như tụi Mỹ":

"Set kèo chở nhau đi bế giảng không anh em?" Phong mở đầu.

À. Một tuần nữa là 31/5, bế giảng rồi. Và, khi nghĩ về cảnh đám con trai bốc đầu xe đạp rồi ngã chổng quèo giữa sân trường vào thứ Năm tuần trước, tôi đã hiểu cái cách mình nghĩ theo một kiểu deep deep vừa nãy. Tôi đang muốn níu giữ lại một thời huy hoàng, huyền thoại, mà nói trắng ra là những ngày tháng cười như bị khùng này sao?

Vừa tận hưởng, nhưng vừa thấy tiếc tiếc sao đó...

Có lẽ vậy nhỉ? Chứ sau này lên lớp tám, chín rồi, bận bù đầu với bài vở rồi, lấy đâu ra thời gian và tâm trạng để cười một cách như thế được nữa.

"Này nhá, đừng có bốc đầu nữa kẻo vào nhà thương cả nút." Long cảnh cáo bọn kia.

"Thì có sao mấy đâu?" Quân thách thức kèm một cái mặt cười nhe răng. Má, tôi có thể tưởng tượng ra icon đó cũng bị mẻ một miếng răng cửa hàm trên như thằng dở người ấy luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top