Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nào mình cũng diễn lại cảnh thang máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Từ giấc mơ điện ảnh đó đến nay, Akaso lại được ngủ yên lành. Nói đúng hơn là chạm vào giường cậu lập tức thẳng cẳng luôn, không vẫy đuôi cụp tai. Lịch làm việc kín mít thì đến thời gian mơ mộng cũng là xa xỉ. Nên cứ đặt mình xuống là tất cả tối đen từ đó cho tới sáng.

      Nghĩ lại thì cũng hơi sợ. Suốt mấy hôm, Akaso ngủ trong thấp thỏm. Việc bị cuốn vào giấc mơ lạ mà mình ý thức được nhưng không điều khiển nổi giống như bị sa vào thế lực đen tối vậy. Chỉ đáng tiếc là cậu không có năng lực để henshin thành siêu nhân đặng lôi kẻ ác ra ánh sáng. Mà nếu hắn chỉ nhắm vào cậu thì thôi đi, nay lại còn lôi cả anh Machida vào. Thật là độc ác gấp đôi. Nhỡ hai anh em bị cuốn vào tình thế khó xử rồi cậu lại làm mấy chuyện xấu hổ nữa thì tính sao?

      Thế nên khi không thấy nó nữa, Akaso thật thở phào nhẹ nhõm. Anh Machida cũng tế nhị không nói thêm gì cả, hai anh em chỉ cười hì hì cho qua chuyện, coi đó là một cuộc phiêu lưu thú vị thôi.

       Ai dè, cậu đã quá ngây thơ.

       Cho đến khi đứng trước cửa thang máy dẫn lên tầng 10 với bộ vest rộng thùng thình và ba lô nặng trịch sau lưng, Akaso - À không, bây giờ cậu là Adachi chứ - mới nhận ra chuyện này còn lâu mới kết thúc.

      Akaso tuyệt vọng ngồi thụp xuống, rên rỉ:
      - Ế~ Lại nữa à?

      Cậu vò đầu bứt tai, trong vô thức lại nhập vai một Adachi nhút nhát, sợ sệt.

       - Chào em, Adachi.

       - Á trời!

       Tiếng thì thầm ngay tai làm Akaso hốt hoảng ngã lăn ra đất. Tim đập thình thịch như xe vít số ga, cậu nhìn lên thủ phạm vừa dọa mình hú hồn.

      Vẫn là nụ cười thương hiệu chói lóa ấy.

      - Muốn thử đi bộ lên trên văn phòng không em?

      - Anh... anh là Machida hay Kurosawa?

      - Hử? Machida? Machida nào vậy? Adachi, chúng ta mới yêu nhau mà em đã quen người khác rồi sao?

      Kurosawa lo lắng ra chiều định kéo Adachi lên. Akaso vội vàng nhổm dậy với tốc độ thần tốc, lùi ra xa:
      - Khoan, khoan! Từ từ để em xử lý lại thông tin đã. - Cậu lập bập, - Có nghĩa là giờ chúng ta đang là người yêu và em đã mất phép thuật rồi đó hả?

      - Ừ, dĩ nhiên rồi. Em đã quên rồi sao? Chúng ta đã có một đêm rất nồng cháy sau khi anh cầu hôn em ở tòa nhà Anton đó...

      - Thôi, thôi, sao anh có thể nói mấy lời đáng xấu hổ đó công khai như vậy chứ? - Cậu cuống quít, hai má nóng ran, - Có người nghe thấy thì chết.

      Kurosawa chẳng hề bận tâm. Anh tiến sát gần Adachi, ánh mắt anh nồng nàn, tha thiết:
      - Anh thấy chẳng có gì phải ngại cả. Chúng ta đã cùng hẹn sẽ ở bên nhau mãi mãi. Những chuyện xảy ra cũng là sự thật. Vậy mà chút lời nói tình cảm này em cũng thấy khó khăn hay sao?

      Adachi lặng thinh. Trái tim cậu đã thôi rộn ràng vì nó đang ngập tràn trong cơn sóng tình cảm của ai đó. Chỉ có gỗ đá mới không rung động trước tình yêu thuần khiết như thế. Tuy nhiên đây lại là đặc quyền chỉ mình cậu được hưởng thôi.

      Akaso thầm nhẹ nhõm trong lòng. Ít ra nếu anh Machida không ở đây thì cậu đối phó cũng dễ thôi. Chỉ trong hôm nay, cậu sẽ để mặc cho bản năng Adachi trong mình được thoải mái tận hưởng tình yêu.

      Nở một nụ cười dịu dàng, Adachi khẽ chạm đầu ngón tay của mình lướt qua tay người yêu:
      - Em biết mà... Anh đừng giận nhé. Là sáng nay em dậy sớm quá nên có chút lơ mơ. Đã làm anh phải lo lắng rồi. Vậy thôi, chúng mình lên văn phòng đi kẻo muộn mất.

      Nhưng không, Adachi đã bỏ lỡ ánh sáng lóe lên trong con mắt của Kurosawa.

      - Khoan!

      Bất thình lình, một cánh tay chống lên tường ngăn Adachi lại. Còn chưa kịp định thần, cậu đã thấy mình bị ép sát vào tường trước khí thế áp đảo của Kurosawa. Đôi mắt sắc lẹm của anh như đang săm soi con mồi. Cậu bị khóa trong hai cánh tay của anh đến không còn đường tẩu thoát.

      - Vừa rồi Adachi quả là ngoan hiền, dễ thương nhưng anh không dễ bỏ qua việc chính đến vậy đâu. Em chưa nói cho anh biết... Machida là gã nào? - Anh gằn từng tiếng, - Nếu bây giờ em không nói, thì hôm nay anh đảm bảo em sẽ không có mặt ở văn phòng làm việc được đâu.

      Adachi cứ trợn tròn hai mắt bi ve mà nhìn Kurosawa rất lâu.

      Mãi sau mới nghe tiếng cậu thẽ thọt:
      - Ma...Machida, là anh đó phải không?

      - ...

      - Chà~ Chán quá, em nhận ra rồi. Anh đã định trêu em thêm chút nữa.

      Kurosawa hàng giả, hay đúng hơn là Machida, có vẻ tiếc nuối, thả lồng giải thoát cho Akaso. Còn cậu thì vẫn chưa hoàn hồn, vẫn co rúm lại thành một đoàn:
      - Ế? Thật luôn? Sao anh chơi ác thế?

      Machida chẳng buồn trả lời, thản nhiên đi tiếp. Uất ức quá, Akaso hùng hổ chạy theo anh:
     - Biết mình lại chui vào giấc mơ lạ em đã sợ rồi. Thế mà anh còn có tâm trạng trêu em?

     - Anh đã định chào hỏi bình thường rồi đó chứ. Mà trông em ủ rũ buồn cười quá. Y như Adachi thật vậy. Nên anh mới phối hợp diễn cùng cho vui.

      - Anh có vẻ chẳng sợ hãi gì chuyện này nhỉ?

      - Cũng thấy có chút kỳ quặc nhưng tựu chung thì không hại gì mình. Em không cảm thấy thú vị sao, khi mỗi tối lại được tham gia một cuộc phiêu lưu bất ngờ? Ít ra vẫn hơn là mơ thấy ác mộng chứ.

      - Em không thích những gì mờ ám, không rõ ràng. Như thế này thì chúng ta sẽ bị động, không biết mình bị điều khiển đi đâu.

      - Nhưng bù lại ta vẫn có cơ hội gặp nhau mà. Thế em không muốn gặp anh à?

      Không hẳn là như vậy. Gặp Machida thì lúc nào cậu cũng vui. Có điều Akaso không thể nói với anh rằng mình có hơi chút thất vọng. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần được một tối chơi với Kurosawa, vậy mà...

      - Em chỉ sợ mấy chuyện phiêu lưu này làm phiền anh Machida.

     - Không, không hề. Tính anh vốn thích thử thách. Với lại, mấy giấc mơ bình thường của anh nhàm chán lắm. Người già mà.

      Akaso phì cười. Làm gì mà anh Machida cứ quan tâm đến tuổi tác vậy nhỉ? Già mà phong độ như anh thì cậu cũng muốn.

      Hai anh em đứng đợi thang máy mở cửa thấy chán quá nên Machida lặp lại đề nghị ban nãy:
      - Hay mình thử đi cầu thang bộ đi.

      Cũng chẳng vội vàng gì, Akaso đồng ý ngay. Vả chăng đi trong mơ thì đâu có sợ mệt, phải không?

     Hóa ra cậu cũng chỉ lo bò trắng răng. Hình như giấc mơ được thiết kế để nhân vật chẳng phải mệt mỏi gì nhiều. Hai anh em vừa bước được những bước đầu tiên thì mọi thứ đã được tua ngay đến lầu thứ mười. Đồng thời vẫn tạo cảm giác như mình vừa đi được chặng đường dài. Chức năng này thật quá tuyệt vời. Akaso ước có thể áp dụng nó vào đời thực thì tốt biết mấy.

      Có điều khi mở cửa để bước vào hành lang thì hai người ngay lập tức nhận ra một vấn đề:
      - Ơ, hình như đây vẫn là lầu một mà. Rõ ràng vừa nãy chúng ta đã thấy chữ tầng 10 mà nhỉ?

      - Ừ, đúng thật. - Machida đáp gọn lỏn, anh đang bận suy nghĩ.

      - Hay chúng ta đi lại lần nữa xem.

      Machida vội ngăn cậu lại.
      - Anh nghĩ không cần đâu. Dù em có đi bao nhiêu lần nữa cũng không thoát khỏi lầu một này đâu.

      - Tại sao vậy?

      - Em không để ý là từ nãy đến giờ xung quanh đây không có một ai à? Anh và em vờn nhau đủ trò mà chẳng thấy bóng người nào cần lên xuống thang máy cả. Em còn nhớ giấc mơ lần trước không? Chúng ta không thể thoát khỏi ngõ hẻm ấy, anh cũng không thể dứt được khẩu súng chừng nào ta chưa thực hiện cảnh được mặc định.

      - Ý anh là...

      - Phải, tầng một này, thang máy vắng hoe người này là sân khấu được thiết kế cho riêng chúng ta thôi. Hai ta cần diễn xong cảnh thì mới rời sân khấu được.

      - Nhưng Adachi và Kurosawa sau khi yêu nhau thì có cảnh gì liên quan đến thang máy nhỉ?

      Vừa thốt ra lời thì đầu Akaso đã lóe lên đáp án ngay.

      - A! - Hai anh em cùng kêu lên, - Là cảnh cuối phim!

      - Chính xác! - Machida búng tay vẻ hồ hởi, - Đây là cảnh làm khá nhiều người xem ức chế với cửa thang máy đấy.

      Anh vừa nói vừa đá lông nheo làm cậu cười rúc rích. À thì, khi quay cảnh đó cũng có nhiều chuyện thú vị lắm...

      - Nói vậy thì chủ nhân của giấc mơ chắc chắn là fan của bộ phim rồi.

      - Có thể lắm. A, cửa thang máy mở rồi.

      Machida giữ cửa để Akaso vào trước. Anh huơ huơ tay trước cửa:
      - Đấy em xem, cửa thang máy chẳng hề đóng lại nữa. Chúng ta đoán đúng rồi đấy.

      - Tất cả để chờ đợi cảnh hôn của chúng ta.

      - Lần này thì chắc cửa sẽ không đóng nửa chừng nữa rồi.

      - Đúng là chấp niệm ghê thật...

      Lần lữa đá đưa qua lại mãi mà vẫn không ai tiến tới cả. Thực ra nói mạnh mồm vậy thôi chứ cả hai đều ngại. Trong quá trình diễn, để được cảnh hôn còn phải chuẩn bị tinh thần trước, còn có đạo diễn đả thông tư tưởng... Nay xung quanh chẳng có ai, hai anh em có làm gì thì chỉ có mình biết, camera biết, cánh cửa biết. Vậy mà chẳng hiểu sao lại thẹn thùng ghê gớm.

      Mà ngượng cũng phải thôi, không dưng chẳng có gì lại đè người ta ra hôn sao được?

      May thay cho Akaso, ở việc này thì Machida rất quyết đoán. Anh mạnh dạn nắm lấy vai cậu:
      - Thôi thì có tránh Đông tránh Tây cũng chẳng thoát được. Mình làm cho xong chuyện nhé.

      Nhưng Machida đã lên được tinh thần thì đến lượt cái miệng của Akaso giở quẻ. Cứ khi anh sắp dí sát lại gần thì cậu lại cười khì khì.

      Đến ba lần như thế, Machida đành buông ra, bất lực nhìn cậu kiểu "Thế giờ em muốn anh sống sao?"

      - Thôi, thôi, em xin lỗi. Anh đừng nhìn em hờn dỗi vậy nữa. Em cười chết mất.

      Akaso cười gập cả người, cười đến chảy cả nước mắt. Nhưng thấy Machida đã bắt đầu đen mặt lại thì Akaso thấy ngừng là được rồi.

      - Nhưng mà, sao lúc nào cũng là anh chủ động? Chúng ta thử đổi vai xem thế nào. Ví dụ như này chẳng hạn...

      Nói xong là cậu đập tay cái "bang!" một phát vào tường, dồn anh Machida vào góc y như bị làm vừa nãy.

      - Anh Machida... - Akaso bắt đầu bằng một giọng trầm quyến rũ. Cậu quét một đường mắt rất gợi cảm từ mắt, mũi và dừng rất lâu ở đôi môi của anh. Machida cũng rất hợp tác. Anh hơi khụy gối xuống, khuôn mặt khẽ nghếch lên để phối hợp. Anh nhắm mắt lại chờ đợi.

      Nhìn người đàn anh cậu vẫn ngưỡng mộ quy thuận trong tay mình như vậy, Akaso thấy phấn khích kỳ lạ. Cậu lấy ngón tay nhẹ nâng cằm của Machida, từ từ thu ngắn khoảng cách của hai người. Hai mái đầu dần chụm vào nhau. Đôi môi mềm mại bắt đầu cảm nhận sự tiếp xúc với làn da mới lạ, êm dịu ngọt ngào. Akaso cố nán lại một lúc, vừa đủ để họ hòa vào nhau một nhịp thở, sau đó mới rời xa.

      Lớp mi dài rất đẹp của Machida rung rung, anh thở hắt ra, mở mắt nhìn:
      - Có thế thôi hở?

      - Có thế thôi. - Akaso ngây ngô đáp lại.

      - HA HA HA! Ôi trời đất ơi!

      Giờ thì đến lượt anh Machida cười đến trời nghiêng đất lở. Anh cười sằng sặc, cười khanh khách, cười đến độ Akaso tưởng anh đã phát rồ.

      - Ôi trời ơi, Akaso! Vậy mà em cũng tự xưng mình là diễn viên hả? Mấy thằng nhóc công ty anh làm còn tốt hơn. Em gọi đấy là hôn sao?

      - Thì đã chạm môi rồi còn không phải là hôn à?

      - Em nhìn xem, đến cái cửa thang máy còn không thèm động lòng. Nó chẳng buồn cục cựa với cái hôn của em đấy.

      - Cũng có ai nói rõ cho em là phải hôn thế nào đâu. Em nghĩ chạm môi là được rồi.

      - Hôn của người trưởng thành nó phải khác chứ. Ít nhất cũng phải chạm răng, chạm chút lưỡi mới được.

      - Nhưng anh có mở miệng đâu. - Akaso nhăn nhó.

      - Em là người dẫn dắt cơ mà. Em phải gợi mở thì người ta mới biết mà theo chứ. Lưỡi của em đâu? Thế trước giờ em diễn với bạn diễn nữ kiểu gì? Còn nữa, em chưa từng hôn bạn gái hay sao?

      Đó giờ, các nữ diễn viên với cậu đều là thảo luận, quy ước trước rồi. Cứ bấm máy là cả hai phối hợp thôi. Đâu có khó khăn thế này. Còn bạn gái thì... Akaso đâu thể nói với anh là cậu toàn bỏ qua màn dạo đầu để nhảy sang bước kế tiếp?

      - Được rồi, - Anh Machida vặn người, như thể chuẩn bị làm gì nặng nhọc lắm, - Vẫn là anh phải ra tay thôi.

      Một lần nữa, anh lại tiến sát gần cậu nhưng khí thế trầm lắng, nghiêm túc hơn nhiều.

      - Nhìn cho kỹ nhé. Anh chỉ thị phạm một lần thôi.

      Akaso chưa hiểu chuyện gì đã bị bàn tay to lớn, vững chãi của anh kẹp cứng cổ. Cậu không cựa quậy đi đâu được ngoại trừ nhìn chính anh. Tay kia của Machida thô bạo ôm siết lấy eo Akaso, giật mạnh khiến thân dưới cả hai dán cứng lấy nhau. Tấm lưng vuông vắn của anh quay ra hướng cửa thang máy, nhìn từ ngoài cảm giác như anh đang bao trọn lấy Akaso. Mà cậu cũng chẳng hơi đâu mà để ý nữa, tim đập binh binh khiến đôi tai như ù đi vì máu đang rần rật lên não. Trong vô thức, Akaso níu chặt lấy áo Machida, cả người như áp hẳn vào anh. Thấy gương mặt anh càng lúc càng sát hơn, cậu hoảng hốt nhắm mắt lại.

      Hơi thở của anh đã rất gần rồi... Akaso khẽ he hé khuôn miệng chờ đợi.

      Và chỉ còn vài inch nữa...

      - Cánh cửa đóng chưa?

      - Ơ... Dạ?

      - Anh hỏi là em nhìn xem xem cửa đóng chưa?

      Akaso nhìn Machida, Machida nhướn mày nhìn lại, rồi Akaso lại nhìn cánh cửa.

      - Cửa... cánh cửa vẫn mở anh ạ. - Cậu ghét việc giọng mình tự nhiên cao vống lên.

      - Chậc, đã che đi rồi mà cũng không qua mắt được. Không gian lận được rồi.

      Gian lận? Nghĩa là ngay từ đầu anh ấy không tính hôn mình à?

      Machida mỉm cười:
      - Không, anh chỉ sợ Sonnu ngại thôi. - Akaso xấu hổ phát hiện ra mình đã nói thành tiếng. -  Chứ anh cũng từng hôn đàn ông rồi.

      - Hả? Với ai vậy?

      - Chuyện đó nói sau. Chắc chúng ta phải làm đàng hoàng rồi. Xin lỗi em nhé, sẽ xong nhanh thôi.

       Gần như ngay lập tức, cậu đã cảm nhận được đôi môi của anh cùng đầu lưỡi mềm mềm. À, anh ấy đang mời gọi mình, mình có nên...

...
...
...
      Tinh, tinh, tinh~

      - Alo, ai vậy?

      - Mới dậy hả Akaso? Anh Matsuda đây, xin lỗi đã đánh thức em nhé. Anh chỉ muốn báo là bên chụp ảnh tạp chí TV Life họ chưa thống nhất được cảnh set up nên tầm 3 giờ chiều em mới cần đến. Dời lịch xuống một chút. Thế nhé, bye em ~

      Akaso nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm rồi lại nằm phịch xuống giường. Cậu vắt tay lên trán, bực dọc lẩm bẩm:
       - Khỉ thật! Mình lại lỡ một lần nữa rồi.

                 ....................
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top