Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phu nhân nói gì ta không hiểu. Ta mới tới nên còn chưa quen, khó lòng chợp mắt, muốn ra ngoài đi dạo một lát. Không ngờ lại gặp Dược phu nhân. Đêm khuya như vậy, Dược phu nhân sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"

"Không cần làm bộ làm tịch, ta biết cô nương nghe thấy cả rồi."

Thượng Quan Thiển trong lòng rối ren, nhưng bên ngoài nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Nàng khẽ nở một nụ cười ma mị:

"Nếu phu nhân đã biết, vậy thì cần gì phải hỏi ta nữa"

Dược phu nhân nhìn nàng chăm chú, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Thượng Quan Thiển thấy khó hiểu, nếu bà ta là người của Vô Phong, phát hiện ra nàng ở đây nghe trộm, chắc chắn sẽ coi nàng như thích khách mà bắt lại. Nhưng bà ta không làm gì cả, trái lại ánh mắt bà ta nhìn nàng còn chẳng hề có lấy một tia sát khí. Dược phu nhân đoán được suy nghĩ của nàng, nhẹ giọng nói:

"Thượng Quan cô nương, ta có thứ này muốn cho cô nương xem."

Nói rồi bà đưa tay nới rộng cổ áo, xoay người lại, để lộ ra phần gáy. Thượng Quan Thiển kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ sau gáy người trước mặt. Đây chính là vết bớt bẩm sinh mà bất cứ ai là tộc nhân phái Cô Sơn đều sẽ có. 

Dược phu nhân này là người của Cô Sơn?

"Cô nương sau gáy cũng có một vết bớt giống như vậy, đúng không?"

Thượng Quan Thiển cả kinh, sao bà ta lại biết được chuyện này?

"Sao bà lại biết?"

"Lúc mẹ con ta gặp thổ phỉ được cô nương trượng nghĩa ra tay cứu giúp, ta đã vô tình nhìn thấy vết bớt của cô nương."

Thượng Quan Thiển có được lời giải đáp, cả người căng thẳng dần dần buông lỏng. Lúc trước nàng vẫn luôn nghĩ Cô Sơn đã bị tàn sát toàn bộ, chỉ còn có nàng là may mắn sống sót. Không ngờ, vẫn còn người của tộc môn lưu lạc trên giang hồ. Nhưng vì sao bà ấy lại có liên hệ với người của Vô Phong, thậm chí cả thân tín bên cạnh Điểm Trúc? Không lẽ Dược phu nhân cũng giống nàng, bị Vô Phong khống chế, nín nhịn chờ đợi thời cơ trả thù sao?

Thượng Quan Thiển một bụng hoài nghi, lên tiếng hỏi:

"Vậy vì sao bà lại quen biết với người của Vô Phong? Năm đó, chính bọn chúng đã tàn sát cả tộc Cô Sơn, một người là tộc nhân như bà không thể không biết chuyện này."

"Đúng, ta không những biết rõ, mà còn căm hận chúng tận xương tủy. Năm đó, Cô Sơn bị thảm sát, ta khi ấy mới vừa mang thai nhi nữ, phúc lớn mạng lớn mới có thể trốn thoát. Nhưng phu quân của ta lại không may, bị bọn chúng tàn nhẫn giết hại. Ta lưu lạc giang hồ, sau đó tới thành Đại Phú."

Nói tới đây, đôi mắt Dược phu nhân đã hơi hoe đỏ. Bà nghẹn ngào nói tiếp:

"Cô nương cũng là người của Cô Sơn nên hẳn là biết rõ, tộc môn chúng ta rất giỏi về y dược. Ta dựa vào hiểu biết của mình, hành nghề y, một mình sinh hạ nữ nhi. Suốt bao nhiêu năm qua, hai mẹ con ta sống nương tựa vào nhau. Ta vốn định cùng nhi nữ của mình bình bình an an mà sống, nhưng lòng ta vẫn mãi không thể nào quên được mối thù diệt tộc, hại ta mất đi phu quân, hại Du Nhiên từ lúc chưa lọt lòng đã phải mồ côi cha, khổ sở mà lớn lên."

Thượng Quan Thiển trong lòng nổi lên thương cảm, nàng cũng chưa từng quên quá khứ đau thương của chính mình. 

"Vậy sau đó thì sao? Tại sao phu nhân lại có liên hệ với người của Vô Phong?"

"Sau đó, có một lần, ta lên núi hái thuốc, bắt gặp một người phụ nữ đang bị truy đuổi. Người phụ nữ này ăn vận kín đáo, đến cả gương mặt cũng không để lộ ra, trên người còn đang bị thương."

Thượng Quan Thiển chợt nhớ lại, khi xưa Điểm Trúc nhận nàng làm đệ tử thân truyền, nàng đã từng chứng kiến nhiều lần bà ta bị người trên giang hồ tìm cách ám sát, âu cũng chính bởi Vô Phong máu lạnh vô tình ,gây ra nhiều chuyện ác. Nàng nhẹ giọng hỏi lại, muốn chứng minh nghi ngờ trong lòng:

"Người phụ nữ mà phu nhân vừa nhắc tới có phải là Điểm Trúc?"

"Đúng vậy"

"Lúc đó, ta chỉ nghĩ muốn cứu người gặp nạn, nên đã giúp Điểm Trúc trốn được thích khách. Khi bà ta rời đi, ta vô tình nhìn thấy được dung mạo bên trong lớp vải che, lúc đó ta mới biết người mà ta vừa giúp chính là kẻ thù của mình. Gương mặt đó, dù có bao nhiêu năm trôi qua, ta cũng chưa từng quên. Đáng tiếc khi đó, ta không có võ công, không thể làm gì bà ta."

Điểm Trúc thân thủ cao cường, dù cho có đang bị thương thì một Dược phu nhân nhỏ bé cũng không có khả năng giết được bà ta. Thượng Quan Thiển nghĩ lại, nàng cũng đã không ít lần tìm cách trả thù, nhưng bà ta đều may mắn mà thoát chết.

"Vậy phu nhân làm thế nào mà có được liên hệ với chúng?"

"Ông trời để cho ta gặp được kẻ thù, ta chắc chắn không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Ta nghe thấy Điểm Trúc và thuộc hạ nói chuyện, biết được bà ta cần tìm người hiểu biết sâu về y dược, để có thể phòng hờ những lúc gặp phải bất trắc. Ta liền cố tình cho bà ta biết mình hành nghề y lâu năm. Bà ta vừa mới được ta cứu, không nghi ngờ nhiều, đã mời ta tới Vô Phong, cứ 10 ngày một lần, tới đó sắc thuốc bổ. Ngoài ra, mỗi lần bà ta bị thương, đều là ta tới đó điều trị. Ta vốn muốn tận dụng cơ hội để bỏ độc ả, nhưng đáng tiếc..."

"Đáng tiếc Điểm Trúc quá cẩn thận, phu nhân chỉ được sắc thuốc chứ không được mang tới chỗ bà ta, trong lúc sắc thuốc luôn bị kiểm soát, hơn nữa trước khi uống thuốc bà ta sẽ luôn sai thuộc hạ thử độc." - Thượng Quan Thiển tiếp lời.

Dược phu nhân nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại:

"Đúng vậy, nhưng sao cô nương lại biết chuyện này?  Cô nương hình như còn biết rất rõ về Điểm Trúc và Vô Phong?"

Thượng Quan Thiển mỉm cười:

"Ta khi xưa vì mất trí nhớ nên bị bà ta bắt về Vô Phong nhận làm đệ tử. Sau này khi nhớ ra mọi chuyện cũng đã nhiều lần tìm cách trả thù, tiếc là Điểm Trúc mạng lớn, ta vẫn chưa cách nào giết được ả."

"Thượng Quan cô nương, cô nương còn nhớ loại lá lạ mà hôm trước khi mới tới đây đã nhìn thấy không?"

Dược phu nhân đột nhiên nhắc tới chuyện lá thuốc. Thượng Quan Thiển vốn đã thấy thứ lá kia rất kỳ lạ, không hề có mùi hương, mặt lá cực kỳ sẫm màu, viền lá lại giống như có chút phát sáng. 

"Ta nhớ, lúc đó phu nhân nói đó chỉ là lá dại."

"Thực chất đó không phải là lá dại. Ta đang chế một loại cây độc, nuôi bằng thuốc sắc từ dược liệu. Lá của cây này chứa độc tính ẩn, phải sau hai canh giờ mới phát tác, thử độc ngay bằng trâm bạc cũng không thể phát hiện ra. Ta muốn dùng nó để hạ độc Điểm Trúc. Có điều quá trình sắc thuốc luôn bị thuộc hạ của ả kiểm soát, không biết làm sao mới có thể hạ thủ."

Thượng Quan Thiển trầm ngâm một lát, trong đầu đã bắt đầu có tính toán của riêng mình.

"Cái này phu nhân yên tâm. Phu nhân chỉ cần điều chế thuốc cho tốt, còn việc hạ độc, ta sẽ tìm cách. Chỉ là, sắp tới ta không thể tiếp tục ở lại đây. Ta với phu nhân vốn không quen biết, nếu để bị phát hiện có liên hệ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ."

"Vậy cô nương định đi đâu?"

Thượng Quan Thiển xoay người, đưa mắt nhìn ra xa, nhớ đến lời mời của Thương Mỗ trước đó, khẽ mỉm cười đáp lời Dược phu nhân:

"Thương phủ"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top