Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác chăm chú quan sát nữ nhân trước mắt. Hắn cơ hồ nhận ra nàng so với lúc trước quả thực có phần gầy đi một chút. Hắn mở lời, trong giọng nói còn mang theo sự yêu chiều và thương xót:

"Chú ý chăm sóc bản thân"

Thượng Quan Thiển hơi ngây người rồi dịu dàng đáp vâng một tiếng.

Hắn như vậy là đang quan tâm tới nàng sao?

Nghĩ lại thì trước đây Cung Thượng Giác đối với nàng cũng có thể coi là một nam nhân dịu dàng. Khi đó, nàng luôn cảm thấy tình cảm của hắn rất mơ hồ, cảm thấy chẳng qua vì nàng là tân nương do hắn lựa chọn, thế nên hắn mới quan tâm nàng, cho nàng thể diện, chứ không phải vì thật lòng yêu nàng. Hắn mập mờ không rõ, lúc gần lúc xa, khiến nàng sống trong Giác cung không khác nào ngày ngày đi trên băng mỏng, khiến nàng tới cuối cùng vẫn không dám tin tưởng hắn hoàn toàn.

Nhưng bây giờ, nàng có thể cảm nhận được, lời quan tâm vừa rồi của Cung Thượng Giác là thật, không phải vì nàng là tân nương của hắn, cũng không phải đang diễn kịch để tính kế nàng. Chỉ đơn giản là một lời quan tâm bình thường, nhưng lại có thể làm cho nàng cảm động.

Đột nhiên, một thị vệ mặc y phục đen tuyền từ đâu bước nhanh tới. Hắn rõ ràng đang rất khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy nàng, còn chưa kịp nói gì đã giống như bị doạ sợ:

"Phu.... phu nhân?"

Cung Thượng Giác thấy sự kinh ngạc của hắn thì chỉ ôn tồn lên tiếng:

"Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy?"

Tên thị vệ nghe thấy thế thì vội vàng thu liễm biểu tình, quay qua phía Cung Thượng Giác khom người cung kính thưa:

"Cung chủ, Chủy công tử cho người truyền tin tới đây, nói là Cung Môn có việc quan trọng, cần ngài quay về gấp."

"Không nói rõ là chuyện gì sao?"

"Dạ không, chỉ nói là ngài khi nào biết tin thì nhất định phải về ngay."

Cung Thượng Giác trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng nghe nói là chuyện cấp bách hệ trọng thì cũng không do dự mà quyết định ngay lập tức quay về Cung Môn. Hắn đưa mắt nhìn Thượng Quan Thiển, chậm rãi nói:

"Chuyện ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Việc của nàng cần có thời gian bàn bạc kế hoạch kỹ lưỡng, ta trở về thương lượng với Chấp Nhẫn, vài ngày sau sẽ phái người tới báo tin cho nàng."

"Được. Ta đợi tin của ngài."

Thượng Quan Thiển có được một lời này của Cung Thượng Giác, trong lòng yên tâm phần nào. Nàng biết đối với hắn Cung Môn rất quan trọng, nàng đã có được điều mình muốn, cũng không giữ chân hắn thêm nữa. 

Cung Thượng Giác thoáng lưỡng lự nhìn nàng thêm một chút rồi liền quay người rời đi. Tên thị vệ cũng nhanh chóng theo sau. Khi nãy, lúc người của Chủy công tử tới báo tin, hắn vội vội vàng vàng nhờ hạ nhân của Thương phủ dẫn đường đi tìm cung chủ. Không nghĩ tới lại có thể thấy cung chủ cùng với phu nhân ở cùng một chỗ. Lúc đó hắn vốn đang khẩn trương suýt chút nữa đã gọi nàng một tiếng Thượng Quan tiểu thư, may thay hắn nhớ ra lời dặn của cung chủ khi trước, thế nên lời tới miệng ngay lập tức sửa thành phu nhân. Hắn cảm thấy nhân duyên của hai người họ đúng là thần kỳ,  dường như đi tới đâu cũng có thể gặp được nhau. 

Thượng Quan Thiển lưu luyến nhìn theo bóng lưng nam nhân xa dần cho tới khi khuất hẳn mới chậm rãi thu lại ánh mắt. Nàng nhớ khi nãy người thị vệ kia gọi nàng là phu nhân, Cung Thượng Giác cũng không hề bài xích, trong lòng không kìm được mà dâng lên một cảm giác hạnh phúc không thể nói thành lời. Nàng khẽ cúi người, đưa tay chạm nhẹ vào một đoá cúc vàng. Hoa cúc tượng trưng cho sự cao quý, cũng giống như hắn, cao cao tại thượng, lãnh đạm lạnh lùng. Bây giờ đây đoá hoa ấy ở trong tay của nàng, xinh đẹp dịu dàng biết chừng nào. Thượng Quan Thiển bất giác mỉm cười ngọt ngào. Nàng có thể chắc chắn, tâm của nam nhân kia cũng đã thuộc về nàng. 

Không phải chỉ một mình nàng động tâm, Cung Thượng Giác cũng đã yêu nàng rồi. 

Bóng hình nữ nhân bên khóm hoa cúc đẹp như tranh vẽ, chỉ tiếc là người thưởng tranh lại không có tâm tình vui vẻ. Thượng Quan Thiển còn đang mải mê đắm chìm trong suy nghĩ riêng của nàng, không hề hay biết có một ánh mắt vẫn dõi theo nàng từ lâu. Dưới tán cây tùng, Thương Mỗ khí thái ôn nhuận, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng, yên lặng hướng ánh mắt về phía nàng. Hắn đã ở đây từ khi nãy, bởi vì khoảng cách mà không nghe được rõ ràng, chỉ nhìn thấy Cung Thượng Giác cùng với nàng một trước một sau ăn ý hoà hợp, nhìn thấy nàng chạm vào khuỷu tay của nam nhân kia, nhìn thấy nàng khóc trước mặt hắn cũng nhìn thấy hắn đưa tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng. Đến tận khi người kia đã rời đi rồi, nàng vẫn còn lưu luyến nhìn theo. Thương Mỗ vốn đã cảm nhận được ẩn tình không rõ giữa hai người bọn họ, không đơn giản chỉ là nam nhân để ý, nữ nhân mến mộ mà giống như đã quen biết nhau từ trước, thậm chí mối quan hệ còn phức tạp hơn những gì mà hắn suy đoán. 

Trong ánh mắt của nam nhân thoáng qua một tia mất mát. Hắn không dám đối diện, cố gắng tìm cho bản thân một cái cớ, có lẽ là do khi nãy tiếp đón khách khứa, vì uống quá nhiều nên đầu óc hắn bây giờ mới không được tỉnh táo. Thế nhưng, phàm là con người, càng trốn tránh thứ gì thì trong thâm tâm lại càng để ý đến thứ đó. Dù có cố gắng huyễn hoặc chính mình thế nào, hắn cũng không thể làm tan đi chút khó chịu âm ỷ trong lòng.

Rốt cuộc Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác có quan hệ gì? 

Thương Mỗ đăm chiêu suy nghĩ. Theo như tin tức mà hắn nắm được trên giang hồ, thì không lâu trước đây Cung Môn đã từng có một cuộc tuyển chọn tân nương, Chấp Nhẫn khi đó là Cung Hoán Vũ bị ám sát. Sau đó, các tân nương cũng chuyển sang để cho Cung Nhị và Cung Tử Vũ lựa chọn. Cũng không biết bọn họ đã chọn được ai, chỉ biết về sau, Vô Phong và Cung Môn xảy ra một trận gió tanh mưa máu, chuyện tân nương cũng không thấy có ai nhắc lại nữa. Sở dĩ hắn tò mò đi nghe ngóng được một chút thông tin như vậy là bởi trong thành Đại Phú, có một số danh môn thế gia đã đưa nhi nữ tới Cung Môn tham gia kỳ tuyển chọn tân nương. Nếu như hắn nhớ không lầm, có Thượng Quan gia ở thành tây, còn có....

Khoan đã... 

Thượng Quan gia?

Thượng Quan Thiển?

Sao có thể trùng hợp tới như vậy?

Thương Mỗ cả người bần thần, giống như đã lỡ suy đoán ra một điều gì đó rất đỗi hoang đường, hoang đường tới mức chính hắn cũng không hề muốn tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top