Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đất đang độ cuối thu, sơn cốc Mặc Sơn vốn quanh năm tăm tối lại càng trở nên âm u lạnh lẽo. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào hang động sâu hút tạo thành những âm thanh cổ quái ghê rợn. Càng vào sâu bên trong, hàn khí lại càng đậm. 

Men theo lối vào sơn cốc là một mật đạo nhỏ. Bên trên mật đạo khắc những hình thù kỳ quái quỷ dị. Từ cánh cửa bí mật này mở ra một đường địa đạo dài và hẹp, hai bên lối đi được dựng những giá nến cao bằng đầu người. Ánh nến lập loè toả ra tứ phía, tạo thành một luồng sáng vàng chập chờn mờ ảo. Đi khoảng mấy chục bước, ánh nến dần pha trộn thêm một sắc xanh đen của thủy lưu. Những tia sáng chiếu xuống mặt nước tạo thành những vệt sóng lấp lánh loang lổ. 

Dòng thủy lưu chảy theo hình vòng cung, bao quanh một đại điện âm u rộng lớn. 

Điểm Trúc ngồi trên ngai vị chưởng môn cao cao tại thượng, gương mặt bị che khuất chỉ để lộ ra ánh mắt thâm trầm. Bà ta ngồi đó uy nghi, khí thái bức người tỏa ra tứ phía. Hạ Liên  ở bên cạnh đưa hai tay dâng lên một bát thuốc, cung kính thưa:

"Đây là thuốc bổ Dược phu nhân vừa mới sắc, ngài nên dùng khi còn ấm"

Điểm Trúc chậm rãi đưa tay đón lấy bát thuốc rồi dứt khoát một hơi uống cạn. Suốt một thời gian dài không còn bách thảo tụy, bà ta chỉ có thể dùng những loại thuốc bổ khác để thay thế. Có điều, mấy thứ thuốc này nếu đem so sánh với bách thảo tụy thì công dụng còn kém rất xa.

Một khắc sau, từ phía lối vào mật đạo, Bi Húc nhanh chóng đi tới, quỳ xuống bẩm báo:

"Chưởng môn, tiểu nhân có việc gấp cần bẩm báo"

Điểm Trúc từ trên cao liếc mắt nhìn hắn:

"Nói"

"Hôm nay, khi vào thành Đại Phú, tiểu nhân đã trông thấy người của Cung Môn dán cáo thị truy bắt cấp ma Thượng Quan Thiển."

Xung quanh đại điện rộng lớn chỉ có vách động thẳng đứng bao bọc, cơ hồ khiến cho âm thanh của hắn càng như được khuếch đại.

Hạ Liên nghe hắn nói, trong lòng nhất thời nổi lên mấy phần bán tín bán nghi, không nhịn được mà hỏi:

"Ngươi không đùa chứ? Chuyện Cung Môn cùng người của chúng ta giao chiến đã diễn ra cách đây hai tháng rồi, sao đột nhiên lại dán cáo thị truy nã Thượng Quan Thiển? Hơn nữa, Cung Thượng Giác trong giang hồ không thiếu tai mắt, lại phải dùng tới hạ sách như vậy chỉ để tìm một cấp ma Vô Phong nhỏ nhoi? Ta thấy chuyện này hẳn là có uẩn khúc."

Bi Húc bị lời này lay động, không khỏi nổi lên một tầng suy tư:

"Nghe nói sau trận giao chiến đó, Cung Môn tổn thất nặng nề cần phải có thời gian phục hồi, thế nên bây giờ mới tính tới nợ nần giang hồ với Vô Phong, cho người truy bắt sát thủ bỏ trốn."

"Nếu là như vậy thì cũng thật khó hiểu. Hắn dán cáo thị, có khác nào lạy ông tôi ở bụi này, đánh rắn động cỏ, sát thủ bị truy nã chẳng lẽ còn ngu ngốc lộ mặt ra cho hắn bắt được hay sao?"

Bi Húc quả nhiên không nghĩ được nhiều như vậy. Hắn chỉ biết rằng, Cung Môn khi trước cùng hắn có thù. Lần này bọn chúng muốn bắt người của Vô Phong, hắn muốn chớp lấy thời cơ tới cướp phạm nhân, đem đám người Cung Môn đó chọc tức một phen. Hắn ngẩng mặt nhìn Điểm Trúc, kính cẩn giải thích:

"Đương nhiên ta vẫn cảm thấy truyện này không đơn giản như vậy. Có điều, Thượng Quan Thiển là người của Vô Phong, không thể để rơi vào tay đám người nhà họ Cung đó được! Chưởng môn, chỉ cần ngài cho phép, tiểu nhân sẵn sàng đi bắt nữ nhân kia về đây cho ngài"

Điểm Trúc lặng thinh không vội đáp lời. Hạ Liên lại cười khẩy một tiếng:

"Sao ta lại cảm thấy ngươi rất nôn nóng vậy? Mới bị người của Cung Môn đả thương nặng nề không lâu, vừa mới hồi phục đã muốn tới giành người với bọn chúng rồi hay sao?"

Bi Húc bị kẻ khác nói trúng tim đen liền giảm đi mấy phần nhiệt tình mà cúi đầu xuống, vẻ mặt hắn hơi thiếu tự nhiên mà liếc nhìn Điểm Trúc:

"Tiểu nhân khi trước vô năng, nay cũng muốn làm chút việc coi như lấy công chuộc tội, mong chưởng môn phân phó"

Điểm Trúc vẫn im lặng, ánh mắt thâm trầm tạo ra một loại khí tức bức người.

Hạ Liên khẽ liếc mắt nhìn, trong lòng nàng nghi hoặc không thôi. Lúc trước, Vân Vi Sam vì phản bội mà bị bắt trở về. Nhưng Thượng Quan Thiển rõ ràng cũng làm nhiệm vụ thất bại, vậy mà lại có thể nhởn nhơ. Chưởng môn xưa nay hành sự cẩn trọng, chưa từng dễ dàng tha cho kẻ nào. Vậy mà đối với Thượng Quan Thiển lại có ý nhượng bộ. Chẳng lẽ chỉ vì ả là đệ tử của người, nên mới có được đặc quyền như vậy hay sao?

Bi Húc nhất thời cũng không đoán ra suy nghĩ của bà ta. Càng như sợ hãi chính mình đã lỡ lời, hắn chỉ có thể ngậm miệng cúi đầu, lẳng lặng quỳ ở một bên.

Không gian đột nhiên yên lặng tới đáng sợ. Không một ai dám lên tiếng, đến đôi mắt cũng chẳng dám ngó ngang liếc dọc. Giữa đại điện quạnh quẽ dường như bị bao trùm bởi cảm giác bức bách quỷ dị.

Một lát sau, Điểm Trúc chậm rãi lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng:

"Bi Húc" 

Bi Húc bất ngờ bị điểm tên, có chút không kịp thích ứng, hắn ngập ngừng đáp, thanh âm dường như có mấy phần run sợ:

"Có tiểu nhân"

"Tạm thời ngươi tìm cách bắt ả về cho ta, không được để ả rơi vào tay Cung Môn"

Một lời này truyền ra khiến kẻ đang vừa cung kính vừa lo sợ quỳ ở bên dưới thoáng chốc có mấy phần thụ sủng nhược kinh. Xem ra chưởng môn vẫn còn coi trọng hắn, chấp nhận để hắn có cơ hội lấy công chuộc tội. Hắn khẽ nhếch môi cúi thấp đầu:

"Tiểu nhân xin tuân mệnh"

Nói rồi hắn nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Hạ Liên nhìn theo bóng dáng hắn cho tới khi khuất hẳn. Lúc này, nàng mới quay lại phía Điểm Trúc. Rõ ràng khi nãy chưởng môn không nói gì, nàng ta thấy không hề thoải mái. Nhưng khi ngài thật sự phân phó Bi Húc đi bắt Thượng Quan Thiển, trong lòng nàng lại vẫn bồn chồn không yên. Nàng mơ mơ hồ hồ, đoán không ra mục đích chưởng môn muốn bắt nữ nhân kia trở về là để giết chết ả, hay là để bảo vệ ả khỏi tay người của Cung Môn. Hạ Liên muốn xác nhận rõ ràng, chỉ đành bạo gan lên tiếng:

"Còn tưởng Thượng Quan Thiển là nữ nhân biết thời cuộc. Sau khi nhiệm vụ thất bại, hẳn là nên trốn đi thật xa mới phải. Vậy mà ả vẫn còn ở thành Đại Phú, thậm chí còn để bị người của Cung Môn lần ra dấu vết. Chưởng môn, ta thấy chi bằng tìm ra ả rồi giết chết ả, tránh đêm dài lắm mộng"

Một lời này chỉ vừa mới thốt ra, Hạ Liên dường như đã ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén lướt tới trên người nàng. Ánh mắt ấy âm u chứa đựng sát khí khiến cho nàng thoáng lạnh cả sống lưng. Nàng lẳng lặng cúi thấp đầu, tự biết bản thân nói lời trái ý chưởng môn. Nhưng điều này cũng khiến nàng ấm ức hiểu rõ, người vẫn có ý muốn bảo vệ cho nữ nhân kia.

Nàng không cam tâm, vì cái gì nàng ở bên cạnh trưởng môn hầu hạ bao nhiêu năm qua, lại không bằng kẻ kém cỏi, làm việc thất bại như Thượng Quan Thiển kia chứ. 

Điểm Trúc chậm rãi thu hồi tầm mắt. Trầm giọng nói:

"Ngươi lui ra ngoài đi"

Hạ Liên còn đang căng thẳng, lúc này giống như được đại xá. Dẫu trong lòng nàng ta còn ấm ức, nhưng nàng ta biết một khi đã làm chưởng môn phật ý thì tốt nhất nên thức thời mà tuân mệnh. Dù gì đi nữa, mạng sống vẫn là thứ quan trọng nhất.

Nàng ta cung kính cúi đầu đáp vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi đại điện. Lúc này trong góc tối, một giọng nói nhẹ như gió thoảng, quỷ dị như yêu ma từ tốn vang lên:

"Đúng là một chuyện ly kỳ"

Điểm Trúc khẽ nhắm mắt lại,  một tiếng cười nhạt phát ra dưới lớp mặt nạ, ra hiệu cho hắn có thể tiếp tục nói.

Nam nhân trong bóng tối từ tốn tiếp lời:

"Thượng Quan Thiển khi trước rời khỏi Cung Môn, ta đoán chỉ có thể là được thả đi. Ả dù có thông minh tới đâu, cũng không lại được Cung Thượng Giác. Có điều nam nhân cả đời vì Cung Môn như hắn, sẽ không thể nặng tình tới mức dễ dàng thả một nữ nhân từng dẫn sói vào nhà đi như vậy, càng không thể có chuyện thả đi rồi lại dán cáo thị truy nã. Chỉ có duy nhất một khả năng, tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy."

"Chưởng môn, ta thấy chi bằng ngài đừng cứu ả về đây, lỡ đâu vì biết ruồi bán nguyệt là giả độc, ả nảy sinh căm phẫn, bắt tay với người của Cung Môn quay lại đây để trả thù chúng ta."

Điểm Trúc đưa tay tháo xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt của một phụ nhân trung niên. Làn da do lâu ngày ở trong bóng tối mà trở nên trắng bệch, những nếp nhăn ở trán và đuôi mắt cũng hiện ra rõ ràng. Ánh nến gần đó hắt tới khắc lên gương mặt gầy gò hai nửa sáng tối. Bà ta chậm rãi đặt chiếc mặt nạ xuống bên cạnh, ánh mắt thâm trầm:

" Thả đi chưa chắc là bẫy. Nhưng dán cáo thị truy nã e là có mục đích không đơn giản. Nếu bọn chúng thật sự muốn tới đây trả thù, ta cũng không ngại tiếp đón một phen. Bắt Thượng Quan Thiển lại, sau này tự khắc sẽ có điểm dùng tới"

Thượng Quan Thiển nếu có thể bắt tay với người của Cung Môn, vậy chắc chắn ả trong lòng Cung Thượng Giác đã có vị thế không hề nhỏ. Cung Nhị càng yêu thương ả, cái mạng của ả lại càng có giá trị. Chỉ là ả có thật sự chỉ vì ruồi bán nguyệt mà ghi hận Vô Phong tới mức sẵn sàng quay lại đây nộp mạng hay còn vì một lý do nào khác?

Điểm Trúc đã nghĩ tới một khả năng, nhưng lại không có căn cứ nào để xác nhận. Bà ta lấy ra một chuỗi chàng hạt bằng gỗ đàn hương, chậm rãi miết từng hạt một. Đôi mắt nhắm nghiền che dấu đi nội tâm phức tạp.

Nam nhân trong bóng tối cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ, khẽ nhếch miệng cười rồi ngay sau đó rời đi không một tiếng động.

Cả đại điện rộng lớn lại chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn không gian yên ắng quạnh quẽ cùng với ánh nến chập chờn lay lắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top