Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ôn tuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Weibo @已跑路玩家

Tên do editor tự đặt

-------------------------------------------

Hắn dễ dàng lột bỏ áo ngoài mỏng như cánh ve, để lộ chiếc cổ xinh đẹp và làn da trắng tuyết, chỉ còn lại một tấm yếm đơn độc treo trên cơ thể mềm mại không xương của nàng. Thượng Quan Thiển bất lực tựa đầu vào ngực Cung Thượng Giác, má và tai dán chặt vào ngực hắn, nhất thời không biệt nổi nhịp tim như trống kia là của ai. Nàng nắm lấy tay Cung Thượng Giác, cố gắng ngăn chặn hành vi phạm tội của hắn. "Đừng.....Đừng cởi cái này ra." Thượng Quan Thiển rưng rưng nước mắt, tựa như vừa xấu hổ vừa khó chịu, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt cổ tay Cung Thượng Giác không buông. Lòng nàng rối bời, nàng biết có một ngày, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về Cung Thượng Giác. Chỉ là có phải đã quá nhanh rồi không? Ban đầu nàng dự định tính kế mưa dầm thấm lâu với Cung Thượng Giác, từng bước từng bước giành lấy sự thương cảm của hắn. Sắc đẹp là vũ khí lợi hại nhất của một thích khách, thứ nàng muốn không chỉ là con người Cung Thượng Giác, mà còn là trái tim của hắn.

Cung Thượng Giác rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang lơ đãng trước mặt, dễ dàng bắt lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo nơi cổ tay mình, dùng lực nhẹ, chỉ thấy nàng khẽ cau đôi mày xinh đẹp, đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía hắn. Thượng Quan Thiển không thể phủ nhận, đây là một cơ hội tốt. Giữa nam nữ chỉ cần phát sinh loại quan hệ thân mật nhất, cho dù trái tim có xa cách nhau, nhưng cũng sẽ tốt hơn trước rất nhiều. Nàng không thể lại trì hoãn mà chờ đợi được nữa, Ruồi Bán Nguyệt chỉ phát tác một lần đã suýt lấy đi mạng của nàng rồi, cảm giác đó nàng vĩnh viễn không muốn trải qua lần nữa. Ánh mắt Thượng Quan Thiển dần tán loạn, chủ động đặt hai tay lên vai Cung Thượng Giác. "Thỉnh cầu Cung Nhị tiên sinh thương xót ta." Âm thanh hơi dính lại, nàng có phần nghểnh cổ, giống như viên bánh trôi luộc chín lại được bọc trong bột mì, cắn ra lớp nhân bên trong, đều là vị ngọt.

Tiếng cười khàn khàn trầm thấp lọt vào tai Thượng Quan Thiển, nàng ngẩng đầu lên, không chuẩn bị trước mà bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Cung Thượng Giác, đôi mắt hắn rất đẹp, giống như bức tranh phong cảnh tùy ý vẽ bằng mực trên giấy Tuyên Thành, đậm có, nhạt có, đen trắng phân minh. Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một món đồ chết, mãi mãi không có cảm xúc. Đáng tiếc. Thượng Quan Thiển lẩm bẩm trong lòng. Chủ nhân của đôi mắt như vậy, sẽ không yêu ai. Cung Thượng Giác nhéo chiếc cằm tròn trắng nõn của nàng, hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng: "Gan của nàng thật lớn." Ánh mắt Thượng Quan Thiển sáng lên, rụt rè, đầy vẻ ngây thơ: "Ngài không thích sao?". Cung Thượng Giác chẳng nói chẳng rằng, trên khuôn mặt lãnh đạm nở một nụ cười nhẹ, như thể băng tuyết tan chảy, tỏa sáng rực rỡ, lộ rõ góc cạnh sắc bén. Hắn có một góc cạnh sắc bén đến mức người ở gần đều không dám nhìn thẳng, ngày thường đối mặt với mọi người đều phải che đậy. Có lẽ Cung Thượng Giác không để ý, lúc hắn nhìn Thượng Quan Thiển, đều luôn cố ý kiềm chế dáng vẻ uy hiếp này, sợ sẽ hù dọa nàng. Trong ấn tượng của hắn, nữ tử này luôn mang trong mình một vẻ yếu đuối mỏng manh.

Tay hắn chạm vào sau đầu nàng, lấy xuống chiếc trâm cài, hàng nghìn hàng vạn sợi tóc đen rũ xuống, đẹp không thứ nào sánh bằng. Cung Thượng Giác trước giờ chưa từng cảm thấy điều này, cổ họng hắn nghẹn lại, hắn muốn nuốt nàng vào bụng. Tầm mắt Thượng Quan Thiển tối sầm, nụ hôn như vũ bão kéo đến, che trời rợp đất. Nụ hôn của hắn không có quy tắc nhất định, cũng bạo lực như hành động của hắn, từ tai lan đến má, cuối cùng tàn phá đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng. Cung Thượng Giác ép nàng vào tảng đá bên cạnh hồ nước, không nhịn được đưa tay vào trong quần áo nàng, vuốt ve phần eo mềm mại, khuấy động da thịt, đốt lửa khắp nơi khiến da nàng run lên. "Ưm..." Thượng Quan Thiển mơ hồ thấp giọng kêu, thân thể nàng bị Cung Thượng Giác hôn đến mềm nhũn, nàng căn bản không còn chút sức lực, may là có cánh tay hắn ôm lấy nàng, nếu không nàng đã rơi xuống. Hắn mạo phạm mà xoa nắn bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ, khiến nàng ngọt ngào rên rỉ. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, mò mẫm mơn trớn, sợi dây cuối cùng quanh cổ nàng cũng được nới lỏng. Chiếc yếm mỏng manh mềm mại rơi xuống, bồng bềnh trên mặt nước, trôi vào một góc.

Thượng Quan Thiển cảm thấy khó thở, không khỏi tránh né nụ hôn mãnh liệt của Cung Thượng Giác, nàng tựa đầu vào ngực hắn, thở ra một hơi, truyền đến tai hắn, lại giống như tiếng hổn hển. Nàng quả thực rất ngoan ngoãn. Cung Thượng Giác không còn kiềm chế ham muốn nữa, vị ngọt trên đầu lưỡi là son hồng của nàng, hắn nhìn đôi môi hơi sưng đỏ rồi che lại, cắn mút liên tục, ngậm lấy đầu lưỡi không xương kia, khiến nàng không thể cử động. "Nhẹ...nhẹ chút". Thượng Quan Thiết biết chuyện gì sẽ phát sinh, mặc dù nàng rất bình tĩnh đối mặt, nhưng vẫn không khỏi hoảng sợ. Nàng có thể cảm nhận phần dưới cơ thể mình bị vật cương cứng của hắn đâm vào. Cung Thượng Giác bắt được sự hoảng hốt của nàng, đưa môi ghét sát vào tai nàng thì thầm "Mở ra....". Làn da nàng đã được nước suối ấm áp nhuộm thành màu hồng nhạt, khuôn mặt như hoa đỏ bừng, đối mặt với lời nói thô tục của hắn, nàng nhắm mắt, khép chặt hai chân lại. Nàng không đáp lời, hắn cũng không khó chịu. Mặt Thượng Quan Thiển còn vương hơi nước và lớp mồ hôi mỏng, tóc trên thái dương bết dính, dưới ánh nến và lớp sương mờ, sáng như trăng thu. Cung Thượng Giác dần dần mất đi lý trí, nắm lấy đầu gối của nàng, dễ dàng mở ra, xâm nhập vào từng chút một. Đôi mắt đầy ham muốn của hắn đỏ như lửa, hắn ôm lấy vòng vòng eo thon gọn của người dưới thân,từng chút một đâm vào trong, như muốn thâm nhập vào xương tủy nàng. Thượng Quan Thiển là lần đầu, sao có thể chịu được bị ức hiếp như vậy, đôi mắt hạnh đào rưng rưng, rên rỉ tựa như đang sung sướng, lại tựa như đang đau khổ. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, không thể tách rời.

Dần dần, Thượng Quan Thiển không chịu nổi nữa, tảng đá dưới thân cọ xát vào lưng nàng, Cung Thượng Giác phía trên lại từ từ nổi lên hứng thú, từ trên xuống dưới người nàng đều bị hắn vuốt ve. "Ta...ta có chút khó chịu." Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng nức nở, nước từ khóe mắt chậm rãi chảy ra, nàng bị nghiền nát thành từng mảnh, ánh mắt dần dần mắt đi tiêu cự. Cung Thượng Giác biết thân thể Thượng Quan Thiển vốn rất mỏng manh, vì vậy hắn chậm lại, kiềm chế dục vọng xuống. Nàng đưa tay chạm vào má Cung Thượng Giác, trong mắt hiện lên tia sáng, chủ động tiến đến hôn lên môi hắn, răng môi hòa quyện, trong miệng phát ra một tiếng rên nhỏ. Cung Thượng Giác tất nhiên vô cùng hưởng thụ sự chủ động của Thượng Quan Thiển, dần dần chiếm thế thượng phong, thân dưới không ngừng đâm vào hoa huyệt của nàng, quấn quanh lưỡi nàng, không ngừng trêu chọc. Hai người hôn nhau một lúc, Cung Thượng Giác không biết mình đã chạm vào đâu, Thượng Quan Thiển rên rỉ ứa nước mắt, nàng ôm lấy eo hắn muốn hắn chậm một chút, nhẹ một chút. "Không được." Âm thanh phát ra đầy dục vọng, hắn dùng đầu ngón tay lau đi dòng nước mắt không ngừng của nàng, tấn công không ngừng nghỉ. Nhìn người quấn chặt trước mặt, Cung Thượng Giác đành phải nghiêng người về phía trước, bịt chặt môi nàng, ngăn cản không cho nàng càn quấy nữa. Không biết đã qua bao lâu, Thượng Quan Thiển khóc đến mí mắt sưng tấy, giọng khàn khàn kêu hắn phát tiết. Thời điểm đó, Cung Thượng Giác muốn rút ra, bọn họ vẫn chưa là một đôi phu thê, có con vào thời điểm này rõ ràng không thích hợp. "Đừng rút ra." Thượng Quan Thiển vòng hai chân quanh eo hắn, vùi mặt vào cánh tay hắn "Ta không sợ có con của Cung Nhị tiên sinh..."

Mấy thị nữ đứng ngoài ôn tuyền không dám phát ra một chút âm thanh nào, nhìn kĩ lại, đều bị động tĩnh trong phòng làm cho đỏ mặt. Lúc sau, cảnh cửa màu đỏ son nhẹ nhàng mở ra. Thị nữ nhìn nhau, tản ra hai bên, quỳ xuống đất hành lễ với Cung Thượng Giác đang bước khỏi điện. Có thị nữ hiếu kì ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vạt áo đen tuyền của Cung Thượng Giác bị gió cuốn lên, khuôn mặt lạnh lùng xa cách, nhuyễn ngọc ôn hương (cách gọi khác chỉ người con gái) trong lòng được bao bọc chặt chẽ bởi chiếc áo choàng lộng lẫy tinh xảo, chỉ có mái tóc dài như lụa xõa xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt an tĩnh đang ngủ. Quần áo tung bay, thân ảnh cao lớn dần dần biến mất trong đêm tối.

Sáng ngày hôm sau.

"Sao cô ta lại lười như vậy?" Cung Viễn Chủy tức giận, khuôn mặt thanh tú đầy bất mãn. "Mặt trời lên cao vẫn còn chưa dậy? Ca ca, huynh phải quản cô ta đi chứ." Hôm nay là ngày Cung Thượng Giác ra ngoài xử lý công việc, Cung Viễn Chủy vào trấn mua dược thảo, vừa hay đi cùng hắn. Vốn dĩ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trước đó Thượng Quan Thiển nói đang thiếu một số đồ dùng của nữ tử, muốn vào thị trấn mua. Bây giờ ánh nắng đã chiếu rực rỡ, lại không thấy bóng dáng của nàng, Cung Viễn Chủy làm sao có thể không tức giận được? "Cần gì phải gay gắt như vậy." Cung Thượng Giác cười nhẹ, phát ra từng từ từng chữ , "Đệ cũng không phải không biết, Thượng Quan cô nương thân thể yếu đuối......"

------------------------------

vẫn còn mấy đoản khác nha các bà :))) từ từ rồi tôi sẽ up  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top