Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn chính là câu nói đó, bên ngoài cung toàn là người tốt thôi. Bình thường toàn đi sau lưng Thái tử, lần này đi song song với nam nhân bên cạnh, cảm giác không được thoải mái cho lắm, thỉnh thoảng tôi lại lén liếc sang xem hắn động tĩnh ra sao, cơ mà nam nhân thời này hình như sắc mặt đều lạnh lẽo như nhau, hắn với Thái tử cũng chính là khuôn mặt mà người khác không thể nào đoán ra được tâm trạng. Đột nhiên hắn lên tiếng:

-Cô tên là gì?

-Thị Sen, cái tên hay nhỉ?

Tôi vừa nói vừa cười toe toét, vốn dĩ định làm cho bầu không khí bớt ảm đạm nào ngờ chỉ khiến cho gương mặt hắn đông cứng lại. Tôi biết chứ, cái tên này đúng là có chút quê mùa, nhưng cũng đâu đến nỗi làm hắn bất ngờ đến vậy, uổng công tôi còn cố tình cười nói thoải mái với hắn, lòng người thật sự khó đoán, cho nên mới nói, vốn dĩ là không nên thường xuyên đem tấm lòng của mình ra mà thoải mái phanh phui như phanh một cái bánh tráng cho người khác xem.

-Tên rất hay.

Hắn mỉm cười an ủi tôi.

-Vậy tên của ngài là gì?

Tôi có chút tò mò hỏi hắn, tiện thể sau này có gặp lại sẽ trả ân tình hôm nay.

-Tôi tên là Pierre Jules François Alli, cứ gọi tôi Alli là được.

-Ngài vốn dĩ có gốc Pháp sao?

-Đúng vậy.

Quả nhiên, chỉ có gốc Pháp mới có nhan sắc đỉnh cao như thế được. Đang mãi suy nghĩ miên man thì từ trong bụi cây lù lù xuất hiện một bóng đen, tôi sợ hãi nhảy về phía Alli một cái, tay không tự chủ chụp lấy vạt áo trắng của hắn mà run rẫy. Ánh trăng mờ mờ dần chiếu những tia sáng nhàn nhạt vào gương mặt kia, tôi thấy toàn thân hắn chuyển động nhè nhẹ, cuối cùng hắn thở ra một cái đưa tay chụp lấy cánh tay tôi.

-Đây là ai?

Chẳng phải ngài mới là người biết rõ nhất về hoàng thân quốc thích hay sao, còn gặng hỏi, muốn làm khó dễ tôi?

-Thưa Thái tử, tôi trên đường đến lễ Thiên Xuân thì trông thấy nữ nhân này đang loanh quanh trong hoa viên nên dẫn cô ấy quay lại dạ tiệc.

Thái tử không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ cau mày nhìn tôi chằm chằm, tôi bị ánh mắt như lửa đốt kia gần như nướng chín mất bảy phần, trong lòng có chút run rẫy, chẳng phải thường ngày tôi cũng đi lạc mãi sao, cũng đâu phải lần đầu, hắn cần gì hốt hoảng như thế.

-Ta dẫn người của ta về trước.

Nói đoạn, hắn níu tay áo tôi bước thật nhanh về phía trước, chân hắn dài như cái sào, một bước của hắn gần bằng hai bước chân của tôi, nhìn từ xa có thể thấy một cảnh tượng hài hước, hắn đang đi nhanh, còn tôi thì đang chạy. Đột nhiên nhớ ra, tôi quay lại đưa tay vẫy vẫy Alli mấy cái tỏ lòng cảm ơn, rồi lại tiếp tục chạy theo Thái tử. Đến một đoạn mà ánh trăng có vẻ sáng hơn ban nãy một lúc, hắn mới dừng chân rồi đột nhiên xoay người lại. Tôi bị bất ngờ, theo quán tính đập đầu vào ngực hắn, đột nhiên cảm thấy ngực hắn có chút ướt, chẳng lẽ là bị đổ nước vào sao. Tôi moi từ trong người ra một chiếc khăn tay, định lau cho hắn, nào ngờ hắn lập tức hất tay tôi ra.

-Đã dặn ngươi bao nhiêu lần là không được chạy lung tung, ngươi có nhớ không?

-Tôi đương nhiên nhớ, chỉ là thỉnh thoảng có chút tự tin thái quá vào tài nhớ đường của mình mà thôi.

Tôi ăn năn không dám ngẩng mặt lên, giọng càng ngày càng bé lại.

-Nếu còn một lần nữa, đừng trách ta.

Tôi thất thểu theo hắn quay về, vừa trông thấy Phát Tâm đã bị hắn lườm cho một cái, khác với thường ngày, hôm nay hắn không vừa gặp đã mắng tôi leo lẻo nữa mà yên yên tĩnh tĩnh dẫn tôi quay về điện Kiến Trung. Sau khi đưa Thái tử vào bên trong, tôi cùng Phát Tâm đứng ở bên ngoài phòng ngủ của Thái Tử, hắn cốc đầu tôi một cái.

-Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần là không được chạy lung tung làm phiền lòng Thái Tử đúng không?

Tôi gật gật.

-Ngươi có biết hôm nay sau khi nghe tin có cung nữ rơi xuống hồ nước phía sau cung Trường Sanh, Thái Tử đã hốt hoảng chạy đến đó như thế nào hay không?Hôm nay là lễ Thiên Xuân, sinh thần của Thái Tử đều bị ngươi làm hỏng hết rồi.

Tôi hai mắt tròn xoe nhìn hắn, cứ tưởng vừa nghe câu truyện cổ tích nào đó không chừng, khúc gỗ kia hôm nay còn lo lắng cho tôi đến thế sao.

-Ngươi đừng có nói quá, trong cung thiếu gì cung nữ, Thái Tử sẽ không vì ta mà hốt hoảng đến thế đâu.

-Ngươi...

Đang nói với hắn thì đột nhiên nhớ ra, tôi lật đật nói với hắn.

-Ta còn có việc gấp, ta về trước đây.

Nói xong, tôi chạy như bay về phòng mình, mang vật kia đến trước cửa phòng Thái Tử, gõ cửa nhè nhẹ. Bên trong phát ra một âm thanh nhỏ, cánh cửa từ từ mở ra, tôi như thường lệ cho chân vào trước, từ từ khép cửa lại.

-Có việc gì?

Hắn ngồi trên bàn trà xoay lưng lại với tôi, tôi có chút ái ngại vừa muốn nói lại vừa không dám nói, cuối cùng phát ra âm thanh có chút trầm.

-Tôi có vật này...

Cuối cùng hắn cũng xoay người lại, khác với dáng vẻ trịnh trọng ban nãy, khi hắn ở trong phòng luôn mặc giao lĩnh vô cùng thoải mái, tôi chính là thích nhất dáng vẻ hắn lúc này, ung dung tự tại, có chút gì đó rất lãng tử. Tôi chuyển vật đang được gói trong tay bằng tấm giấy thô gói bánh bao đưa đến tay hắn. Hắn hơi chần chừ một chút, cuối cùng từ từ mở ra, một màu đỏ bóng bẫy từ lụa dần dần hiện ra, chú chim bồ câu hơi xiêu xiêu vẹo vẹo đang chằm chằm nhìn hắn.

-Là do ngươi thêu?

-Đúng vậy.Có chút xấu xí nhưng mà vẫn là tấm lòng nhiều hơn.

Hắn đưa tay vuốt nhè nhẹ chiếc gối thêu.

-Đưa tay ra ta xem.

Tôi run run đưa đôi bàn tay toàn vết kim đâm vẫn chưa lành hẳn ra trước mặt hắn. 

-Ai dạy ngươi thêu?

-Là người ở phường thêu, nhưng mà chúng tôi chỉ gặp nhau lúc cô ấy đã hoàn thành xong công việc, hoàn toàn không phải trốn việc để đi chơi.

-Vậy còn ngươi?

-Tôi...

Lúc này thì tôi á khẩu thật sự, tôi đương nhiên chính là đường đường chính chính mà trốn việc rồi, không hỏi cũng biết, mà chẳng phải một phần là do Thái Tử dung túng cho tôi làm càn hay sao.

-Cô ấy không dạy ngươi nếu thêu bồ câu nên thêu một cặp hay sao?

Đôi lời của tác giả: Chào mọi người, những độc giả thân yêu của mình, rất cảm ơn mọi người đã và đang theo dõi truyện của mình, hi vọng mọi người dành ra 5 giây ấn theo dõi, tiếp thêm động lực cho Kikolisa, để mình có thể ra chương đều đều cho các bạn. Xin cảm ơn và gửi nghìn tim đến các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top