Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Thánh nữ Thiên Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Hoan giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh một lượt, không rõ ngày hay đêm. Nhưng việc đầu tiên nàng ta nghĩ đến chính là phải chạy đi tìm Minh Dạ.

Thiên Hoan đi tới trước cổng điện Khuynh Ngọc liền bị thị vệ cản lại.

"Bẩm Thánh nữ, Thần quân hôm nay còn có việc quan trọng cần giải quyết. Có dặn dò không đón tiếp một ai."

"Tránh ra."

"Thánh nữ." Thị vệ trái phải cùng bước đến một lúc, hẳn là kiên quyết không cho Thiên Hoan bước vào điện Khuynh Ngọc dù chỉ một bước.

"Ta bảo cút ra." Thiên Hoan nổi giận khoát tay, hai thị vệ đều vì một tràng khí lực này đánh ngã.

Thiên Hoan vội vã chạy vào bên trong.

"Minh Dạ ca ca."

Trông thấy Minh Dạ toạ trên ghế cao, hai mắt nàng ta sáng lên, mấy bước đã chạy đến. Còn muốn nhào vào người Minh Dạ, Minh Dạ liền chủ động đứng dậy né sang một bên, lạnh nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Ta tỉnh rồi, cảm ơn huynh đã cho người chăm sóc ta suốt thời gian qua. Gặp huynh thật tốt. Minh Dạ ca ca huynh có nhớ ta một chút nào không? Tại sao những ngày qua không tới thăm ta?" Thiên Hoan dường như đã sớm quen với sự lạnh nhạt của Minh Dạ, thế nên y càng tỏ ra xa cách, nàng ta càng có động lực tiến tới.

Minh Dạ càng đứng ra xa, Thiên Hoan càng muốn nhào tới, như một con rắn không xương chỉ muốn trườn bò trên người y.

Minh Dạ xua tay, nghiêng mình tránh né, một lần nữa lạnh giọng nói: "Hiện tại ta đã là người có thê tử." Lại gằn giọng, giấu không được khí nộ và uy nghiêm của một Chiến thần: "Thỉnh tự trọng."

"Thê tử? Chuyện gì xảy ra vậy? Suốt thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?" Thiên Hoan trợn tròn mắt, dường như không tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Trưởng quản tiểu tiên thị còn đang có ý định bước đến, giải thích chuyện này với Thiên Hoan, Minh Dạ đã lên tiếng cắt ngang:

"Minh Dạ ta và Công Chúa tộc trai thiên duyên trời định, tâm đầu ý hợp. Đại lễ thành hôn đã tổ chức cách đây ba tháng rồi."

Thiên Hoan cuối cùng cũng nghe được rõ ràng, nhưng nửa chữ nàng ta cũng không muốn tin: "Huynh nói bậy. Sao có thể như vậy? Sao huynh có thể lấy được người khác?"

Thiên Hoan hét lên: "Còn ta thì sao? Sao huynh có thể lấy được người khác?"

"Từ đầu tới cuối ta đều không có chút tình cảm nam nữ nào với cô. Sao lại không thể lấy người khác? Không phải ta đã sớm nói với cô, hai chúng ta là chuyện không thể nào, cô nên sớm từ bỏ mơ mộng hão huyền đi thì hơn."

Minh Dạ nhìn cũng lười nhìn Thiên Hoan, nhưng y càng không dứt khoát rõ ràng, sau này hậu hoạ càng khó lường.

Thiên Hoan nghe xong liền phì cười: "Haha, đúng là huynh từng nói chuyện chúng ta không thể nào. Haha. Được rồi, ta nghe đủ rồi. Được lắm."

Thiên Hoan làm loạn một lúc, cuối cùng cũng chịu bỏ đi.

Minh Dạ nhìn bóng lưng Thiên Hoan khuất sau cửa điện, ra lệnh cho một thị vệ trung thành tên Thanh Quân: "Thanh Quân, theo dõi nàng ta. Có hành động gì báo ngay với ta."

"Vâng." Thanh Quân hành lễ tuân lệnh, ngay lập tức hoá thành một cơn gió lao như bay ra ngoài.

______

Thiên Hoan không nén được cơn giận này, cây cỏ dọc đường đi đều bị nàng ta đánh đổ rạp, ra bên ngoài nhìn thấy gì cũng đều cảm thấy chướng mắt.

Lại bắt gặp hai tiểu tiên thị đang quét lá, Thiên Hoan bước đến, vẫn là vẻ mặt đáng ghét đó, vẫn là giọng điệu muốn giết người đó: "Nghe nói, thời gian này hai nhà ngươi rất thân thiết với con trai tinh kia."

Hai tiểu tiên thị giật mình, tay chân run run hành lễ: "Thánh nữ."

"Ta chỉ hôn mê mấy ngày, đám nha hoàn các ngươi đã vội vàng đi tìm chủ mới rồi."

"Thánh nữ tha tội."

"Không phải bọn ngươi thân thiết với cô ta lắm hay sao, nói ta nghe, con trai tinh kia từ lúc bước vào đây đã làm những gì?"

Hai tiểu tiên thị nhìn nhau không nói, hai nàng vẫn còn chưa có quên Tang phu nhân được Thần quân nhà bọn họ yêu thương sủng ái cỡ nào đâu.

Mặc dù Thánh nữ kia là con gái của Chiến thần đời trước, nhưng hiện tại Thượng Thanh Thần Vực vẫn thuộc về Chiến thần Minh Dạ. Bọn họ mặc dù sợ hãi, vẫn không quên chủ nhân của mình là ai. Lại nói, dù bọn họ không có khả năng bảo vệ phu nhân giống như Thần quân, nhưng cũng sẽ không làm ra việc hãm hại nàng.

Hai tiên thị cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng không khai báo. Thiên Hoan nổi giận, lại đánh ngã cả hai người.

"Đáng chết." Nàng ta trợn tròn mắt nhìn hai tiểu tiên thị đang ra sức ngậm chặt miệng kia, ra lệnh: "Đánh chết cho ta."

Tiên thị tuỳ tùng của Thiên Hoan chỉ chờ có vậy, một đám người lập tức bao vây lấy hai tiểu thiên thị quét lá kia.

"Thánh nữ tha mạng. Thánh nữ tha mạng."

Bàn tay to bản của đám tiên thị tuỳ tùng kia vừa vươn đến, còn chưa kịp đánh người, Tang Tửu đã từ phía xa đi tới:

"Tiểu Lan, Tiểu Huệ, có chuyện gì sao?"

Tiểu Lan Tiểu Huệ đang quỳ dưới đất, nhìn thấy Tang Tửu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai mắt ướt nhoè vẫn hông quên hành lễ với nàng: "Phu nhân."

Phía sau Tang Tửu còn có Xuân Đào và một vài tiểu tiên thị cùng với thị vệ của điện Ngọc Đàm, có lẽ là vừa cùng nhau đi luyện cung trở lại.

Tang Tửu nhìn Thiên Hoan, ngày đó ở sông Mặc, hẳn đúng là nàng ta rồi.

Thiên Hoan ở bên kia cũng âm thầm đánh giá, quả nhiên là con trai tinh hôm đó.

Tang Tửu vẫn là người lên tiếng trước: "Thiên Hoan Thánh nữ tỉnh rồi sao?"

"Ta tỉnh rồi, cảm ơn đã hỏi thăm."

"Tỉnh lại là tốt rồi, nhưng ở đây có chuyện gì sao? Tiểu Lan Tiểu Huệ làm gì sai rồi?"

Tiểu Lan hiện tại không thể nói hai người bởi vì không chịu làm mật thám cho Thiên Hoan mà bị đánh được, thế nên trước sau vẫn ngậm chặt miệng không nói, nhưng Tiểu Huệ không nhịn được ấm ức, nàng là người chứng kiến rõ ràng nhất Thần quân đối xử với phu nhân thế nào, thế nên cái gan cũng lớn hơn: "Thánh nữ muốn biết trong thời gian này phu nhân ở đây làm những gì. Chúng ta không nói liền bị cho người đánh."

Thiên Hoan đầu tiên là kinh ngạc, không tin được đám nha hoàn này hiện tại đã lớn gan đến mức này. Là không còn biết sợ là gì nữa hay sao?

Tang Tửu nghe không sót được một chút nào. Nhìn tiểu Lan tiểu Huệ mặt mũi bị thương không ít, hiển nhiên là đã bị Thiên Hoan đánh trước đó. Nàng ra lệnh cho tiểu tiên thị sau lưng mình đỡ hai nàng dậy, lại nói: "Tiểu Lan, tiểu Huệ hiện tại là người của điện Ngọc Đàm, nếu có chỗ nào thất lễ với Thánh nữ, ta sẽ đem người về dạy dỗ lại. Không làm phiền Thánh nữ nữa."

Nói xong, liền quay lưng trở về tẩm điện.

Thiên Hoan nhìn đám người kia ngang nhiên rời đi, cắn chặt răng. Tiểu tiên thị thân tín sau lưng nàng ta bước tới nói nhỏ: "Thánh nữ, những ngày qua Tang phu nhân vẫn luôn bám lấy Thần quân, từ sáng tới tối đều không buông. Thần quân còn dạy cô ta bắn cung, luyện kiếm. Ngày đó cô ta ngồi trên gốc tiên thụ hái quả, suýt ngã còn được Thần quân đỡ được."

Tiểu tiên thị không ngừng lẻo mép. Thiên Hoan nghe đến ruột gan sôi trào. Tiên thụ, tiên thụ sao.

Nàng ta nghe xong liền đưa người đi tới vườn hoa, nhìn gốc tiên thụ, tưởng tượng ra cảnh tượng hai người kia có bao nhiêu vui vẻ, chỉ biết nghiến chặt răng, ra lệnh: "Chặt nó cho ta."

Thanh Quân đứng ở phía xa trông theo, toàn cảnh lúc nãy đều đã nhìn thấy, hiện tại lại nhìn thấy thêm một màn này, nếu hắn nhớ không nhầm, Thần quân và phu nhân cực kỳ thích gốc tiên thụ này, chặt đi sẽ đáng tiếc lắm nha. Nghĩ, hắn liền truyền tin cho Minh Dạ.

Không cần nói cũng biết, Minh Dạ đến cực kỳ nhanh, kiếp trước không bảo vệ được nó, để nó bị chặt oan uổng khiến cho Tang Tửu tiếc nuối như vậy, hiện tại vẫn nên bảo vệ nó một chút. Lại nói, không thể tiếp tục để cho Thiên Hoan lộng hành.

"Các ngươi định làm gì?"

Đám thị vệ theo bên người Thiên Hoan trông thấy Minh Dạ liền run bần bật lùi về phía sau Thiên Hoan, làm chuyện xấu, lén Chiến thần đi chặt gốc tiên thụ mà Chiến thần thích nhất, bị bắt gặp có thể không sợ sao?

"Sao vậy? Gốc tiên thụ này làm phiền gì các ngươi sao?" Giọng điệu không còn lãnh đạm như trước, mà càng nhiều hơn mười phần uy nghiêm.

Đám thị vệ ngay lập thức quỳ rạp xuống: "Chúng thần không dám. Chúng thần đáng chết."

Thiên Hoan tự hỏi tại sao hôm nay đen đủi như vậy, bao nhiêu việc muốn làm để hạ hoả cũng đều bị ngăn cản. Liền kiếm cớ: "Hoa của loại tiên quả này có loại mùi hương rất khó chịu, thân thể ta chịu không được liền ra lệnh cho bọn họ chặt đi."

"Vậy sao?" Minh Dạ hỏi lại: "Cô mới tỉnh lại, vẫn chưa bình phục hoàn toàn, trở về tẩm điện đi, chưa dưỡng thương khỏi hẳn thì tuyệt đối đừng ra ngoài."

Giọng điệu Minh Dạ vẫn như cũ, lạnh nhạt cực điểm, còn mang theo chút không kìm được ghét bỏ: "Còn nữa, nếu như gốc tiên thụ này làm cô khó chịu như vậy, về sau đừng bao giờ đi ngang qua đây nữa là được rồi. Gốc tiên thụ này, tuyệt đối không được chặt."

___________

Thiên Hoan said: Sha~~~~
Rum Bwii: Sha~ ni de tou

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top