Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: VUA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tóm tắt chương trước: Vũ Văn Nguyệt bị Yến Tuân phục kích, truy đuổi cả một ngày trời. Yến Tuân thành công bẫy Vũ Văn Nguyệt rời khỏi nơi trú ẩn, dẫn theo chỉ năm trăm Nguyệt vệ mà xông ra cứu người. Nguyệt vệ hầu hết đều bị quân của Trình Viễn giữ chân, chỉ có thể mở một đường máu cho Vũ Văn Nguyệt chạy thoát ra hồ băng Thiên Trượng. Nào ngờ Yến Tuân đã biết rõ phương án này, cho quân mai phục xung quanh hồ, ngay cả một con kiến cũng khó lòng lọt qua. Ngay khi biết được tin Yến Tuân bày kế dụ Vũ Văn Nguyệt ra để phục kích, càng không thể ngờ lại mang nàng ra làm cái cớ, Sở Kiều căm phẫn đến trước mặt Yến Tuân: ''Nếu Vũ Văn Nguyệt chết ở Yến Bắc, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho huynh.'' Nàng một mình xông vào sát cánh cùng Nguyệt vệ, đại chiến Trình Viễn, được Hạ Tiêu mang Tú Lệ quân yểm hộ, nàng nhanh chóng chạy đến giải vây cho Vũ Văn Nguyệt. Mặc dù có nàng, Yến Tuân vẫn không hề đổi ý định, một mực muốn giết Vũ Văn Nguyệt. Đau đớn bi thương cùng căm phẫn, nàng ra tay với Hắc Ưng quân, nhưng cũng vì thế mà làm vỡ mặt băng, nhấn chìm người nàng đang ra sức bảo vệ. Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, nàng lập tức nhảy xuống, cố gắng cứu người lên. Nào ngờ bị ánh mắt bình thản như nước của người làm cho bấn loạn, bị câu nói của người ám ảnh không buông, bị cánh tay lạnh băng của người đẩy lên. Trong cơn tuyệt vọng và cái lạnh buốt như ngàn mũi kim châm, nội lực Hàn Băng Quyết của nàng trở lại, dấu ấn Phong Vân Lệnh chủ lại một lần nữa rực đỏ như máu, nàng mở bừng mắt ra. Về phần Vũ Văn Nguyệt, được một người cho ăn thảo dược, sinh khí hồi phục, sau đó liền có thân ảnh người lập tức áp sát.

Vũ Văn Nguyệt mở bừng mắt ra, đập vào mắt hắn là nước hồ lạnh cắt da cắt thịt, hắn nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra. Hắn đang lơ lửng trong nước, bàn tay bị ai đó níu chặt, dùng sức kéo hắn lên. Theo bản năng hắn từ từ tiến gần người ấy hơn. Người mạnh bạo ôm chặt lấy hắn, sau đó lưu lại cái hôn lạnh lẽo nhưng rất đỗi dịu dàng, hắn nếm được vị mặn đắng của nước mắt thiếu nữ hòa lẫn máu và nước hồ lạnh băng trong cái hôn đấy. Hắn choáng ngợp, người nọ không ngừng thổi khí vào miệng hắn, lại một mực muốn níu hắn bơi lên, nhưng hắn biết rõ bản thân cần phải làm gì. Hắn nhìn nàng như muốn tạc lại gương mặt kiều diễm kia vào trong tâm khảm, rồi lại nhanh chóng gỡ những đầu ngón tay bấu víu hắn đến mức trắng bệch kia ra, đẩy mạnh nàng lên trên, bản thân theo quán tính chìm xuống dưới. Chỉ khi nhìn thấy nàng càng ngày càng gần với ánh sáng mặt trời để đảm bảo nàng đã kiệt sức mà nổi lên, hắn mới yên tâm xoay người lại. Đã thích ứng được với nhiệt độ ở đây, liền gồng mình bơi xuống, góc khuất xa xa có một vật phát sáng dần rõ mồn một, lập tức ra sức quạt nước, bơi mỗi lúc một lần. Máu sôi ào ào trong thân thể, lại theo miệng vết thương tuôn trào ra ngoài, làm hắn nhất thời choáng váng. Vết thương trên vai đau nhói, nơi hông càng thêm nhức nhối, sớm đã vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của bản thân. Người lúc nãy vừa đến cứu hắn chính là Nguyệt Cửu. Trời cao không phụ người có lòng, nỗ lực của hắn dần được đền đáp. Vươn tay khẽ chạm vào mảnh đá huỳnh quang, hắn giơ tay bứt mạnh mảnh đá ra, lập tức bơi men theo mật đạo qua hồ Bách Trượng, sau lưng là cơ quan từ từ hạ một tảng đá lớn xuống, chắn mất đường thông duy nhất giữa hai hồ. Ngoi lên mặt hồ mà hắn như rũ bỏ được gánh nặng ngàn cân. Đón chào hắn là hơn hai trăm người, mặt mũi hắn đều chưa từng gặp qua, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì hắn biết rằng mình sống rồi.

''Thiếu gia!'' – một người mặt y phục đen từ đầu đến chân, ngay lập tức nhảy xuống kéo hắn lên. Ngay khi hắn vào được bờ, ngay lập tức áo choàng lông thú dầy cộp bao phủ lấy hắn, hắn ấm lên tức thì.

''Thiếu gia, người không sao chứ'' – người đó nhìn hắn bằng một ánh mắt kính cẩn đầy lo âu, nhưng lại thân thiết như huynh đệ ruột thịt.

''Ta không sao.'' – Vũ Văn Nguyệt trả lời, trong lòng dấy nên một niềm vui khó tả. Nhìn khắp một lượt, tất cả những người ở đây sau này sẽ vì hắn vào sinh ra tử mà không hề chần chừ. Đặt an nguy của hắn lên trên cả tính mạng bản thân, Vũ Văn Nguyệt, ngươi quả thực rất có phúc.

''Nguyệt Cửu?'' –  Người bên cạnh hắn thoáng mừng rỡ.

''Thiếu gia, Nguyệt Cửu ở đây!''

''Chúng ta, tổn thất bao nhiêu?''

''Ba trăm Nguyệt vệ...'' – một nỗi thống khổ bao phủ khắp cả xung quanh. Năm trăm người cùng nhau vào sinh ra tử từ bé, cùng thiếu gia chinh chiến từ nam tới bắc, nay đã anh dũng hi sinh bảo vệ thân chủ. Đáy lòng Vũ Văn Nguyệt chùng xuống, hắn biết, kể từ khi hắn đặt chân đến thế giới này, số mạng hắn đã kết chặt với những sinh mạng kia. Hắn phải sống, kiên cường như hổ báo, để có một ngày có thể báo thù cho bọn họ.

''Nguyệt Cửu, chúng ta đi, đừng để những huynh đệ hi sinh oan uổng. Sẽ có một ngày, Vũ Văn Nguyệt ta sẽ khiến cho cả Yến Bắc phải run sợ!''

''Rõ, thưa Thiếu gia!'' – nắm đấm mọi người đồng loạt giơ cao, bão tuyết ngập trời, không ai có thể ngờ được mầm mống cho biến cố kinh thiên động địa sau này sẽ bắt đầu bằng ánh lửa kiên cường của hai trăm người này, dẫn đầu là vua của họ, Vũ Văn Nguyệt!

_____

''Vũ Văn Nguyệt, chàng trồi lên cho ta!''

Khi dấu ấn trên vai trở lại, nàng đã dùng mọi sức lực mà tiếp tục lặn xuống. Nước mắt nàng liên tục chảy ra, òa khóc trong lòng. Vũ Văn Nguyệt, ta cầu xin chàng, nếu không thể cứu được chàng, xin hãy để ta chết cùng chàng! Cảm giác thống khổ lập tức bủa vây lây nàng, tầm mắt nàng mờ đi, người đã chìm xuống không thể nhìn thấy được nữa, sự sợ hãi như vực sâu không đáy nhấn chìm nàng. Trái tim như bị ai đó móc ra, ném xuống hồ băng, chìm xuống cùng hắn.

Phải tiếp tục sống, tâm nguyện của ta vẫn chưa thể hoàn thành, lý tưởng của nàng vẫn chưa được toàn vẹn. Từ nay ta giao tất cả mọi thứ cho nàng.

Người mạnh mẽ nhảy xuống hồ băng, bơi một cách nhanh chóng mãnh liệt về phía nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng, dùng sức bơi lên. Nàng không can tâm, liên tục đấm mạnh vào ngực người. Nhưng người không nhíu mày, càng không phân tâm, một mực siết chặt vòng tay, bơi mỗi lúc một nhanh, thoáng chốc đã ngoi lên mặt hồ, vững chãi nhảy lên mặt băng. Ánh mắt nàng đờ đẫn vô hồn, mặc cho người bên cạnh trùm áo lông lại cho nàng, nàng một mực chạy về phía hồ băng, làm người hốt hoảng ôm chặt lấy nàng.

''A Sở!''

''Vũ Văn Nguyệt! Chàng trồi lên cho ta!''

''A Sở!''

Mặt trời chiếu ánh sáng lên người nàng chói lòa, những giọt nước đọng lại trên tóc mai rũ xuống như pha lê, hình ảnh người con gái yếu đuối đến gục ngã ghi tạc vào trong đất trời, mang nỗi niềm thê lương khó tả. Kể từ lúc nàng được kéo lên, tất cả mọi cảm xúc đều bị phong tỏa, bị đóng băng, chỉ còn tồn tại một ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Nàng biết rằng, tất cả của nàng đã bị nhấn chìm cùng chàng, vĩnh viễn chết lặng dưới đáy hồ băng này, mãi mãi sẽ không thể lấy lại được nữa.

Phải tiếp tục sống, phải kiên cường mà sống tiếp.

Ánh mắt dịu dàng bình thản của chàng, người đã không còn, nàng vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy người nữa.

Nàng dợm người đứng lên lần nữa, ánh mắt vẫn không rời hồ băng nửa li, suy sụp mà quỵ xuống, liền phun ra một bụm máu. Yến Tuân hoảng hốt ôm chặt lấy nàng, nàng khóc nức nở. Liên tục đấm vào người hắn, lạnh lùng đẩy hắn ra, ném chiếc áo lông xuống đất.

''A Sở...''

Nàng nhìn thẳng vào Yến Tuân, nhìn như xuyên thấu người đàn ông trước mặt. Đây là người mà nàng từng từ bỏ tất cả để bảo vệ hay sao? Tất cả bi thương, đau đớn, căm hận cùng phẫn nộ, dồn lại bằng một ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực. Yến Tuân, ta đã nhìn lầm huynh rồi.

Tất cả lo toan và đau đớn của hắn khi nhìn nàng bỗng chốc lại bị ánh nhìn của nàng đánh tan thành mây khói. Người Yến Tuân ướt sũng, giáp trụ vẫn còn nằm lăn trên mặt băng, trên người chỉ có những chiếc áo mỏng đã ướt sũng nước, dần dần đóng thành những mảng băng lớn. Nhưng hắn không hề thấy lạnh. Bão tuyết đập mạnh vào người, như muốn hất đổ mọi ý chí của hắn đều không thể lay chuyển được hắn một li. Chỉ có ánh mắt nàng đang nhìn hắn mới làm trái tim hắn bị ép chặt. Biết rằng bản thân không có quyền chạm vào nàng nữa, bàn tay đang đưa ra của hắn rơi xuống vụng về, hắn phẩy tay đi, quay lưng lại, nói với vị tướng trẻ bên cạnh.

''Thả người.''

''Vâng, thưa Điện hạ.''

Sở Kiều nhìn qua bên ngoài cánh rừng, hơn năm ngàn Tú lệ quân bị vây chặt bởi hơn hai vạn Hắc Ưng quân được thả ra, ngay lập tức chạy về phía nàng.

''Đại nhân! Người không sao chứ'' – Hạ Tiêu nhìn nàng. Cả người hắn bê bếch máu, nhưng vẻ mặt vẫn luôn lo lắng cho nàng. Hạ Tiêu, Vũ Văn Nguyệt chết rồi, chàng đang ở dưới hồ băng kia, chàng không thể đến gặp ta được nữa! Là tại ta hại chàng! Là tại ta không thể cứu được chàng! Hạ Tiêu, ngươi nói ta phải làm sao đây?

Nàng quay lưng lại, tiến về phía Tú Lệ quân, bờ vai nàng khẽ run lên vì gió lạnh. Ráng chiều Yến Bắc đỏ thẫm như máu, như đưa nàng rời khỏi Yến Tuân. Hạ Tiêu vội vàng cởi áo choàng của mình phủ lên người nàng, bỗng cảm thấy không đủ, nhanh nhạy nhặt chiếc áo lông lên trùm kín nàng lại.

''Điện hạ, người để cô nương đi vậy sao?'' – A Tinh lo lắng nhìn người, người mà điện hạ yêu nhất nay đã rời bỏ người, người sau này sẽ thành ra thế nào đây?

''Nàng đã muốn đi, ta nào có thể ngăn cản được nàng.'' – Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Con đường hắn chọn là con đường tăm tối đầy giết chóc, con đường nàng chọn là con đường đầy ánh sáng và công minh. Hắn với nàng từ lâu đã định sẵn rằng không thể ở bên nhau, hà tất phải níu kéo. – ''Chuẩn bị ngựa, đưa nàng về Tú Lệ Sơn. Kể từ hôm nay, tước hết danh phận Tú Lệ quân, cắt một năm lương bổng, điều về hậu tuyến.''

''Rõ, thưa Điện hạ!'' – A Tinh nhanh chóng rời đi truyền tin. Cô nương, Điện hạ làm như vậy đã là hết sức rồi. A Tinh mong cô nương hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của người. Với những gì cô nương và Tú Lệ quân vừa làm, đáng để chém đầu thị chúng...

Sở Kiều nhảy lên chiến xa của Yến Tuân, Hạ Tiêu lập tức đánh ngựa rời đi. Ráng chiều rải khắp mặt hồ, phủ lên người nàng vẽ thành một bóng lưng dài liêu xiêu mà vững chãi, nàng nhắm mắt, không ngoái đầu nhìn lại. Nàng đã quá mệt mỏi rồi.

''Đại nhân! Đại nhân!'' – Hạ Tiêu kinh hãi đỡ lấy thân thể nàng vô lực ngã xuống. Hắn sờ lên trán nàng. Không ổn!

Tiếng vó ngựa dồn dập chạy càng ngày càng xa.

Yến Tuân đứng nhìn theo bóng người trắng muốt xa kia, trái tim khẽ rỉ máu. Ngọc bội đã không còn ở trên tay, hắn cũng đã đánh mất nàng. Chặng đường dài phía trước không có nàng bên cạnh, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục vững vàng bước tiếp. Tất cả mới chỉ bắt đầu. Những chuyện phải làm, vẫn còn chờ hắn về giải quyết. A Sở, ta xin lỗi muội. Hi vọng rằng thời gian sẽ làm nguôi đi vết thương lòng của muội. Ta vẫn luôn đợi một ngày nào đó, muội có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của ta.

''Điện hạ! Người sao rồi Điện hạ!'' – vị tướng trẻ hoảng hốt khi thấy Yến Tuân loạn choạng ôm đầu muốn ngã, nhưng Yến Tuân đưa tay ý bảo không được đụng đến.

''Ta không sao'' – đầu óc Yến Tuân choáng, tai ong lên từng hồi. Yến Tuân khó khăn mới có thể đứng vững được. Nếu người ngoài mà biết được chuyện này, chắc chắn hắn sẽ vô cùng bất lợi.

''Điện hạ, có cần tìm đại phu không?''

''Ừ'' – Yến Tuân máy móc gật đầu, xem ra, có muốn tránh chuyện này cũng không thể chần chừ được nữa. – ''Trình Sơn, ca của ngươi sao rồi?''

''Đa tạ Điện hạ quan tâm, ca đã được đi chữa trị kịp thời. Chỉ sợ nếu Sở Đại nhân biết được sẽ tức giận.'' – Trình Sơn lại e dè. Sở đại nhân đối với hắn luôn có một vị trí nào đó rất cao, địa vị của đại nhân chỉ dưới Điện hạ mà thôi.

''Nói với Trĩnh Viễn, hắn nợ A Sở một mạng. Giữ lại mạng của hắn, là ta còn có nguyên nhân.''

Trình Sơn kinh hãi quỳ rạp xuống đất. Ca, đệ đã làm hết sức rồi, những chuyện còn lại, ca hãy cân nhắc kỹ lưỡng.

Yến Tuân vẫn nhìn vào hàng kiêu kỵ binh của nàng đang rời đi, ruột gan quặn thắt. A Sở, ta không thể mất muội được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top